Chu Lạc không biết rằng, tin anh về nhà đã gây ra một trận ồn ào không nhỏ ở trấn Thanh Thủy.
Bố Chu, mẹ Chu tổ chức một buổi tiệc, đương lúc hàng xóm láng giềng tụ tập ở sân trong nhà họ Chu, khen lấy khen để chàng trai duy nhất trong trấn trở thành sinh viên đứng đầu trường đại học, khen anh tuổi trẻ tài cao ra sao, cha mẹ Chu nhờ con mà hưởng phúc thế nào, có người chợt quay đầu ra cửa viện thì thấy Chu Lạc đang ngẩn người kinh ngạc đứng đó.
Nhất thời, bốn phía lặng ngắt như tờ.
Mỗi người trong sân đều đánh mắt tới, cố gắng lục lọi trong ký ức về cậu thiếu niên của tám năm trước những đặc điểm trùng hợp với chàng trai đang đứng trước mặt.
Chu Lạc sau khi xuống xe, suốt một đường về nhà, luôn có cảm giác như đang lạc vào một cái bẫy thời không hỗn loạn. Tám năm trôi qua như gió thoảng, thế giới bên ngoài biến chuyển từng ngày, vậy mà trấn Thanh Thủy so với trước đây khi anh mới rời đi vẫn giống y như cũ, sau lưng dựa vào núi non, trước mặt là khe suối uốn lượn, cây cối rợp trời, ngói đỏ, tường trắng phủ rêu xanh, đường xưa lối cũ lát gạch đá, trong núi ruộng bậc thang trùng điệp, hồ sen ao cá tựa mặt kính long lanh.
Cái trấn nhỏ bằng lòng bàn tay bị thế giới bỏ quên trong một xó xỉnh hẻo lánh nào đó của thời không này, vẫn cuộn lên từng đợt tro bụi mù mịt, hệt như trước kia.
Nhưng giờ phút này đứng trước cửa nhà, đối mặt với một đám những khuôn mặt cố nhân xa lạ, Chu Lạc mới phát hiện ra điểm khác xưa.
Tất cả mọi người trong trấn đều già đi rồi, anh nghĩ.
Người xấu cũng đã già đi.
Mọi người trong trấn cũng đang đánh giá anh, thấy anh cao lớn anh tuấn, trẻ trung khỏe khoắn, không giống như cùng quê với bọn họ mà giống như đến từ thế giới ngoài kia.
Trọn năm giây yên lặng, không ai lên tiếng chào hỏi trước.
"Lạc!", bố Chu, mẹ Chu từ trong đám người lách ra, tiến về phía Chu Lạc mà có chút run sợ. Bữa tiệc lại lần nữa náo nhiệt trở lại.
"Ôi chao, Chu Lạc đã về!"
"Không nhận ra được nữa rồi, càng lớn càng đẹp trai!"
"Dì là dì Lưu đây, con có nhận ra không? Trần Quân nhà dì hồi còn đi học thân với con nhất đó!"
"Cậu ở bên ngoài tiền đồ xán lạn, mở công ty lớn, nhưng có bận đến mấy cũng phải dành chút thời gian về thăm nhà đấy nhé!"
Vẻ mặt Chu Lạc gượng gạo, cố mấy cũng không sao vạch ra nổi trên mặt một nụ cười lấy lệ. Kỹ năng giao tiếp trong công việc về đến đây chẳng thể nào phát huy được tác dụng.
Chu Lạc lấy cớ mệt mỏi, lên tầng hai nằm cả buổi chiều. Trong sân, tiếng bát chén đụng nhau lách cách, tiếng cười nói ồn ào rộn rã, mãi đến tận khuya mới lắng xuống.
Ngoài cửa vang lên một chuỗi tiếng bước chân của Lâm Quế Hương, bà đứng ngoài nghe ngóng, không gõ cửa, Chu Lạc cũng không phản ứng, giả vờ như mình vẫn chưa tỉnh.
Tầng hai chỉ có phòng của Chu Lạc, còn lại là một khoảng trống làm sân phơi, một cái cầu thang thông xuống sân dưới. Sau nhà là rừng cây.
Còn nhớ mùa hè năm ấy, phòng anh nóng như cái lồng hấp. Anh của thời thiếu niên chính là đã nằm trên cái giường này mà nghĩ đến Nam Nhã mỗi đêm, nghĩ đến Nam Nhã trong bộ xường xám, nghĩ đến Nam Nhã bị giật sạch không còn mảnh vải.
Gió đêm luồn qua rặng thông nghe réo rắt, anh dần buồn ngủ, tựa như đang mơ mà chẳng phải mơ, ngẩn ngơ quay về buổi xế chiều hôm ấy, dừng trước cửa đối mặt với một bóng người xa lạ đứng sững trong sân. Lúc này, Nam Nhã cũng đứng giữa hai người họ, một thân xường xám trắng toát, ngoảnh lại nhìn anh, nở một nụ cười rất đỗi dịu dàng. Y như ngày cuối cùng đó, nàng nói: "Cậu không còn giá trị lợi dụng nữa."
Chu Lạc choàng tỉnh, cũng giống với vô số buổi tối thời niên thiếu, trước mắt chỉ có cây quạt trần đang ngật ngưỡng xoay tròn.
Năm ấy, anh mười bảy tuổi.
Người phụ nữ kia thật vô tình.
...
Nửa đêm, Chu Lạc xuống nhà tìm đồ ăn, mẹ Lâm Quế Hương khoác áo đi ra, thấy Chu Lạc đang ôm bát cơm rang, bèn nói: "Để mẹ hâm nóng lại một chút cho con."
"Không cần đâu.", Chu Lạc nghiêng người cản cánh tay bà đang vươn tới, chuyển sang đứng cạnh bếp lò ăn tiếp.
Lâm Quế Hương cũng không khăng khăng, tựa vào khung cửa bên cạnh, ung dung nói: "Dì Lưu của con nói không sai, đúng là càng lớn càng đẹp trai."
Chu Lạc đang nhai cơm, hàm hồ đáp một tiếng: "Mẹ không nghe ra người ta đang nịnh nọt sao, lời xã giao nói mà cũng tin."
Một lời này ra khỏi miệng, mơ hồ cũng có thể nhìn ra được chàng trai trẻ lạnh nhạt và tiêu cực nhường nào.
"Nào phải lời xã giao đâu?" Lâm Quế Hương cười khanh khách, "Bao nhiêu năm như vậy, trong trấn làm gì có ai có tiền đồ bằng con chứ."
Chu Lạc không trả lời.
"Lần này trở về ở lại lâu lâu một chút nhé! Có vài đứa bạn cùng cấp ba muốn gặp con đó! Trần Quân đầu năm nay vừa lấy vợ, giờ cũng có con luôn rồi." Lâm Quế Hương lải nhải một tràng, không thấy con trai đáp lại câu nào, dần dần cũng hết chuyện để nói. Một chốc sau, chẳng biết có phải đang dò hỏi hay không, lại cất lời: "Sự nghiệp thì cần phải tập trung, nhưng đã hăm lăm, hăm sáu rồi, cũng nên cân nhắc chuyện cá nhân một chút. Con xem đám nhóc cùng chơi cùng lớn với con, đứa nào cũng làm bố rồi... Cũng không phải gấp, ưng cô nào thì lưu tâm tính toán một chút."
Chu Lạc buông thìa.
Thấy sắc mặt anh biến đổi, Lâm Quế Hương cũng chẳng vui vẻ gì, hai mẹ con trong lòng đều tỏ tường, gắng nhẫn nhịn không đề cập tới, Lâm Quế Hương nói: "Ăn xong thì bỏ bát vào bồn, mẹ ngủ trước đây." Bà quấn áo quanh người, định rời đi.
"Nam Nhã sao rồi?", rốt cuộc, anh vẫn hỏi ra miệng.
"Con..." Lâm Quế Hương bước chậm qua phía bên này, giơ tay tát một cái lên ót chàng trai trẻ, "Vừa về tới nhà ngày đầu tiên đã hỏi tới nó!"
Chu Lạc không nhúc nhích.
"Năm đó mấy chuyện xấu xa nó gây ra cho mày, mẹ và bố mày mất bao công mới dập đi được! Mày muốn bị người trong trấn xì xào nói mày đồng lõa với tội phạm giết người hả?! Cho mày đọc sách nhiều năm như vậy đúng là công toi rồi. Muốn khiến mẹ mày tức chết sao!" Lâm Quế Hương tức muốn tắt thở, lại tát thêm cái nữa lên đầu anh.
Chu Lạc vẫn không nhúc nhích.
Im lặng giống như đổ thêm dầu vào lửa, Lâm Quế Hương đập con trai thêm phát nữa, khóc rống: "Cái đồ cứng đầu này! Thật đúng là oan gia, vừa trở về đã làm tao tức chết! Mày sao mà không chịu ngẫm xem, nếu nó thích mày, lúc mày nằm trong viện sao chẳng thèm quay lại? Sao nó mấy năm nay vẫn biệt tăm tung tích? Mày đã lớn chừng này rồi mà sao vẫn khờ thế hả con?"
Chẳng có gì thay đổi.
Tám năm rồi, người nên tha thứ, kẻ không đáng tha thứ, vẫn chẳng có gì thay đổi.