Vị Hôn Phu Luôn Phát Rồ Vì Bất Lực

Chương 7: Kiếp trước - Bảy



Chương 7: Kiếp trước - Bảy

Editor: Seina

Đối mặt với ánh mắt bình tĩnh như vậy, đột nhiên tôi có chút không biết phải phản ứng như thế nào.

Không thể nào nói lý do vì sao tôi đứng sững ở đây, giọt máu sền sệt từ đuôi lông mày nhỏ xuống lông mi, bây giờ tôi mới nhận ra rằng toàn thân mình đều là máu, hơi không hợp với hồ nước và ánh trăng xung quanh, có lẽ trong mắt người ngoài tôi trông không khác gì ác quỷ.

Đến cả con quỷ kia cũng không phải do tôi gϊếŧ, nhưng nó đúng là đã biến mất rất sạch sẽ, chết một cách gọn gàng và nhanh chóng.

"Đi theo tôi."

Bàn tay nho nhỏ nắm lấy góc tay áo của tôi.

Khuôn mặt đứa bé trông rất điềm đạm và ôn hòa, bình tĩnh hơn rất nhiều so với người trưởng thành. Giống như một cái cây nho nhỏ, tuy nhỏ nhưng không bao giờ dao động, sẽ luôn ổn định, vững chắc trong cái hiện thực này.

Nhà khách giấu sâu trong ngõ hẹp đã sáng đèn.

Thay xong bộ quần áo loang lổ máu, khi tôi trở lại đại sảnh, đứa bé đã ngồi bên bếp lò, lặng lặng lẽ lẽ khảy than củi.

Nhóc không hỏi tôi từ đâu mà đến đây, cũng không hỏi nơi tiếp theo tôi muốn đi. Đối với việc mới xảy ở bến phà cũng im lặng không nhắc đến.

Với một đứa trẻ bình thường, nếu không sợ hãi sẽ có một ít tò mò.

"...... Yoriichi."

Theo động tác ngẩng đầu lên của bóng dáng nho nhỏ, hoa tai hanafuda hình bánh xe mặt trời khẽ đung đưa.

"Người nhà của em đâu?"

Đứa trẻ ấy chớp chớp mắt.

"Tôi đang tu hành."

Tôi có cảm giác rằng, có lẽ đêm nay sẽ là một đêm rất dài.

Than củi được bọc trong ánh lửa phát ra tiếng tách tách giòn tan.

Khi nói về việc của mình, đứa trẻ ấy nói logic rõ ràng, đọc từng chữ lưu loát.

Tsugikuni Yoriichi, hiện đã tám tuổi, vì tránh tranh đấu giữa những người thừa kế trong gia tộc, cậu đã chọn trốn khỏi nhà vĩnh viễn. Khi đề cập đến người mẹ chết sớm vì bạo bệnh, ánh mắt cậu không thương cảm, giọng nói không run rẩy, đến biểu tình cũng không dao động.

Cậu như từ khi sinh hiểu rõ rằng sinh lão bệnh tử là điều vốn lẽ của con người, lặng lẽ đón nhận cái kết được dự báo từ trước.

Chỉ khi nhắc đến người anh cả của mình, trên khuôn mặt đứa trẻ luôn trầm lặng, điềm đạm mới lộ ra nụ cười.

Tôi hỏi cậu có gì trong bọc đồ đó.

Đấy là một thứ nho nhỏ, được dùng vải thô bọc lại, cậu ôm vào trong ngực rất cẩn thận.

"Là cây sáo."

Khi nói lời này, đứa trẻ ấy dịu ngoan rũ mi mắt xuống, tươi cười trên mặt như thể ngượng ngùng.

"Là cây sáo anh cả tặng cho tôi."

Sáo nhỏ được gia công thô ráp, nhìn qua liền biết là bút tích của trẻ con, bề mặt bên ngoài bị ma sát đến bóng loáng.

Rất nhiều năm sau, tôi vẫn nhớ rõ như in nụ cười trên mặt cậu.

Tsugikuni Yoriichi, kiếm sĩ sử dụng hơi thở đầu tiên ––

Cậu được đời sau nhớ đến như thế, sống lâu dài đến những đời sau dưới hình thức truyền thuyết.

Nhưng chỉ cần tôi nhớ đến cậu, dù thời gian đã trôi qua rất lâu, dù chỉ lộ ra một phần sau bao năm tháng bị cát bụi phủ lên, thứ đầu tiên hiện ra trong đầu tôi, luôn là khuôn mặt một đứa trẻ nở nụ cười lúc nói về người anh cả của mình.

"Yoriichi."

Khi phục hồi lại tinh thần, tôi đã nói ra.

"Nếu không có nơi nào để đi, em có nguyện đồng hành cùng chị không?"

Đứa trẻ ấy mở to đôi mắt, vẻ mặt ngạc nhiên thoáng hiện ra, tựa như mặt nước bị đạp lên gợn sóng.

Cậu lại trở nên trầm mặc. Chợt, khẽ gật gật đầu.

Khi nhắc lại chuyện này sau nhiều năm trôi qua, tôi đã từng hỏi cậu: "Lúc ấy cậu không sợ lòng tôi mang ý xấu sao?"

Thời Chiến quốc loạn lạc, dễ tin người là một hành vi không thông minh.

"Không liên quan."

Cậu mơn trớn tách trà trong tay, thần thái trước sau như một, vẫn là vân đạm phong khinh, khiến người khác nhịn không được tò mò, đến tột cùng hình dáng nơi cậu nhìn là như thế nào.

Vân đạm phong khinh (云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.

Cái không liên quan này cũng hơi khiến người nghĩ sâu xa.

Tôi nghĩ có khả năng cậu đang khen ngợi tôi, thể hiện sự khẳng định đối với nhân phẩm của tôi. Nhưng chỉ cần thấy Yoriichi cầm kiếm, liền biết rằng cái không liên quan này vẫn còn một hàm nghĩa khác.

Tôi đã từng cho rằng trong từ điển của người này không hề có từ gọi là phẫn nộ.

Sự trầm ổn không hợp với tuổi tác, đã từng khiến tôi có ảo giác rằng tôi và cậu là đồng loại, như thể đây không phải là kiếp đầu tiên của cậu, từ lâu Yoriichi đã hiểu rõ chuyện nhân sinh là chuyện như thế nào.

Con đường ở sơn thôn bị quỷ tập kích chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Bởi vì chiến tranh lan rộng, bọn tôi không thể không chuyển sang tuyến đường mòn.

Khi nhìn thấy thảm trạng trong thôn, trên biểu tình luôn ôn hòa và bình tĩnh của thiếu niên, lần đầu dùng từ không thể tha thứ.

Người sống sót trong thôn từng mời diệt quỷ sư, nhưng dường như con quỷ đó có năng lực kỳ lạ, đã càn quét toàn bộ khiến diệt quỷ sư chết thảm.

Con quỷ ăn hơn mười mạng người, bị Yoriichi chém đứt đầu trong một hơi thở.

Động tác lưu loát không có ướt đẫm hay bẩn thỉu nào cả. Trong mắt người ngoài, quả thực giống như bị con quỷ kia xui khiến. Thiếu niên nâng tay chém xuống, đầu ác quỷ rời khỏi thân thể, mang theo biểu tình không thể tin được lăn xuống đất hóa thành tro bụi.

Đó là lần đầu tiên tôi thấy con người có thể chém đứt đầu quỷ dễ dàng như vậy.

Khi bừng tỉnh lại, tôi nhận ra rằng tôi đang chứng kiến giây phút chuyển biến lịch sử giữa con người và ác quỷ. Ở trên người con người này, tôi thấy được tài năng do chính thần linh giao cho.

Nhưng khi thiếu niên quay lại, những ý nghĩ này hoàn toàn hóa thành mây khói.

"Yoriichi." Tôi gần như không nhận ra được giọng nói của bản thân mình, trì độn phát hiện ra mình đã khẩn trương đến mức tay run lên.

Thật kỳ lạ, lúc tôi cô đơn lẻ bóng càn quét quỷ, lúc sinh mạng tôi căng như sợi dây, tôi chưa bao giờ khẩn trương đến như thế này. Nhưng khi nhìn thấy con quỷ nhào về phía cậu ấy, xém chút nữa tôi đã quên thở.

Có lẽ là vì tôi không muốn nhìn thấy một người chết đi, nhưng cũng có lẽ là vì quỷ ăn thịt người gợi lên ký ức khó chịu nhất trong lòng tôi.

"Cậu có sao không?"

Chính mắt tôi vừa mới thấy kiếm thuật vượt quá lẽ thường của cậu, đương nhiên là tôi biết cậu không bị gì cả. Tôi biết lông tóc y vô thương.

Thiếu niên buông kiếm, nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi. Đó là nhiệt độ mà chỉ con người mới có.

Lòng bàn tay ấm áp, thậm chí không hề có vết chai do cầm kiếm.

Cũng không chừng cậu ấy không thích vung kiếm lên.

Vì trước thời khắc đó, tôi chưa bao giờ thấy cậu sinh ra hứng thú với bất kỳ sự việc gì.

Một số người từ khi sinh ra đã biết mình là ai.

Không cần dành cả đời để tìm kiếm nó, cũng không cần phải tìm kiếm chính bản thân mình trong mắt người khác. Tựa như cái cây bén rễ nảy mầm, từ giây phút ra đời kia đã biết sinh trưởng hướng về ánh mặt trời như thế nào.

Tôi cảm thấy người này cũng giống như một cái cây.

Từ khi còn nhỏ đã yên tĩnh, điềm đạm và trầm tính.

Nhưng trong mắt người khác, Tsugikuni Yoriichi là một tồn tại chói mắt biết bao nhiêu.

Thiên phú trác tuyệt như thế nào, cho dù là một người bình thường nhìn qua một cái thôi cũng có thể hiểu được.

Tôi cũng hiểu.

Tsugikuni Yoriichi là ánh mặt trời rực rỡ.

"Không sao đâu." Cậu hơi rũ mi mắt xuống.

Tôi ngẫm một hồi lâu, rốt cuộc cũng biết được bản thân muốn nói cái gì.

"...... Yoriichi, cậu có tài năng phi thường." Tôi nhịn không được hạ nhẹ giọng xuống, "Nhưng mà, cậu có muốn sử dụng cái năng lực này không?"

Cậu có thể thích năng lực này của bản thân sao?

Dường như cậu không nghĩ rằng tôi lại hỏi câu này, ngẩn người một hồi lâu rồi mới mở miệng:

"Việc tước đoạt sinh mạng người khác mà không có lý do là không thể tha thứ."

Tôi nhận được câu trả lời này, vì vậy tôi đã buông tay ra.

Tôi buông tay.

Lúc thành niên, con trai trong gia tộc sẽ tổ chức nghi lễ Genpuku, Yoriichi thoát ly khỏi gia tộc nhiều năm rồi, không danh phận, không địa vị, đương nhiên không phải là samurai.

Tôi nghĩ một lúc, quyết định sẽ tặng túi thơm để cậu dễ bề mang theo. Cậu luôn để cây sáo của anh cả trong ngực, bây giờ đã trở thành diệt quỷ sư, dù sao lúc chiến đấu cũng phải để cây sáo ở nơi hợp lý.

Kiếm sĩ có thiên phú trác tuyệt nổi tiếng nhanh như diều gặp gió, cậu nhóc từng bỏ nhà ra đi, từng chỉ cao đến hông tôi, trong mơ hồ đã cao hơn tôi một cái đầu, trở thành một người mà mọi người phải ngước nhìn lên.

Là một người lớn tuổi nên có lẽ không thích định cư tại một nơi lâu ngày. Tôi dành dụm cũng nhiều tiền, mở một quán trà bên con kênh sầm uất. Bởi vì hiểu một ít về thảo dược, nên đôi khi tôi sẽ giúp mọi người xem một vài bệnh nhẹ.

Hành tung diệt quỷ sư không cố định, quanh năm bôn ba bên ngoài. Lúc những người thỉnh cầu Yoriichi giúp đỡ nếu không tìm thấy, sẽ đến nơi này của tôi thử chút may mắn. Về cơ bản thì quán trà này trở thành nơi ở cố định của cậu.

"Quả thật cậu đã giúp tôi không ít việc." Tôi đặt khay bánh quả hồng xuống. "Nếu có thời gian, cậu có thể ngồi ở băng ghế trước quán, mời gọi được rất nhiều khách."

Thiếu niên đẹp trai chỉ cần ngồi ở ngoài thôi, trong chốc lát đã thu hút được không ít tầm mắt của các cô gái xung quanh.

"Vậy sao?" Trên mặt Yoriichi hiện lên sự nghi ngờ. Dường như cậu vẫn chưa nhận ra ưu điểm của bề ngoài mình, các cô gái cả trong tối hay ngoài sáng mà đối xử tốt với cậu gần như là toàn quân bị diệt hay thương tích đầy mình.

Có đôi khi tôi nghi ngờ rằng thị lực của cậu có vấn đề.

Thị lực tốt rất hữu ích trong chiến đấu. Nhưng khi nhìn vào người khác giới, thì...... Một chút phong hoa tuyết nguyệt cũng không có.

Như nghe được suy nghĩ trong lòng tôi, Yoriichi rất bình tĩnh chỉ ra sự thật:

"Chị cũng không có kết hôn."

Tôi nâng bình trà lên: "Tôi không có ý định về việc này."

Yoriichi ồ một tiếng: "Tôi cũng không có."

Tôi hơi ngạc nhiên nhìn lên: "Tôi còn tưởng rằng cậu thích...... Gia đình."

Mặc dù nhìn bên ngoài thôi cũng không biết được, nhưng thật ra y rất thích trẻ con. Có lúc người ta chỉ nhờ y ôm một tẹo thôi, là theo phép lịch sự, nhưng một khi ôm thì y ôm không thả luôn, y cố tình lại là người hợp với trẻ con, đúng kiểu người đi trên đường sẽ có đám trẻ con chạy theo sau lưng, muốn y ngừng ôm cũng không dễ tẹo nào.

"Do trách nhiệm sao?" Tôi có thể tưởng tượng ra mấy cái lý do linh tinh như «Không được lập gia đình trước khi diệt trừ hết thảy quỷ trên thế giới này».

Cậu nhìn tôi một lúc, rồi đưa ánh nhìn sang chỗ khác, hỏi một đằng trả lời một nẻo:

"Ngày mai tôi sẽ đi một chuyến đến thôn Tama."

Đã nhiều năm rồi tôi không tham gia một chuyến săn quỷ nào. Mặc dù Yoriichi đã mời tôi nhiều lần nhưng tôi đều không đồng ý.

Dưới ánh mắt của một người bạn đồng hành, có thể cậu không hiểu được tại sao tôi lại ngoan cố mà bảo vệ một quán trà nho nhỏ.

Tôi chỉ nói với cậu: "Nhớ về sớm một chút."

Cậu không hề lỡ hẹn.

Người lỡ hẹn lại là tôi.

Trong lòng tôi luôn có một cổ linh cảm kỳ dị mơ hồ, nếu tiếp tục săn quỷ, tôi sẽ gặp chuyện chẳng lành.

Vì vậy tôi không còn đụng chạm gì với những thứ liên quan đến quỷ, cũng không còn đi lần theo dấu vết con quỷ ấy nữa.

Nhưng tôi không ngờ rằng, điều chẳng lành kia lại tự đến trước cửa mình.

"Chúng tôi đã đóng cửa."

Bóng dáng đứng ở trước cửa kia, ngay từ lúc hắn xuất hiện tôi đã biết hắn là ai.

Cảm giác lạnh lẽo men theo sống lưng đi lên, tôi bình tĩnh sờ lấy thanh kiếm giấu dưới bàn. Nhưng ngay khi tôi vừa nắm lấy chuôi kiếm, một giọng nói không thể nào quen thuộc hơn vang lên đằng sau lưng tôi.

"Asahiko."

Asahiko.

...... Mấy trăm năm rồi?

Đã mấy trăm năm.

Đừng gọi cái tên đó. Đừng lại gọi cái tên đó nữa.

Tôi chợt quay đầu lại.

Nhưng đã quá muộn.

Cổ đau nhói, thanh kiếm trong tay tôi leng keng rơi xuống đất, cơ thể tôi ngay lập tức mất đi sức lực, không còn bị khống chế mà ngã ngửa xuống.

Trước khi ý thức tôi tan biến vào bóng tối, tôi mơ màng nhìn thấy đôi mắt màu hoa mận đỏ diễm lệ.

.........

Những thứ mà trước kia cảm thấy đẹp đẽ cực kỳ, nay nhìn lại.

Nó rõ ràng là màu của máu đã khô cạn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.