Vị Hôn Phu Hoàn Mỹ

Chương 59: End



Trên chiếc giường lớn màu lam sẫm, bóng một người đàn ông và một người phụ nữ chồng lên nhau.

Người đàn ông ngực trần, vòng eo gầy nhưng rắn chắc, nước da trắng theo kiểu khác với phái nữ, ánh đèn mờ ảo chiếu xuống, mơ hồ chiếu sáng những giọt mồ hôi trong suốt trên sống lưng.

Cô gái bị hắn che khuất dưới thân, một bên đai đeo áo ngủ đã trượt xuống, lộ ra bờ vai trắng nõn như ngọc.

Lục Hi ngẩng đầu lên từ hõm cổ người bên dưới, đáy mắt nhuộm một màu đỏ thẫm.

“Cẩm Nhi……”

Hắn hít sâu một hơi, khàn khàn nói.

“Nếu còn tiếp tục, anh thật sự sẽ không dừng lại được đâu.”

Đôi mắt phượng vốn khép hờ của Tô Cẩm mở ra, ánh mắt lướt qua từng tấc một trên gò má thanh tuấn của người đàn ông.

Sau đó cô cong môi, vươn tay ôm lấy cổ Lục Hi.

“Anh có thể bóc quà được rồi.”

Giọng nói luôn mềm mại của cô cũng hơi khàn đi, giọng không lớn, nhưng lại khiến người đàn ông phía trên siết chặt cánh tay.

Hắn cúi người, môi mỏng lướt qua cái trán, đôi mắt, đôi môi đỏ của cô, lưu luyến ở hõm cổ một lúc sau đó lại tiếp tục di chuyển xuống dưới.

Áo ngủ trên người bị kéo xuống, môi và tay hắn giống như một mồi lửa, lướt qua mọi ngóc ngách trên người cô, cũng nhóm lên ngọn lửa ẩn sâu dưới đáy lòng cô.

Ngay cả ý thức cũng trở nên mê muội.

“Ngoan, nhịn một chút.”

Trong mơ màng, cô nghe thấy hắn nói bên tai cô.

Nhưng còn chưa đợi cô hiểu ra, sự đau đớn bén nhọn đã lan ra khắp người.

Đầu óc tỉnh táo lại trong giây lát.

Đôi mắt phượng mở ra, nhìn thẳng người đàn ông gần ngay trước mắt.

Lông mày dài dương lên, sống mũi cao thẳng, môi mỏng đỏ thẫm.

Đôi mắt đào hoa, đuôi mắt hơi nhướng lên, lông mi dài đổ bóng bình bán nguyệt dưới mí mắt. Con ngươi đen sẫm ở giữa rồi nhạt dần ra ngoài, cuối cùng tạo thành một ranh giới mờ ở rìa, đáy mắt mơ hồ lộ ra sắc đỏ sẫm ánh trên nền sắc đen thuần, tạo ra một vẻ quyến rũ lạ thường.

Thật đúng là một đôi mắt đào hoa.

Đào chi yêu yêu, chước chước kì hoa.

(桃之夭夭,灼灼其华: câu thơ lấy hình ảnh hoa đào ẩn dụ cho vẻ đẹp tươi sáng rực rỡ của thiếu nữ.)

Không biết vì sao, trong giây lát tỉnh táo đó, Tô Cẩm lại chợt nhớ đến câu thơ này.

Đau đớn nhanh chóng giảm bớt, ý thức của cô lại bị hắn kéo vào biển d*c vọng vô tận, trầm luân cùng hắn một lần nữa.

Trong phòng ngủ rộng rãi, tiếng th ở dốc của đàn ông và tiếng r3n rỉ yếu ớt của người phụ nữ quyện vào nhau, tạo thành một khúc nhạc tuyệt diệu.

Kh0ái cảm khó tả từ xương cùng theo xương sống lan thẳng lên tận não, xung quanh như có vô số pháo hoa nổ tung.

Tô Cẩm khép hờ mắt phượng, ý thức có chút mơ hồ.

“Lục Hi.” Dựa vào chút tỉnh táo cuối cùng, đầu ngón tay cô vuốt v e sống lưng kiên cố của người đàn ông.

“Chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau chứ?”

“Sẽ.” Lục Hi hơi cụp mắt, nhìn đôi mắt mệt mỏi nhắm lại của cô gái trong ngực, cúi đầu hôn lên trán cô, khẽ nói: “Thiên hoang địa lão, vĩnh viễn không chia lìa.”

――――――

Tháng năm, cỏ xanh mướt, chim chóc bay lượn, ánh nắng chiều ấm áp dễ chịu.

Một người đàn ông và một người phụ nữ ngồi trên ghế bập bênh đôi trong sân, một con mèo xám màu lông hơi sạm lẳng lặng phục trên bãi cỏ cạnh hai người.

“Đừng buồn.” Tô Cẩm dựa đầu vào vai người bên cạnh, khẽ nói.

Dung nhan của cô đã không còn diễm lệ xinh đẹp như xưa, mái tóc đen đã bạc trắng, chỉ có đôi mắt phượng còn mơ hồ nhìn ra dáng vẻ trước đây.

“Những người quen cũ lần lượt rời đi, em đã sớm đoán được sẽ có ngày này.” Cô mỉm cười, đặt bàn tay lên cánh tay người đàn ông bên cạnh, “Có thể làm bạn với anh nhiều năm như vậy, em đã thỏa mãn rồi.”

Xuất hiện ở thế giới này năm 22 tuổi, từ đó, quãng đời còn lại của cô đã gắn liền với hắn.

Suốt 86 năm gắn bó bên nhau, thật sự ứng với câu nói kia.

Nguyện một lòng một dạ, đầu bạc không chia lìa.

Lục Hi cũng mỉm cười, rút tay ra, ôm lấy vai cô.

“Có lẽ……” Tô Cẩm ngước mắt, khẽ thở dài một tiếng, “Tiếc nuối duy nhất của em chính là không thể có một đứa con với anh.”

Cô và hắn, thanh danh hiển hách, cả đời suôn sẻ mỹ mãn, đáng tiếc là không có con nối dõi, không có con cháu chăm sóc, cũng không thể hưởng niềm vui tuổi già cùng con cháu.

“Lỗi của anh.” Lục Hi nói, giọng nói đã từng trầm thấp nhãn nhặn đã sớm già nua.

Khi kiểm tra sức khỏe tiền hôn nhân, bác sĩ nói tỷ lệ sống của t1nh trùng của hắn rất thấp, rất khó để vợ thụ thai.

Quả nhiên, nhiêu năm trôi qua, bọn họ chưa từng có con.

Lục Hi hơi cụp mắt, nhớ tới giao dịch cuối cùng với Tiểu Thất năm đó.

“Anh…… còn một chút tích phân cuối cùng, anh có muốn đổi gì không?” 

Hắn trầm mặc một lúc rồi nói: “Tuyệt tử đan.”

“Tuyệt tử đan?” Tiểu Thất sửng sốt, khó hiểu nói: “Hai người không c ần sao?”

Đúng vậy, bọn họ không cần.

Ở trong thế giới nửa thật nửa giả này, hai linh đồn đến từ thế giới thật sao có thể dựng dục con cái?

Nhưng……

“Tôi muốn một viên tuyệt tự đan dùng cho tôi.”

“Thà cắt đứt khả năng này ngay từ đầu còn hơn để cô ấy mắc kẹt trong sự hy vọng vô vọng, không tự giải thoát được rồi cuối cùng tuyệt vọng.”

“Đẩy mọi chuyện lên tôi, có lẽ cô ấy sẽ dễ chịu hơn một chút.”

Bây giờ nghĩ lại, những ký ức đó dường như đã là từ mấy đời trước.

Siết chặt vòng tay ôm cô, Lục Hi thì thầm: “Như vậy cũng tốt, chỉ có anh và em.”

“Cũng tốt.” Tô Cẩm mỉm cười, duỗi tay vén những sợi tóc bạc phơ ra sau tai, cụp mắt nhìn con mèo dưới chân, “Anh hãy chăm sóc A Lan thật tốt.”

“Cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt.”

“Áo sơ mi và áo ngắn tay ở ngăn tủ đầu tiên trong phòng, quần dài ở ngăn thứ hai, áo khoác và áo len treo ở tủ đứng bên cạnh. Nội y, nội y ở phía dưới tủ đầu giường.”

“Hũ rượu Hoa Điêu mà mấy người học trò của anh đưa tới giấu ở ngăn tủ bí mật trong ngăn cuối cùng của kệ sách bên hông ở thư phòng, anh muốn uống thì tự lấy, nhưng đừng uống quá nhiều.”

“Cái chăn này đã được phơi nắng hai ngày trước, nhưng khi nào đổi sang chăn dày hơn thì nhớ lấy ra phơi lần nữa.”

“Đúng rồi, chìa khóa ngăn bí mật giấu rượu ở trong ngăn kéo bên phải bàn làm việc của anh.”

“Còn nữa, sức khỏe của anh cũng không tệ, sau này có rảnh thì dắt A Lan ra ngoài đi dạo, đi nhiều một chút cũng tốt cho sức khỏe……”

Tiếng lầu bầu dần dần nhỏ đi không nghe được nữa.

Một tiếng ‘được’ từ trong miệng truyền ra, có chút nghẹn ngào, phiêu tán vào trong gió.

Lục Hi ôm lấy người đang dần lặng đi trong lòng, cúi đầu dịu dàng hôn lên trán cô.

Thời gian dần ngưng lại.

Từ ranh giới xa xôi vô định của thế giới, sự suy tàn dần lan ra.

Người đàn ông hơi cong môi, có chút khó nhọc nâng tay lên, ôm chặt lấy người trong lòng, tựa cằm lên vai cô.

Dừng lại trong tư thế kề cổ bên nhau, an tâm nhắm mắt lại.

Thiên hoang, địa lão.

HOÀN TOÀN VĂN

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.