Vị Hôn Phu Bất Đắc Dĩ

Quyển 2 - Chương 32: Làm một người phụ nữ dám chịu trách nhiệm thật khó



Trong phòng khách thảm hại của nhà họ Tô, chỉ có chiếc bàn ăn hình vuông là được Tô Gia Áo cứu vớt khỏi tình trạng bốn chân chổng lên trời vì giờ ăn đã đến.

Bà Tô ngồi trên ghế rút khăn giấy sụt sịt khóc, lộ ra vẻ yếu đuối và chửi mắng ầm ĩ vì uất ức.

Vợ chồng cãi nhau thì nên khuyên giải, câu nói này rất có lý với người bình thường, nhưng gia đình cô thì lại đặc biệt, bà Tô chiếm vị trí chủ gia đình, đàn áp nô lệ là ông Tô, những nỗi uất ức đè nén trong thời gian dài một khi bùng nổ thì không phải là vợ chồng cãi nhau thông thường nữa, mà là cách mạng gia đình.

“Mẹ, không phải con trách cứ gì nhưng mẹ làm bố mất mặt quá.”

“Đàn ông thì cần gì mặt mũi. Con quỷ này, có phải mày cũng đứng về phía ông bố đào hoa, lăng nhăng không hả? Mày phải rõ là bây giờ bố mày có lỗi với tao, còn dạy khôn tao à?”

“Không phải thế, ý con là thái độ của mẹ, thái độ ấy! Cho dù bố là người như thế thì cũng cần sĩ diện chứ, mẹ cứ ra ngoài thì biết, phụ nữ trong khu này có ai mà không giữ sĩ diện cho chồng mình không?”

“Nhà người ta là nhà người ta, còn nhà chúng ta khác, trong nhà chúng ta, sĩ diện của mẹ là lớn nhất, sao nào!” Bà Tô ngang ngược nói, vừa khóc lóc vừa đập bàn, liếc mắt nhìn chứng cứ ngoại tình – sổ ngân hàng, bĩu môi làu bàu: “Mẹ còn tưởng ông ấy không bao giờ nói dối, bảo ông ấy đi hướng đông thì ông ấy sẽ không dám đi hướng tây, thì ra đều là giả dối, giả dối, một người đàn ông bội bạc như thế, mẹ phải xử lý!!!”.

“Haizzz… đến bố mà cũng nói dối, đàn ông, xì!” Chịu trách nhiệm với đàn ông giống như tự lập bia mộ cho mình.

Tiếng hừ mũi chán ghét khiến bà Tô ngẩng lên, qua làn nước mắt giàn giụa nhìn bữa tối con gái chuẩn bị – hai bát mì tôm nóng hôi hổi vừa nấu xong.

“Ủa, con làm cái gì vậy?”

“Nấu mì.”

“Mày định để mẹ mày làm việc vất vả cả ngày, lại bị tiểu yêu tinh làm cho tức muốn thổ huyết ăn mì tôm hả?”

“Nếu không thì sao?” Lòng hiếu thảo thì cô có nhưng tài nghệ bếp núc chỉ đến trình độ này là cùng.

Hai mẹ con nhìn nhau, mà chẳng dám chửi rủa những người phụ nữ suốt ngày ở trong bếp, bất lực cầm đũa lên gắp vài miếng, rồi bà Tô đặt đũa xuống, ra lệnh: “Đi tìm về đi”.

Tô Gia Áo miệng còn ngậm mấy sợi mì, nhướn mày thắc mắc: “Tìm ai cơ?”.

“Bố mày cũng được, Thuần Tình cũng được, đi tìm một người biết nấu ăn về đây ngay! Một người đi mất thì thôi, ai cho mày khiến Thuần Tình tức tối bỏ đi hả, mì mày nấu khó ăn quá!” Nói xong, bà Tô túm lấy con gái ném ra ngoài.

“Rầm!”

Tô Gia Áo bị nhốt bên ngoài, mới ăn được một chút, bụng lại đang đói cồn cào chỉ biết ngước lên hỏi trời xanh.

Rốt cuộc là người đàn ông hư hỏng nào đã nuông chiều mẹ cô có tính cách khó chịu như bà hoàng thế kia? Chồng mình bỏ đi mà lại bắt con gái thu dọn hậu quả, cô mời hai người đàn ông đồng bệnh tương lân kia về nhà bằng cách nào đây???

Quán ven đường là nơi tụ tập yêu thích nhất của đàn ông trung niên.

Có thể co chân lên ghế uống thoải mái, ăn thản nhiên, không cần lo lắng bỗng bà vợ mình nhảy ra than vãn làu bàu; có thể khoác lác rằng đang giao thiệp làm ăn với Tổng thống Mỹ; không cần lo sẽ bị vợ tát nước lạnh cảnh cáo – tiền thuê nhà tháng này, tiền lương phải có nghĩa vụ giao nộp; có thể to gan bình luận, bàn tán những cô nàng ăn mặc mát mẻ đi ngoài phố, chứ không phải đối diện với hai bộ quần áo mới của vợ mình, không biết nên khen màu xanh đẹp hơn hay màu đỏ bắt mắt hơn.

Tóm lại, quán ven đường thực sự là nơi đàn ông trung niên muốn nói gì thì nói, là nơi để phản kháng gia đình hữu hiệu nhất.

Nhưng nơi thần thánh như thế, nếu bỗng dưng xuất hiện một người khiến tất cả ngạc nhiên, tuổi chưa quá ba mươi, lại đẹp trai ngời ngời, không khí bỗng trở nên ngượng ngập lạ lùng.

Họ đến để tìm cách xả stress, chứ không phải đến để bị người ta so sánh. Một người đàn ông đẹp đẽ, không có vẻ gì là phiền não, đến đây làm gì?

“Ủa, ông Tô, cậu bé kia là gì của anh?”

Chủ quán là người quen của ông Tô, không nỡ đuổi khách đi, chỉ dùng ánh mắt ai oán nhìn người đang ngồi cạnh ông Tô, một người đẹp đến mức không còn người đàn ông nào ngồi xuống trước quán của ông, chẳng những không thể giúp ông mời gọi thêm khách hàng, ngược lại còn khiến mọi người tránh xa ra, để tránh biến mình thành hàng tồn kho thảm hại.

Ông Tô khoát khoát tay, ý bảo là một lời khó nói hết.

Cử chỉ đó khiến ông chủ quán hiểu ý, mang rượu và thức ăn lên, nhường không gian lại cho hai người đàn ông có vẻ không cùng chung tiếng nói ấy.

Ông Tô đưa ly rượu lên định uống cạn thì liếc thấy con rể ngồi đối diện đang lơ đãng tâm trí để tận đâu đâu, thở dài một tiếng rồi đẩy ly rượu đầy ắp về phía anh, nói ngắn gọn: “Uống đi”.

Quý Thuần Khanh nhìn ly rượu trắng đầy ăm ắp trước mặt, cầm lên, ngửa cổ uống cạn.

“Tốt lắm, cứ nghĩ con cũng là dạng gối thêu hoa như người trong tộc chứ, không ngờ cũng bản lĩnh ra phết, ừ, bác thích!”

Được nhạc phụ khen ngợi, nhưng Quý Thuần Khanh vẫn nhíu mày, ánh mắt ảm đạm, miễn cưỡng nhếch mép cười.

“Thấy con cũng là người tốt, bác quyết định giải thoát cho con, chuyện này bác đã quyết, bác không đồng ý cho con và con gái bác kết hôn.”

Ông Tô hào sảng nói xong lại uống cạn một ly, đặt ly rượu xuống bàn thì ông thấy con rể đang nhìn mình bằng ánh mắt khó hiểu, không có sự cảm kích vì được giải thoát mà ngược lại còn tỏ vẻ bất mãn vô cùng.

“Tại sao không để cho con kết hôn với thê quân?”

“Xì, chưa thấy bác thê thảm thế nào à? Vì sự tôn nghiêm của đàn ông chúng ta, vì con, con gái bác thế nào thì bác hiểu rõ, nếu con vào nhà chúng ta rồi nhất định sẽ bị nó đàn áp đến nỗi không ngóc đầu lên được.”

Quý Thuần Khanh thề rằng, anh thật lòng mấôn nói giúp mèo cái của mình, nhưng… lực bất tòng tâm.

Cô đàn áp anh, bắt nạt anh, không chung thuỷ, quậy phá lung tung rồi bỏ đi, vô trách nhiệm, bản thân mình không có chút nữ tính nào mà lại chê anh không giống đàn ông, xem anh là cột điện, luôn quan tâm đến cảm xúc người khác nhưng chỉ riêng anh thì mặc kệ…

Tội danh quá nhiều, mỗi lần liệt kê thêm một tội là hàng lông mày của anh lại nhăn thêm một phần.

Vẻ mặt uất ức nhưng lại do dự của anh khiến ông Tô chớp mắt, ông dò hỏi: “Này nhóc, con cũng không có mắt mà đi thích con gái nhà bác thật đấy à?”.

“Con thích cô ấy?”

Câu hỏi của anh không giống câu hỏi, mà ông Tô chỉ thấy nó là một câu khẳng định, ông lại uống một ly, đặt mạnh xuống bàn, thở dài ngao ngán: “Haizzz, chắc đó là số mệnh! Tại sao con cũng không có mắt mà đâm đầu vào hố lửa như bác chứ?”.

“…”

Thì ra, đối với anh, cô là một hố lửa.

Thế nên khi chạm vào cô, anh mới thấy lồng ngực mình nóng bỏng, tim bỗng ấm áp thế nên anh mới không so đo tính toán danh phận, bỏ qua sự thanh bạch, chỉ cần cô ngoắc tay, anh sẽ cam tâm vẫy đuôi phục tùng; thế nên anh mới có ý nghĩ hoang đường là không cần cô chịu trách nhiẹm. Cái anh cần không chỉ là tình một đêm, càng không phải chỉ là trách nhiệm.

Thừa nhận đã yêu một người mà người đó không yêu mình, cũng có nghĩa là bạn chịu thấp hơn người ta một bậc, là chuyện bất lực, nhưng ai bảo bạn thích người ấy?

“Hai người vẫn còn tâm trạng ngồi đây uống rượu à?”

Giọng nói trách móc kéo anh trở về hiện thực, anh nheo mắt quan sát cô gái đang chạy đến.

Cô xông vào thiên đường cua cánh đàn ông trung niên, khiến bàn họ ngồi không khí càng lạ lùng hơn. Tô Gia Áo không nghĩ ngợi nhiều, chỉ muốn làm cho gia đình đoàn kết như xưa, kéo bố về nhà.

“Bố ơi, đừng làm căng nữa, về nhà thôi. Con nấu mì chưa ăn mà phải chạy đi đón hai người đây này!”

Ông Tô “hừ” một tiếng rất man, vẫn chưa hả giận, nhất quyết không chịu về.

Cô thấy không ăn thua, đành quay sang nhìn Quý Thuần Khanh đang ngồi uống rượu cùng bố mình, khoé môi trễ xuống, ánh mắt tối dần.

“Về nhà thôi, được không?”

Bị cô khẽ giật tay áo, cộng thêm câu nói nhẹ như tiếng mèo kêu, chỉ một động tác đơn giản ấy thôi, anh đã không thể cứng rắn nổi.

Anh phớt lờ cô, đứng lên, nhìn lướt cô một cái rồi tiến đến chỗ ông chủ quán.

Cô ngỡ anh cũng bỏ mặc mình đành quay sang bố.

“Bố, bố có nghĩ đến chuyện hôm nay giận xong rồi tối sẽ ngủ ở đâu không?”

“…” Tay cầm ly rượu run lên, quả thực ông Tô quên mất vấn đề đó.

“Tiền lẻ bố có chắc không đủ để cầm cự đến khi mẹ chịu cúi đầu trước phải không?”

“…”

“Chắc chắn rồi, bình thường mẹ vắt kiệt bố như thế, sợ bố tác oai tác quái, kết quả hôm nay bố lại cho tình nhân trong mộng mượn tiền. Mẹ không điên lên mới lạ.”

“Không phải tình nhân trong mộng gì hết.” Chỉ là một người bạn học cũ mượn tiền để làm ăn, chỉ thế mà thôi.

“Được rồi, được rồi, dù sao cũng là phụ nữ mà. Mẹ có chết cũng không chịu xuống nước trước đâu, bố còn giận nữa thì mẹ sẽ bỏ bố đấy.”

“…” Tay đặt chai rượu xuống, ông bắt đầu nhìn con gái vẻ lo lắng.

“Về xin lỗi đi nhé.”

“… Không.”

“Đi mà.”

“Bảo không là không, cho dù là nữ tôn nam ti, đàn ông cũng có quy tắc của mình, con nghĩ đàn ông không thể tức giận à?”

“Bố giận thì giận, nhưng đừng làm hư cậu bé ngoan ngoãn không biết tức giận, tính khí diu dàng của con chứ!” Tóm lại là cô đang giận chuyện đó. Bố mọc cánh rồi muốn làm cuộc cách mạng gia đình, cũng không nên lôi kéo cả người đàn ông của cô tạo phản chứ. Quý Thuần Khanh chưa bao giờ nói nặng nhẹ với co, thế mà lại bị bố mình làm hỏng, đến mức phớt lờ cô thế kia. Cô đã xuống ngước rồi, thế mà anh vẫn kênh kiệu, đó là biểu hiện của con trai nhà lành hay sao? Xuỳ, đúng là phản quá rồi!

Ngay cả câu “nữ tôn nam ti cút đi” cũng đã nói ra rồi, ngày mai có phải đến lượt anh nói, “Bây giờ tôi không cần chịu trách nhiệm với cô nữa, tôi muốn là công tử đào hoa du ngoạn nhân gian, tạm biệt!”.

Quá tội lỗi!

“Nó bị làm hỏng hồi nào, vẫn là một tên không biết tức giận là gì!” Ông Tô đưa tay chỉ về phía người đàn ông đang đứng sau quầy hàng của ông chủ, xắn tay áo lên bận rộn rửa rửa, cắt cắt, xào xào, sau đó trút ra đĩa, bưng những đĩa thức ăn nóng hôi hổi đến bàn. Cũng may ông không phải người tệ nhất, nếu nói đến người đàn ông không có nguyên tắc cũng chẳng kiên trì giữ vững lập trường nhất, chỉ cần có con rể thì ông không phải là người đó.

“Ăn đi.”

Giọng nói trầm trầm du dương vang lên bên tai, cô nhìn rõ vẻ không can tâm trong mắt anh, nhưng động tác ân cần đó lại khác xa với tâm trạng. Anh nghe thấy cô đang đói, phải ăn mì tôm, nhưng chạy đến đây, nên mới đến mượn bếp và nguyên liệu của ông chủ quán để nấu cho cô ăn.

“…”

Cô mím chặt môi, không biết phải đối mặt với những món ăn đó thế nào, đành lặng lẽ đón lấy đôi đũa anh đưa, gắp thức ăn, và một miếng cơm vào miệng, cảm thấy đói cồn cào, không thể kiềm chế, cô không còn nghĩ đến chuyện cảm động gì nữa, gắng sức ăn uống, nuốt hết thành ý của anh vào bụng.

“Anh có cách đề nhạc mẫu bớt giận, có ngại thứ không?” Anh rót một ly trà, đẩy đến trước mặt mèo cái đang nhai cơm.

“Ô? Cách gì?” Cô nghe nhắc đến cách có thể khiến bố mẹ làm hoà, ngẩng phắt lên nhìn anh, toát ra vẻ mong đợi và tin cậy.

Thì ra khi mèo lang thang bị đói bụng sẽ dựa dẫm người cho nó ăn, muốn xoa dịu cơn giận của nó cũng chỉ cần đợi nó ăn no sẽ ngoan ngoãn cọ cọ vào ống quần kêu “meo meo” gọi chủ nhân. Điều đó khiến anh nheo mắt cười khẽ, đưa tay lên khoé môi cô gạt hạt cơm dính trên đó xuống, đôi mắt đen láy nhìn cô, hạ giọng nói: “Nhạc mẫu sợ chuột phải không?”

“Hả?”

Tô Gia Áo ngớ người, quan hệ vợ chồng của bố mẹ cô thì liên quan gì đến chuột?

Câu hỏi đó đã được giải đáp khi nhà họ Tô vang lên tiếng thét kinh hoàng đậm chất nữ tính của bà Tô.

Bà Tô vốn còn cầm dao, định dùng hành động kiên quyết tỏ ý sẽ “chặt đứt đôi” quan hệ với ông Tô, nhưng khi nhìn thấy chuột thì biến sắc, khiếp đảm khóc thét lên. Ông Tô đã được cao nhân chỉ giáo, vừa thấy hung khí rơi xuống đất đã nhanh tay nhanh chân kéo vợ vào phòng.

“Cách cách!”

Cửa phóng khoá lại.

Chuyện trong phòng thì… khụ khụ… mọi người không cần truy cứu.

Hôm sau, Tô Gia Áo dậy từ sớm, đứng trước phòng Quý Thuần Khanh, ngần ngại.

Làm một người phụ nữ có gan gánh vác tránh nhiệm thật khó, nhưng làm một người chủ động đòi được chịu trách nhiệm với đàn ông càng khó hơn.

Vì chuyện sau đó thế nào rất khó nghĩ.

Ra vẻ hiểu chuyện mà thừa nhận sai lầm như: “Ưm… Tuy hôm ấy em đã uống say, nhưng em ăn rồi sẽ thanh toán mà!”.

Hay là nghênh ngang nói: “Này! Nếu thanh bạch của anh đã cho em rồi thì sau này sẽ là người của em, hiểu chưa hả?”.

Hoặc có thể tỏ ra thờ ơ, hờ hững:” Dù sao cũng đang rảnh mà, lấy em đi!”. [*Vanila: Câu này hay nhất!!!~ ^^]

Đang suy nghĩ thì cửa phòng anh đột nhiên mở ra.

Cô lúng túng gãi đầu định tìm câu mở đầu hay nhất, cũng chỉ muốn nói với anh là cô sẽ chịu trách nhiệm với sự thanh bạch của anh. Vừa ngẩng đầu lên đã chạm ngay nụ cười trong sáng ấy, cô đỏ mặt, không tài nào mở miệng.

“Thê quân, chào buổi sáng!”

“Ưm… Em… à ừ… hôm ấy… em với anh…”

“Sắc mặt em rất tốt, có chuyện gì tốt à, anh thật mừng thay cho em.”

Kiểu nói năng loạn xạ né tránh ấy là ý gì đây? Hình như đang bảo với cô, đừng quan tâm chuyện đêm đó, anh đã quên hết rồi, tốt nhất cô đừng nhắc anh nhớ đến ký ức đáng sợ đó nữa. Lại dùng kiểu nói chuyện quen thuộc như vậy để đối phó với cô, lại định làm cô thèm thuồng, cố ý lặp lại chiêu cũ chứ gì?

Xuỳ!

Cô vô cùng bất mãn vì anh đã xoá sạch những chuyện xảy ra rồi, ai cho phép anh từ chối thành ý của cô? Cô cau mày, đưa ngón trỏ lên chỉ vào lồng ngực mà đêm ấy đã khiến cô lưu luyến không nỡ rời xa, chỉ chỉ vào ngực anh:

“Em, muốn, chịu, trách, nhiệm, với, anh!”

Anh lùi lại mấy bước vì móng vuốt của mèo, nhưng rồi cứng người vì câu nói của cô, ánh mắt tối lại, quay đi không nhìn cô nữa, đứng im không nhúc nhích, để mặc co tiếp tục chỉ chỉ vào lồng ngực đã bắt đầu thấy đau nhói của mình.

Tiếng nói lạnh lùng thoát ra từ môi anh, cô ngỡ như sét đánh…

“Anh không thèm em chịu trách nhiệm!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.