Tối hôm ấy, tại bar VIỄN ẢNH. Ba nam nhân ngồi đấy ôm suy tư. Chấn Phong thấy Mặc Thiên từ nãy tới giờ chỉ biết liên tục rót rượu rồi uống liền đưa tay giật lấy chai rượu của hắn:
- Mặc Thiên, cậu đã uống nhiều rồi.
Lúc nãy Gia Mẫn có gọi điện cho Chấn Phong nói về chuyện của cô và hắn, anh cũng không biết bây giờ nên nói gì với hắn nữa, mọi chuyện thật không lường trước được.
Chấn Phong, Tần Mặc Thiên mình cả đời tự cao tự đại luôn cho bản thân là đúng, vậy mà lại sai với cô ấy nhiều như vậy. Lúc đầu, vốn nghĩ bà ta là người gián tiếp hại chết mẹ mình vì vậy kết cục của bà ta như thế là xứng đáng. Lúc đầu, đối xử với cô ấy tệ bạc vì nghĩ con gái của kẻ hại chết mẹ mình chỉ đáng như thế. Nhưng bây giờ tất cả đều ngược lại, bà ấy vốn không có tội mà người có tội là ba mình, cô ấy vốn không có lỗi mà người có lỗi lại là mình. Ân oán giữa hai nhà vốn không có, không đúng, là có nhưng mà là nhà mình đã nợ nhà cô ấy. Vậy mà trước giờ, mình luôn đem suy nghĩ họ nợ mình mà chà đạp lên cuộc sống của họ. Hại chết ba cô ấy, hại chết mẹ cô ấy, bây giờ cô ấy đã hận lại càng hận hơn. Mình thật sự không biết phải làm gì, lần đầu tiên trong đời Tần Mặc Thiên mình lại bế tắc như vậy.
Chấn Phong thấy hắn đau khổ như vậy cũng đành chỉ biết thở dài:
- Gia Mẫn nói cô ấy đang ở cùng với Diễm Nguyệt, cậu có thể tạm yên tâm rồi. Bây giờ mọi chuyện đành phải để thời gian nhấn chìm xuống.
Gia Uy nãy giờ im lặng lại lên tiếng:
- Mặc Thiên, chuyện này không trách được ai, cái cậu có thể làm bây giờ là hãy dùng tình yêu của mình mà cảm hoá cô ấy.
Đêm đấy trong cơn say, hắn lái xe đi thẳng đến chung cư của Gia Mẫn nhưng lại chẳng dám bước vào chỉ từ dưới ngước nhìn lên trên. Ở góc độ này, hắn chẳng thể thấy được cô, cũng chẳng thể xác định được cô ở vị trí nào, nhưng vẫn cứ đứng đấy vì hắn biết được nếu bây giờ quay về hắn sẽ nhớ cô đến phát điên lên mất. Trời đêm nay không có sao, mây đen bay đến che lấp cả vầng trăng, thi thoảng đâu đó lại loé lên một tia chớp. Hắn bật cười, ông trời cũng không muốn cho hắn ở đây nhìn cô sao? Bỗng chốc trên gương mặt tuấn mỹ ấy đã đón nhận vài giọt nước, từng hạt mưa nhẹ nhàng rơi chẳng mấy chốc đã ướt đầm cả con đường. Hắn vẫn cứ ở đấy ngửa mặt lên đón nhận, ướt đẫm cả gương mặt, ướt sũng cả tâm hồn hắn.
Gió đã trở nên lạnh hơn, lùa vào khung cửa. Diễm Nguyệt khẽ rùng mình mở mắt, trời đổ cơn mưa to, sấm chớp đánh vào khung cửa sổ, cô ngồi dậy bước tới đưa tay ra đóng cửa. Bỗng chợt đôi tay khựng lại, mưa cứ thế xối xả làm dát cả bàn tay nhỏ nhắn ấy. Tầm mắt cô nhìn xuống dưới, con đường đã trở nên vắng tanh vậy mà một dáng người vẫn đứng đấy, hai tay đút túi tựa vào thành xe mặc mưa gió cuốn trôi. Đôi đồng tử bỗng chốc trở nên đỏ hoe, tim gan chợt thắt lại, bờ môi mím chặt. Là mưa phả vào hay nước mắt rơi, cô cảm nhận được gương mặt đã ướt đẫm, bàn tay dùng sức đóng mạnh cửa lại.
Mặc Thiên vẫn cứ đứng đấy, hắn cảm nhận đôi chân mình không thể nâng bước được. Mưa gió cứ tát thẳng vào mặt đến đau đớn tâm can, bộ âu phục đã trở nên ướt đẫm làm hắn cảm thấy nặng trĩu lòng. Nở một nụ cười khổ, Tần Mặc Thiên hắn thường ngày cao cao tại thượng vậy mà bây giờ lại thê thảm như thế này.
Bỗng chốc đôi mắt trở nên sững sờ. Nữ nhân trước mặt hắn tay cầm một chiếc ô, thân chỉ mặc một chiếc váy ngủ màu trắng mỏng manh đang hướng tới hắn, hắn nhìn thấy được đôi lần cô khẽ rùng mình vì mưa phả gió tạt trong lòng trở nên thương xót:
- Diễm Nguyệt!
Cô không đáp lại hắn chỉ lặng lẽ bước đến cầm tay hắn đặt chiếc ô vào đấy rồi quay người đi, mưa to đến mức chỉ một giây sau đó chiếc váy ngủ của cô đã ướt đẫm, bờ vai khẽ run lên vì lạnh. Cảm giác được mưa đã tạnh trên đầu, cô ngỡ ngàng quay người lại, hắn ở ngay sau lưng cầm ô lên che cho cô, khoảng cách hai người gần nhau trong gang tấc nhưng lại xa đến tận chân trời, chưa thấy lúc nào họ ở cạnh nhau mà lại khó có thể nói chuyện đến như vậy. Cả hai cứ như vậy lặng lẽ mà đi vào trong mái, chợt đôi chân cô dừng bước:
- Đến đây được rồi, anh về đi!
Dứt lời cô cũng chẳng thèm quay đầu lại mà đi thẳng vào trong.
- Diễm Nguyệt!
Tiếng hắn gọi lại cô khựng lại nhưng cũng chẳng ngoái đầu, hắn thấy vậy đành tiếp lời:
- Diễm Nguyệt, dù tôi có trăm vạn ngàn lần xin lỗi em cũng không thể xoá tan được những lỗi lầm tôi đã gây ra, nhưng tôi nguyện dùng cả cuộc đời này để chờ đợi em, chờ đợi đến khi nào em chịu nói tha thứ cho tôi.
Diễm Nguyệt trong lòng len lói một tia thương xót nhưng cũng nhanh chóng mà gạt bỏ nó:
- Mặc Thiên, tôi là cả đời này sẽ không tha thứ cho anh. Trừ khi...........anh chết đi!
Dứt lời cô đi thẳng vào thang máy, hai con người đối diện nhau, hai ánh nhìn cùng quét lên thân ảnh của người trước mặt, là lạnh nhạt, là bi ai. Cho đến khi ánh nhìn thu hẹp chỉ còn vài cm, Diễm Nguyệt ngồi thụp xuống khóc oà lên, cô không hiểu tại sao cô lại đau lòng thế này. Đáng lẽ nhìn hắn trở nên như vậy cô nên vui mới phải, tại sao lại ngồi đây khóc như thế này. Diễm Nguyệt trở về phòng thẫn thờ ngồi trên ghế, chiếc váy ngủ ướt sũng thấm vào da thịt làm cô run rẩy thu mình lại, hai tay vòng lên ôm chặt đầu gối, bờ môi mím lại để không phát ra những tiếng nấc, lại một đêm mưa giông dài đằng đẵng.
Mặc Thiên cầm chiếc ô từng bước chậm rãi quay trở ra xe rồi nhấn ga lao đi vun vút.
Trở về biệt thự, nghe tiếng động cơ xe, dì Hạ vội vàng khoác một chiếc áo mỏng chạy ra ngoài. Hắn một thân ướt sũng, gương mặt nhợt nhạt mà lảo đảo bước vào nhà, dì Hạ hốt hoảng chạy tới đỡ lấy dìu hắn vào ghế:
- Cậu chủ, sao lại ướt thế này?
Mặc Thiên lúc này mệt mỏi rúc vào lòng bà, thanh âm thê lương đến nao lòng người:
- Dì Hạ, cháu sai rồi, sai đến mức không thể sửa chữa được nữa!
Dì Hạ thấy hắn như vậy cũng đau lòng, bà vốn luôn coi hắn như con trai của mình:
- Cậu chủ, đã xảy ra chuyện gì?
Hắn lúc này mới từ từ ngước mặt lên nhìn bà, trên gương mặt tuấn mỹ ấy rơi ra một giọt pha lê nóng hổi làm bà cũng phải ngỡ ngàng:
- Diễm Nguyệt, cô ấy sẽ rất hận cháu phải không?
Bà lúc này mắt cũng đã rưng rưng lệ, thời gian qua bà nhìn cũng biết được hắn đã thực lòng yêu cô nhưng mà từ ngày mẹ hắn mất đây là lần đầu tiên bà thấy hắn khóc như vậy:
- Cậu chủ, rốt cuộc giữa cậu và tiểu thư đã xảy ra chuyện gì?
Đôi môi hắn mấp máy định nói gì đó nhưng cái nhìn lại trở nên mờ nhạt dần rồi tối đen đi.
Trong cơn mơ, hắn thấy cô bị một đám người lạ trói lại, một tên trong số chúng cầm súng chĩa thẳng vào cô "ĐOÀNG" âm thanh vang lên ghê rợn, bóng người ngã xuống trong vũng máu, hắn vô thức gọi tên cô trong cơn mơ:
- Diễm Nguyệt!
Giật mình mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời đã lên cao, cơn mưa đêm qua cũng đã tạnh lúc nào. Đầu óc hắn lúc này cảm thấy mơ hồ, vội vàng chạy xuống lầu rồi ra xe phóng đi, dì Hạ từ trong bếp chạy ra hốt hoảng nói:
- Cậu chủ, cậu đang bị sốt, cậu định đi đâu vậy?
Hắn dường như phớt lờ lời nói của bà chỉ biết nhấn ga chạy thẳng đến nơi mà hắn muốn. Từ xa hắn đã thấy bóng dáng nhỏ bé ấy, Mặc Thiên vội vàng xuống xe chạy lại ôm chầm lấy cô:
- Diễm Nguyệt, thật may là em không sao!
Cô vùng vằng đẩy hắn ra nhưng lại không cảm nhận được cơ thể của hắn đang nóng rực lên, ánh nhìn của cô lại có chút giật mình, hắn mới qua một đêm đã trở nên phờ phạc, râu đã mọc, quần áo thì sộc sệch:
- Mặc Thiên, mọi chuyện đã sáng tỏ, giữa tôi và anh vốn dĩ đã không ai nợ ai. Anh từ nay về sau đừng làm phiền đến tôi nữa.
Diễm Nguyệt dứt lời liền quay đầu đi nhưng cánh tay đã bị hắn giữ lại:
- Diễm Nguyệt, tôi rất nhớ em. Mới chỉ một ngày không gặp em mà tôi đã phát điên lên rồi, em bảo tôi làm sao sau này có thể không phiền đến em được.
- Mặc Thiên, anh bỏ tay tôi ra. Tôi còn có việc phải đi.
Hắn vẫn kiên quyết nắm chặt tay cô, ánh mắt hiện rõ tia mệt mỏi:
- Diễm Nguyệt, đừng rời bỏ tôi được không? Không có em tôi thật sự không sống nổi!
Diễm Nguyệt ngỡ ngàng nhìn hắn, đôi mắt đã trở nên đỏ hoe. Bỗng một thanh âm vang lên xé tan khoảnh khắc đó:
- Buông cô ấy ra!
Cả hai cùng vội quay đầu lại, Mặc Thiên bỗng chốc nhíu mày gọi tên:
- Lord!
Diễm Nguyệt có chút khó hiểu, Lord tại sao lại đến đây? Hắn từ từ bước đến bên cạnh hai người, mỉm cười nói:
- Tần tổng, nếu Diễm Nguyệt cô ấy đã không muốn, ngài cũng đừng nên gượng ép!
Mặc Thiên nhìn hắn rồi lại nhìn sang cô:
- Diễm Nguyệt, thế này là sao?
Diễm Nguyệt lúc này cũng chẳng biết giải thích thế nào liền có chút lúng túng, Lord thấy vậy liền lên tiếng:
- Là tôi đến tìm cô ấy. Diễm Nguyệt không hề hay biết.
Mặc Thiên lúc này mới buông tay, quét mắt sang hắn:
- Lord, anh rốt cuộc là có ý gì?
- Tôi...chỉ là...muốn theo đuổi cô ấy!
Lời hắn nói ra làm cô giật mình, Mặc Thiên lúc này tức giận mà gằn từng chữ:
- Lord, tôi vẫn luôn nể anh từ lần anh cứu cô ấy nhưng nếu anh dám đụng chạm đến Diễm Nguyệt, Tần Mặc Thiên tôi chắc chắn sẽ không để yên!
- Tần tổng, Lord tôi là xuất phát từ lòng cảm mến cô ấy nên mới đến đây. Vì vậy những lời đe doạ của ngài thật sự không ảnh hưởng đến tôi!
- Lord, anh...
Câu còn chưa được nói ra hết Mặc Thiên cảm thấy đầu óc trở nên quay cuồng, hai thân ảnh trước mắt dần mờ nhạt, chỉ kịp nghe được tiếng gọi thất thanh của cô rồi chìm vào bóng tối.
Hắn tỉnh dậy đã thấy mình ở trong căn phòng quen thuộc liền vội vàng chạy xuống lầu:
- Dì Hạ, Diễm Nguyệt, cô ấy đâu?
- Cậu chủ, Lam tiểu thư sau khi giúp cậu hạ sốt đã đi rồi!
Bỗng chốc trong lòng loé lên một tia ấm áp, cô vẫn còn quan tâm hắn điều đấy thật sự an ủi hắn phần nào, bờ môi khẽ cong lên:
- Diễm Nguyệt, tôi sẽ không bỏ cuộc!