Lục Hi đã xuất viện được một thời gian, phần hậu kỳ của 《 Hoa hướng dương 》đã hoàn thành toàn bộ, đài chiếu cũng đã liên hệ xong xuôi, chuẩn bị bắt đầu phát sóng vào năm sau. Thân là tác giả nguyên tác và là một nửa biên kịch, Tô Cẩm đã được xem hoàn chỉnh một lần như ý nguyện, hơn nữa còn rất hài lòng với bản chuyển thể.
Có điều, cho dù cô có năn nỉ ỉ ôi, thậm chí dùng cả sắc dụ thì vẫn không thể xem được bản thảo thiết kế lễ phục ở chỗ Lục Hi – người luôn ngoan ngoãn nghe lời cô.
“Anh ấy nói là muốn tạo bất ngờ cho chị,” nhân lúc chuyên viên trang điểm quay đi, Tô Cẩm thở dài nhìn Lâm Khê Duyệt ở đối diện, “Đừng khiến chị kinh hãi là được.”
Lễ đính hôn diễn ra vào buổi tối, bây giờ mới qua giữa trưa, nhưng nhân vật chính là Tô Cẩm đã phải bắt đầu trang điểm.
“Chắc không đến mức đó đâu.” Lâm Khê Duyệt cong môi cười, “Anh rể nhìn có vẻ không giống người không đáng tin cậy.”
“Xì.” Tô Cẩm chớp mắt phượng, vì đang trang điểm nên gương mặt không được cử động, chỉ nhỏ giọng nói: “Người chững chạc làm chuyện không đáng tin thì càng không đáng tin.”
Nghe thấy Tô Cẩm lẩm bẩm, Lâm Khê Duyệt không nhịn được ý cười, vội vàng nuốt ngụm nước trái cây trong miệng xuống, ho nhẹ hai tiếng mới trấn định lại.
“Tô tiểu thư, lễ phục của cô khi nào tới ạ?” Chuyên viên trang điểm lễ phép hỏi, “Vì trang điểm phải phù hợp với lễ phục, cho nên bây giờ tôi chỉ có thể đánh được lớp nền.”
Đang nói thì tiếng gõ cửa vang lên.
Lâm Khê Duyệt đứng dậy đi ra mở cửa.
“Anh rể?” Cô nhìn hộp quà trong tay người đàn ông, xoay người kêu: “Chị, anh rể đưa lễ phục đến rồi này.”
“Khê Duyệt, em lấy đồ vào rồi bảo anh ấy đến phòng bên đi.” Tô Cẩm đáp lại.
“Anh rể, đưa cho em đi, anh trai đang ở phòng bên chờ anh.” Lâm Khê Duyệt nghe vậy giơ tay ra.
“Phiền em.” Lục Hi mỉm cười, đưa hộp quà màu xanh biển cho Lâm Khê Duyệt rồi xoay người đi sang phòng bên.
Không biết sao người lớn hai nhà lại cùng thống nhất rằng hôm nay, trước khi cử hành lễ đính hôn, hai người không được gặp mặt.Nghe nói là Lục phu nhân đề xuất, còn lấy cớ là để cho bọn họ trải nghiệm cảm giác kết hôn trước……
Nghĩ đến đây, Lục Hi đang đi sang phòng bên đen mặt, trải nghiệm cảm giác kết hôn là cái quỷ gì? Có bản lĩnh thì mẹ cầu hôn luôn đi!
Không nói đến suy nghĩ của Lục Hi, Tô Cẩm lại rất hài lòng với quy định này. Suy cho cùng thì nữ vị duyệt kỉ khả dung, đặc biệt là một ngày quan trọng như đính hôn, nếu lễ phục mà hắn thiết kế quá…… ít nhất cô cũng có thời gian để lấp li3m đúng không?
(Nữ vị duyệt kỉ khả dung – 女为悦己者容: thiếu nữ vì người yêu mến mình mà điểm trang)
Nhưng khoảnh khắc mở chiếc hộp gấm kia ra, ý tưởng này liền tan thành mây khói.
Các gam màu đỏ và vàng đan xen vào nhau tạo thành một sắc màu lộng lẫy.
Phần cổ là kiểu chữ V phỏng theo cấu trúc cổ chéo của Hán phục, dọc hai bên cổ áo là hoa văn phượng hoàng được viền bằng chỉ vàng, bên dưới là vải tuyn màu đỏ xếp thành nhiều lớp, nhìn chiều dài hẳn là không qua mắt cá chân. Phần eo được trang điểm bằng một chiếc thắt lưng tua rua màu vàng rộng bằng hai ngón tay, hai tay áo được thiết kế phồng bằng vải tuyn cùng màu với tà váy, chỗ nối được thắt một chiếc nơ nhỏ màu vàng.
Màu đỏ kết hợp với màu vàng.
Tô Cẩm ngẩn ra, tên kia, hắn cảm thấy cô mặc hai màu này phối hợp rất đẹp sao?
“Đẹp quá!”
Lâm Khê Duyệt và chuyên viên trang điểm cùng kêu lên.
“Chị, đây thật sự là anh rể thiết kế sao?” Lâm Khê Duyệt chớp chớp mắt, kinh ngạc hỏi.
Chuyên ngành của cô là thiết kế trang sức, mặc dù khác với thiết kế thời trang nhưng đều là thiết kế nên sẽ có một số điểm chung.
Ví dụ như, thiên phú và kiến thức cơ bản.
Ban đầu khi nghe Tô Cẩm nói Lục Hi sẽ tự thiết kế lễ phục, cô còn tưởng rằng có lẽ hắn sẽ thiết kế theo kiểu đại chúng, dù sao cũng có rất nhiều kiểu có thể tham khảo, tương đối đơn giản. Nhưng không ngờ cuối cùng lại lấy ra là một tác phẩm như thế này.
“Anh ấy từng học thiết kế thời trang sao?”
“Không biết.” Tô Cẩm lắc đầu rồi lại gật đầu nói: “Là anh ấy thiết kế. Em còn nhớ bộ Hán phục mà chị mặc chơi đàn ở lễ tốt nghiệp không?”
Hán phục?
Lâm Khê Duyệt đột nhiên gật đầu. Ngày đó Tô Cẩm xinh đẹp không ai sánh bằng, trang phục chính là bộ Hán phục cổ chéo màu đỏ đó, đương nhiên là cô nhớ rõ.
“Do anh ấy thiết kế đó.”
Tô Cẩm cười nói.
Lâm Khê Duyệt hơi giật mình, sau đó cẩn thận nhìn lại bộ lễ phục trước mặt, hiểu rõ gật đầu.
Màn đêm dần buông xuống.
Lâm Khê Duyệt và Tô Việt đã thay quần áo xuống lầu một đón khách từ lâu.
Theo yêu cầu của hai nhân vật chính, lễ đính hôn không tổ chức lớn, chỉ mời người nhà và bạn bè thân thiết.
Vì hai nhà đã xác định lễ đính hôn tổ chức ở Thâm Hải, còn hôn lễ sẽ tổ chức ở Kinh Châu, cho nên lần này cũng không có mời thân thích bạn bè của nhà họ Lục ở Kinh Châu.
Trong đại sảnh lúc này, ba gia tộc lớn của thành phố Thâm Hải cùng hòa trong không khí vui vẻ, lễ đính hôn của đại tiểu thư Tô gia, Hàn gia là nhà cậu đương nhiên sẽ không vắng mặt. Minh gia thì dù hôn sự giữa Minh Huyên và Tô Viêt không thành, nhưng giao tình giữa hai nhà không bị ảnh hưởng, đương nhiên cũng mời tới.
Các gia tộc còn lại phần lớn là có quan hệ lợi ích, và có rất ít người có thể được mời đến đây hôm nay.
Ba mẹ Lục gia vẫn luôn ở đây, Lục Cảnh buổi chiều cũng đã tới. Còn ông cụ Lục mặc dù rất muốn được gặp cháu dâu tương lai sớm nhưng sức khỏe không cho phép cho nên cũng không đến Thâm Hải, chỉ nhờ Lục Cảnh đưa quà đến.
Còn lại chính là bạn bè của Tô Cẩm và Lục Hi.
Tô Cẩm không có nhiều bạn bè thân thiết, ba người bạn cùng phòng đại học, Phó Ngôn Châu vả cả Mộ Thanh trước đây cùng ở đoàn phim.
Lục Hi càng không có bạn bè thân thiết gì ở Thâm Hải, cho nên chỉ mời người cùng hắn tới Thâm Hải là Tần An.
Vì vậy, số người dự tiệc không quá hai mươi mấy người, mặc dù đứng trong phòng tiệc của Nặc Đại có vẻ hơi trống trải so với một yến hội, nhưng vì đều là người quen đáng tin nên lại chân thành hơn những bữa tiệc ăn uống linh đình kia.
Trên lầu hai, hai bên gia đình đều đã xuống lầu tiếp đón khách, Lục Hi thở phào vì cuối cùng cũng được thả ra, hắn gõ cửa phòng Tô Cẩm.
“Cửa không khóa, vào đi.”
Nghe thấy giọng cô gái nhà mình, Lục Hi nhướng mày, mở cửa đi vào.
Trong phòng, chuyên viên trang điểm đã sớm hoàn thành nhiệm vụ và rời đi, Lâm Khê Duyệt cũng đã xuống lầu, chỉ còn lại một mình Tô Cẩm ngồi trên ghế trước bàn trang điểm đang cẩn thận dùng ống hút uống nước trong ly.
Nghe thấy tiếng bước chân, cô quay đầu nhìn về phía Lục Hi.
Người đàn ông đang đi về phía cô, đôi chân dài thẳng tắp mặc quần tây màu đen, phía trên không mặc áo sơ mi trắng như thường lệ mà là một chiếc áo sơ mi cùng màu với quần, đến khi lại gần, Tô Cẩm mới phát hiện, áo sơ mi được may bằng vải lụa, mặt ngoài được thêu hoa văn rồng chìm tinh xảo bằng sợi tơ đen, nhìn từ xa không thấy được, chỉ đứng gần mới có thể nhìn rõ.
Vừa vặn xứng đôi với hoa văn phượng hoàng trên cổ áo của cô.
Đỏ và đen, sự kết hợp vô cùng kinh điển.
Người đàn ông này, cô không khỏi cong môi cười.
Lục Hi cũng hơi ngây người.
Cô gái mặc chiếc váy mà tự tay hắn thiết kế, sắc đỏ và vàng lóa mắt phối hợp với nhau tạo nên một sắc thái lộng lẫy.
Trên thực tế, màu đỏ thì quá chói, màu vàng thì quá rực, rất nhiều người thích hai màu này nhưng số người cân được nó thì lại quá ít, không cẩn thận sẽ bị trang phục dìm ngay.
Nhưng Tô Cẩm thật sự rất hợp với những màu nổi bật như vậy.
Dung mạo tuyệt diễm, dù là màu đỏ hay màu vàng rực rỡ đến đâu cũng chỉ có thể trở thành phông nền cho cô.
Lục Hi nghĩ như vậy, tiến lên vài bước.
Da cô đẹp sẵn cho nên lớp nền không dày, giống như chuyên viên trang điểm trong tiệc tốt nghiệp lần trước, chuyên viên trang điểm lần này cũng tập trung nhấn vào đôi mắt.
Lông mi dài và dày hơi cong lên, đuôi mắt không có mai hoa trang xứng với Hán phục như lần trước mà lại khéo léo dùng màu đỏ đậm vẽ một đường kẻ mắt kéo ra từ đuôi mắt và hơi hất lên, có thể vì muốn làm nổi bật màu vàng nên đường kẻ mắt có vẻ đoan trang sắc bén hơn một chút.
Khi ánh đèn rực rỡ chiếu xuống, cô hơi ngẩng đầu, khóe môi khẽ cong lên, lúm đồng tiền như, đôi mắt như có tầng tầng gợn sóng, không thấy đoan trang, không thấy sắc bén, chỉ có xinh đẹp lộng lẫy vô hạn.
Đôi mắt trắng đen rõ ràng phản chiếu bóng dáng của hắn, không còn đề phòng và lạnh nhạt như trước đây mà đã thay bằng tràn đầy tin tưởng và ỷ lại.
Lục Hi cúi người xuống giống như bị mê hoặc.
Khi đôi môi mỏng sắp in lên cặp mắt kia, một ngón tay ấm áp bỗng nhiên xuất hiện trước môi hắn.
Lục Hi sửng sốt.
“Em tốn ba tiếng cho lớp trang điểm này đấy.”
Tô Cẩm nũng nịu bĩu môi nói, vừa nói vừa giơ ba ngón tay lên trước mặt hắn.
Lục Hi nhìn chằm chằm những đầu ngón tay thon dài của cô gái trước mặt, mày nhíu chặt lại.
Tiệc tốt nghiệp lần trước không thể ăn vì không phải của mình, bây giờ của mình rồi, sao vẫn không thể ăn?