Vì em

Chương 37




Chương 37
Đường Thi đặt đồ xuống, cũng gia nhập đoàn quân quét dọn, bà Phương và Phương hoa đã thu dọn xong phần lớn, vì thế Đường Thi chỉ là quét một vòng, quét xong là hết.
Tiễn hai người đi, Đường Thi đóng cửa lại, bây giờ cô mệt đến nỗi chỉ muốn nằm lên giường, ngủ một giấc thật ngon, tuy rằng trên xe lửa có thể ngủ, nhưng đến cùng cũng không thoải mái bằng ngủ trên giường.
Sau khi tỉnh lại, trong phòng tối om, Đường Thi híp mắt nhìn đồng hồ đeo tay, thấy giờ, lập tức bật dậy, cô đã ngủ thẳng đến 7h tối!
"Ục ục...." Đường Thi che bụng mình, mở chăn, mặc áo bông, đi đến nhà bếp, nhanh chóng làm bát mỳ trứng.

Sau khi ăn xong, Đường Thi rửa bát, khi bước ra khỏi bếp, bước chân lại hơi do dự, bây giờ cô nên đi nơi nào trước.
Đường Thi nghĩ nghĩ, vẫn là về phòng ngủ tiếp đi, chuyện bái tế nhà họ Đường không vội, bây giờ là buổi tối, cô có chút sợ hãi.
Là một người từng kiên định với chủ nghĩa duy vật, Đường Thi sau khi xuyên thư, tư tưởng quan niệm cũng bị đảo ngược hoàn toàn, nhưng thay đổi lớn nhất, là cô thật sự tin tưởng trên thế giới này có những thứ không thể nói rõ thành lời.
Một đêm không chợp mắt, Đường Thi tỉnh dậy theo đồng hồ sinh học, cô cũng không ngủ nướng, chớp chớp mắt, dậy rửa mặt, sau đó ra ngoài chạy buổi sáng, Giang thị không lạnh như Bắc Kinh, đối với Đường Thi mà nói, vẫn khá lạnh, chỉ có chạy rồi, mới làm cho cô cảm thấy ấm áp một chút.
Bởi vì dậy sớm, cho nên ngoại trừ mấy người dạy sớm đi bày sạp bán thức ăn, căn bản không thấy người nào đi dạo trên đường, chạy một đường, chào hỏi với rất nhiều người quen cũ, tâm tình Đường Thi tốt hơn chút mà về nhà, lại rất bình tĩnh đi đến đứng trước bức ảnh gia đình Đường gia.
Đứng một lúc, Đường Thi bái những những trong hình.
Trước khi Hạ Cảnh về Bắc Kinh, đến thăm Đường Thi, Kim Khanh không đến, hỏi Hạ Cảnh, Hạ Cảnh chỉ nói Kim Khanh về trước rồi, Đường Thi cũng không hỏi nhiều, ngồi một lúc, Hạ Cảnh cũng vội đi kịp tàu xe.
Đêm trừ tịch, Đường Thi tự làm một bữa sủi cảo cho bản thân, tặng cho bà Phương một chút, lại ngồi ở nhà bà Phương một lát, hướng dẫn Phương Hoa làm bài tập tết, tính toán thời gian, Đường Thi chào hỏi nhà họ Phương, bà Phương ngàn giữ vạn giữ, cũng không giữ được Đường Thi đã quyết về nhà.
***
"Đường Thi." Đoàn Thích hô một tiếng.

Đường Thi im lặng trong nháy mắt, hỏi: "Sao anh biết là tôi?"
"Trừ nhóc ra, còn ai gọi điện cho tiểu gia vào lúc này?"
Đường Thi tưởng tượng khuôn mặt ngạo kiều của Đoàn Thích, khóe miệng không tự chủ nhếch lên, âm thanh mang theo thoải mái vui vẻ mà chính cô cũng không biết: "Đúng đúng đúng, trừ tôi ra, làm gì có ai gọi điện cho Đoàn tiểu gia anh vào lúc này."
Đoàn Thích khẽ hừ một tiếng: "Ăn sủi cảo chưa?"
"..... Ừm, ăn rồi, ông bà Đoàn đâu?" Đường Thi hỏi.

"Đợi chút!"
Sau một đợt tiếng ồn, giọng nói dịu dàng từ ái của bà nội Đoàn vang lên: "Đường Đường hả, sao rồi! Ăn tết có ăn uống được không?"
Trong lòng một trận ấm áp, Đường Thi liên tục "Vâng, vâng", lại nghe bà nội Đoàn nói mấy lời, Đường Thi vô cùng kiên nhẫn nghe bà lải nhải bên tai, phía sau là đám người huyên náo, nhưng những thứ này, không hề liên quan đến cô, chỉ là, cái máy lạnh lẽo này, lại truyền đến năng lượng to lớn cho cô có thể một mình ăn tết.
Ngắt điện thoại, Đường Thi đứng ngắm hoa tuyết bay bay ngoài trời một lúc lâu, lạnh lẽo trên mặt làm cô khẽ bật cười, sau đó, nhẹ bước vào nhà.
Viện trưởng, bà có biết không, cho dù lần này về nhà, vẫn không có ai để ngọn đèn ấm áp chờ con, không có ai chuẩn bị cho con một bát canh nóng, nhưng mà, con vẫn có ngọn đèn tràn đầy hạnh phúc ấm áp và bát canh nóng.
"Bà nội, nha đầu đó ngắt điện thoại rồi?" Đoàn Thích quay đầu qua, thấy điện thoại đã ngắt liền vội hỏi.
"Nha đầu cái gì? Đường Đường là em gái cháu!" Bà nội Đoàn có chút tức giận, nhưng lại kỳ lạ, "Sớm ngắt rồi, không phải cháu nói chuyện xong với Đường Đường rồi sao?"
Đoàn Thích: "Cháu chưa..."
"Ai ya, Đường Đường đã chúc năm mới cả nhà, cháu với Đường Đường cũng không có nhiều lời để nói, không ngắt điện thoại thì làm gì?" Bà nội Đoàn không để ý khoát khoát tay, sau đó tiếp tục đánh bài với ba người con dâu.
Diệp Hoa liếc nhìn con trai tâm tình lộ ra ra ngoài, cười nói: "Sao vậy? A Thích, con có gì muốn nói với Đường Đường à? Nói ra, cho mọi người nghe chút, chắc không phải là lời gì không thể nghe đi!"

Tất cả người nhà họ Đoàn đều nhìn về phía Đoàn Thích, biểu hiện trong mắt giống y như Diệp Hoa --- Không có gì bí mật hết, không cần che giấu!
Tai Đoàn Thích đỏ lên, nhưng mặt lại vô cùng trấn định nói: "Ai nói tiểu gia có lời muốn nói với Đường Thi? Không có!"
Diệp Hoa rất nghiêm túc: "Ồ, mẹ biết rồi."
Bà nội Đoàn: "Vậy không là tốt rồi! Nếu như đã không có, vậy bà nội ngắt điện thoại, là đúng rồi, nhà chúng ta tiết kiệm, gọi một cuộc điện thoại cũng tốn nhiều tiền nha."
Ông nội Đoàn vô cùng tán đồng gật đầu: "Ừ."
Đoàn Thích mặt không biểu tình về vị trí của mình, sờ bài.
Đoàn Trường Gia híp mắt nhìn cháu trai một chút, lạnh lùng nói: "A Thích ngày kia không phải là đi đón Đường Đường sao?"
"Vâng." Âm thanh của Đoàn Thích vẫn có chút không vui vẻ, cậu cái gì cũng chưa nói! Sớm biết vậy, sẽ không vì nha đầu kia không nói với cậu vài câu đã tìm bà nội mà tức giận!
Cậu vẫn còn chưa nói chúc mừng năm mới với cô đâu!
Sau đó, Đoàn Thích liên tục sai lầm, thua rất nhiều tiền, khi Đoàn Trường Gia thắng ván cuối cùng, thờ ơ nói: "A Thích, cháu như vậy là không được."
Lời có thâm ý, nhưng Đoàn Thích đang nghĩ đến việc chưa kịp chúc mừng năm mới không nghĩ đến tầng ý sâu xa, chỉ cho rằng Đoàn Trường Gia nói là đánh bài, cũng không để ý mà vâng một cái.
Đường Thi hắt xì liên tục hai cái, xoa xoa mũi, tiếp tục đan khăn quàng cổ, hôm nay Đường Thi rảnh rỗi không có việc gì làm, ra ngoài đi dạo, mang về một cuộn len.
Đời trước Đường Thi biết chút cái này, đời này ở bên cạnh bà nội Đoàn, cũng học được một chút, đã có thể tự mình đan khăn, đan khá đơn giản, chỉ cần kiểu dáng không quá phức tạp.
Đoàn gia quá nhiều người, Đường Thi không có ý định tặng hết đồ mà cô tự làm, cô chuẩn bị hai chiếc khăn cho hai ông bà Đoàn gia, còn người khác thì tặng đặc sản Giang thị, dù sao đến lúc đó có Đoàn Thích làm nhân lực, không lo lắng một mình cô bao lớn bao nhỏ lên tàu hỏa.

Bởi vì Đoàn Thích đến đón cô, Đường Thi ở lại Giang thị chơi thêm mấy ngày, dù sao một lần đi đến mất mấy ngày, Đường Thi cũng không gấp gáp, mỗi ngày làm chút đồ thủ công, uống trà, đọc sách, tháng ngày trôi qua vô cùng thích ý.
Đoàn Thích chen chúc từ tàu hỏa xuống, nhìn đám người đi lại, vừa nhìn liền thấy Đường Thi, mặc áo bông màu nhạt, bên dưới vẫn là một chiếc quần bông dày, tóc buông xõa, khuôn mặt đo đỏ, chân không ngừng dẫm lên mặt đất.
Nhanh chóng bước về hướng đó, như là chạy bộ, nhưng khi gần đến trước mặt Đường Thi, Đoàn Thích lại từ từ chậm lại để bản thân thành bước đi bình thường, ngảnh đầu nhìn xung quanh, không hề dừng một chỗ ở trước mặt Đường Thi, nhìn có vẻ như đang quan sát đám đông vậy.
Đợi khi Đường Thi chú ý đến Đoàn Thích, Đoàn Thích chỉ cách cô sáu bảy bước, thấy Đoàn Thích đang nhìn đông nhìn tây, Đường Thi vội vàng vẫy tay, hô: "Đoàn Thích! Ở đây!"
Đoàn Thích nghe thấy tiếng gọi của Đường Thi, nhịp tim ổn định, chậm rãi quay đầu về phía Đường Thi đứng, trên mặt một bộ giờ mới thấy được Đường Thi, từ từ bước đến.
Đường Thi nhìn hành lý đơn giản của Đoàn Thích, cười nói: "Anh tự giác đến nơi này như vậy, thật sự quá tốt rồi, như vậy tôi không cần tìm người khắp nơi."
Đoàn Thích: "..... Hừ!" Biết mà, cô nhóc này không giống cậu, vừa nhìn đã thấy cô rồi! Đoàn tiểu gia tâm tình không phải quá vui vẻ, lại khó chịu, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài.
"Chúng ta về thôi, chỗ này lạnh quá." Đường Thi kéo áo Đoàn Thích, đi ra ngoài.
Đoàn Thích thuận thế đi theo, cúi đầu nhìn bàn tay trong găng tay đang nắm lấy áo mình, tâm tình lại trở nên ngọt ngào, không vui vừa nãy tan thành mây khói.
Đường Thi không biết, trong thời gian ngắn ngủi như vậy, Đoàn Thích hoàn thành chuyển biến từ vui vẻ đến buồn bực rồi lại đến vui vẻ.
"Đến rồi?" Đoàn Thích ló đầu ra nhìn ngôi nhà bên ngoài.
"Đến rồi, xuống xe đi."
Đường Thi dẫn Đoàn Thích đi vào căn nhà, đụng phải Phương Hoa đang ra ngoài đổ rác, Phương Hoa vừa nhìn thấy Đoàn Thích, lập tức cảnh giác quan sát Đoàn Thích từ trên xuống dưới.
"Chị Đường Đường, anh trai này là ai?"
Đường Thi cũng không phát hiện ra cái gì không đúng, giới thiệu: "Đây là Đoàn Thích, em có thể gọi là anh Đoàn."
Đoàn Thích không hé răng, mắt nhìn Phương Hoa trước mặt, nói ra mấy chữ: "Bí đao lùn." Đừng tưởng rằng cậu không nhìn thấy địch ý trong mắt thằng nhóc này.
Phương Hoa: "....." Muốn cắn người quá, đặc biệt là cắn cái người tên là Đoàn Thích trước mặt này.
Đoàn Thích liếc nhìn Đường Thi một cái, nghiêng mặt: "Hừ!"

Đoàn Thích khó xử nhìn hai người, đang muốn nói cái gì, Phương Hoa vuốt tóc một cái, che chở trước mặt Đường Thi, ngẩng đầu nói: "Tôi nói cho anh biết, Đoàn... Chị Đường Đường là vợ tương lai của tôi, anh đừng có ý đồ gì với chị Đường Đường! Chị Đường Đường đã nói, sẽ chờ tôi lớn lên!"

Nghe vậy, Đoàn Thích ánh mắt phức tạp mà nhìn Đường Thi, rất có chút xoắn xuýt mà hỏi: "Nhóc thích tên bí đao lùn này?"
Phương Hoa cả giận: "Tôi không phải là bí đao lùn, là tôi còn nhỏ, chờ đến khi tôi bằng tuổi anh, khẳng định cũng sẽ cao như anh, không! Còn cao hơn anh!"
Đường Thi một bộ như bị sét đánh, cô thật sự không biết, cô đồng ý "đợi em lớn lên" với cậu nhóc này từ lúc nào.....
Đại khái, là nguyên Đường Thi làm đi?
"Khụ khụ, Tiểu Hoa, chị Đường Đường nói câu này khi nào vậy?" Bây giờ cô là Đường Thi rồi, nếu như Đường Thi thật sự nói câu này, cô nhất định phải có cách giải quyết cái này!
Phương Hoa nghĩ nghĩ, nói: "Khi còn nhỏ em kéo chị Đường Đường đi chơi đồ hàng."
Một ngụm máu nghẹn lại ở cổ họng Đường Thì, ra không được, vào không xong.
Đoàn Thích: "Bí đao lùn, trò chơi không tính, giáo viên ngữ văn của nhóc không dạy cho nhóc sao?"
Phương Hoa một mặt đau thương: ".... Giáo viên không dạy cái này."
"Tiểu Hoa, em thích chị Đường Đường làm chị gái em chứ?" Đường Thi ân cần giáo huấn, cô không muốn một thiếu niên tốt đẹp bị chậm trễ! Vội vàng sửa lại!
"Thích nha! Chị Đường Đường sẽ làm bài tập cùng em, mua đồ ăn vặt cho em, khi em bị đánh sẽ thu giữ em, nghĩa khí, có lúc em và chị Đường Đường còn đánh nhau... Tổng kết mà nói, chị Đường Đường là người tốt nhất trong thế giới!" Phương Hoa tổng kết nói.
Dưới ánh mắt khác thường của Đoàn Thích, Đường Thi cười vô cùng gượng gạo, nguyên Đường Thi đánh nhau không kỳ quái, nhưng mà, đến lượt cô, đích thật là kỳ quái.
"Nhóc biết đánh nhau?" Đoàn Thích trực tiếp hỏi.
Phương Hoa đã trả lời thay Đường Thi: "Đương nhiên, tôi lần nào cũng không đánh thắng được chị Đường Đường, chị Đường Đường rất lợi hại đó!"
Đường Thi: "...." Xong rồi!
Đoàn Thích: "Ngày nào chúng ta đánh nhau thử xem." Làm nhiều chuyện với tên bí đao lùn này như vậy, tiểu gia một chuyện cũng chưa được thử! Hừ!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.