Vì Hoà Bình Tiên Giới

Chương 6: Tai họa Kim Đan bất ngờ (5)



Truyện chỉ được đăng tại truyenlol.com của chính chủ. Mong các những ai lầm đường lạc lối hãy cải tà quy chính, về với trang chính chủ đọc và ủng hộ để mình có động lực ra chương trong thời gian sớm nhất.

-------------------------------------

Giờ phút này bốn bề vắng lặng, chỉ có một con hổ con sợ hãi và trốn xa mới có thể thấy được mọi thứ về hai người, chỉ tiếc là linh trí nó chưa mở nên nó chỉ biết sợ hãi,bầu không khhis quỷ dị giũa hai người, nam hài ngồi ở mép giường có ánh mắt kỳ quái, nó đều không hiểu được.

Dư Tiêu không kiêng nể gì mà nhìn chằm chằm vào Phương Hoài. Kỳ thật khi mà mấy tên Ma tu kia đến gần phòng của bọn họ, y đã nhận ra rồi.

Có thể nói, đó là do y cố tình để lại dấu vết cho bọn chúng lần theo cho nên đời này chúng tới sớm hơn đời trước hai ngày.


Y vốn định ở trên xe đem bọn chúng tiêu diệt hết một thể, nhưng mà ở trong thùng xa, y cảm giác được Phương Hoài đã tỉnh dậy, bỗng nhiên muốn nhìn thấy phản ứng tiếp theo của hắn.

Mặc dù đã sớm biết kết quả, nhưng Dư Tiêu nghĩ rằng chờ đến khi Phương Hoài hô lên tên cha mẹ hắn để bảo vệ bản thân, y liền có thể gϊếŧ luôn hắn với bọn chúng.

Nhưng mà hành động kế tiếp của Phương Hoài lại vượt ra ngoài dự kiến của y.

Y nhìn trước mắt nhìn thiếu niên tưởng như vô tri ngốc nghếch, dùng âm thanh non nớt nói: "Hoài ca ca."

"Sao?"

"Sao hôm ấy ở trên xe ngựa ca lại đưa ngọc bài cho ta?"

"Cái này." Phương Hoài nghĩ nghĩ nói, "Ta biết rằng những tên đó đến là vì ngươi, nếu để cho bọn chúng bắt ngươi đi thì chẳng phải ngươi sẽ gặp nguy hiểm sao? Nếu như bọn chúng sợ mẫu thân của ta thì dù chúng có bắt được ta đi chăng nữa thì chúng có thể là được gì chứ."


"Hoài ca ca ——" nam hài nghe thấy cảm động cực kỳ, cúi người nhào vào trong lòng ngực Phương Hoài, "Ca thật tốt với ta."

"Ha ha." Phương Hoài đặt tay lên vai y, "Không có gì, ngươi không sao là tốt rồi."

"Vì sao ca lại đối tốt với ta như vậy?"

"Ách......" Phương Hoài dừng lại một chút, không thể nói là bởi vì bảo vệ cho thiếu niên nhà ngươi cả thể xác và tinh thần đều khỏe mạnh được hay là nói để phòng ngừa tương lai thế giới hủy diệt đi? Liền nói: "Ta là ca ca ngươi là đệ đệ, ta đối với tốt ngươi là chuyện thiên kinh địa nghĩa."

(*)Thiên kinh địa nghĩa: Cái lẽ rất đúng xưa nay, không có ý gì phải nghi ngờ. TỨc là đó là một chuyện tất nhiên, chả có gì phải lạ

Mặc dù không phải là huynh đệ ruột thịt nhưng cách nói này cũng miễn cưỡng không sai đi.


Dư Tiêu phát hiệnđược sự chần chờ trong nháy mắt của hắn, trong lòng cười lạnh một tiếng, vẫn như cũ lấy mặt cọ cọ vào áo Phương Hoài, cách một lớp áo là chiếc bụng mềm mại ấm áp của thiếu niên. Y dường như nhớ tới cái gì, ngẩng đầu nói: "Chờ tới lúc phụ thân sư thúc đến Thái Bạch cung thì chúng ta chính là Thái Bạch cung đệ tử, vậy về sau chúng ta là sư huynh đệ sao ạ?"

"Đúng vậy." Phương Hoài nghe thấy y nói vậy cũng có chút cảm khái, đây chính là thời điểm bắt đầu của yêu hận tình thù của hai người chúng ta nha.

Đương nhiên là không có tình yêu, chỉ có thù hận.

Trước khi tới Thái Bạch cung, Phương Hoài đối xử với Dư Tiêu coi như là tốt.

Cho tới ngày vào Thái Bạch cung, Phương Hoài được thạch kính của Thái Bạch kiểm tra ra được linh căn pha tạp, vô vọng với con đường tu tiên đại đạo. Mà Dư Tiêu lại được coi là thiên tài hiếm có, mặc dù mẹ đẻ là ma tu nhưng cũng khiến cho chưởng môn động lòng trắc ẩn, cho mẫu tử y ở lại đỉnh Bích Sơn.
Có thể nói ông trời không chiều lòng người, cũng có thể nói, Thiên Đạo là công bằng.

"Vậy bây giờ ta gọi ca một tiếng "sư huynh" cũng không quá sớm nhỉ?" Nam hài làm vẻ ngại ngùng cười, "Khi ta còn ở Phong Yên thành, thường nghe cha kể chuyện xưa của hắn với sư huynh đệ tỷ muội cùng nhau lớn lên hồi còn ở Thái Bạch cung nên trong lòng luôn khao khát đến."

Phương Hoài Hoài phục hồi tinh thần lại, mỉm cười: "Được rồi, ngươi kêu một tiếng xem."

Dư Tiêu ngẩng đầu nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Phương Hoài, trên khóe miệng nở một nụ cười vui vẻ, nhẹ giọng hô: "Sư huynh."

Hai người nói chuyện một lúc lâu. Cho đến khi Dư Tiêu rời khỏi phòng, Bạch hổ trên ngăn tủ mới thả người nhảy xuống, nhảy vào trong lòng ngực Phương Hoài. Phương Hoài xoa cổ nó cùng lông sau lỗ tai, nó vừa khò khè vừa gặm ngón tay Phương Hoài lần nữa.
Không lâu sau, tới canh giờ cơm chiều, cha mẹ vào phòng nhìn hắn, Phương Hoài nhớ tới điều gì đó liền hỏi Lý Trì Doanh: "Nương, mấy kẻ bắt ta......"

Lý Trì Doanh hừ lạnh một tiếng: "Mấy tên Ma tu Kim Đan kỳ, không biết tự lượng sức mình thương tổn tới con ta, đương nhiên ta đã khiến bọn chúng thần hồn đều tán rồi."

Lý Trì Doanh tuy rằng là nữ tử, nhưng sát phạt quyết đoán, cách khác này sinh càng sâu,nhà người ta bình thường đều là nghiêm phụ từ mẫu, gia đình Phương Hoài lại là từ phụ nghiêm mẫu.

Phương Kỳ Sinh nói: "Nhưng mà vẫn để xổng mất một tên. Cuối cùng thì mẫu thân vẫn lo cho an nguy của ngươi hơn nên không có đuổi theo."

Phương Hoài nói: "Kẻ đào tẩu kia có bộ dáng ra sao ạ?"

Lý Trì Doanh nói: "Là một nữ nhân, tu vi trong mấy kẻ đấy là thấp nhất, nhưng mà trên người lại mang theo không ít pháp bảo. Ả ta lấy mấy tên đồng lõa làm đệm lưng, mà ta lại chỉ nghĩ vì ngươi giải độc, nên cũng không rảnh mà đuổi theo ả."
Phương Hoài trong lòng nhảy dựng, trong lần hắn và Dư Tiêu bị bắt cóc lần này, Kim cô nương chính là kẻ sau lưng lên kế hoạch rõ ràng, Phương Hoài cũng nhớ lại tới lai lịch của ả ta, ả là Thái Chân Cung ngoại môn đệ tử, là một đồ đệ ngoại môn của sư tỷ mẫu thân Dư Tiêu Dương Tiên Nhạc .

Dư Tâm Nham được Dương Tiên Nhạc bí mật cứu ra khỏi Thái Chân Cung, nhưng không thể ngay lập tức chạy thoát ra khỏi Phong Yên thành, hai người liền ẩn giấu ở trong một kỹ quán sư tỷ nàng, kỹ quán này cũng chính là Thái Chân Cung ngoại môn sản nghiệp, Dương Tiên Nhạc chính tại chỗ này sinh ra Dư Tiêu.

Vợ chồng hai người mang theo Dư Tiêu ẩn náu trong bảy tám năm, Kim cô nương này là đệ tử được sư tỷ Dương Tiên Nhạc tín sủng nhất (*), trong mấy năm lui tới ,  ả dần dần biết được thân phận thực sự của  hai vợ chồng, hơn nữa, ả yêu Dư Tâm Nham.
(*)Tín sủng: tín nhiệm +sủng ái

Dư Tâm Nham là Tu chân giới đệ tử danh môn chính phái, bản tính quang minh lỗi lạc, Kim cô nương lại năm lần bảy lượt câu dẫn khiêu khích, Dư Tâm Nham đều không dao động, sau đó nhờ tới sư tỷ an bài, cùng với thê nhi cùng nhau trốn ra khỏi Phong Yên thành.

Kim cô nương cầu mà không được, tính tình Ma tu thường cố chấp dễ giận, ả lại biết được bí mật về Kim Đan trong cơ thể Dư Tiêu, vì thế ả cùng người hợp mưu, một đường đuổi theo, rồi lên kế hoạch bắt cóc.

Phương Hoài nghe nói Kim cô nương không phải là pháo hôi, không khỏi có chút lo lắng, liền nói với cha mẹ: "Nữ nhân này chính là người đã hạ độc ta. Nếu ả trốn thoát được thì không chừng sẽ quay trở lại tiếp tục hãm hại. Cha nương nên cẩn thận."

Lý Trì Doanh nhíu mày, Phương Kỳ Sinh xoa đầu Phương Hoài, cười nói: "Người nọ đã là chó nhà có tang, còn có uy danh của mẫu thân ngươi, nàng ta trốn còn không kịp, chứ lấy đâu ra lá gan quay lại hại ngươi."
Phương Hoài lắc đầu nói: "Người bọn chúng muốn hại là A Tiêu cùng sư thúc thím, biết rõ sư thúc thím quen biết với cha nương nhưng vẫn có ý định bắt cóc A Tiêu là bởi vì trên người A Tiêu có đồ vật mà bọn chúng muốn. Chúng hại ta chẳng qua là nhầm người thôi."

Lý Trì Doanh hỏi: "Thứ gì?"

Phương Hoài nói: "Ta lúc ở trên xe ngựa có nghe thấy bọn chúng nói, hình như trong cơ thể A Tiêu có Kim Đan gì đó."

Lý Trì Doanh nói: "Tiêu nhi còn chưa nhập tiên môn, Kim Đan từ đâu ra?"

Tất nhiên là Phương Hoài biết từ đâu ra, nhưng hắn làm thế nào có thể nói ra được, chỉ có thể giả vờ không rõ nguyên do mà nói cho cha mẹ.

Nếu hắn đã nói như vậy, thì mọi người không thể không lưu tâm(*). Phương Kỳ Sinh nhíu mày lạnh lùng nói: "Cha và nương ngươi một lát nữa sẽ nói chuyện với sư thúc thím. Ma nữ kia dám hạ độc ngươi thì nên trả giá đại giới (*). Nhưng mà lại nói đến ngươi, ngươi chỉ toàn tâm toàn ý chỉ ở A Tiêu trên người, còn có nhớ tới bản thân bị bệnh không? Trước tiên hãy để ý tới bản thân mình đi."
(*)Không thể không lưu tâm: Ý là không thể mặc kệ

(*)Trả giá đại giới: trả giá đắt

Nếu là người khác, Phương Hoài không có nhiều tinh lực như vậy để mà để tâm, mỗi người đều nghĩ đến như vậy cẩn thận, nhưng mà đây là vai chính, tam tai bát nạn khó lòng phòng bị (*), không cẩn thận một cái là hắc hóa thì người xui xẻo vẫn chính là hắn.

(*) Tam tai bát nạn khó lòng phòng bị: Tam tai hay còn gọi là hạn tam tai là một từ hán việt. "Tam" nghĩa là "ba". Còn "Tai" nghĩa là "tai họa, tai ương". Tam tai hay còn gọi là hạn tam tai là một từ hán việt. "Tam" nghĩa là "ba". Còn "Tai" nghĩa là "tai họa, tai ương"; Bát nạn (zh. bānán 八難), là tám trường hợp chướng nạn, cũng gọi là Bát vô hạ tức tám nơi không nhàn rỗi. Tám trường hợp này vẫn có thể xảy ra trên con đường đạt giác ngộ của một tu sĩ. Bát nạn bao gồm:  Địa ngục ( 地獄), Súc sinh (畜生), Ngạ quỷ ( 餓鬼), Trường thọ thiên (長壽天), Biên địa ( 邊地), Căn khuyết ( 根缺), Tà kiến biện thông ( 雅見), Như Lai bất xuất sinh(如來不出生). Ý của câu trên là tai nạn khó có thể biết trước để phòng bị.
Hắn lập tức cười nói: "Ta mới nhớ ra một vấn đề, A Tiêu là hài nhi của sư thúc, chẳng lẽ mẫu thân không thèm quan tâm sao?"

Giọng điệu của Phương Kỳ Sinh lúc này mới hòa hoãn, cười duỗi tay gãi gãi gương mặt hắn: "Thiên hạ lý đều bị Phương tiểu công tử của chúng ta chiếm hết rồi."

Người một nhà bọn họ nói nói cười cười, cùng lúc đó, Dư Tiêu một mình đi ra khỏi khách điếm,  nhìn dòng người qua lại trên đường.

Dư Tâm Nham cùng Dương Tiên Nhạc đều ở trong phòng, không biết cả hai đang thương lượng  chuyện gì, họ yêu cầu y ra ngoài phòng chơi một lúc, hoặc là đi tìm Phương Hoài. Dư Tiêu rất vui sướng khi mà giả thành đứa trẻ thiên chân, một mình rời khỏi nhà trọ, vô định đi dọc theo con đường trên phố.

Hắn giống như là đang chờ người nào đó.

Trong khoảnh khắc, một hương thơm ngọt ngào nhàn nhạt đột nhiên bay đến chóp mũi y.
Hương thơm này không nồng, nếu không cẩn thận ngửi cũng không thể ngửi được, nhưng một khi lọt vào lỗ mũi thì giống như là đem người quanh thân mật mật địa bao bọc lấy dường, dần dần mà lâng lâng quên hết tất cả.

Dư Tiêu dừng lại, vẫn không nhúc nhích mà đứng yên ở đó, nghe thấy được tiếng cười nhẹ nhàng của nữ tử, thanh âm mềm mại, câu hồn nhiếp phách.

Ả ta đi đến trước mặt Dư Tiêu trước, cúi người xuống, khẽ cười nói: "Tiểu huynh đệ, một mình nhóc làm cái gì ở đây vậy?"

Dư Tiêu ngẩng đầu nhìn ả.

Nữ tử duỗi tay vuốt ve gương mặt y: "Ah? Tại sao không thấy cha nương ngươi đâu vậy?"

Dư Tiêu nói: "Cha nương ở bên trong nói chuyện quan trọng, họ bảo ta ra ngoài chơi một lát."

Nữ tử nói: "Nga...... Vậy thì chơi với tỷ tỷ một lát được không? Tỷ tỷ vừa thấy ngươi, trong lòng liền thấy rất vui mừng."
Dư Tiêu nghiêng đầu nhìn ả: "Tỷ tỷ, có phải trước đây ta đã từng gặp qua tỷ chưa?"

Nữ tử ngẩn ra, nghĩ thầm thuật dịch dung của mình chắc chắn là không có sơ hở gì, huống hồ tiểu hài tử này không có tu vi, lập tức cười nói: "Thế có nghĩa là tỷ tỷ với ngươi có duyên, nào, tỷ tỷ mang ngươi đi tới hảo địa phương."

Dư Tiêu dường như  bị ả mê hoặc, bị ả cầm tay dắt đi.

Nữ tử nắm Dư Tiêu đi qua góc đường, xoay người hướng khách điếm liếc lấy một cái, trong lòng lúc này mới nhẹ nhàng thở phào, Tàng Tức Hoàn chỉ có hiệu lực trong mười lăm phút, một khi mất đi hiệu lực, Lý Trì Doanh ở trong khách điếm sẽ lập tức phát hiện đầu tiên.

Tàng Tức Hoàn là ả bỏ ra một số tiền lớn mua được từ chợ đen Ma giới chợ đen, lúc trước đồng bọn lẻn vào khách điếm đã dùng mất hai viên, hiện tại ả vừa dùng chính là viên cuối cùng.
Dư Tiêu ngoan ngoãn đứng ở phía sau ả, đồng tử mở to, hiển nhiên là mất đi ý thức.

Nữ tử nhìn y có khuôn mặt giống với Dương Tiên Nhạc, lạnh lùng cười một tiếng, rút ra từ trong tay áo một thanh chủy thủ, một bước hai bước đi tới gần y.

——————————————————————————————————————————————

Kim Linh nắm chặt cằm Dư Tiêu, trái trái phải phải đánh giá một lúc, cười lạnh nói: "Không giống Dư công tử, mà lại giống tiện nhân kia, nhìn gương mặt này thật khiến ta khó chịu."

Dư Tiêu cắn răng nói: "Nữ nhân ác độc, cha nương ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Kim Linh mỉm cười nói: "Cuối cùng thì vẫn là nghiệt chủng của tiện nhân kia, nếu như là hài tử của ta cùng Dư công tử thì nhất định sẽ đáng yêu hơn ngươi gấp trăm lần." Ả vừa nói vừa nhấc lên chủy thủ lượn lờ Ma khí, "Gương mặt ngươi đáng ghét như vậy thì tốt nhất đừng có mà mang xuống hoàng tuyền."
Ả giơ cao chủy thủ trên tay. Dư Tiêu cả người cứng đờ, cổ cũng không thể chuyển động được,  một tia sáng sắc bén lóe lên trước mắt, đi theo sau đó là nỗi thống khổ bị cắt da thịt, Ma khí thấm vào da thịt y, chui vào xương cốt, làm y thống khổ mà kêu to.

Đau quá, đau quá...... Cha, mẫu thân......

Bên tai y là tiếng cười sắc nhọn điên cuồng của nữ nhân. Dư Tiêu trừng lớn đôi mắt nhìn nóc ngôi miếu, màu sắc trước mắt biến dạng, mờ mịt, dần dần thay vào đó là huyết sắc tràn ngập.

——《 Kim Đan ký 》


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.