Vị Hôn Phu Nhà Giàu Bị Mất Trí Nhớ

Chương 22



Vạn San dạo gần đây cứ có thời gian rảnh rỗi lại tới nhà họ Hạ, cùng với mẹ Hạ đi mua sắm và thưởng trà.

Dường như đặt nền móng tốt cho mối quan hệ mẹ chồng - con dâu trong tương lai.

Hạ Nhất Chu mang theo Hướng Vân Thanh về nhà mẹ chơi mấy hôm. Đứa trẻ bây giờ cũng có biết nói chuyện, nhưng nói chưa rõ ràng mà thôi. Bé có thể tự chơi cả ngày với núm vú giả.

Vạn San đưa cho Hạ Nhất Chu món quà mà cô ta nhờ người mang về từ show diễn nước ngoài, là một chiếc váy hiệu Z.

Hạ Nhất Chu thậm chí còn không nhìn chiếc váy đấy một lần, lịch sự cảm ơn cô ta, sau đó đặt sang một bên.

Vạn San mím chặt môi dưới, ngồi im ở đó.

Hạ Nhất Chu nổi tiếng là người rất ít khi nói cười, Vạn San từ nhỏ đã sợ chị ấy.

"Đúng rồi." Hạ Nhất Chu lau nước miếng trên miệng Hướng Vân Thanh, sau đó hỏi dì giúp việc: "Khinh Chu đâu rồi ạ, cả ngày hôm qua đều không thấy nó?"

Dì Ngô pha sữa bột đi tới: "Ngày hôm qua cậu Tô gọi cậu ấy ra ngoài uống rượu, không hiểu sao cả đêm không có tin tức gì."

Hạ Nhất Chu nhíu mày: "Tô Ngự sao?"

Chị chưa bao giờ có ấn tượng tốt với bạn bè của Hạ Khinh Chu, đặc biệt là Tô Ngự.

Cả ngày chỉ biết làm loạn.

Chị đưa Hướng Vân Thanh cho bảo mẫu bế, rồi gọi điện cho Tô Ngự.

Nghe thấy giọng nói của Hạ Nhất Chu, Tô Ngự liền giải thích sự việc từ đầu tới cuối cho cô nghe. Nghe Tô Ngự nói, sắc mặt của Hạ Nhất Chu mới dịu đi đôi chút.

Vạn San đứng ở bên cạnh, sau khi chị cúp máy mới can đảm hỏi: "Anh Khinh Chu không sao chứ ạ?"

Chị đặt điện thoại xuống: "Ngày hôm qua ở chỗ Giang Uyển, chắc không xảy ra chuyện gì đâu."

Vạn San lặng người: "Giang Uyển sao?"

Hạ Nhất Chu nhướng mắt nhìn: "Sao thế?"

Vạn San cụp mắt, lắc đầu: "Không sao ạ."

Mẹ Hạ thở dài bất mãn: "Tại sao lại ở cùng với con bé đó rồi?"

Mặc dù Hạ Nhất Chu không nói gì, nhưng Hạ Khinh Chu là người chị cưng chiều từ nhỏ tới lớn, rất mực yêu thương.

Chị liếc nhìn Vạn San, có ý tứ mà nói với mẹ: "Một ngày nào đó Khinh Chu nhớ lại hết tất cả, mẹ còn không biết nó thích cô gái kia tới mức nào hay sao? Mẹ lại vội vàng lo lắng tới chuyện hôn nhân đại sự cho nó như vậy. Sau khi nó khôi phục trí nhớ thì sao đây, không chết lấy mất nửa mạng sống của nó?"

Mẹ Hạ cau mày: "Sao con nói nghiêm trọng vậy."

Nhưng bà cũng biết rằng những gì con gái nói không hoàn toàn vô lý. Con trai ruột của bà, bà đương nhiên hiểu rõ nhất, từ nhỏ đã được chiều chuộng, xem nó như bảo bối. Thế nhưng đứng trước mặt cô gái Giang Uyển kia, nó lại trở thành đứa trẻ vô cùng nghe lời.

"Con nói xem Khinh Chu nhà chúng ta thật là, cô gái này ngoài dáng vẻ có chút xinh đẹp ra thì chẳng có chút ưu điểm nào. Thế mà nó lại mê mẩn con bé tới vậy."

Vạn San ở bên này, không dám nói câu nào, một phần vì thấy xấu hổ.

Cô ta cứ luôn cảm thấy, bản thân mình lúc này càng giống như người ngoài chen chân vào cuộc sống của bọn họ.

-

Chu Gia Mính dạo gần đây rất hay chạy tới chỗ Giang Uyển, bạn trai mới của cô ấy làm ở Nhất Y. Ở khoa chấn thương chỉnh hình, hơn bọn họ ba tuổi.

"Bây giờ mình có thể đoán được Bắc Kinh rộng bao nhiêu rồi, rõ ràng ở cùng thành phố với anh ấy, nhưng cũng không có gì khác yêu xa cả."

Nghe thấy lời phàn nàn của cô ấy, Giang Uyển chỉ biết cười. Cô quay sang tiếp tục cắt phần mộc nhĩ vừa ngâm. Cô mới học được món này gần đây thôi, món canh cá diếc.

Cô cũng là từ chỗ Hạ Khinh Chu mà học được. Hương vị tự nhiên chắc chắn không ngon bằng Hạ Khinh Chu, nhưng miễn cưỡng cũng có thể ăn được.

Chu Gia Mính không ngừng khen ngợi. Cuối cùng, cô ấy vẫn không quên cảm thán một câu: "Thôi cậu đừng nói, Hạ Khinh Chu là cậu chủ được nuông chiều từ bé mà lại nấu ăn ngon như vậy. Thật sự là khác biệt giữa thiên tài và người thường."

Giang Uyển gắp cho cô ấy miếng thịt ở phần bụng, đấy là phần ngon nhất của con cá.

"Khi anh ấy mới học nấu ăn cũng rất vất vả."

Lần đầu tiên nấu ăn vẫn chưa có kinh nghiệm, không biết nên đun sôi nước trong nồi trước mà đã đổ dầu vào. Sau đó, anh bị bỏng dầu nóng, một số vết rộp máu cháy trên cánh tay và cổ.

Chu Gia Mính vẫn còn đang tiếc nuối: "Mình đã từng nghĩ rằng cậu và anh ấy sẽ kết hôn."

Giang Uyển chỉ cười: "Hai người trong cuộc đều đã buông bỏ, tại sao cậu lại phải buồn cơ chứ?"

Chu Gia Mính cầm đũa, do dự không dám nói, cuối cùng mới thận trọng hỏi: "Giang Uyển, cậu thật sự không thích anh ấy một chút nào sao?"

Thích sao?

Mặc dù cô cũng không hiểu loại tình cảm này, nhưng mọi người cứ luôn hỏi cô như vậy, theo thời gian dường như cô đã có câu trả lời.

Có lẽ cô cũng từng thích anh.

Lúc đó, chữ "thích" này chiếm một phần rất quan trọng trong cuộc đời cô.

Thế nhưng bây giờ khác rồi.

Nụ cười trên mặt Giang Uyển vẫn rất bình thản, cô nói: " Gia Mính, sớm muộn gì mình cũng sẽ rời khỏi nơi này. Cớ gì phải mang đi những thứ không thuộc về mình chứ. Nó vốn dĩ đã thích nghi với cuộc sống này, nó nên thuộc về nơi này."

Chu Gia Mính mặc dù vẫn cảm thấy tiếc nuối, nhưng vẫn mừng cho Giang Uyển. Cầm trên tay ly nước ngọt, nói muốn nâng cốc kính tự do, kính lý tưởng.

Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Giang Uyển, Chu Gia Mính đã cảm thấy có một cảm giác lạ kì. Giang Uyển tựa như một làn gió thanh tao, trông thì rất nhẹ nhàng, nhưng lại rất khó để nắm lấy.

Chỉ dừng lại trong khoảnh khắc, rồi rất khó có thể tìm thấy tung tích.

Khi rảnh rỗi, Giang Uyển cũng ở nhà nghiên cứu công thức nấu ăn. Lúc đầu cô xem ăn uống chỉ là một phương thức để tồn tại, nhưng bây giờ, cô nhận ra rằng nấu ăn cũng rất thú vì. Và cô yêu thích nấu ăn.

Theo cách nấu của Hạ Khinh Chu mà cô từng thấy, cũng như học tập trên các trang mạng, món canh các diếc của Giang Uyển cũng cải thiện đáng kể. Mặc dù vẫn không ngon bằng Hạ Khinh Chu nấu, nhưng cô vẫn được dì ở tầng trên khen ngon.

"Kĩ năng nấu nướng của cháu ngày càng tiến bộ rồi đấy."

Dì múc canh cá cho cháu trai ăn. Thằng nhóc giơ ngón trỏ ra trước mặt cô: "Còn ngon hơn bà nội nấu ạ." Giang Uyển cười cảm ơn, xoa đầu thằng bé.

Dì cười mắng yêu nó: "Bà chăm sóc cháu thật uổng công mà, cháu đi theo chị ấy luôn đi."

Giang Uyển hỏi đùa: "Có muốn ở cùng chị không?"

Nhìn thấy sắc mặt của cô dạo này hồng hào lên rất nhiều, cũng cười nhiều hơn, lòng bà ấy cũng yên tâm hơn. Lần đầu tiên nhìn thấy cô gái nhỏ này, bà còn nghĩ, thân thể cô gầy gò như vậy làm sao có thể trở thành bác sĩ cứu người được cơ chứ. Đoán chừng bản thân có khi còn hỏng trước.

Khi đó cô thực sự rất phờ phạc, cả về thể chất lẫn tinh thần. Đôi mắt cô lúc đấy cũng đờ đẫn, như mất hết cảm xúc. Nhưng hiện tại đã khác xưa rất nhiều.

Vị sư phụ trong chùa thường nói rằng số phận của con người có một rào cản, một khi vượt qua được thì cuộc đời sẽ hoàn toàn tươi sáng. Bà nghĩ, Giang Uyển đã hoàn toàn vượt qua được rồi. Từ tận đáy lòng, bà cũng cảm thấy vui mừng thay cho cô.

Tranh thủ còn sớm, Giang Uyển thu xếp lại đồ đạc của mình một lần. Lúc trước rời khỏi nhà cũng mang theo không ít đồ.

Cô mở ngăn kéo và nhìn thấy cuốn sổ phác thảo bên trong.

Ba từ được viết bên ngoài bìa.

"Gửi Giang Uyển."

Ông nội của Hạ Khinh Chu là bậc thầy về hội họa truyền thống của Trung Quốc. Anh bắt đầu học vẽ từ năm lên 5. Năm 13 tuổi, tới thời kỳ nổi loạn, anh không thể ngồi yên một chỗ nên đã ngừng vẽ tranh. Nhưng anh rất có thiên phú về mảng này, vẽ không tệ chút nào.

Trong những trang ký họa này, trang nào cũng là Giang Uyển.

Anh nói anh không muốn vẽ chân dung người, vì nó chẳng có tính thách thức. Thế nhưng về sau, anh chỉ vẽ duy nhất một mình Giang Uyển.

Giang Uyển lấy tay chạm nhẹ lên dòng chữ kia, cuối cùng cất nó vào thùng bìa carton.

Cô để nó với một vài thứ đồ khác, phủi bụi cho sạch, sau đó dùng băng dính cố định lại.

Khi Tống Thiệu An đến cũng là lúc cô đã thu dọn xong mọi thứ. Ngay lúc này trời lại đổ mưa.

Mới bốn giờ chiều mà trời đã nhá nhem tối như đêm khuya. Nhìn thấy mái tóc ướt của anh, Giang Uyển đưa khăn khô cho anh lau. Sau khi nhận lấy, anh cảm ơn cô.

Giang Uyển lắc đầu, ngồi vào sô pha bên cạnh. Rất lâu sau, cô mới lên tiếng gọi tên anh ta.

"Tống Thiệu An."

Người kia nhướng mắt, ngừng lau tóc và lặng lẽ nhìn cô.

Cô không biết tại sao Tống Thiệu An lại đối tốt với chính mình như vậy. Cô không thích nghĩ về người ta theo chiều hướng xấu, hơn nữa cô cũng không có gì để lợi dụng. Vì vậy, cô muốn làm rõ ràng mọi thứ trước. Cô không muốn dính vào bất cứ mối quan hệ không rõ ràng nào nữa.

"Với Hạ Khinh Chu là không thể, với anh lại càng không thể."

Lời này quá trực tiếp, khiến cho đối phương không thể trốn tránh.

Tay Tống Thiệu An không kiềm chế được mà run lên vài cái, khăn tắm trên tay suýt chút nữa rơi xuống đất. May mà anh từng nghiên cứu tâm lý học và tố chất tâm lý đủ tốt. Anh nhanh chóng trở lại tư thế quen thuộc.

Nụ cười vẫn dịu dàng: "Giang Uyển, em và anh là bạn, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau. Anh đối xử với em như bọn Tô Ngự vậy. Nếu những chuyện này xảy ra với Tô Ngự, anh sẽ không ngồi nhìn."

Giang Uyển biết rằng cô không thể kiểm soát hành vi của người khác, và cô thực sự không rảnh để quản lý nó. Chỉ cần anh ta không đối xử với cô bằng loại tình cảm dễ khiến người ta vấp ngã kia là được.

Hai người đều không nói thêm câu nào, cầm trên tay tách trà nóng, lặng lẽ chờ mưa tạnh.

Tống Thiệu An rời đi khi mưa đã nhỏ hơn một chút, và đặt một hộp bánh ngọt lên bàn trước khi rời đi. Đây là thương hiệu và hương vị yêu thích của Giang Uyển. Thương hiệu này không còn danh tiếng đã lâu, sản lượng sản xuất hàng năm cũng ít. Tống Thiệu An cũng vô tình nhìn thấy nó khi đi ngang qua một siêu thị trên đường đi thu thập bằng chứng. Sau đó không ngại mệt nhọc mà lái xe trong hai giờ.

Chỉ để mang cho cô hộp bánh này.

Đáng lẽ phải biết từ lâu, Hạ Khinh Chu còn không lay chuyển được trái tim của cô, anh ta làm sao có thể.

-

Trong những ngày đó, tâm trạng của Giang Uyển ngày càng trở nên tốt hơn khi những ngày rời đi ngày càng gần.

Ngay cả đàn anh cũng nói rằng bệnh tình của cô đã được cải thiện. Anh ấy cầm chuột kê đơn thuốc và không quên trêu đùa: "Một tháng sau phải thi nghiên cứu lỡ mà áp lực, bệnh nặng hơn thì phải làm sao?"

"Em đâu có yếu ớt như vậy." Giang Uyển cười khẽ, "Hơn nữa, em khá chắc chắn."

Danh sách thuốc được in ra, đưa cho Giang Uyển: "Anh đây tin em."

Giang Uyển gật đầu: "Cảm ơn đàn anh."

Sau khi kê đơn thuốc, cô mặc chiếc áo khoác trắng của phòng thí nghiệm và đi về khoa. Giáo sư đang khám cho bệnh nhân ở bên trong, nhìn thấy Giang Uyển, gọi cô đi qua.

"Lại đây xem cái này."

Cô biết giáo sư đang kiểm tra mình, bèn bước tới, ấn vào chỗ đau của bệnh nhân, hỏi ngắn gọn vài câu rồi đưa tay bắt mạch. Sau đó, không nhanh không chậm nói các triệu chứng.

Vị giáo sư tán thành và gật đầu.

Bệnh nhân cười nói: "Bác sĩ Lưu, sinh viên này khá trẻ tuổi, không ngờ lại có năng lực như vậy."

Giáo sư khá tự hào: "Học trò của tôi làm gì có ai tệ".

Sau khi kê đơn thuốc, kêu bệnh nhân lên tầng 2 đóng phí rồi đi chụp CT..

Người này đi ra, bệnh nhân tiếp theo vào.

Giang Uyển ở trong phòng khám cả nửa ngày.

Giáo sư chỉ ngồi khám bệnh vào thứ 3 và thứ 6. Buổi chiều thường trực ở khoa điều trị nội trú.

Buổi chiều có hai ca mổ, Giang Uyển và một số sinh viên thực tập khác mặc áo mổ vô trùng vào trong quan sát và học hỏi.

Với trình độ hiện tại của họ, vẫn còn quá sớm để trở thành bác sĩ cầm dao chính, sau này còn phải kiểm tra nhiều. Vừa ra khỏi phòng mổ, đã có người kêu đau chân rồi.

Giáo sư tháo mặt nạ, nói rằng thể lực không ổn mà còn muốn trở thành một bác sĩ sao? Mới đứng một lúc đã kêu mệt.

Cô gái bị phê bình chỉ cúi đầu không nói gì.

Trở lại phòng nghỉ, Giang Uyển thay quần áo. Thời gian đầu, cô không có nhiều niềm yêu thích với nghề bác sĩ, chỉ chọn một nghề đủ để cô tự lập và thoát ly khỏi gia đình mà thôi. Mãi sau này, khi hiểu dần và quen thuộc, cô bắt đầu từ từ yêu thích.

Giang Uyển là một người cực kỳ chậm nhiệt, điều này biểu hiện ở mọi mặt.

Nhưng gần đây, cô dường như đã dần bắt đầu mong đợi hơn với cuộc sống tương lai của mình.+

Đối với cô, đây là một khởi đầu tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.