Vì em

Chương 16





 
Sao Tô Tiếu lại biết được tình hình gia đình của Đường Thi?
 
Này còn phải cảm ơn linh tuyền không gian, bây giờ mỗi ngày Tô Tiếu đều uống nước linh tuyền, bởi vì nước linh tuyền không chỉ có tác dụng làm cho cô ta càng ngày càng đẹp, mà còn làm cho trí nhớ mà năng lực hiểu biết của cô ta tăng lên.
 

Cho nên mỗi ký ức kiếp trước Tô Tiếu đều nhớ rất rõ ràng, cho dù đó chỉ là hình ảnh lóe qua mà thôi.
 
Kiếp trước Tô Tiếu bị nhà chồng Hà gia ngược đãi, nhưng Hà gia lại là người sĩ diện, có mấy buổi tụ tập cần cô ta ra mặt, Tô Tiếu cũng phải khéo léo mà tham gia, chỉ là mỗi lời nói, hành động đều bị giám thị, cô ta cũng không phải hoàn toàn không biết tin tức ở thế giới bên ngoài.
 
Tô Tiếu kiếp trước tâm tàn như tro, cái gì cũng không để trong lòng, nhưng bây giờ, Tô Tiếu mấy ngày nghĩ đến chuyện của Đường Thi, thật sự đã làm cho cô ta nhớ đến một số chuyện kiếp trước.
 
Kiếp trước Tô Tiếu đã gặp Đường Thi, khi đó Đường Thi là học sinh tài cao thi đậu trường học nổi tiếng ở Kinh Thị, mà cô ta, còn chưa tốt nghiệp cấp ba, đã làm vợ người ta, còn là một quý phu nhân bên ngoài thì hào hoa xinh đẹp, nhưng bên trong lại dơ bẩn đau khổ!
 
Lúc đó Tô Tiếu cùng mấy vị quý phu nhân vẻ mặt khinh thường mà đàm luận về Đường Thi, nói gì nhỉ?
 
A! Chẳng qua chỉ là một con bé đáng thương không cha không mẹ, nếu không có Đoàn gia, con bé còn không biết đang ở nơi nào đâu.
 
Thân thế của Đường Thi rõ ràng thảm hơn cô ta, vì sao kết cục của cô ta lại thảm như vậy, mà Đường Thi, dựa vào Đoàn gia, một đường bằng phẳng?
 
Khóe miệng Tô Tiếu mang theo nụ cười khổ châm chọc, nhìn Đoàn Thích, nói từng chữ: "Đúng, lúc ấy tôi đã nói một câu, nhưng đó là tôi đồng tình với em ấy, chẳng lẽ là sai sao?"

 
Đoàn Thích nhìn Tô Tiếu, Tô Tiếu cũng ngẩng đầu, hai mắt quật cường mà nhìn lại Đoàn Thích.

 
Hai người đứng đối diện nhau cách cổng trường không xa, rất nhiều học sinh đi qua không nhịn được mà nhìn nhiều thêm mấy lần, còn có người cố ý đến gần đế hóng chuyện.
 
"Tô Tiếu to gan thật, lại dám đối đầu với Đoàn Thích!"
 
"Cô ta to gan? Đấy là không biết sống chết? Đoàn Thích cũng không phải là người thích nói đạo lý."
 
"Cũng không thế nói vậy, có lúc Đoàn Thích cũng rất dễ nói chuyện, đặc biệt giữ gìn danh tiếng cho trường..."
 
Bởi vì gần Thanh Cao, cho nên hiệu sách thoạt nhìn cũng rất đồ sộ, Đường Thi tùy tiện nhìn mấy cái, theo hướng dẫn tìm được khu sách trinh thám, tạp chí trinh thám cũng khá nhiều, Đường Thi tùy tiện lật lật, liền tìm được mấy tạp chí không giống nhau, nghĩ nghĩ, Đường Thi dứt khoát ôm đống tạp chí đến quầy tính tiền.
 
"Đường Thi, cậu chọn nhanh như vậy?" Trịnh Tiểu Hy cầm trên tay cuốn truyện tranh mà cô ấy muốn mua, khi nhìn thấy mấy cuốn tạp chí trước mặt Đường Thi, ngạc nhiên hỏi.
 
"Ừm." Trước khi Đường Thi mua đã xác định được mục tiêu, vì cô không muốn lãng phí thời gian.
 
"Đường Đường, mình lại nhận ra một ưu điểm khác của cậu!" Trịnh Tiểu Hy cười hì hì, cô còn tưởng Đường Thi muốn đi dạo toàn bộ hiệu sách, người bình thường lần đầu tiên đến đây, thông thường sẽ làm như vậy.
 
Đường Thi cười: "Cậu lại nhận ra cái gì?"
 
Trịnh Tiểu Hy gật gật đầu: "Quan niệm về thời gian rất mạnh? Mua đồ có kế hoạch? Thì ra cậu định đến đây mua tạp chí trinh thám, Đường Đường, cậu thích loại tiểu thuyết này?"
 
Đường Thi nhìn Trịnh Tiểu Hy cười: "Đúng vậy."
 
Trịnh Tiểu Hy buồn rầu, "Quá tốn nơron, ông ngoại mình cũng thích loại này, cả ngày si mê, có khi còn quên cả ăn! Đúng rồi, ông ngoại mình còn có rất nhiều sách quý của loại tiểu thuyết này, hôm nào mình sẽ trộm mang đến cho cậu."

 
Đường Thi nghe nói đến tâm ngứa ngáy, nhưng nghe đến chữ quý giá, liền lắc đầu: "Tiểu Hi, nếu như ông ngoại cậu không cho người ngoài mượn, cậu đừng trộm lấy đến đây, nếu quý giá, nhất định là bảo bối trong lòng ông ngoại, nếu như mình có loại sách quý giá như vậy, nói không chừng cũng không muốn cho người ngoài mượn đâu."
 
Cho dù là cho mượn, cũng phải cho người đáng tin!
 
Trịnh Tiểu Hy ủ rũ nói: "Được rồi, ông ngoại chắc chắn sẽ không chịu, bạn của ông đến, ông cũng không chịu cho mượn, chỉ cho mấy ông ấy đọc trong thư phòng thôi."
 
Đường Thi vỗ đầu Trịnh Tiểu Hy: "Không sao, ở đây nhiều như vậy, mình còn chưa đọc hết nè, cảm ơn nha."
 
Phùng má lên, Trịnh Tiểu Hy nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cảm ơn cái gì mà cảm ơn, mình còn phải cảm ơn cậu đã làm người mẫu cho mình đó."
 
Đường Thi nghe được, cười rạng rỡ.
 
Sau khi trả tiền, Đường Thi vừa ra cửa, lại nhìn thấy khu để sách thi đại học, hơi ngừng lại, như đang suy nghĩ gì, nghe thấy tiếng Trịnh Tiểu Hy gọi to, mới vội vàng đuổi theo.
 
Khi còn chưa chắc chắn, Đường Thi không định nói cho bất cứ ai. 
 
Ở ngã rẽ, hai người chia tay, Đường Thi chậm rãi bước trên con đường về Đoàn gia. Chỉ là lúc này, bước chân của Đường Thi không còn kiên định như vậy nữa, người Đoàn gia nghĩ như nào, cô hơi để ý.
 
Có lẽ, cô có thể đề nghị, ở ký túc?
 
Hoàng hôn chiếu xuống làm cho bóng dáng cô đơn của Đường Thi kéo dài trên đường, khi chân dẫm lên một bóng khác, Đường Thi mới ý thức được, Đoàn gia, tới rồi!
 

"Quỷ nịnh bợ! Đi đâu vậy? Muộn như vậy mới về, không biết ông bà sẽ lo lắng sao?" Đường Thi còn chưa thấy mặt Đoàn Thích, đã nghe được ba chữ kiêu ngạo đã lâu không thấy kia.
 
Bởi vì ngược sáng, Đường Thi nhìn không rõ khuôn mặt ngập trong ánh hoàng hôn của Đoàn Thích, nhưng lo lắng nhàn nhạt trong giọng nói kia, cho dù thế nào cũng không giấu được, cho dù ngữ khí của cậu thiếu niên có kiêu ngạo cỡ nào, còn có bao nhiêu không để ý.
 
Một ngày xao động bất an dần dần bình tĩnh lại, Đường Thi thoải mái, nếu Đoàn gia thật sự để ý cái gọi là "không may" của cô, tại sao lại đặc biệt bảo con cả đến đón cô?
 
Thật là, cô đã nghĩ quá nhiều rồi?
 
Bọn họ không thân cũng chẳng quen, nếu vì tình chiến hữu, vậy chỉ cần sắp xếp mọi thứ ổn thỏa cho cô, không nhất định phải đón cô về Đoàn gia sống.
 
Người trong đại viện bình thường ý thức giác ngộ rất cao, có những người thậm chí còn chuẩn bị tùy thời mà hy sinh, những người tin loại lời nói như vậy, rất ít, bây giờ cô gặp được người Đoàn gia, Đường Thi tin rằng, bọn họ sẽ không để ý mấy lời này đâu!
 
"Đi dạo với Tiểu Hy, tôi về rồi." Đường Thi tươi cười nhìn Đoàn Thích, còn cái gì mà ông bà lo lắng, cô đã rất  tiết kiệm thời gian rồi, còn chưa đến bữa tối đâu!
 
"Còn nữa, cảm ơn, để anh lo lắng rồi!"
 
Hai tay đút trong túi quần của Đoàn Thích nắm chặt, trên mặt đột nhiên nóng lên, làm cho cậu không biết phải làm sao, nhìn chằm chằm vào nụ cười trên mặt Đường Thi, mím chặt môi.
 
Đoàn Thích trừng mắt nhìn Đường Thi, hung dữ nói: "Vào!" Kỳ lạ, sao cậu lại cảm thấy, quỷ nịnh bợ hôm nay cười rộ lên... Rất đẹp nhỉ?
 
Đường Thi mặt đầu dấu chấm hỏi, lắc lắc đầu, theo phía sau Đoàn Thích, vừa mới vào cửa, đã bị bà nội Đoàn kéo đến xâu chỉ.
 
"Đường Đường, mắt cháu tốt thật, bà nội sắp làm xong rồi, may còn có cháu, nếu không trước giờ cơm tối bà cũng chưa làm xong đâu, anh Thích của cháu không có kiên nhẫn, vừa mới ngồi một lát, trên mặt đã toàn là không kiên nhẫn." Bà nội Đoàn cười ha ha mà dạy bảo Đoàn Thích, nâng Đường Thi.
 
Đường Thi nhín hình bóng của Đoàn Thích ở cầu thang, cười tủm tỉm: "Anh Thích có phải là muốn lên chơi game không?"
 
Ông nội Đoàn khụ một cái: "Đứng lại, sắp ăn cơm rồi, còn lên lầu làm gì, còn có, máy chơi game trong phòng cháu, ông đã bảo người chuyển sang phòng của anh trai rồi, chìa khóa ông cầm."
 

Phòng khách một mảng yên tĩnh, Đường Thi nín thở nhìn Đoàn Thích, cô thật sự muốn biết, Đoàn Thích sẽ phản ứng như nào, theo lý thuyết, mấy cậu nhóc tầm tuổi của Đoàn Thích, đều xem trò chơi như sinh mệnh.
 
Ai ngờ, Đoàn Thích chỉ nhìn ông nội Đoàn một cái, không nói lời nào mà tìm chỗ ngồi, ngồi trước mặt ông nội Đoàn như một ông cụ: "Mấy ván? Nếu cháu thắng, ông đưa cho cháu chìa khóa."
 
Ông nội Đoàn nhướng mày, nặng nề hừ một tiếng, tay lại bắt đầu xếp cờ.
 
Đường Thi có chút mông lung, đây là tình tiết gì vậy???
 
Bà nội Đoàn giải thích: "Hai ông cháu nó cứ như thế đấy, không sao, chơi mấy ván cờ là được rồi, ĐƯờng Đường, có chuyện gì, nhớ phải nói với bà nhé, nếu không thì tới giúp bà nội xâu chỉ, trẻ con, nên năng nổ hoạt bát, chuyện của người lớn, để người lớn giải quyết, cháu chỉ cần nhớ kỹ, bây giờ cháu là một phần trong nhà, ở trường học, có chuyện gì thì bảo anh Thích cháu, ở nhà, thì gọi bà nội."
 
Đường Thi: ".... Vâng, bà nội." Đi ngang, nghe thì rất kỳ diệu, nhưng mà, cô lại không phải là con cua....
 
Nhưng mà lời của bà nội Đoàn, lại làm cho Đường Thi cảm thấy ấm áp trong lòng, cũng làm cho Đường Thi chân chính đặt Đoàn gia vào trong lòng, mà không phải là nơi cư trú tạm thời.
 
Thì ra, cô có thể, coi Đoàn gia như bến cảng tránh mưa tránh gió của mình.
 
Nhận được sự nhiệt tình của bà nội Đoàn, Đường Thi cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, bị coi là búp bê thủy tinh, cũng không phải là chuyện hoàn toàn tốt.
 
"Đoàn Thích?" Đường Thi bật điện, mới phát hiện ra Đoàn Thích đang đứng thẳng tắp ở hành lang, "Anh đứng nơi này làm gì? Thừa cơm?"
 
Đoàn Thích trừng mắt nhìn Đường Thi, lại nghĩ đến chuyện lúc chiều, lại cảm thấy nóng lên, vội dời tầm mắt, hùng hùng hổ hổ: "Ngày mai đi học cùng nhau."
 
Đường Thi kinh ngạc nhìn Đoàn Thích, Đoàn Thích thấy, hung ác nói: "Để cho nhóc đeo cặp cho tiểu gia."
 
Không đợi Đường Thi trả lời, Đoàn Thích đã đóng cửa, Đường Thi bị bắt cùng nhau đi học: "...."

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.