Vì em

Chương 11




 
 
Giơ giơ bức thư trong tay, Đường Thi hiếm thấy tinh nghịch mà trả lời: "Đúng vậy, em gửi thư tình đó."
 
"Hả? Đường Đường, em nhỏ như vậy mà đã có người thích rồi? Đẹp trai bằng anh Đoàn của chúng ta không?" Trần Nghĩa sợ ngây người, lại tò mò mà sán lại gần hỏi.

 
Đoàn Thích đã đi đến bên cạnh ba người, không nói hai lời, trực tiếp giơ chân lên đạp người.
 
Trịnh Tiểu Hy cười "phì" một cái: "Trần Nghĩa ơi Trần Nghĩa, đầu óc cậu khi nào mới có thể thông minh lên một chút."
 
Đoàn Thích nhìn về phía Trần Nghĩa và Trịnh Tiểu Hy, lại quay đầu nhìn về phía Đường Thi, Đường Thi đã kiểm tra bưu phiếu xong, giao cho ông chủ, cười giải thích: "Thư của em là thư tình cảm, nhưng mà đối tượng là một bà lão gần nhà, lẽ nào không thể gọi là thư tình sao?"
 
Trần Nghĩa: "Vậy cũng được sao? Cảm giác mình bị lừa, không được, Đường Đường, em phải đền bù tổn thất cho anh!"
 
"Vậy cũng được, em mời anh ăn kem nhé, vừa hay đi cùng nhau." Đường Thi chỉ vào một sạp bán kem nhỏ.
 
"Được! Rất trượng nghĩa, anh chọn vị kem trước, Đường Đường, đợi lát nữa em đến trả tiền là được rồi.!" Trần Nghĩa đang cảm thấy cả người nóng đến bốc mùi, tới hàng kem hạ hỏa quả thật quá tốt.
 
"Trần Nghĩa, cậu đừng có tranh vị sữa của tôi." Trịnh Tiểu Hy đuổi theo.

 

"Tôi không thèm vị sữa..."
 
Âm thanh cãi cọ của hai người xa dần, trên mặt Đường Thi dần hiện lên nụ cười, cảm giác thanh xuân, thật tươi đẹp.
 
Bên cạnh quá yên tĩnh, Đường Thi ngẩng đầu nhìn, liền đối diện với ánh mắt kỳ quái đang đánh giá mình của Đoàn Thích, rất xa lạ, nói không rõ là cảm giác gì, Đường Thi cảm giác có chút không thích ứng được, chuyển qua nhìn chằm chằm vào cằm xinh đẹp của Đoàn Thích.
 
"Anh không ăn sao? Tôi mời anh luôn, xem như trả lễ tối hôm qua."
 
Đoàn Thích thu lại ánh mắt: "Hừ, quỷ nịnh bợ!" Quay đầu bước đi, nhưng mà, cặp chân dài kia lại đi về phía sạp bán kem.
 
Đường Thi khẽ cười thành tiếng, rước lấy một cái trừng mắt của Đoàn Thích, thiếu niên khẩu thị tâm phi, ừ, đây cũng xem như là đang dậy thì đi!
 
Trả tiền cho ba người, Đường Thi không mua cho mình, Trịnh Tiểu Hy thỏa mãn ăn kem sửa của mình, thấy Đường Thi không mua cho mình một cây, hỏi: "Đường Đường, cậu không ăn sao?"
 
Lắc đầu, Đường Thi dứt khoát vặn nước trái cây trong tay, nói: "Mình uống nước trái cây là được rồi, ăn nhiều kem không tốt cho sức khỏe, nhất là con gái, ăn ít mới tốt."
 
Đường Thi luôn cảm thấy, cho dù bây giờ thân thể của cô là một thiếu nữ mười lăm tuổi, nhưng cô cũng không thể tùy ý như độ tuổi thanh xuân này được, cuộc sống kiểu dưỡng sinh, đã ăn sâu vào trong xương tủy cô rồi.
 
Trịnh Tiểu Hy gật đầu, ngữ khí có chút khổ não: "Cảm giác Đường Đường giống như mẹ, mỗi lần mẹ mình thấy mình ăn kem đều nói như vậy, nhưng mà, mình không tin, vẫn thường xuyên lén ăn kem."
 
Đường Thi cười một tiếng, không nói.
 
Đoàn Thích ngậm kem trong miệng, đột nhiên cảm giác không có chút mùi vị.
 
Trần Nghĩa cười ha ha một tiếng: "Bà nội của tôi cũng luôn nói như vậy, nhưng mà con trai khí nóng, ăn kem không sao."
 
Ánh nắng chiều chiếu xuống làm cho bóng của bốn người kéo dài, đầu tiên là Trịnh Tiểu Hy phân đường, sau đó đến Trần Nghĩa, cuối cùng chỉ còn lại Đường Thi và Đoàn Thích, hai người yên lặng về nhà, ai cũng không nói chuyện.
 
Đường Thi là không biết nói cái gì, nhìn Đoàn Thích đi ở phía trước, tầm mắt rơi trên bóng lưng của cậu, Đường Thi mới nhận ra, mặc dù Đoàn Thích cho cô một loại cảm giác biếng nhác phách lối, nhưng thiếu niên này, sống lưng của cậu, từ trước đến giờ đều thẳng như vậy.
 
Qua một ngã rẽ nữa, hai người đã về đến Đoàn gia, Đường Thi ngừng bước, khẽ gọi người phía trước: "Đoàn Thích."
 
"Tôi còn chưa nói, sau này còn quấy rầy nhiều, nhưng, tôi sẽ cố gắng không phiền đến anh, tôi nhớ đường đến trường, sau này anh không cần đưa tôi đi học, hôm nay, cảm ơn anh." Đường Thi thật lòng nói cảm ơn, khóe miệng mang theo nụ cười.

 
Nếu để cho Đoàn Thích đưa cô, sau này Tô Tiếu ghi hận cô thì làm thế nào? Học kỳ này bắt đầu, khí chất Tu La của Tô Tiếu dần dần hình thành, một màn kia ở cổng trường học hôm nay, cũng là một lời cảnh tỉnh cho Đường Thi.
 
Chuyện của ba người này, cô vẫn là lặng yên bê ghế dài qua một bên ngồi xem là được rồi, rước họa vào thân, đến lúc đó chết như thế nào, còn chưa biết được đâu!
 
"Nói xong rồi?" Đoàn Thích cụp mắt, Đường Thi nhìn không rõ thần sắc trong mắt cậu.
 
"Nói xong rồi."
 
Cuối cùng Đoàn Thích liếc Đường Thi một cái, giật giật môi, cuối cùng cũng không nói gì, ngay cả ba chữ hay nói cũng không thốt ra, Đường Thi cảm giác hơi là lạ, nhưng cũng không nghĩ ra là cái gì, đi theo sau lưng Đoàn Thích vào nhà.
 
Đường Thi nhận được sự quan tâm các loại của ông bà nội Đoàn, Đoàn Thích đeo cặp, lên lầu, bà nội Đoàn kỳ lạ nói: "Thích Thích sao vậy? Chẳng lẽ thua Tiểu Lệ? Mỗi lần thua Tiểu Lệ, Thích Thích đều buồn rầu một thời gian."
 
Đường Thi không có cách nào trả lời vấn đế này, cô cũng không xem kết cục của câu truyện, sao biết Đoàn Thích hay là Cố Lệ thắng chứ?
 
Ông nội Đoàn quen thuộc nói: "Bà nó, thằng nhóc thối này làm bằng sắt, lát nữa lại sinh khí dồi dào ngay." Cháu trai mình mình biết, ông nội Đoàn không để ý chút nào: "Huống chi, nó cũng không phải là con gái, nam tử hán đại trượng phu, sao có thể vì một chút thất bại nhỏ mà sa sút suy sụp?"
 
May mà cô là con gái! Đường Thi vui mừng!
 
"Ông bà nội Đoàn, cháu lên tầng làm bài tập đây ạ, lát nữa đến giờ ăn cơm cháu sẽ xuống." Đường Thi nhớ mấy bài tập chưa làm xong trong cặp, vốn định làm xong trên lớp, nhưng bởi vì tiếng Anh là tiết cuối cùng, cô chỉ có thể mang bài tập tiếng Anh về nhà làm.
 
Bà nội Đoàn vừa nghe, cười ha ha nói: "Được được, mau đi làm bài tập đi."
 
Ông nội Đoàn cũng gật đầu, ông thích những đứa bé chăm chỉ học tập, trên mặt đều là nụ cười hài lòng.
 

Đường Thi ôm cặp, bà nội Đoàn còn dặn dò: "Đường Đường xem anh Thích của cháu đã làm bài tập chưa, hai đứa cùng làm đi, như thế làm cũng nhanh hơn."
 
Bước chân lên lầu của Đường Thi xém chút nữa lảo đảo một cái, may mà thân thể phản ứng nhanh, đứng vững, gật đầu: "Vâng, bà nội Đoàn."
 
Giám sát Đoàn Thích làm bài tập? Sao cô cảm thấy chuyện này huyễn hoặc như vậy chứ?
 
Đứng trước cửa phòng mình, nhìn cửa phòng đối diện, Đường Thi nghĩ nghĩ ngẩng đầu, có tiết tấu mà gõ ba cái: "Đoàn Thích, Đoàn Thích."
 
Không có người trả lời, Đường Thi xích lại gần lắng nghe, chỉ thấy được tiếng nước chảy "rào rào", trong lòng khẽ ngừng, nhớ tới lúc trước Đoàn Thích cũng là đánh bóng xong trở về là tắm, đúng rồi, trong sách cũng cố ý nhắc đến, Đoàn Thích hơi mắc bệnh sạch sẽ.
 
Đường Thi buông tay gõ cửa xuống, đang muốn xoay người, cửa trước mặt đột nhiên bị mở ra, Đường Thi và Đoàn Thích đối diện, cả hai đều ngẩn người.
 
Đoàn Thích rõ ràng vừa mới tắm xong, cả người đều hơi lạnh lẽo, thay một thân quần áo thể thao, tóc ướt tí tách, không ngừng chảy xuống đất, có lẽ do mới tắm, cặp mắt đào hoa kia còn mang theo chút dịu dàng ngày thường không có, đây chính là nguyên nhân làm cho Đường Thi ngẩn người.
 
Đoàn Thích hiển nhiên xem thấu ánh mắt xinh đẹp của Đường Thi, lười biếng dựa vào cạnh cửa, tà tà liếc mắt nhìn cô: "Sao? Quỷ nịnh bợ, tôi đẹp trai không?"
 
Đường Thi: ".....!"

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.