Vị Hôn Phu Hoàn Mỹ

Chương 28



Một tiếng sau, trong flagship store quần áo nam trên tầng 23 của trung tâm thương mại Thiên Phong.

Tô Cẩm nhìn người đàn ông đi ra từ phòng thử đồ, không khỏi âm thầm líu lưỡi, quả nhiên có người sinh ra đã là móc treo quần áo, chỉ là một chiếc áo sơ mi trắng không khác gì bình thường như vậy mà hắn mặc vào lại có cảm giác công tử như ngọc.

“Thế nào?” Lục Hi liếc nhìn người đàn ông trong gương một cái, quay đầu nhìn về phía cô gái đứng một bên.

“Câu này không phải nên là tôi hỏi anh sao?” Tô Cẩm bắt hai tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn hắn, hơi nghiêng đầu cười nói: “Chủ nợ đại nhân của tôi.”

Mắt phượng trong veo, con ngươi đen nhánh rõ ràng phản chiếu dáng vẻ của hắn.

“Cũng đúng.” Lục Hi cong môi, đưa tay xoa đầu cô, cười nói: “Cái này đi, gói lại.”

Ánh mắt nhân viên hướng dẫn đi theo hai người sáng lên, vội vàng nhận lấy quần áo trên tay Lục Hi.

“Này,” lúc thanh toán xong đang chuẩn bị xoay người rời đi, Tô Cẩm bỗng nhiên nhìn thấy một chiếc áo treo ở trong góc, vẻ mặt cô hơi thay đổi, đưa tay nắm lấy cánh tay Lục Hi, giơ tay chỉ chỉ nói: “Lục Hi anh thử cái kia đi?”

Lòng bàn tay cô gái ấm áp, giọng nói mềm mại đáng yêu.

Lục Hi ngẩng đầu nhìn theo hướng ngón tay cô.

Trong góc, dưới ánh đèn tường nhẹ nhàng, treo một chiếc áo sơ mi nam ngắn tay màu hồng phấn.

Không phải màu hồng khói hay hồng đậm thường thấy, cũng không có họa tiết gì cả, chỉ là một màu hồng phấn.

Lục Hi nhướng mày, hất cằm nhìn cô gái, trong mắt mang ý dò hỏi.

Tô Cẩm thấy thế cong môi gật đầu.

Áo sơ mi nam màu hồng trở nên thịnh hành cũng không phải mới ngày một ngày hai, dù là kiếp trước hay kiếp này, cô cũng từng thấy không ít đàn ông mặc áo sơ mi hồng, nhưng luôn cảm thấy không có cảm giác mà cô muốn.

Bây giờ thấy gương mặt này của Lục Hi, đột nhiên muốn nhìn dáng vẻ hắn mặc chiếc áo sơ mi này.

“Ừm ――” Lục Hi cúi đầu nhìn chiếc quần tây đen trên người mình, ra hiệu cho nhân viên lấy chiếc áo đó xuống rồi dạo một vòng trong cửa hàng lần nữa, lúc quay lại trong tay cầm một chiếc quần jeans màu xanh nhạt và một đôi giày thể thao màu trắng.

Khi nhìn thấy hắn đi từ phòng thử đồ ra, Tô Cẩm gần như có thể nghe rõ tiếng xuýt xoa của toàn bộ người trong cửa hàng.

Người đàn ông luôn mặc áo sơ mi và quần tây ngay ngắn, hiếm có lúc mặc tùy ý như vậy.

Áo sơ mi hồng nhạt không cài hai cúc trên cùng, cổ áo tùy ý rộng mở, lộ ra một phần khuôn ngực trắng bóc rắn chắc, vạt áo nhét vào lưng quần, thiết kế ôm sát mềm mại tôn lên vòng eo hoàn mỹ của người đàn ông, đôi chân thon dài thẳng tắp được ôm gọn trong chiếc quần jeans, chỉ lộ ra một mảng da nhỏ ở mắt cá chân.

Khóe mắt hơi cong, đáy mắt đào hoa mang ý cười nhẹ nhàng như thường lệ.

Chỉ là, đôi mắt này khi đi cùng với áo sơ mi trắng thì ôn nhuận như ngọc, nhưng kết hợp với chiếc áo sơ mi hồng nhạt này hôm nay thì lại mị hoặc mười phần.

Mà người nọ còn không tự biết.

Tô Cẩm ngơ ngác nhìn người nọ từ từ đến gần, đáy lòng vô cớ trào ra cảm giác ảo não, khẽ cụp mắt xuống.

“Cẩm Nhi.”

Một đôi chân dài dừng lại trước mặt, giây tiếp theo cằm Tô Cẩm đã bị nâng lên.

Lấy một tư thế thiếu gia nhà giàu đùa giỡn con gái nhà lành tiêu chuẩn.

Đôi mắt phượng hơi giật mình đối diện với đôi mắt đào hoa trước mặt.

“Nhìn đến ngốc rồi à? Còn đang chờ em thanh toán đó.” Môi mỏng của Lục Hi hơi cong lên, ngón trỏ vốn đang giữ cằm cô gái nâng lên chạm chạm chóp mũi cô, giọng nói trầm thấp dễ nghe.

“Kim chủ đại nhân của tôi.”

Kim chủ đại nhân? Tô Cẩm ngẩn ra, sau đó mới phản ứng lại, hơi nhướng mày.

Hắn cũng nghe thấy rồi?

Vừa rồi lúc cô quẹt thẻ thanh toán, mấy nhân viên cửa hàng nhỏ giọng thảo luận.

“Ơ, là cô gái trả tiền à?”

“Chậc chậc, còn là mua quần áo cho người đàn ông kia nữa.”

“Vậy là…… người đàn ông kia là tiểu bạch kiểm được bao dưỡng?”

“Xì, đẹp trai thế kia, tôi mà có tiền tôi cũng bao dưỡng được không?”

Sau đó cuộc thảo luận tạm dừng vài giây một cách kỳ lại, lúc tiếng nói chuyện vang lên một lần nữa, câu nói của người cuối cùng vừa rồi nhận được tiếng tán thành nhất trí.

Cảm giác ảo não trong lòng không hiểu sao cũng đột nhiên biến mất, đôi mắt Tô Cẩm cong cong.

“Nhưng tôi không muốn trả tiền làm sao đây?”

“Vậy sao ――” Lục Hi đứng thẳng dậy, phối hợp bày ra vẻ mặt tiếc nuối, khẽ thở dài, “Vậy thôi, quên đi.”

Người đàn ông cao hơn 1m8 trước mặt hơi cúi đầu, sườn mặt thanh tuần đầy ủ rũ, giống như một chú chó lớn đang vẫy đuôi cầu được ôm.

Tô Cẩm c ắn môi dưới mới nhịn không cười thành tiếng được.

Khó khăn lắm mới bình tĩnh được, đang chuẩn bị mở miệng, liền nghe thấy bên cạnh vang lên một giọng nói khác.

“Thôi? Sao lại thôi được! Cô ta không trả tiền thì để tôi trả!”

Tô Cẩm và Lục Hi ngước mắt nhìn nhau một cái, cùng nhau quay đầu nhìn qua.

Đập vào mắt là một ――

Người thanh niên cao khoảng hơn 1m7.

Áo phông cổ v của Kate, quần dài giản dị của Gucci, giày da của Levia.

Ừm, đến thắt lưng cũng là sản phẩm mới trong bộ sưu tập mùa xuân năm nay của Gucci.

Tất cả đều là những nhãn hiệu thời trang nam hàng đầu quốc tế, cả người đều toát lên hơi thở “Tôi là thổ hào”.

Vẻ ngoài cũng xem như tạm được, chỉ là dưới mắt có hai quầng thâm ―― một dáng vẻ túng dục quá độ.

“Đây là niềm vui mới của Tô tiểu thư sao?” Hắn làm như quen biết tự nhiên đưa tay về phía Lục Hi, “Nào, làm quen một chút, tôi là Triệu Văn Tắc.”

Nói rồi còn cố ý duỗi tay ra làm lộ mặt trên của chiếc đồng hồ cơ khí thủ công trên cổ tay.

Triệu Văn Tắc?

Tô Cẩm nhíu mày lục lọi ký ức, cuối cùng cũng nhớ ra người này.

Triệu Văn Tắc, em trai của người thừa kế Triệu gia – Triệu Văn Hoa. Có thể vì đã có người thừa kế, lại sợ xảy ra chuyện tranh quyền đoạt lợi, nên người con trai út này của Triệu gia từ nhỏ đã được nuông chiều, lớn lên lại càng phong lưu không kiềm chế được, chay mặn đều không chừa.

Công việc kinh doanh chính của Triệu gia là ở giới showbiz, nghe nói trong công ty giải trí dưới trướng Triệu thị, rất nhiều nghệ sĩ lớn nhỏ không kể nam nữ đều từng có quan hệ với vị tiểu thiếu gia này.

Điều đáng mừng duy nhất là Triệu Văn Tắc làm người cũng coi như không quá cặn bã, mặc dù đổi tình nhân còn nhanh hơn thay áo, nhưng người nào leo lên giường hắn cũng là tự nguyện.

Có điều không thể không nói tiểu thiếu gia này đúng là một tên ngu ngốc, nếu không với nửa cái thân phận của hắn trong cái giới này, cho dù Lục Hi có khiêm tốn hơn nữa, sao hắn lại có thể không nhận ra vị đạo diễn nổi tiếng quốc tế dạo gần đây này?

Chậc, nghĩ đến đây, Tô Cẩm ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn bên cạnh, hơi cảm thán lắc đầu.

Đều là tiểu thiếu gia, sao lại khác nhau nhiều như vậy chứ?

Nhưng mà người này…… đây là vừa ý Lục Hi?

Lúc này, Triệu Văn Tắc vẫn đang đưa tay, nhìn chằm chằm đôi mắt đào hoa quyến rũ của Lục Hi, tán thưởng nói: “Bộ quần áo này rất hợp với anh.”

Lục Hi có chút sững sờ.

Cho nên…… Hắn đây là bị một người đàn ông vừa ý?

Thấy một lúc lâu hắn không trả lời cũng không đưa tay ra, sắc mặt Triệu Văn Tắc hơi trở nên khó coi, hắn không được tự nhiên thu tay lại xỏ vào túi, nhíu mày nói: “Đã gọi Tô Cẩm là kim chủ rồi anh còn kiêu cái gì? Cô ta không muốn mua quần áo cho anh thì tôi mua, thế nào?” Nói rồi hắn li3m li3m môi dưới, “Đi theo tôi, anh muốn cái gì tôi cũng có thể cho anh.”

Lục Hi còn chưa phản ứng, Tô Cẩm đã nhướng mày, “Triệu Văn Tắc, tôi còn đang ở đây đấy.”

Nghe thấy Tô Cẩm nói chuyện, Triệu Văn Tắc quay đầu nhìn về phía Tô Cẩm.

Cô gái mặc chiếc áo sơ mi chiffon tay lỡ màu trắng, váy ngắn xếp ly màu lam đậm, cài cúc đến nút trên cùng, còn dùng một chiếc khăn lụa màu lam đậm thắt thành một cái nơ, cả người đầy khí chất nữ sinh học viện, lúc này đôi mắt phượng hơi nhếch lên, ngũ quan trời sinh đã lộng lẫy tuyệt diễm lập tức trở nên sinh động, thanh thuần kết hợp với quyến rũ tạo nên một sức hấp dẫn khác biệt.

Ánh mắt Triệu Văn Tắc hiện lên vẻ tham lam, sau đó lại hơi lắc đầu.

Được rồi, đây không phải người mà hắn có thể dây vào, nói không chừng…… sau này lại thành chị dâu của hắn đấy.

Lục Hi nhíu mày, ánh mắt hơi tối lại.

“Tô tiểu thư, chỉ là một tên tình nhân thôi mà.” Nghĩ như vậy, hắn cười cười nói với Tô Cẩm, “Thế nào, cô nhường anh ta cho tôi, tôi bảo đảm không nói chuyện cô có tình nhân này với vị hôn phu họ Lục kia của cô.”

“Triệu Văn Tắc anh……”

Tô Cẩm còn chưa nói xong đã bị Lục Hi ở bên cạnh cắt ngang.

“Cậu vừa mới nói……” Lục Hi nhìn như vừa mới suy xét xong, “Tôi muốn gì cậu cũng có thể cho tôi?”

Giọng nói trầm thấp ưu nhã, giống như bản sonata của đàn cello.

Mắt Triệu Văn Tắc lập tức sáng lên, vừa rồi Lục Hi nói chuyện hắn chỉ nghe được loáng thoáng, bây giờ thật sự được nghe hắn nói, mới kinh ngạc phát hiện người đàn ông này có một giọng nói mê người đến mức nào, nếu là ở trên giường……

“Đúng vậy, anh muốn gì tôi cũng có thể cho anh.” Hắn gật đầu, trả lời một cách khẳng định, đôi mắt hơi nheo lại.

Tô Cẩm nhìn người đàn ông bên cạnh, vẻ mặt có chút nghi hoặc.

Sau đó, liền thấy môi Lục Hi nở một nụ cười nhẹ, nói với giọng mà Triệu Văn Tắc cảm thấy quyến rũ, “Tôi muốn ――”

Không chỉ Triệu Văn Tắc và Tô Cẩm mà ngay cả nhân viên trong cửa hàng đều lặng lẽ nhìn lén lại đây.

Lục Hi cụp hàng mi dài, giấu đi ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt, nói tiếp: “―― Tô Cẩm.”

Tôi muốn Tô Cẩm.

Triệu Văn Tắc sửng sốt, “Cái gì? Anh nói anh muốn gì?”

“Tôi muốn Tô Cẩm.” Hàng mi dài của Lục Hi hơi nâng lên, đưa tay chỉnh ngay ngắn chiếc nơ trên cổ Tô cẩm, thản nhiên trả lời.

Tô Cẩm hơi cúi đầu, mặc dù đã quen với da mặt dày của người này, nhưng được tỏ tình trước mặt nhiều người như vậy, hai má cô vẫn hơi nóng lên, có điều trong mắt lại hiện lên ý cười sáng tỏ.

Triệu Văn Tắc nhìn dáng vẻ hai người hiểu rõ lòng nhau mà không nói ra, một cơn tức trào lên trong lòng, “Anh với Tô Cẩm tiểu……”

Lục Hi đột nhiên quay đầu, ý cười bên môi đã sớm biến mất, mắt đào hoa luôn mang ý cười nhàn nhạt lạnh như băng.

Hai chữ ‘tiện nhân’ bị mắc trong cổ họng, Triệu Văn Tắc đột nhiên ho khan vài tiếng, rùng mình một cái.

Lý trí thất lạc rốt cuộc cũng trở về, hắn cau mày, trầm mặc một lúc, cuối cùng thử dò xét hỏi: “Anh là ai?”

“Tôi?” Lục Hi nhướng mày, bên môi lại hiện lên ý cười nhàn nhạt.

“Tôi là Lục Hi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.