Hoặc có lẽ nên đổi thành “Ngã kiến khanh khanh đa vũ mị”
(Ta thấy khanh khanh quá xinh đẹp/ Khanh khanh: cách xưng hô thân mật giữa vợ chồng)
Khanh khanh……
Thầm lặp lại cách xưng hô này trong miệng vài lần, đáy lòng Lục Hi hơi nóng lên, môi mỏng thoáng lộ ra ý cười nhẹ.
Điệu vũ kết thúc, bốn người cùng đi về phía bàn ăn.
Tô Cẩm và Lục Hi đã ngồi xuống ghế cao cạnh bàn ăn, còn Lâm Khê Duyệt và Tô Việt lại bị ngăn lại.
Đứng trước mặt bọn họ là một cô gái tóc ngắn gọn gàng, đi giày cao gót cao đến khoảng ngang lông mày Tô Việt. Rõ ràng là một cô gái, nhưng trong trường hợp thế này lại không mặc váy mà trên người lại là một bộ âu phục nữ màu xanh đậm được thiết kế riêng.
Tô Cẩm chỉ mới nhìn thấy một bên mặt đã không khỏi thầm líu lưỡi, ngũ quan xinh đẹp bá khí, cả người đầy khí chất nữ vương như vậy, ngoại trừ Minh Huyên – người thừa kế mà Minh gia coi như con trai nuôi lớn thì còn ai vào đây?
Chỉ là…… Cô hơi nhíu mày, mặc dù Minh Huyên và Tô Việt có hảo cảm với nhau, nhưng hai người chưa bao giờ làm rõ, bây giờ Minh Huyên đột nhiên ngăn Tô Việt lại, chẳng lẽ là muốn……
“Anh trai thích Minh tiểu thư?” Lục Hi hỏi.
“Sao anh biết ――” Tô Cẩm sửng sốt, câu hỏi vừa ra đến miệng liền phản ứng lại, mày dài hơi nhướng lên, lạnh lùng nói: “Đó là anh trai của tôi!”
“Lỡ lời.” Lục Hi cong môi, không chút do dự thừa nhận sai lầm, nói tiếp: “Anh trai em thích Minh tiểu thư.”
Vừa rồi còn là câu hỏi, bây giờ đã đổi thành ngữ khí vô cùng khẳng định.
Thấy Lục Hi sảng khoái sửa lại xưng hô như vậy, Tô Cẩm nhướng mày, cũng không bám riết không buông nữa, nghi hoặc nói: “Sao anh biết?”
“Ánh mắt.” Lục Hi cong cong môi.
Ba người Tô Việt đứng phía trước cách hắn và Tô Cẩm và không xa, Tô Cẩm vừa vặn nhìn thấy hơn nửa khuôn mặt Minh Huyên, hắn cũng vừa vặn nhìn thấy đôi mắt của Tô Việt.
“Ánh mắt Tô Việt nhìn Minh Huyên……” Hắn dừng lại một chút, tiếp tục: “Giống hệt như cách tôi nhìn em.”
Tô Cẩm sửng sốt, quay đầu nhìn hắn.
Người đàn ông ngồi bên cạnh cô, gương mặt thanh tuấn đầy vẻ dịu dàng, mắt đào hoa tràn đầy sự nóng bỏng mà cô xem không hiểu.
Thích…… Sao?
Cô chớp mắt, quay đầu đi.
Cô gái trước mắt vén mái tóc dài sang một bên, lộ ra nửa bên cổ trắng như ngọc, Lục Hi khẽ thở dài một tiếng, trong mắt hiện lên vẻ mất mát.
Tô Việt và Minh Huyên nắm tay nhau đi về phía cửa, Lâm Khê Duyệt đi đến chỗ cách Tô Cẩm không xa ngồi xuống, chớp chớp mắt với Lục Hi, biểu lộ mình rất biết điều, không quấy rầy thế giới của hai người.
Chỉ là, không phải ai cũng biết điều như vậy.
Lục Hi nhìn người đàn ông cầm champagne đi tới, hơi cúi đầu nhấp một ngụm rượu vang đỏ trong ly, giấu đi tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt.
“Đàn em Tô Cẩm, sinh nhật vui vẻ.” Người đi tới mặc một vest vừa người màu xanh ngọc, mặt mày đoan chính, trên mặt mang ý cười nho nhã điềm đạm, nâng ly với Tô Cẩm.
“Đàn em?” Tô Cẩm có chút nghi hoặc.
“Anh cũng là sinh viên của trường Đại học Thâm Hải, mặc dù đã ra trường hai năm, nhưng một tiếng đàn em này vẫn gọi được chứ.” Thấy Tô Cẩm không có ý cụng ly với mình, hắn cũng không để ý, thuận tay đặt ly rượu lên bàn ăn, vươn tay phải nói: “Triệu Văn Hoa.”
Triệu Văn Hoa, người thừa kế Triệu gia, mà thực lực của Triệu gia chỉ kém hơn tam đại gia tộc một chút.
Tô Cẩm nghĩ một chút, đứng dậy định lịch sự bắt tay với hắn, nhưng bên cạnh lại vươn ra một cái tay khác.
“Triệu tiên sinh đúng không?” Lục Hi đứng dậy, đưa tay nắm lấy tay phải của Triệu Văn Hoa, “Xin chào, tôi là Lục Hi, ――”
Hắn nhìn cô gái đứng bên cạnh một cái, thân mật khoác tay trái lên đầu vai cô, môi mỏng hơi cong lên, nhả ra sáu chữ.
“―― vị hôn phu của Cẩm Nhi.”
Tô Cẩm hơi giật mình vì động tác bất ngờ của Lục Hi, nhưng không giãy dụa. Dù sao thì so với đóa hoa đào lộn xộn đột nhiên xuất hiện trước mặt thì hiển nhiên, người đàn ông đã quen biết được một thời gian này còn thân thiết hơn. Nếu hắn đã chủ động đưa tay ra thì cô cũng vui vẻ nhàn hạ.
Hai người đàn ông chạm tay một chút liền tách ra.
Nhìn tên Trình Giảo Kim đột nhiên xuất hiện và sự thân mật không chút ngại ngùng giữa hai người, ý cười trên mặt Triệu Văn Hoa hơi ngưng lại.
Hắn gật đầu với Lục Hi, sau đó lấy từ trong túi ngực ra một chiếc hộp gấm màu đỏ, mở ra đặt xuống trước mặt Tô Cẩm, cười nói: “Đây là quà sinh nhật tặng cho đàn em, hy vọng đàn em thích.”
Trong hộp là một chiếc lắc tay bằng bạch kim, điểm nhấn ở mặt trên là hai viên kim cương lớn bằng hạt đậu nành, lấp lánh rực rỡ dưới ánh đèn.
“Triệu tiên sinh, thứ này quá quý giá rồi.” Tô Cẩm lắc đầu, hơn nữa cũng không đưa tay ra nhận.
“Xưa có bảo kiếm tặng anh hùng, bây giờ chiếc lắc tay này đương nhiên cũng nên sánh với mỹ nhân.” Triệu Văn Hoa cười vô tư, giọng điệu tình sâu nghĩa nặng, “Đàn em Tô Cẩm xứng đáng với những thứ tốt nhất.”
“Lời này nói không sai.” Lục Hi gật đầu tiếp lời: “Cẩm Nhi xứng đáng với những thứ tốt nhất, chiếc lắc tay này của Triệu tiên sinh, không xứng với Cẩm Nhi đâu.”
Tấm lòng của mình liên tiếp bị cắt ngang, Triệu Văn Hoa nhíu mày, nhìn thẳng vào Lục Hi, “Chiếc lắc tay này do đích thân nhà thiết kế trang sức hàng đầu dưới trướng Triệu gia thiết kế, phía trên được khảm bằng kim cương FL tinh khiết nhất, bản thân giá trị của nó lên tới 387 vạn,” hắn hất mặt lên, vẻ mặt kiêu ngạo, “Không xứng với đàn em Tô Cẩm sao?”
Hắn nói không nhỏ, thu hút sự chú ý của khách mời trong phòng khách, dần dần vây lại xung quanh ba người bọn họ.
Lục Hi nhìn xung quanh một vòng, trên môi dần hiện lên ý cười.
Hắn đưa tay khều một lọn tóc dài của Tô Cẩm đùa nghịch, thờ ơ đáp lại: “Đương nhiên là không xứng.”
Triệu Văn Hoa không giận mà còn cười, “Nghĩa là Lục tiên sinh có thể lấy ra thứ tốt hơn?” Hắn âm thầm hừ một tiếng, tuy Lục gia rất có thế lực, nhưng dù sao Lục Hi cũng không phải người thừa kế Lục gia, huống chi, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, hắn đi đâu để tìm ra thứ có thể so sánh với chiếc lắc tay này của mình?
“Thật không may.” Lục Hi lắc đầu, ý cười trên mặt càng sâu hơn, “Món quà hôm nay Lục mỗ chuẩn bị cũng là lắc tay.”
“Ồ?” Triệu Văn Hoa thầm cảm thấy không đúng, nhưng vẫn nói tiếp: “Vậy Lục tiên sinh lấy ra thử xem?”
“A ――” Lục Hi cười nhạo một tiếng, giương mắt liếc Triệu Văn Hoa một cái, “Quà của Lục mỗ đã giao cho má Từ ngay từ lúc vào cửa, không giống Triệu tiên sinh, luôn mang theo bên mình, muốn lấy lòng mỹ nhân, hơn nữa chỉ có một chiếc.”
Hắn nói rất bình thản, nhưng người xung quanh đều cười rộ lên.
Những thứ có thể tặng trong bữa tiệc sinh nhật như thế này cũng chỉ có mấy loại, nên để tránh tình huống lúng túng khi so sánh những món quà cùng loại, mọi người đều thường giao hộp quà đã gói sẵn cho người phụ trách khi vào cửa, người phụ trách sẽ ghi lại tên và thu nhận, thật đúng là không có nhiều người như Triệu Văn Hoa.
Hơn nữa hôm nay rõ ràng là sinh nhật của hai vị tiểu thư nhà họ Tô, nhưng Triệu Văn Hoa lại chỉ tặng một món quà, thế này là có ý gì?
“Lục tiên sinh không dám lấy ra sao?” Nghe thấy tiếng cười từ những người xung quanh, mặt Triệu Văn Hoa đen lại, không tiếp lời Lục Hi mà hỏi ngược lại.
“Thật là……” Lục Hi hơi bất ngờ, nhướng mày nói: “Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.” Hắn lớn tiếng gọi lại người phục vụ vừa khéo đưa bánh tart trứng qua, nhờ cô nàng lấy giúp món quà của hắn từ chỗ má Từ lại đây.
Người phục vụ làm theo lời hắn.
Lục Hi đưa tay lấy chiếc bánh tart trứng vừa mới đưa tới, bóc một nửa phần giấy bạc ra, đưa lên miệng cô gái bên cạnh.
Tô Cẩm sửng sốt, ngước mắt nhìn Lục Hi một cái, rồi liếc qua Triệu Văn Hoa đang đứng trước mặt, mở miệng cắn một miếng.
Lục Hi cong môi, cảm giác buồn bực trong lòng tan biến, gương mặt thoáng hiện lên sự vui vẻ.
Không lâu sau, người phục vụ mang một chiếc hộp gấm màu xanh thẫm đến.
Lục Hi đặt bánh tart trong tay xuống, rút mấy cái khăn giấy lau sạch ngón tay, sau đó mới cầm lấy hộp gấm, cởi dải ruy băng ra.
Hộp gấm mở ra, mọi người còn chưa kịp nhìn kỹ thì Triệu Văn Hoa đã cao giọng cười nói.
“Chậc chậc chậc.” Hắn chỉ vào chiếc lắc tay đính kim cương trong hộp, cười nhạo nói: “Đây là thứ tốt nhất mà Lục tiên sinh nói? Hơn nữa cũng chỉ có một chiếc.”
Mọi người tò mò nhìn vào chiếc hộp.
Trên nền gấm xanh thẫm là một chiếc lắc tay bằng bạch kim nằm lẳng lặng, phần thân chính được tạo thành từ hai sợi dây xích tinh tế quấn quanh nhau, trên đó được đính những viên kim cương màu xanh xen lẫn màu đỏ, do nhìn xa nên không rõ hình dáng lắm, chỉ là…… thoạt nhìn không có vẻ gì là đáng giá hơn so với cái lắc tay vừa rồi.
Đương nhiên, trên đây chỉ là những suy nghĩ của những người không biết nhìn hàng.
Lục Hi nhướng mày cười khẽ, không nói gì.
Bầu không khí nhất thời chìm vào yên lặng.
Cho đến khi một giọng nói mềm mại phá vỡ sự yên lặng đó.
“Song Tử Tinh?” Sau khi quan sát hồi lâu, Lâm Khê Duyệt có chút kích động mở miệng hỏi: “Đây là Song Tử Tinh sao?”
Song Tử Tinh? Tô Cẩm quay đầu nhìn về phía Lục Hi, đây là món quà sinh nhật mà ba Tô tặng cho hai cô con gái trong sách.
Lục Hi gật đầu.
Thấy Lục Hi gật đầu, vẻ mặt của những người có chút hiểu biết trong đám đông trở nên kích động.
“Song Tử Tinh gì cơ?” Triệu Văn Hoa cảm thấy có gì đó không ổn, vội vàng hỏi.
“Mệt nhà anh còn kinh doanh trang sức, đến Song Tử Tinh cũng không biết.” Lâm Khê Duyệt có chút khinh bỉ liếc Triệu Văn Hoa một cái, ấn tượng đối với hắn ta đã chạm đáy, chuyên ngành của cô là thiết kế trang sức, cho nên đặc biệt chú ý đến những thứ này, và cô cũng rất thích chiếc lắc tay có tên là Song Tử Tinh này.
“Song Tử Tinh là tác phẩm mới trong mùa xuân năm nay của bậc thầy thiết kế trang sức quốc tế – tiên sinh Bội Kỳ, thiết kế của nó được lấy cảm hứng từ chòm sao Song Tử, phần thân chính là bạch kim màu vừa được nghiên cứu chế tạo thành công vào năm ngoái.” Nói rồi cô đưa tay lấy chiếc lắc tay ra, khiến nó hoàn toàn lộ ra dưới ánh đèn, chiếc lắc tay vốn màu bạc nháy mắt khúc xạ ra ánh sáng bảy màu.
Mọi người đều sửng sốt, sắc mặt Triệu Văn Hoa có chút tái nhợt.
“Trên nó được đính tổng cộng mười sáu viên kim cương hình sao năm cánh, tám viên màu đỏ, tám viên màu lam, tượng trưng cho mười sáu ngôi sao trong chòm sao Song Tử,” Lâm Khê Duyệt không để ý đến sự kinh ngạc của mọi người, tiếp tục nói, “Điều đặc biệt nhất là……” Cô kéo dài giọng nói, cong môi cười cười, không biết đầu ngón tay chạm vào nơi nào mà hai sợi dây xích vốn quấn quanh nhau liền tách ra, “Đây thực tế là hai chiếc lắc tay.”
“Em đoán,” cô nghiêng đầu cười với Tô Cẩm, nhưng lại nói với Lục Hi, “Chiếc màu đỏ này là tặng cho chị em, phải không, Lục tiên sinh?”
Lục Hi cong môi, khen ngợi gật đầu rồi đưa tay nhận lấy chiếc lắc tay từ Lâm Khê Duyệt, tự mình đeo vào cổ tay Tô Cẩm.
Kim cương màu đỏ lộng lẫy điểm lên cổ tay trắng nõn như tuyết tạo nên sự đối lập động lòng người.
“Cái này mới xứng với em.” Lục Hi khẽ cong môi, nhẹ nhàng nói.
Tô Cẩm nhoẻn miệng cười.
“Nó…… giá của nó……” Sắc mặt Triệu Văn Hoa tái nhợt, giọng nói có chút khô khốc.
“Một tháng trước, tại nhà đấu giá Sotheby’s, Song Tử Tinh này đã được bán ra với giá,” người vừa lên tiếng là một người trong đám đông, hắn dường như nuốt nước bọt rồi mới nói tiếp: “1390 vạn. Lục thiếu thật khí phách.”
(1390 vạn: hơn 49 tỉ VNĐ)
Sắc mặt Triệu Văn Hoa ban đầu chỉ hơi tái nhợt lập tức trở nên trắng bệch, ỉu xìu trốn vào đám đông.
Hơn một ngàn vạn, những người có mặt ở đây đều có thể lấy ra được, chỉ là việc bỏ ra hơn một ngàn vạn để mua một chiếc lắc tay thì quá xa xỉ, không phải ai cũng có thể làm được.
Con số này khiến phòng khách im lặng trong chốc lát, sau đó dần vang lên những tiếng tán thưởng.
“Đồ là anh tôi đấu giá được, tôi chẳng qua là mượn hoa hiến phật thôi.” Lục Hi cong môi đáp.
Xung quanh lập tức vang lên những câu “Lục thiếu khiêm tốn rồi”, cảnh tượng anh tốt, tôi tốt, mọi người cùng tốt hiện ra không sót chút nào.
Lục Hi cúi đầu nhấp một ngụm rượu, hơi cong môi, giết một con gà rồi, hẳn là không còn con khỉ không an phận nào dám ngấp nghé người của hắn nữa chứ?
Không ngờ……
“Mượn hoa hiến phật?” Một giọng nữ mềm mại đáng yêu đột nhiên vang lên trong sảnh, “Lục thiếu tặng món quà này thật tài tình, đúng là đối xử bình đẳng với hai cô em họ của tôi quá.”
Lúc này, sắc mặt của mọi người trong sảnh đều có chút vi diệu.
Hai vị thọ tinh nhà họ Tô, đại tiểu thư Tô Cẩm, nhị tiểu thư Lâm Khê Duyệt, bây giờ vị Lục thiếu gia này, thân là vị hôn phu của đại tiểu thư, nhưng lại tặng hai vị tiểu thư hai món quà giống hệt nhau.
Vừa rồi không ai nhắc tới, bây giờ có một người nói ra, ý vị trong đó lại trở nên có ý nghĩa sâu xa rồi.
Là Lục thiếu gia muốn phúc của người Tề* hay là cuộc liên hôn giữa hai nhà vốn không hề vững chắc? Thậm chí là…… người mà Lục thiếu gia chọn vốn là nhị tiểu thư?
(Phúc của người Tề: chỉ sự hạnh phúc của của người chồng có một thê và một thiếp)
Tô Cẩm nghiêng đầu nhìn qua, vẻ mặt hơi lạnh lùng.
Hàn Tuyết Lam.
Lục Hi cũng nhíu mày, nhìn theo ánh mắt của Tô Cẩm, đôi mắt đào hoa vốn luôn chứa ý cười nhàn nhạt trở nên lạnh băng.
Một lúc lâu sau, hắn thoáng nở nụ cười.
A…… Những con khỉ không an phận, đúng là không ít.