Vị Hôn Phu Đến Đây Nào

Chương 36: 36: Do Anh Nuông Chiều Em Quá Hả




Trans by MintwoooChín giờ tối, Lãng Ninh Y mặc bộ quần áo ngủ, chân lê đôi dép bông tai thỏ, lái chiếc xe Maserati của cô nàng đến một bụi hoa ven đường, lôi Quan Hề đã ngồi đó không biết bao lâu lên xe.Vốn Lãng Ninh Y sống cùng bố mẹ nhưng lần này mà dẫn Quan Hề về nhà thì không được hay lắm, cô nàng đành phải dắt Quan Hề về một căn nhà riêng thỉnh thoảng mới sống.Chuyện liên quan đến Quan Hề cô nàng cũng nghe Quan Hề kể câu được câu chăng.Lãng Ninh Y thề, cô đã trải qua trăm ngàn sóng gió, xem không biết bao nhiêu truyện ngôn tình nhưng không ngờ được ngoài đời cũng gặp phải tình huống cẩu huyết thế này.Quay đi quay lại thế mà Quan Hề lại là con ruột của Quan Hưng Hào.Sau khi về đến nhà, Quan Hề trầm ngâm vùi mình trên sô pha, Lãng Ninh Y ngồi xuống bên cạnh cô, lo lắng nhìn cô bạn của mình.“Hề Hề, mình đặt đồ ăn sắp đến rồi, đợi lát rồi cậu ăn chút nhé.”Quan Hề lắc ngón trỏ trước mặt cô nàng: “Mang cho tớ chai rượu.”“Bia rượu cái gì, bây giờ cậu cần tỉnh táo suy nghĩ, phải lý trí lên.”Quan Hề vừa nhíu mày vừa lắc đầu: “Không quan tâm, mang cho tớ chai rượu.”Lãng Ninh Y không khuyên nổi cô, chỉ đành vào tủ lạnh lấy mấy lon bia ra, thỏa hiệp với Quan Hề: “Được rồi, tớ uống cùng cậu một cốc.”Quan Hề nhận bia, tách cái mở nắp lon.Lãng Ninh Y thấy tâm trạng của Quan Hề đang sa sút, vừa ngồi uống bia vừa khuyên nhủ: “Thật ra chúng ta phải nghĩ thoáng lên, tình huống bây giờ khiến Quan Oánh không thể công kích cậu bằng mấy lời nói vô bổ ấy nữa, cậu cũng không cần cảm thấy bản thân bị chị ta làm cho áp lực nặng nề, ông bà nội thì luôn ủng hộ cậu, rõ ràng là ông bà nội sẽ bênh vực cậu.
Hề Hề, vui vẻ lên.”Vừa nghe đến hai chữ Quan Oánh, lon bia trong tay Quan Hề bỗng bị bóp méo.Lãng Ninh Y thấy thế vội nói: “Được được, không nói đến Quan Oánh nữa, nói về bố cậu đi.”Quan Hề rầu rĩ đáp: “Có gì hay ho mà nói.”Lãng Ninh Y: “Quả thật do năm đó bố cậu làm sai nên mới dẫn đến một loạt hệ lụy sau này, ông ấy uống rượu xong phát sinh quan hệ sai lầm khiến mẹ cậu thất vọng đúng là sai thật.
Nhưng dựa trên những gì cậu vừa nói, ban đầu bố cậu cũng không hề biết mẹ cậu mang thai, mình nghĩ nếu ông ấy biết chuyện chắc chắn sẽ không bỏ mặc không quan tâm, nhìn thái độ của ông ấy liền biết, ông ấy cưng chiều cậu như vậy cũng vì cậu là con gái của ông ấy và người mình yêu thật lòng.”“Yêu với chả không yêu, nếu mà yêu sao ông ấy có thể… kết hôn với bà ta?!”Lúc này Quan Hề không biết về sau sẽ gọi Ngụy Chiêu Mai như thế nào, đối với cô, người khiến bản thân khó xử nhất lúc này là bà Ngụy Chiêu Mai.Lãng Ninh Y: “Còn không phải do bà ấy cũng mang thai sao, cậu cũng biết thời đó coi trọng danh tiết với con cái đến thế nào, mẹ cậu rời bỏ bố cậu, ông ấy cũng không còn cách nào khác, chỉ còn có thể chịu trách nhiệm cho sai lầm của mình.

Nhưng mình nói này, chắc mẹ của Quan Oánh cũng thích chú nhỉ, bà ấy lại đào góc tường sau lưng bạn thân, không những giữ lại cái thai còn lấy nó làm lý do kết hôn.”Quan Hề bịt chặt lỗ tai, tỏ ý không muốn nghe nữa.Lãng Ninh Y: “Mọi chuyện ngày càng phức tạp, cậu tính phải làm sao?”“Mình tính thế này, mình rời nhà đi, cậu không thấy à?”Lãng Ninh Y ngạc nhiên: “Ủa, thế nên cậu mới tay không ngồi xổm bên bụi hoa ven đường chờ mình đến đón?”Quan Hề ném lon bia trống không xuống, lên giọng: “Phải đấy, những đồ ông Quan Hưng Hào mua cho mình không mang theo cái nào! Mình không cần gì cả! Nếu mà không ngồi đó đợi cậu đến đón, mình còn chỗ nào để đi.”“Tất nhiên cậu có thể ngồi đó đợi, nhưng mà, nhưng mà cậu không cần gì nữa thật hả? Cái gì cũng không cần luôn?” Lãng Ninh Y nghiêng người xoay mặt cô đối diện mình: “Quan Hề! Cậu là Quan Hề đó! Tỉnh táo chút coi?! Cậu không cần nhà họ Quan nữa sao?”Quan Hề lườm cô: “Lạ lắm à, mình rời cái nhà này đi thì không sống nổi nữa hả?! Hay là cậu không muốn thu nhận mình?”“Sao lại không, nếu cậu muốn ở đây thì cứ ở đến khi nào sập nhà thì thôi, nhưng vấn đề là cậu bỏ đi thì ai sẽ được lợi nhất? Những thứ vốn thuộc về cậu chẳng phải sẽ rơi vào hết tay Quan Oánh sao.
Nếu mà thế thật thì mẹ cậu đang ở dưới suối vàng cũng tức đến phun máu mất!”Quan Hề: “….”Mẹ nó… Phân tích cũng đúng phết.Quan Hề: “Nhưng mình vẫn cực kỳ bực mình, bây giờ mình không muốn nhìn thấy bố nữa, thấy ông ấy là mình sẽ phát hỏa!”“Mình biết mình biết, nên cậu rời nhà ra đi chỉ để dọa bọn họ một phen thôi… Nhưng cậu không thể thánh mẫu đến mức cho không mấy người kia tất cả được.” Lãng Ninh Y nghiêm túc nói, “À đúng rồi, chuyện này cậu đã nói với Giang Tùy Châu chưa.”Vừa nói hết câu Lãng Ninh Y liền thấy người bên cạnh chợt cứng đờ người, cô tỏ vẻ đã hiểu hỏi: “Sao? Chưa nói đúng không?”Quan Hề bỗng im bặt: “Chia tay rồi.”“À chia… Hả?! Chia tay?!” Lãng Ninh Y trợn mắt nhìn cô, “Mẹ kiếp, Giang Tùy Châu ngốc hết thuốc chữa, lúc cả thế giới biết cậu là con nuôi thì anh ta không chia tay, bây giờ cậu là con ruột thì anh ta, anh ta lại đá cậu.”Nói đến đây trong lòng Quan Hề lại buồn phiền hơn: “Không phải anh ấy đá mình, là mình đá anh ấy, mình là người nói chia tay.”Lãng Ninh Y không hiểu: “Vì sao?”Quan Hề cố nén lại cảm giác không thoải mái kia, hàm hồ nói: “Quan hệ của hai người chúng mình vốn do những yếu tố bên ngoài tác động, mình không muốn tiếp tục như thế nữa… nên chia tay thôi.”**Quan Hề không biết mình đã uống cùng Lãng Ninh Y bao lâu, về sau cô còn đến tủ lạnh lấy thêm hai chai bia, hai người vừa uống vừa trút giận, mắng những người làm mình buồn phiền một trận thống khoái.Không lâu sau, điện thoại vang lên, là của Lãng Ninh Y.Quan Hề đã tắt nguồn điện thoại từ lâu, lúc trước bà nội gọi điện thoại cho cô, cô đã bảo mọi người không cần tìm mình.
Chắc bên bà nội cũng biết cần cho cô thời gian bình tĩnh lại nên tạm thời không quấy rầy cô.“Ai mà đêm hôm khuya khoắt thế này còn gọi điện thoại.” Lãng Ninh Y duỗi tay cầm điện thoại lên, không nhìn màn hình liền ấn nút nghe luôn: “Alo, chuyện gì!”“Tôi, Giang Tùy Châu.”Vốn Lãng Ninh Y đang bừng bừng khí thế đột nhiên nghe thấy giọng Giang Tùy Châu từ trong điện thoại truyền ra liền run cả tay, cô nhanh chóng nhìn lại màn hình… Shit, biết trước không thèm bắt máy cho lành.Lãng Ninh Y hắng giọng, hỏi anh: “Ồ Giang tổng đấy à, có chuyện gì vậy?”“Quan Hề ở chỗ cô à.”Lãng Ninh Y nhìn cô gái đang nằm gục trên sô pha lập tức đáp lại: “Không có, sao nó lại ở chỗ tôi được!”“Địa chỉ là gì.”“…”“Cần tôi điều tra?”Đối mặt với màn bức cung của Giang Tùy Châu, Lãng Ninh Y cực kỳ e sợ.Nhưng chị em tốt không thể phản bội nhau!Vậy nên cô trưng vẻ mặt thấy chết không sờn, kiên quyết đáp: “Không ở đây, thật sự không có ở đây, bây giờ tôi phải đi ngủ, buồn ngủ chết mất, tạm biệt!”Lãng Ninh Y cúp luôn máy! Sau đó không nói nhiều lời cô bước đến sô pha kéo Quan Hề dậy: “Đi mau đi mau, chỗ này không còn an toàn nữa, chúng ta phải nhanh chóng di tản!”Quan Hề đã say mèm, lắc lư vài cái lại nằm bẹp xuống: “Làm gì vậy.”“Giang Tùy Châu sắp đánh đến rồi! Anh ta hỏi có phải cậu đang ở đây không, mình bảo không! Cậu xem mình bảo là cậu không ở đây rồi, lát anh ta đến đây thật mà thấy cậu ở đây thì không giết mình mất, đi thôi.”Quan Hề vỗ vai cô: “Lãng Ninh Y cậu hâm vừa thôi, việc gì phải sợ anh ta đến thế.”“Trên đời này chỉ có cậu không sợ anh ta.”Quan Hề bĩu môi: “Không đâu, anh ấy bận rộn suốt, nửa đêm nửa hôm rồi còn lâu anh ấy mới tìm đến.”Lãng Ninh Y nghiêm túc nói: “Cưng à, chị đây nghe giọng của anh ta không hề giống vậy.”Quan Hề: “Đến thì mình đuổi ra ngoài, cậu sợ gì.”“… Tốt nhất là cậu nói được làm được.”**Tuy thạch cao trên chân Giang Tùy Châu đã được tháo ra nhưng bác sĩ nói vẫn phải tĩnh dưỡng, nên vốn anh nói sẽ đến công ty của Quan Hề bắt cô về nhưng thật ra là ngồi nhà đợi người được bắt đến.

Nhưng không ngờ là, hai người lại cãi nhau ở công ty, Quan Hề đóng sầm cửa bỏ đi.Thế này cũng đành chịu, anh đành gọi vô số cuộc điện thoại cho cô, rốt cuộc đến cuối cùng nghe được cô nói câu chia tay.Mấy ngày nay anh cảm thấy Quan Hề qua lại thân thiết với Tạ Diên, cũng cho rằng Quan Hề đang nảy sinh tâm lý ỷ lại và tin tưởng Tạ Diên, nhưng không ngờ được Quan Hề lại vì anh ta mà chia tay với anh.Đã thế còn không phải thuận miệng nói ra.Mọi việc xảy ra rất bất ngờ.Với anh mà nói, đây là chuyện không thể tiếp thu ngay lập tức.
Thậm chí lúc ở công ty giữa một đống công việc còn cần anh xử lý, trong đầu anh cũng chỉ có hai chữ: Hoang đường.Nên anh lại gọi điện cho Quan Hề, nhưng cô đã tắt máy.Anh bèn gọi cho Lãng Ninh Y, nhưng trước khi gọi cho Lãng Ninh Y trong lòng anh lại đột nhiên nghĩ tới một khả năng.

Cũng có thể giờ này cô đang ở bên Tạ Diên.Vẫn may là, anh đoán đúng, cô đang ở chỗ Lãng Ninh Y.Việc tra địa chỉ càng dễ hơn, chỉ cần hỏi vài người bạn quen là biết chỗ Lãng Ninh Y hay lui tới.“Giang tổng, anh không về thật ạ, chân của anh…”“Đến số 1 Nam Tước.”Số 1 Nam Tước chính là địa chỉ căn hộ nơi Quan Hề cùng Lãng Ninh Y đang ở, khu vực này được nhà họ Quan khai phá, là khu đất không phải cứ có tiền là mua được, trước kia Lãng Ninh Y cũng phải nhờ Quan Hề cho đi cửa sau mới giành được căn đẹp nhất ở đây.Lúc này, hai người đang náo loạn trong phòng khách.Kính coong…Chuông cửa đột nhiên vang lên vào giờ này làm Lãng Ninh Y bị dọa sợ: “Không phải là Giang Tùy Châu đánh đến chứ?”Quan Hề phất tay: “Mình vừa đặt đồ ăn, chắc ship đến nơi rồi.”“Trời ạ… Cậu còn đặt đồ ăn nữa, ăn bao nhiêu đồ ăn nhanh thế này mình béo chết mất.”Quan Hề: “Đến lúc này mà cậu không nỡ buông thả một ngày với mình sao!”“Xí… Được rồi.” Lãng Ninh Y xoa cái bụng, đứng dậy mở cửa.Kết quả cửa vừa mở ra, nhìn thấy người đàn ông đẹp trai mặc quần áo vest thần sắc lạnh lùng chứ không phải anh shipper quần áo xanh, Lãng Ninh Y liền nuốt nước bọt.“Hi…”Giang Tùy Châu gật đầu: “Làm phiền rồi.”Khóe miệng Lãng Ninh Y khẽ giật: “Quả thật là làm phiền đấy, vừa tôi đã đi ngủ rồi, chẳng qua đang trên giường buồn đi vệ sinh quá lại đúng lúc nghe thấy tiếng chuông cửa, ừm, Quan Hề không ở đây, thật đó…”“Lãng Ninh Y, nhanh mang salad vào đây nào!”Lãng Ninh Y: “………”Nói đây là cái tát vào mặt đau nhất trong đời cô cũng không sai.Giang Tùy Châu nhìn vào trong: “Có thể vào không?”Nụ cười trên mặt Lãng Ninh Y cứng đờ, mẹ nó đừng trách cô không ngăn cản: “Vào, vào đi…”“Cảm ơn.”Sau khi Giang Tùy Châu bước vào trong nhà liền nhìn thấy một đống vỏ lon cùng đồ ăn vặt tung tóe trong phòng khách, anh nhíu chặt lông mày, ngồi xuống một bên ghế sô pha, anh rũ mắt nhìn Quan Hề đang nằm dài trên ghế.Áo khoác ngoài bị Quan Hề cởi ra từ lâu, trên người cô lúc này chỉ mặc một chiếc váy mỏng, đôi chân dài lộ ra ngoài không khí, cả người toát ra hơi thở dụ hoặc.“Quan Hề.” Anh lạnh giọng gọi cô.Quan Hề vẫn đang mơ màng, chỉ cảm thấy lờ mờ trước mắt mình là bóng người ai đó đang chắn tầm nhìn của cô, nên cô mới duỗi tay ra vỗ lên đôi chân dài trước mắt: “Tránh ra chút, chắn màn hình TV rồi.”Giang Tùy Châu giữ chặt tay cô lại, anh ngồi xổm xuống nhìn cô, “Đầu óc còn thanh tỉnh không?”Nghe rõ giọng nói này rồi Quan Hề mới chớp mắt nhìn kỹ, đến lúc này cô mới nhận ra người trước mắt không phải Lãng Ninh Y mà là Giang Nhị cẩu mới bị cô đá.“Anh?” Quan Hề giật thót, lập tức ngồi thẳng dậy, nhìn Lãng Ninh Y đang hóng bát quái ở góc phòng khách, “Sao cậu lại để anh ta vào đây?”Lãng Ninh Y: “… Cậu vừa nói nếu anh ta đến thì cậu sẽ có cách đuổi ra ngoài còn gì.”Quan Hề: “Mình chỉ nói miệng thôi!”“Mẹ… Mình tin thật đấy!”Quan Hề: “….”Giang Tùy Châu vươn tay nhéo má cô khiến cô quay đầu lại nhìn anh: “Nói đi, nói tường tận xem nào.”“Tường tận cái gì?” Quan Hề nhớ lại cuộc nói chuyện của hai người ở phòng làm việc, duỗi tay đẩy anh ra, “Tránh ra… Em nói rất rõ rồi còn gì.”Tuy Quan Hề rất muốn ra vẻ khí thế nhưng giờ phút này men say bắt đầu tác quái, cả người cô đều quay mòng mòng, khí thế không lên nổi.Giang Tùy Châu rũ mắt nhìn cô, anh trầm giọng nói: “Nghĩ kỹ chưa? Em không cần vì nhất thời mới mẻ mà kích động làm ra những chuyện này.”“Anh thấy em giống đang kích động không.”“Quan Hề.”“Anh phiền chết mất.
Anh mau đi đi…”Quan Hề vùng vẫy, không cẩn thận đập tay vào chân anh.Nhất thời cô cũng không biết mình đập vào chỗ nào, chỉ thấy Giang Tùy Châu rên một tiếng đau đớn.Quan Hề sửng sốt, cô vội nhìn chân đang bị thương của anh, căng thẳng hỏi: “Chân của anh…”“Quan Hề, em có vẻ nghĩ hay ho quá nhỉ.” Giang Tùy Châu cắt lời cô, anh nén đau đớn lại, chất vấn cô: “Em tùy hứng làm loạn như vậy là do anh nuông chiều em quá hả.”Sau khi Quan Hề không dám vùng vẫy loạn nữa, cả người chỉ có thể đáng thương vùi vào sô pha phía sau.Mà hai người dây dưa với nhau khiến Lãng Ninh Y đang đứng sau cảm thấy bản thân thật thừa thãi.“Thế này đi, hai người cứ bình tĩnh nói chuyện đừng xúc động, tôi vào phòng ngủ cho hai người không gian thoải mái.
Yên tâm đi! Nhà này hiệu quả cách âm tốt lắm, tôi không nghe thấy gì đâu.”Lãng Ninh Y nói xong liền chạy bay vào phòng ngủ, Quan Hề còn chưa kịp gọi lại đã thấy cô ấy biến mất, chỉ để lại một tiếng đóng cửa đánh cái sầm!Quan Hề: “….!”Phòng khách chỉ còn lại hai người, bầu không khí bỗng trở nên nặng nề hơn.Giang Tùy Châu vẫn không buông tay, anh chỉ lạnh giọng nói: “Em chắc chắn là chia tay anh rồi Tạ Diên dám động vào em sao.”



.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.