Vì Em Mà Mê Muội

Chương 1-1: Thương Yến, xin anh hãy cứu tôi! 🍑



Editor: Sel

"Các cô có mấy người? Đủ 10 người đêm nay đến khu C."

"Những người khác đâu rồi? 3 người các cô, cùng cô nữa, một lúc nữa 7 giờ đến khu A, nhớ cẩn thận lời nói, cái nào nên nghe, cái nào không nên nghe, tự giác mà chọn lọc!"

...

Người quản lí vội vàng phân chia công việc, sau đó mang theo người nhanh chóng rời đi. Ở lại là một người phụ nữ có vẻ lớn tuổi nhưng gương mặt lại vô cùng ôn hoà phát đồng phục.

"Đây là đồng phục đêm nay của các cô. Nhớ đừng nhìn loạn cũng như nói câu gì cả, yên lặng làm tốt công việc của mình là được rồi."

Trong tay bị nhét vào một bộ quần áo màu đen, Kiều Nguyệt theo mọi người vào phòng thay đồ.

Kiều Nguyệt rất nhanh liền thay xong quần áo, lại gửi wechat cho bạn trai Lâm Thư Mặc xong, cô lau cái trán đã toát mồ hôi, chờ đợi mọi người.

Năm nay cô mới thi đậu đại học A tốt nhất ở Nghi Thành, nơi này cũng chính là chốn ăn chơi xa hoa bậc nhất Nghi Thành, mà hôm nay cô phải làm ở đây.

"Mấy người nghe gì chưa? Đêm nay Thương Yến cũng tới hội sở đấy. Lại nói về người đàn ông này, năm trước anh ta đứng thứ hai trong danh sách những người giàu nhất trong nước. Nghe nói năm nay tổng tài sản cá nhân của anh ta thôi mà đã đứng thứ nhất rồi."

"Nhìn xem bộ dạng của cô kìa, Thương Yến là loại người thế nào, cô có thể 419 được anh ta sao?"

(419: tình một đêm)

...

Trong phòng thay đồ vang lên tiếng cười đùa của mấy nữ nhân viên, Kiều Nguyệt an tĩnh ngồi ở một bên, cũng không tham gia vào cuộc trò chuyện của bọn họ.

Đây không phải lần đầu tiên cô nghe thấy cái tên Thương Yến này, hắn chính là người đầu tư của đại học A, mà ba của cô cũng là nhân viên dưới trướng của tập đoàn Thương thị.

Người phụ trách rất nhanh liền tới đưa các cô đi, Kiều Nguyệt cùng ba cô gái khác đến khu A.

Công việc hôm nay của cô là đưa rượu cho từng khu ghế lô.

Công việc vô cùng bận rộn, Kiều Nguyệt đẩy một cái xe nhỏ, lần lượt đi từ ghế lô này đến ghế lô khác, mệt đến nỗi đầu óc choáng váng.

Vất vả lắm mới đưa rượu xong ở phòng thứ nhất, miệng nhỏ của cô thở phì phò, cả gương mặt đỏ bừng.

Kiều Nguyệt liếm đôi môi khô ráo, quả nhiên tiền không dễ kiếm, cô đã làm một giờ, vừa mệt vừa đói.

Mới nghỉ ngơi được vài phút, trong bộ đàm lại truyền tới giọng nói tức muốn học máu của chị Trần: "Kiều Nguyệt, phòng 301 em chưa đưa rượu sao?"

Sắc mặt Kiều Nguyệt sửng sốt, nhẹ nhàng giải thích:

"Chị Trần, phòng 301 là khu B, Thư Cầm là người đưa rượu ở khu đó."

Thư Cầm cùng Kiều Nguyệt là bạn học cùng lớp, quan hệ của hai người cũng không tệ.

"Chị mặc kệ là ai phụ trách, ngay bây giờ em mang rượu vang đỏ qua đấy đi, em chỉ có hai phút thôi đấy!"

Kiều Nguyệt sốt ruột đi lấy rượu, lại nhanh chóng chạy tới khu B, phòng 301.

Cô đứng ở trước phòng thở phì phò, qua vài giây mới gõ cửa:

"Quý khách, rượu vang đỏ quý khách gọi đã tới rồi đây ạ!"

Hơn 10 giây sau, cửa mới được mở ra. Cơ hồ trong nháy mắt, Kiều Nguyệt liền ngửi được mùi rượu gay mũi. Cô theo bản năng lùi lại mấy bước, mà động tác của người kia càng nhanh hơn cô.

Rơi vào một cái ôm ấp nồng nặc mùi rượu lại xa lạ, Kiều Nguyệt vừa sợ hãi vừa tức giận, liều mạng giãy giụa:

"Bỏ tôi ra, mau bỏ ra."

Bên tai cô truyền đến thanh âm của người đàn ông đã say:

"Ừm em gái nhỏ mềm mềm năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Haha bổn thiếu gia rất thích những em gái nhỏ mềm giống như có thể véo ra nước như này, cô càng giãy giụa, tôi càng thích."

Những người khác trong phòng nghe tên này nói vậy, vội vàng nhìn kĩ cô, cả phòng lập tức ồn ào:

"Anh Triệu, cô gái nhỏ này chính là mỹ nhân hiếm có khó tìm. Chi bằng giống như lúc trước, mọi người chia nhau, cùng vui vẻ thế nào?"

Triệu Đình đã uống không ít rượu, lại ngửi được mùi hương trên người của cô, cả người liền nóng lên.

Hắn cúi đầu nhìn rõ gương mặt của cô gái nhỏ trong lồng ngực, vươn tay niết gương mặt kiều diễm của cô:

"Bảo bối, đêm nay các anh sẽ khiến em có một kỷ niệm khó quên."

Kiều Nguyệt chỉ cảm thấy nơi bị hắn chạm qua đều ghê tởm không chịu được, cô kinh hoảng thất thố giãy giụa, nước mắt cũng trào ra:

"Cầu xin anh thả tôi ra, tôi vẫn còn là học sinh."

Cô nói vậy lại càng làm đám người trở lên hưng phấn:

"Haha, anh Triệu, tiểu mỹ nhân vẫn chỉ là học sinh kìa. Anh kinh nghiệm phong phú, thử nhìn xem cô bé có phải vẫn là xử nữ hay không?"

Bỗng có người ho nhẹ một tiếng:

"Đừng làm loạn quá, Thương Yến vẫn đang ở đây, mấy người biết rõ là hắn không thích mấy loại chuyện như này mà."

Nghe được tên của Thương Yến, trong phòng nháy mắt liền an tĩnh.

Kiều Nguyệt một lòng chỉ nghĩ trốn, cô bắt lấy tay của người đàn ông, cúi đầu dùng hết sức lực mà cắn. Đến khi trong miệng xuất hiện vị máu tươi nhàn nhạt, Triệu Đình rít lên đau đớn, vội vàng buông cô ra.

Kiều Nguyệt xoay người bỏ chạy, phía sau là tiếng bước chân hỗn độn cùng với những lời chửi mắng:

"Đm con kỹ nữ chết tiệt kia, lão tử đêm nay làm chết mày!"

Cô không dám dừng lại, cắm đầu chạy về phía trước. Tiếng mắng chửi phía sau càng ngày càng gần, cô cũng trở lên tuyệt vọng, thẳng tới khi cô đụng vào một người.

Chung quanh giống như vang lên âm thanh hút khí lạnh, Kiều Nguyệt nghe được người kia vội vàng nói:

"Thương tổng, ngài có sao không?"

Thương tổng? Thương Yến? Đầu óc choáng váng trong phút chốc của Kiều Nguyệt liền thanh tỉnh.

Không kịp lau khô nước mắt, cô vươn tay gắt gao bắt lấy cánh tay của người đàn ông, thanh âm còn mang theo nức nở, run rẩy:

"Thương Yến, xin anh hãy cứu tôi."

Cô hiện tại không nghĩ được nhiều như vậy, mà người đàn ông trước mặt này chính là người duy nhất có thể cứu cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.