Học kỳ này của Tô Cẩm kết thúc vào đầu tháng 12, sau khi người lớn ấn định ngày tổ chức lễ đính hôn thì liền lấy lý do chuẩn bị và cùng nhau rời khỏi bệnh viện, chỉ để lại đôi tình nhân trẻ Tô Cẩm và Lục Hi.
Lúc này, sau khi Tô Cẩm cắn răng gật đầu, chuyện lễ phục xem như đã xong, trong phòng nhất thời trở nên yên tĩnh.
Lục Hi dựa vào đầu giường, nhìn vẻ mặt thấy chết không sờn của cô gái trước mặt, không nhịn được cong môi, đáy lòng lại dâng lên cảm giác nóng bỏng.
Tô Cẩm có chút nghi hoặc, nhưng vì người nào đó vận động hạn chế nên vẫn nghe lời đứng dậy, đi lại gần Lục Hi.
“Sao vậy?” Dường như cô đã nghĩ tới gì đó, sắc mặt đỏ ửng, lén nhìn về phía phòng vệ sinh một cái.
Chẳng lẽ là muốn đi phòng vệ sinh? Một chân đúng là không tiện lắm……
Động tác của cô cũng không kín đáo, đương nhiên Lục Hi đã nhận ra, cô nhóc này, trí tưởng tượng đúng là phong phú, hắn yên lặng nhướng mày, bỏ qua vụ này, vỗ vỗ mép giường bên cạnh, nói: “Ngồi đây.”
“A?” Tô Cẩm sửng sốt, sau khi định thần lại thì nhanh chóng gạt những ý nghĩ lung tung rối loạn sang một bên, ngồi xuống chỗ Lục Hi chỉ.
“Bảo em ngồi đây……”
Còn chưa nói xong đã bị cắt ngang.
Một đôi bàn tay to bao phủ lấy tay mình, hơi dùng sức một chút, Tô Cẩm không chút phòng bị liền đổ người, trực tiếp rơi vào một lồ ng ngực quen thuộc.
Nhận ra ý đồ của hắn, Tô Cẩm cũng không giãy dụa, chỉ thả lỏng người nép vào lòng hắn.
Cơ thể ấm áp dựa vào ngực hắn, mùi hương tóc quen thuộc thoang thoảng trước mũi, Lục Hi hít một hơi thật sâu, siết chặt vòng tay ôm cô vào lòng, nỗi vui sướng trong lòng như muốn tràn ra.
Hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện.
Khi cô nói ra những lời mà hắn tha thiết ước mơ đó, cho dù là trong dự kiến, nhưng hắn vẫn choáng ngợp trong sự vui mừng ngây ngất.
Sau đó Tiểu Thất hoàn thành giao dịch cuối cùng với hắn rồi rời đi, lúc tỉnh lại thì các trưởng bối đã đến, hắn chỉ có thể kìm nén niềm vui sướng này vào sâu trong đáy lòng.
Sau khi các trưởng bối cố tình rời đi để lại không gian cho bọn họ, hắn ra vẻ bình tĩnh bàn chuyện lễ phục với cô.
Tâm nguyện và chấp niệm ngàn năm bỗng thành sự thật, sau nỗi vui sướng vô tận là vô vàn cảm xúc phức tạp lần lượt xuất hiện, đến bây giờ tâm trạng kích động lắng xuống, hắn mới dám chân chính ôm cô vào lòng.
“Cẩm Nhi.”
Hắn hơi cúi đầu, gọi bên tai cô.
“Hửm?” Tô Cẩm ngước mắt.
“Cẩm Nhi.” Hắn cụp mắt nhìn vào đôi mắt phượng xinh đẹp của cô, gọi lại một lần nữa.
“Ừ.”
“Cẩm Nhi.”
“Ừ.”
“Cẩm Nhi.”
“Ừ.”
“Cẩm Nhi.”
……
Một lúc sau, Tô Cẩm trừng mắt, nhướng mày nói: “Có thôi đi không?”
Cô gái nhỏ nằm trong lòng hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, tuy trên mặt có vẻ không kiên nhẫn, nhưng ánh mắt lại đầy ý cười.
Hắn khẽ cười một tiếng, đôi mắt đào hoa quyến rũ hơi cong lên, một tay ôm lấy eo cô, một tay vuốt v e gò má cô.
Đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua giữa chân mày, đôi mắt, cái mũi, đôi môi đỏ mọng, cuối cùng dừng lại trên mái tóc đen. Đôi mắt trong veo in rõ bóng hình của cô.
“Em là của anh.” Hắn đột nhiên nói, giọng nói trầm thấp nhã nhặn, “Mắt là của anh, mũi là của anh, môi là của anh, tất cả đều là của anh.”
Tô Cẩm hơi sững người, đột nhiên nhớ ra, lần trước ở thang máy sau khi gặp Triệu Văn Tắc hắn cũng nói như vậy.
Mắt là của anh, mũi là của anh, môi là của anh, tất cả đều là của anh.
Rõ ràng là một câu nói trẻ con, nhưng người đàn ông này lại nói một cách nghiêm túc, khiến người khác không thể lờ đi.
Cảm xúc trong lòng từng chút trào dâng.
Cùng một câu nói, lần trước nghe được, dù có hơi kinh ngạc vì ý muốn chiếm hữu của hắn nhưng cô vẫn buồn cười nhiều hơn, cho nên lúc đó cô mới buột miệng trêu chọc hỏi hắn mấy tuổi rồi. Nhưng bây giờ nghe được lại có một cảm giác khác.
Đáy lòng trào dâng luồng nhiệt, có vui mừng, có chờ mong, còn có…… sự nóng bỏng giống như hắn.
Hắn dùng cách bất ngờ nhất mà cũng dứt khoát nhất để phá vỡ mai rùa của cô, hoàn toàn giải phóng những tình cảm đè sâu trong đáy lòng.
Đúng là không biết tình yêu bắt đầu từ khi nào, chỉ biết càng ngày càng sâu đậm.
Nghĩ đến đây, cô chợt mỉm cười.
Bàn tay trắng nõn học người trước mặt vuốt v e gò má của hắn, đầu ngón tay lướt dần từ đỉnh mày xuống.
“Em không phải của anh.” Cô khẽ lắc đầu, chưa đợi hắn kịp phản ứng đã nói tiếp, “Anh là của em.”
“Chỗ này.” Đầu ngón tay từ giữa mày hắn lướt đến khóe mắt, qua gò má, dừng ở khóe môi mỏng nhấp chặt của hắn, “Chỗ này, chỗ này, đều là của một mình em.”
Cô gái dựa vào vòng tay hắn, hàng mi dài nhẹ chớp, đôi môi đỏ mọng nở nụ cười lộ ra hàm răng nhỏ nhắn. Đôi mắt phượng hẹp dài hơi nhướng lên, đồng tử trắng đen rõ ràng dường như được bao phủ ánh sáng lấp lánh, ý cười trong veo, quyến rũ tự nhiên, nhưng lại toát lên vẻ nghiêm túc mà tùy ý.
Thật đẹp.
Đôi môi mỏng của Lục Hi hơi cong lên, đôi môi ấm áp hôn lên ấn đường của cô cùng với câu nói của hắn.
“Được, anh là của em.”
Nụ cười trên môi Tô Cẩm càng rạng rỡ hơn.
Cánh tay cô trượt xuống, ôm lấy cổ hắn, hơi ngửa đầu, Lục Hi liền thuận thế cúi đầu xuống, đôi môi mỏng dịu dàng mà kiên định in lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Hai đôi môi nồng nhiệt hòa quyện.
Không có sắc dục, chỉ có tình yêu sâu đậm.
Những tâm tư phức tạp hỗn loạn vốn chỉ được nén xuống đột nhiên bỗng tiêu tan, những tính toán, tranh đấu, sát khí nhuốm mắt trên chiến trường, công đức cảm hóa vạn người, vinh hoa thiên hạ trong lòng bàn tay, tất cả mọi thứ, đều dần trở nên mơ hồ trong ký ức.
Một ngàn năm, giống như một giấc mộng dài.
Bây giờ cuối cùng đã được như ước nguyện.
Lục Hi hơi siết chặt vòng tay, hàng mi dài khẽ động đậy, mở mắt, nhìn gương mặt đỏ ửng của cô gái trước mặt.
Nhìn ý cười trong mắt hắn, dũng khí chủ động dâng đôi môi đỏ mọng của mình lên vừa rồi đã biến mất không còn tăm hơi, cô cố chống đỡ nhìn thẳng hắn một lát, cuối cùng vẫn không nhịn được hờn dỗi một tiếng rồi chui vào lòng hắn.
Trên gương mặt vẫn còn ửng hồng xuất hiện một nụ cười ngọt ngào.
Nụ hôn đầu tiên.
Đây là nụ hôn đầu tiên của cô trong cả hai đời.
Cô và hắn quen nhau đã được nửa năm, mấy tháng gần đây quan hệ cũng dần trở nên thân mật.
Hắn sẽ ôm cô, âu yếm hôn lên trán và mắt cô, nhưng chưa bao giờ chính thức hôn cô.
Là sợ cô cự tuyệt hay là sợ cô chán ghét?
Lại nói tiếp, hắn rất giữ chừng mực, tuy rằng không bao giờ che giấu tâm tư trước mặt cô, nhưng cũng chưa bao giờ làm ra những động tác quá mức thân mật khi chưa được cô cho phép.
Cho nên, mặc dù cô đã từng nghi ngờ rồi thậm chí sợ hãi tình cảm quá mức nóng bỏng trong mắt hắn, nhưng cô lại chưa bao giờ có cảm giác chán ghét.
“Cẩm Nhi.”
Giọng hắn hơi khàn, trầm thấp như tiếng thở dài, âm cuối tan vào trong gió.
Nhưng lại có muôn vàn cảm xúc cô đọng, cuối cùng hóa thành sự dịu dàng trước mắt.
Bàn tay đang nghịch tóc mình của Tô Cẩm khựng lại, trong lòng không nhịn được mềm nhũn, trào ra vị ngọt ngào.
Dường như…… còn mê hoặc hơn cả chiếc kẹo bông gòn hình con thỏ màu hồng nhạt nào đó.
――――――――
Thâm Hải nằm ở phía nam, khí hậu luôn ôn hòa. Cho dù đã vào đông, nhưng cây cối trong vườn hoa của bệnh viện vẫn xanh tốt, thỉnh thoảng có vài chiếc lá rụng đi, chỉ còn lại thân cây trụi lủi, một vài điểm xanh mới chậm rãi đâm chồi nảy lộc.
Trời đã âm u mấy ngày, sau một trận tuyết không quá lớn, thời tiết cuối cùng cũng đã trong lành trở lại. Mặt trời treo lơ lửng trên bầu trời, ánh nắng chiếu xuống mang hơi ấm lạ thường.
Tô Cẩm đẩy Lục Hi ngồi xe lăn đi trên con đường nhỏ bằng phẳng sạch sẽ trong vườn hoa, nhìn lớp tuyết mỏng ở xung quanh, hơi thất vọng thở dài.
“Sao vậy?” Nghe thấy âm thanh từ phía sau, Lục Hi hỏi.
“Tuyết ở đây sắp tan hết rồi.” Tô Cẩm lắc đầu, “Ở đây không có những trận tuyết lớn, không thể ngắm được cảnh khắp nơi đều được bao phủ trong màu trắng.”
Đời trước cô là người phương bắc, sau này lúc đi làm vì thích vẻ đẹp của những con sông và cây cầu nhỏ ở phương nam nên mới chọn huyện thành kia, đời này đang ở thành phố Thâm Hải, nhưng trong lòng lại bắt đầu nhớ trời đất cao rộng, chất phác đôn hậu của phương bắc.
“Muốn ngắm tuyết lớn?” Lục Hi nghe vậy nhướng mày, đảo mắt kiến nghị nói: “Hay là tết này em về Kinh Châu cùng anh đi?”
“Kinh Châu?”
“Đúng vậy.” Lục Hi mỉm cười, “Kinh Châu là cố đô của sáu triều đại, chưa nói đến những thứ khác, chỉ Tử Cấm Thành thôi đã chứng kiến sự thịnh suy của nhiều triều đại. Bất kể là phong cảnh hay là phong tục đều hoàn toàn khác với Thâm Hải.”
“Ừm……” Nghĩ một lát, hắn lại nói thêm: “Nếu nói phương nam tú mỹ thì phương bắc ――”
“Trời đất cao rộng, chất phác đôn hậu.”
Nghe thấy câu so sánh này, Tô Cẩm sửng sốt, sau đó không khỏi bật cười.
Này xem như tâm linh tương thông sao?
“Thế nào?” Lục Hi nghe thấy cô cười, quay đầu lại, “Em có đi không?”
Người đàn ông đôi mắt đào hoa đầy ý cười, vẻ mặt vẫn dịu dàng bất biến, ngũ quan thừa hưởng nét thanh tú của mẹ, vì nhiều góc cạnh nên nhìn thanh tuấn hơn. Dưới ánh nắng hiếm có vào mùa đông, nụ cười đó càng thêm đẹp xuất thần.
Tô Cẩm không hề bị gương mặt này làm cho thất thần một cách hiếm thấy, kiên định lắc đầu.
“Không đi.”
“Chậc.” Sắc mặt Lục Hi suy sụp, lộ ra vẻ bi thương, chỉ chỉ chân mình nói: “Tuyệt tình như vậy sao?”
Nhìn cái chân đã tháo thạch cao và phần lớn băng vải, chỉ còn lại một ít dùng để cố định thanh nẹp, Tô Cẩm khẽ hừ nhẹ một tiếng.
Gần một tháng này, cái tên làm ơn bắt báo đáp này không biết đã giả vờ đáng thương khiến cô làm bao nhiêu chuyện.
Mẹ đưa canh xương đến, cô múc sẵn đưa đến trước mặt hắn, cái tên chắc chỉ khoảng ba tuổi này lại bắt cô đút. Nếu cô không chịu, hắn cũng không nói gì, chỉ mở to đôi mắt đào hoa nhìn cô, thỉnh thoảng lại nhìn cái chân bị thương, khiến cô không thắng được nỗi áy náy trong lòng mà chiều hắn.
Nhưng lần này thì không thể được.
“Ý kiến của em không quan trọng.” Tô Cẩm nhún vai, cười nhìn Lục Hi.
“Quan trọng là ba mẹ và anh trai em đều sẽ không đồng ý chuyện này.”
Lục Hi quay đầu nhìn cô gái mỉm cười xinh đẹp phía sau, nghĩ đến ba mẹ vợ và anh vợ tương lai, cuối cùng thở dài nặng nề, từ bỏ ý tưởng hấp dẫn này.
Ánh nắng ấm áp, hai người tản bộ đến một chiếc bàn đá nhỏ.
11 giờ, nếu là mùa hè thì nhất định đây là thời điểm nóng nhất trong ngày, nhưng trong tiết trời đẹp hiếm có vào mùa đông này thì chính là thời gian thoải mái nhất.
Lục Hi ngồi trên xe lăn, màn hình máy tính dừng lại ở nửa chừng tập phim mới được chỉnh sửa, quay đầu nhìn cô gái mặc áo khoác màu hồng nhạt đã ghé vào bàn đá ngủ thiếp đi dưới ánh nắng ấm áp.
Ánh nắng nghịch ngợm rơi xuống sườn mặt lộ ra ngoài của cô, nhìn rõ cả lông tơ mịn màng.
Lục Hi bất đắc dĩ cong môi, giơ tay chạm vào mặt cô thử độ ấm, sau đó lấy chiếc thảm mỏng trên chân mình khoác lên vai cô.
Cách đó không xa, Tô Việt đứng bên con đường nhỏ, nhìn đôi bích nhân trên cỏ, trong mắt hiện lên ý cười yên tâm.