Lúc mì nấu xong, Tô Cẩm nửa mơ nửa tỉnh trên sô pha đi theo mùi hương vào phòng bếp.
Lục Hi vừa mới gắp mì vào tô, gỡ tạp dề ra quay người lại, liền thấy cô gái với mái tóc đen hơi bù xù, mắt phượng nhắm hờ đi về phía hắn.
Không, chính xác là đi về phía tô mì suông hắn vừa đặt trên bàn bếp.
Cô nhóc này……
Hắn thở dài, không nói gì mà dịch một bước sang phải, hai tay đưa ra sau chống vào bàn bếp, thân mình thon dài vừa lúc che lại…… tô mì trên bàn.
“Bịch!”
Tô Cẩm mở choàng mắt, nhìn “bức tường chắn trước mặt mình, ánh mắt có chút mê mang.
“Ngốc rồi sao?” Nhìn cô gái trước mặt một lúc lâu không nói lời nào, Lục Hi nhướng mày hỏi.
Tô Cẩm nghe tiếng ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ôn anh tuấn đang nhướng mày cười khẽ trước mặt, đôi mắt đen trắng rõ ràng chớp hai cái, cuối cùng mở miệng phun ra hai chữ.
“Mì đâu?”
Cô rõ ràng ngửi được mùi thơm từ chỗ này tỏa ra!
Có lẽ bởi vì còn chưa quá thanh tỉnh nên giọng cô có chút mơ hồ, chữ cuối kéo dài ra, có vẻ mềm mại khác với ngày thường.
“Ha ha……” Lục Hi cuối cùng cũng không nhịn được cười khẽ thành tiếng, vốn dĩ hắn còn muốn để cô đụng một chút, đụng đau lần sau mới biết mở mắt đi đường, nhưng xem bộ dáng này, hắn bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Có điều, không ngờ cô chưa tỉnh ngủ lại đáng yêu như vậy, khiến hắn không nhịn được sinh ra ý nghĩ muốn trêu chọc cô.
“Mì sao……” Hắn cong môi, hơi khom lưng nói nhỏ bên tai cô: “Phải rửa sạch tay mới được ăn mì!”
Cô gái ngơ ngác nhìn hắn ba giây, dường như có chút phản ứng, ngoan ngoãn ừ một tiếng.
Sau đó……
Đứng tại chỗ bất động.
Lục Hi bất đắc dĩ, đành phải đưa tay dắt tay cô, đưa cô đi ra ngoài.
“Chúng ta đi rửa tay trước, sau đó vào phòng ăn ăn mì.”
Tô Cẩm lưu luyến nhìn tô mì lộ ra phía sau người đàn ông, sau đó ngoan ngoãn đi theo Lục Hi về phía phòng vệ sinh bên cạnh.
Cô gái nhỏ luôn hờ hững với hắn lúc này lại nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau hắn, bàn tay nhỏ trắng nõn còn bị hắn nắm trong lòng bàn tay.
Thần sắc có chút mơ màng, nhưng đôi mắt lại tràn đầy sự tín nhiệm và ỷ lại.
Cô như vậy, dễ dàng khiến trái tim cứng rắn lăn lộn nơi thế gian không biết bao nhiêu năm kia của hắn hóa thành một vũng nước mềm mại.
Đi vào phòng vệ sinh, cẩn thận dẫn cô qua bậc cửa, Lục Hi đột nhiên thở dài, tâm tư trêu chọc ban đầu tan biến, mắt đào hoa hiện lên vẻ ảm đạm.
“Em đó, nếu lúc nào cũng ngoan như vậy thì tốt rồi.”
Hắn khẽ nỉ non thành tiếng.
Tô Cẩm dường như đã nghe thấy, ngẩng đầu nhìn hắn, hơi nghiêng đầu, tỏ ý hỏi.
“Không có gì.” Lục Hi cong môi lắc đầu.
Đời này có thể gặp được cô đã không dễ, sao có thể quá tham lam?
Chung quy, hắn vẫn còn rất nhiều thời gian, đủ để khiến cô yêu hắn.
Một đôi tay thon dài nắm một đôi tay nhỏ đưa vào bồn rửa tay.
Dòng nước mát lạnh xối vào mu bàn tay, Tô Cẩm giật mình, đột nhiên tỉnh táo lại.
Trong bồn rửa tay, đôi tay nắm tay cô mười ngón thon dài, khớp xương rõ ràng, tất cả khác hẳn với đôi tay trắng nõn của con gái.
Cô ngẩn người, theo đôi tay nhìn lên.
Người đứng bên cạnh cô hơi cúi đầu, người đàn ông chỉ lộ ra một góc nghiêng thanh tuấn đập vào mắt.
“Lục, Lục Hi!” Cô chớp chớp mắt, trong mắt lóe lên một luồng ánh sáng, sau đó tràn ngập mê mang.
“Sao anh lại ở đây?” Cô đột nhiên rụt tay lại, vài giọt nước vẩy ra bắn vào eo váy trắng của cô.
“Đây là nhà tôi, sao tôi lại không ở đây?” Lục Hi thong thả lau khô tay, hơi nhướng mày.
Cô nhóc này, tỉnh lại liền trở mặt sao?
“Nếu đã tỉnh rồi thì mau rửa tay đi, tôi đi bưng mì.” Hắn giơ tay thân mật vuốt mái tóc dài của cô, xoay người đi ra ngoài.
Tô Cẩm cắn môi, nhìn cô gái hai má ửng đỏ trong gương một lúc lâu, nặng nề thở dài.
Trở mặt?
Sao có thể chứ?
Chỉ là, bộ mặt này của cô, trước giờ chỉ xuất hiện trước mặt người thân cận.
Kiếp trước là dì Phó, mà đời này, chỉ có một mình hắn.
Ngay cả trước mặt người nhà, cô cũng theo bản năng cố kỵ nguyên chủ mà vô thức giấu giếm những chuyện này.
Nhưng mà bây giờ, mới quen biết chỉ hơn một tháng, đến trong tiềm thức cô còn không muốn tin, cô đã thân cận với hắn đến mức này sao?
Chỉ là một màn anh hùng cứu mỹ nhân thôi mà! Cô khẽ hừ nhẹ một tiếng, bỏ đi, không nghĩ nữa, thuận theo tự nhiên vậy.
Trong phòng ăn, Tô Cẩm ngồi trên ghế, nhìn tô mì suông trước mặt, thần sắc có chút ngạc nhiên.
Nước dùng trong veo, trên mì có một lớp màu hồng nhạt, sợi mì trắng tinh, bên trên được điểm xuyết bằng hai cọng rau cải màu xanh biếc, trên cùng là một quả trứng trần nước sôi, xuyên qua lớp lòng trắng trứng mơ hồ nhìn ra màu vàng cam đậm bên trong.
Cắn một miếng, có phần lòng đào màu vàng sẫm chảy ra.
Trứng lòng đào chín bảy phần, đúng là kiểu mà cô thích nhất.
Khi Lục Hi nói hắn đi nấu ăn, cô vô thức nhớ đến mì suông.
Cũng không biết là xuất phát từ dự cảm gì, hoặc là, mong đợi âm thầm nào trong lòng.
“Thích không?” Lục Hi thấy cô ngây người, cong môi hỏi: “Em hẳn là thích ớt cay và trứng lòng đào.”
“Ừ.” Tô Cẩm định thần lại, cong môi gật đầu, cầm đũa gắp một sợi mì.
Sợi mì vào miệng vừa mềm vừa dai, vị cay cùng hương thơm êm dịu đồng thời tràn ra trong miệng, dường như mỗi một gai lưỡi đều đang reo hò nhảy nhót.
Ánh mắt Tô Cẩm sáng lên, có chút kinh ngạc với độ ngon của tô mì này.
Thật ra cô đã sẵn sàng để thử độc……
Ăn từng miếng nhỏ hết một tô mì, uống sạch một ngụm nước dùng cuối cùng.
Tô Cẩm tựa lưng vào ghế sờ cái bụng hơi nhô ra của mình, thoải mái thở dài.
Dù chỉ giống nhau, nhưng cô đã đủ thỏa mãn.
Năm đó khi cô tỉnh dậy sau hôn mê, bữa ăn đầu tiên dì Phó làm cho cô, cũng là một tô mì suông.
“Ăn no rồi?” Lục Hi ngồi đối diện cô, nhìn cô ăn mì không thừa một ngụm nào xong, vui sướng cong khóe môi hỏi.
“Ừm……” Mặt Tô Cẩm giãn ra, nhìn “đầu bếp”, ánh mắt hiện lên ý cười lấp lánh, “Tám phần rồi.”
“Tám phần?” Lục Hi nhướng mày, vừa thu dọn chén đũa vừa cười giơ tay gõ đầu cô.
Lúc nấu, hắn nghĩ lâu rồi cô không gì nên đã cố ý nấu mì mềm một chút, làm cũng đủ để cô ăn no 11 phần.
“Này, Lục Hi.” Tô Cẩm cũng không thèm để ý hành động của hắn, uống một ngụm nước ấm để sẵn bên cạnh, mở miệng hỏi: “Nếu một đứa trẻ, sinh ra không bao lâu liền thất lạc thì còn có khả năng tìm được không?”
“Thất lạc?” Lục Hi bỏ chén đũa vào bồn, thuận miệng hỏi lại: “Bao tuổi rồi?”
“Khoảng……” Tô Cẩm nghĩ, “26 tuổi.”
“26 tuổi?” Lục Hi hơi lắc đầu, “Nếu không có manh mối gì thì không có hy vọng.”
“Vậy sao?” Tô Cẩm một tay chống cằm, nhìn về bóng lưng cao thẳng của người đàn ông trong phòng bếp, nhớ tới những ngón tay thon dài lướt trên bàn phím khi hắn xâm nhập vào hệ thống của những tổ chức kia, hỏi: “Anh không thể hack cơ sở dữ liệu rồi đối chiếu DNA gì đó tìm người sao?” Đôi mắt cô sáng lên, “Trong phim đều diễn như vậy.”
“Trong phim?” Lục Hi xếp bát đũa xong từ phòng bếp đi ra lại vào phòng vệ sinh, nghe thế thì bất đắc dĩ lắc đầu, “Chưa nói đến việc tường lửa của những cơ sở dữ liệu đó nghiêm ngặt đến mức nào, cho dù thật sự xâm nhập được thì cũng không có ghi chép DNA.”
“Nói xem.” Hắn trở lại trước bàn ngồi xuống, “Cẩm Nhi đang muốn tìm ai?”
“Chuyện anh tôi và chị Minh Huyên anh biết chứ?” Tô Cẩm nghĩ một chút, mở miệng nói.
“Ừ.” Lục Hi gật đầu, ngày đó hắn nhìn thấy liền đoán được.
“Anh và chị Minh Huyên lưỡng tình tương duyệt, nhưng tình huống hai nhà không nói anh cũng biết đấy.” Tô Cẩm bất lực thả lỏng, “Hôm nay chị Minh Huyên tìm tôi, tôi hỏi chị ấy có cách nào xoay chuyển không.”
“Chị ấy nói chị ấy còn có một người em trai sinh đôi, chỉ là vừa sinh ra đã thất lạc, nhiều năm rồi không có tin tức, ngay cả Minh gia cũng đã từ bỏ.”
“Lục Hi……” Cô cắn môi, ngẩng đầu nhìn hắn, “Thật sự không có cách nào sao?”
Cô gái trước mặt mở to cặp mắt trắng đen rõ ràng, khóe mắt hơi nhếch lên vốn có của đôi mắt phượng cố tình rủ xuống, lộ ra vài phần đáng thương.
“Em đó……” Lục Hi không nhịn được nghiêng người về phía trước, nhụt chí xoa mái tóc đen nhánh của cô, “Thật sự cho rằng tôi vạn năng à.”
Mặc dù ở một khía cạnh nào đó, hắn hiện tại, đích xác có thể nói là vạn năng.
Nhíu mày trầm mặc một lúc, Lục Hi mới nói: “Để tôi nghĩ cách, nhưng cần có thời gian.”
“Được.” Tô Cẩm cong môi, đuôi mắt hiện lên ý cười rạng rỡ, giống như một làn nước mùa thu bên gió, gợn sóng lăn tăn.
“Cảm ơn.” Cô nhẹ giọng nói.
“Cảm ơn?” Lục Hi nhướng mày, “Chỉ một câu cảm ơn là đủ?”
“Vậy anh muốn như thế nào?” Tô Cẩm cũng nhướng mày, làm một người theo đuổi, làm cho người trong lòng vui vẻ không phải là chuyện nên làm sao?
Người trong lòng…… Cô ngẩn ra.
Lục Hi lại làm bộ cẩn thận cân nhắc một phen, một lúc sau mới búng tay một cái, giống như đã quyết định nói: “Hay là……”
Tô Cẩm chăm chú nghe.
“Em hôn tôi một chút?”
Hôn, tôi, một, chút?
Vẻ mặt Tô Cẩm đơ ra.
“Nếu không được……” Lục Hi cong môi, miễn cưỡng nói, “Em để tôi hôn một chút cũng được.”
Tô Cẩm chớp mắt hai cái.
“Lưu manh!”
Cô khẽ mắng một câu, xoay người chạy ra khỏi phòng ăn, hai má nóng lên trong tiếng cười trong trẻo ngày càng tùy ý của người đàn ông.
Văn phòng chủ tịch Tô thị.
Tô Trình Hải nhìn chữ gửi thành công trên máy tính, vẻ mặt lạnh lùng.
Vài phút sau, điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên.
Nhìn cái tên trên màn hình, ánh mắt ông hơi ấm lại, bắt máy.
“Alo, Hàn Húc.”
“Anh rể.” Đầu bên kia truyền đến một giọng nam, “Thứ bên trong là thật sao?”
Hàn gia và Tô gia vốn là quan hệ thông gia, từ sau khi cha mẹ Hàn gia qua đời, mối quan hệ chị em vốn không nóng không lạnh giữa Hàn Mộng và Hàn Húc cũng đã ấm lên một chút.
“Là thật.” Tô Trình Hải trầm giọng nói: “Chuyện này phía cục trưởng Chu tôi đã áp xuống rồi, hai nhà chúng ta sẽ giải quyết riêng. Tôi cảnh cáo trước, mặc kệ Hàn gia có bảo vệ cô ta hay không, nếu đã đụng đến con gái tôi, Tô gia tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho cô ta!”
“Chuyện này……” Hàn Húc hơi sửng sốt, bất đắc dĩ thở dài, “Anh rể anh nói gì vậy? Nếu anh đã cho Hàn gia thể diện, thế thì chúng em cũng sẽ không bao che, như vậy đi, ngày mai em đặt một phòng ở Hoàng Đình, chúng ta nói chuyện?”
“Được.” Tô Trình Hải đáp, “Đưa cả cô ta đến.”
“Được.” Hàn Húc sửng sốt, sau đó sảng khoái đáp, “Anh rể, chờ điện thoại của em.”
“Đúng rồi.” Trước khi cúp điện thoại, Tô Trình Hải nói thêm: “Chị cậu không biết chuyện này, đừng để lộ.”
“Em biết rồi.” Hàn Húc cười hiểu ý, cúp điện thoại.
Đặt điện thoại xuống, Tô Trình Hải dựa vào lưng ghế da, ngón trỏ gõ nhẹ lên mặt bàn, phát ra tiếng vang cộc cộc.