Thích Tuệ Tuế nhìn Giang Uyển không biết đang nghĩ tới điều gì mà thất thần, gọi mấy lần mới có phản ứng.
Cô vội vàng nhướn mắt, nhìn nó cười: "Sao thế?"
Nó hỏi: "Chị Giang Uyển, có phải là đang yêu không?"
Con bé vẫn rất luôn thẳng thắn, là đứa trẻ nghĩ gì nói đấy.
Giang Uyển chỉ cười: "Tại sao lại hỏi chị như thế?"
Con bé ngẩng mặt lên: "Thứ đồ lãng phí như thế này, thật sự không phải phong cách của chị đâu."
Ý của nó là, chuyện cô bỏ ra mấy chục vạn để mua một chiếc mũ bình thường.
Giang Uyển nói: "Chị không mua chiếc mũ đó."
Cô nói một cách ngắn gọn về chuyện vừa xảy ra.
Thích Tuệ Tuế sau khi nghe xong, lập tức trợn trong hai mắt: "Phú nhị đại anh hùng cứu mĩ nhân còn không để lại tên tuổi. Đây là tình huống có trong mấy cuốn tiểu thuyết lãng mạn. Theo kịch bản thường thấy thì sau này chắc chắn chị sẽ gặp lại người ấy."
Giang Uyển bị suy nghĩ của con bé làm cho buồn cười: "Được rồi, bên ngoài gió to, em bị cảm vừa mới khỏi, nhanh chóng về nhà đi."
Thích Tuệ Tuế sờ trán, vẫn có chút không muốn về, nói: "Chị Uyển, nếu chị có gặp lại người ấy nhất định phải nói cho em nhé."
Mấy cô gái tầm tuổi này lúc nào cũng mơ mộng về câu chuyện tình yêu như trong phim thần tượng.
Tuy rằng Giang Uyển chưa trải qua giai đoạn như vậy, nhưng cô cũng có thể hiểu được.
Sau khi trở vào nhà, cô bật đèn và đóng rèm cửa.
Thay quần áo và đi tắm.
Khi nằm trên giường, nhắm mắt lại vẫn nhớ cảnh tượng buổi chiều.
Cô hít một hơi thật sâu, lật mở ngăn kéo, lấy ra một viên thuốc an thần, uống một ngụm nước.
Thuốc an thần sẽ gây ra tình trạng phụ thuộc, cũng lâu rồi cô đã không uống nữa rồi.
Mấy năm nay ở Giang Bắc, cô như thoát khỏi cái lồng giam giữ mình bấy lâu, tâm trạng cũng từ đó mà tốt hơn rất nhiều.
Các triệu chứng của bệnh trầm cảm đã dần thuyên giảm, nhưng không có cách nào ngừng uống thuốc.
Với thứ này, cần một khoảng thời gian dài mới có thể hoàn toàn bỏ được.
Có thể còn cần một năm nữa.
Cô từ bỏ rất nhiều, cũng nhẹ nhõm hơn nhiều. Nhưng vẫn không thể bình thản đối diện được với ký ức năm xưa.
Tuổi thơ bất hạnh, có khi phải cần đến một đời mới có thể chữa khỏi.
Đó là tuổi thơ, khi mà người cứu rỗi cuộc đời cô vẫn chưa xuất hiện.
Sau khi đến Giang Bắc, cô đã có ý định hoàn toàn tạm biệt quá khứ rồi.
Cách thức liên lạc có thể đổi được thì cũng đã đổi rồi, những người bạn cũ không còn liên quan cũng xóa hết số liên lạc rồi.
Có lẽ, làm như vậy quả thực có chút tuyệt tình.
Nhưng nếu không có gì ngoài ý muốn thì cô và họ có thể không còn cơ hội gặp mặt nữa, giữ lại cũng chỉ thêm buồn mà thôi.
Cô tắt đèn và lại nằm xuống.
Gần đây không mơ những giấc mơ như trước kia nữa, ba chữ Hạ Khinh Chu dần dần đã ra khỏi cuộc sống của cô một cách triệt để.
Trong giấc mơ, có khi cô mơ thấy bà, có khi lại mơ thấy người mẹ đã mất.
Họ không hề thay đổi, vẫn giống hệt trong ảnh và kí ức của cô.
Giang Uyển có phần giống mẹ, đặc biệt là cặp lông mày.
Vì vậy, Địch Tích Tuyết thường nói rằng đôi mắt của cô sinh ra là để đi quyến rũ người khác.
Thuốc phát huy tác dụng, Giang Uyển rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Ngoài cửa sổ, hoàng hôn nặng nề.
Con phố dài hiu quạnh, dường như người trong cả thành phố đã chìm vào giấc ngủ say, yên tĩnh đến đáng sợ.
Có người tâm trạng không yên, ngồi ở ven đường cách đó không xa, ánh mắt rơi vào trên cửa sổ không một tia sáng.
Rèm hoa nhỏ màu trắng hồng.
Giữa các ngón tay có một mảnh tàn thuốc dài, anh cũng không cảm giác được, cứ ngồi nhìn như vậy.
Ngày mùa thu, gió lạnh hiu hiu.
-
Ngày hôm sau thức dậy, Giang Uyển ở cổng nhìn thấy Thích Tuệ Tuế đang miễn cưỡng đi ra ngoài.
Phía sau là mẹ con bé vừa khóa cửa, vừa mắng nó: "Mỗi lần về trường là lại bày ra bộ mặt chết tiệt này. Mày đi học là học cho mẹ à? Hay là học cho mày, hả?"
Cảnh tượng này, diễn ra mỗi ngày.
Giang Uyển thu gọn quần áo phơi khô ngày hôm qua. Sau khi tắm rửa xong thì luộc một quả trứng ăn sáng.
Cô đi rất vội, vì sáng dậy muộn nên phải đi nhanh cho kịp giờ.
Mỗi khi chuyển mùa, lượng bệnh nhân vào viện sẽ đông hơn bình thường rất nhiều.
Giang Uyển đã quay cuồng mấy ngày liền, mệt đến mức phải dựa vào đường để bổ sung sức lực.
Sau khi ra khỏi phòng bệnh, cô mất sức ngồi xổm xuống dựa vào tường.
Dường như ngay lúc đó, cô đã ngủ thiếp đi.
Quá mệt, mệt đến mức không có thời gian để thở.
Hạ Khinh Chu vừa thay thuốc cho vết thương trên cánh tay, y tá liên tục nhắc nhở anh không được để dính nước vào vết thương, nếu không sẽ rất dễ bị nhiễm trùng.
Sau khi lịch sự cảm ơn, anh mặc áo vào.
Anh mở cửa phòng và đi ra ngoài. Khi ra về, tầm mắt của anh tình cờ nhìn thấy một người nào đó đang ngủ dựa tường trong hành lang.
Cô rất thích sạch sẽ, bình thường khi ngồi ở bồn hoa viên, cô cũng sẽ dùng khăn giấy lau lại mấy lần.
Ít khi tùy tiện như thế này.
Hạ Khinh Chu đeo khẩu trang, sợ bị cô nhận ra.
Anh bước đến, cẩn thận ngồi xuống bên cạnh cô.
Sau đó nhẹ nhàng di chuyển đầu cô, để nó dựa vào vai mình, như vậy cô có thể ngủ thoải mái hơn một chút.
Tư thế vừa nãy sẽ làm cô đau cột sống cổ.
Bây giờ rõ ràng đã là một bác sĩ, thế mà đến cả chuyện này cũng không nhận thức được.
Hạ Khinh Chu có chút ai oán, sao cô không biết chăm sóc tốt cho bản thân như vậy.
Bên tai thấy tiếng thở đều của cô, ngửi thấy mùi hoa thoang thoảng trộn lẫn với mùi thuốc khử trùng.
Anh cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.
Đã bao lâu rồi...
Khoảng cách gần tới vậy, giống như là chuyện từ kiếp trước.
Anh giơ tay lên, muốn chạm vào cô, cứ giơ lên, rồi dừng lại trên không trung.
Hàng mi vừa rủ xuống, che đi phần lớn cảm xúc trong ánh mắt.
Rõ ràng chỉ lộ ra một nửa, nhưng bên trong như chứa cả sóng biển cuộn trào.
Hạ Khinh Chu cuối cùng cũng hạ tay, hướng mắt nhìn ánh đèn trên đầu hành lang. Đèn trong bệnh viện dường như luôn rất sáng, sáng đến chói mắt.
Khiến ánh mắt người ta bắt đầu cảm thấy nhức.
Giang Uyển bị một y tá đánh thức. "Bác sĩ Giang, dưới đất lạnh lắm, coi chừng bị cảm lạnh đấy."
Cô mở mắt ra, chỉ cảm thấy nhức nhối: "Mấy giờ rồi?"
"Bây giờ là mười hai giờ." Y tá mời cô: "Hay chúng ta đi ăn cơm nhé?"
Giang Uyển lắc đầu cười với cô ấy: "Cô đi ăn cơm đi, tôi muốn trở về phòng ngủ chút nữa."
Cô đứng dậy, vì hành động này mà chiếc áo khoác trên người cô rơi xuống đất.
Cô sững người một lúc rồi cầm chiếc áo khoác lên.
Màu đen, có phần quen thuộc.
Y tá chuẩn bị rời đi, Giang Uyển gọi cô ấy lại: "Vừa rồi có ai đến đây không?"
Cô y tá bối rối lắc đầu: "Tôi không nhìn thấy."
Cô ấy nhìn thấy chiếc áo khoác trên tay Giang Uyển, mơ hồ cười: "Rất có thể là người theo đuổi bác sĩ Giang rồi, có thể là vị nha sĩ tuần trước đấy. Tôi đã nói rồi mà, ánh mắt anh ấy nhìn cô không bình thường mà."
Giang Uyển cười bất lực.
Cô cầm áo khoác đi đến phòng nghỉ, áo được vuốt phẳng và treo ở một bên.
Cởi áo khoác, vừa lên giường đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Vì làm thêm giờ nên cô đã về muộn hơn bình thường mất nửa tiếng.
Mấy chiếc bánh mì mà cô thèm ăn, bình thường đã mua không được, chứ nói gì đến giờ này.
Nhưng khao khát được ăn ngon vẫn khiến cô phải bước vào tiệm với tâm lý mong gặp may.
Cô nhẹ nhàng hỏi còn bánh không, cô nhân viên đang bận rộn phía sau quầy ngẩng đầu lên, nhìn kỹ khuôn mặt cô, như muốn xác nhận thân phận vậy.
"Vẫn còn, vừa hay vẫn còn cái cuối cùng."
Trong tủ kính trưng bày, ngay cả chiếc bánh mì thịt thông thường cũng đã được bán hết. Nhưng thực sự còn sót lại một chiếc cuối cùng.
Sau khi nhân viên bán hàng hỏi ý kiến, liền cắt bánh thành nhiều mảnh, để vào túi giấy và đưa cho cô.
Sau khi quét mã QR và cảm ơn, Giang Uyển mở cửa và rời đi.
Sự mệt mỏi ở bệnh viện đã dần dần giảm bớt vì chút may mắn này.
Cô chính là người dễ thỏa mãn như vậy.
-
Hạ Khinh Chu đã mấy ngày hôm nay không xuất hiện, ở nhà không có, nơi ở của anh cũng vắng tanh.
Hạ Nhất Chu lo lắng sợ anh sẽ làm điều gì ngu ngốc, vì vậy đã gọi cho anh rất nhiều cuộc điện thoại.
Cuối cùng cũng có người nghe máy rồi.
Anh vừa bước ra từ vòi hoa sen, trùm khăn khô lên trên đầu và lau nhẹ.
Điện thoại di động đặt ở trên bàn, giọng Hạ Nhất Chu từ bên kia truyền đến, có chút lo lắng: "Đang ở đâu?"
Hạ Khinh Chu mở cửa sổ, từ trong tầm mắt có thể nhìn thấy nhà của Giang Uyển.
Anh bỏ ra giá cao gấp mấy lần, trả tiền đặt cọc cho người thuê trước đây, cuối cùng thuê được căn nhà dột nát này.
"Giang Bắc."
Nghe thấy nơi này, Hạ Nhất Chu im lặng hồi lâu. Chị cũng không nói gì, chỉ là nhắc nhở anh chú ý sức khỏe: "Ở đó lạnh lắm, gần đây còn mưa, em cẩn thận bị cảm lạnh."
Hạ Khinh Chu ngồi xuống ghế sô pha, bỏ lớp ni lông quấn quanh vết thương để không bị dính nước trong lúc tắm.
Anh lạnh nhạt trả lời: "Em biết rồi."
Hạ Nhất Chu biết quyết tâm của anh, cũng không có ý định sẽ khuyên anh trở về.
Biết anh vẫn bình an vô sự là đủ rồi.
Sau khi cúp điện thoại, đối mặt với sự lạnh lẽo trong phòng, Hạ Khinh Chu đột nhiên trở nên im lặng.
Mái tóc ướt còn lấm tấm, ướt cả chiếc quần dài màu xám.
Anh thậm chí không để ý liệu vết thương có bị dính nước không.
Như thể không cảm nhận được nỗi đau, anh đã bị mắc kẹt giữa dòng cảm xúc đột ngột dâng lên trong một thời gian dài.
Sau đó anh ủ rũ cúi đầu...
Tiếng thở dài trào ra nơi cổ họng, tuyệt vọng và bất lực.
Ngôi nhà cũ không có người quan tâm, mạch điện không ổn định, hay tắt đột ngột.
Bóng đèn nhấp nháy vài lần, như thể nỗ lực cuối cùng, cho đến khi ánh sáng yếu ớt biến mất hoàn toàn.
Cả căn phòng chìm trong bóng tối.
Người ở trong bóng tối hoàn toàn không có phản ứng, anh vẫn giữ nguyên tư thế.
Có vài phần xuất thần.
_
Không dễ dàng gì mới đợi được đến cuối tuần, Thích Tuệ Tuế cuối cùng cũng được giải phóng. Sau đó nó đã mời mấy người bạn tới nhà chơi.
Từ sáng sớm đã ra ngoài đứng chờ bạn tới.
Trời còn rất sớm, trên đường có mấy người đi mua đồ ăn về. Cũng may những ngày đi học đã giúp con bé tạo được thói quen, thức dậy lúc 6 giờ.
Nó cầm điện thoại, định gọi xem bạn mình đang ở đâu.
Kết quả là ngay khi mở khóa điện thoại, ánh mắt của nó đã bị thu hút bởi người đàn ông chạy thể dục bên lề đường.
Mặc quần áo thể thao rất đơn giản, có dáng người cao thẳng tắp, dù là quần áo thể thao cũng có thể toát ra một loại khí chất hơn người.
Không biết anh đã chạy bao nhiêu vòng, trong một buổi sáng cuối thu se lạnh mà trán cũng ướt đẫm mồ hôi.
Những sợi tóc lộn xộn buông xuống, có đôi lông mày cong và sống mũi cao.
Phản ứng đầu tiên của Thích Tuệ Tuế là khí chất của anh hoàn toàn không phù hợp với nơi này.
Có người, dù mặc trên người các nhãn hiệu nổi tiếng, cũng có thể khiến mọi người cảm thấy như họ đang mặc đồ giả.
Còn một số người, dù ăn mặc xuề xòa, nhưng trên người lại có khí chất ngời ngời, đại khái cũng có thể biết họ lớn lên trong một môi trường mà có người cố gắng cả đời cũng không thể vươn tới.
Khoảnh khắc đó, rất nhiều bộ phim thần tượng lãng mạn khác nhau hiện lên trong tâm trí của Thích Tuệ Tuế.
Con bé còn đang do dự không biết làm cách nào để bắt đầu một cuộc gặp gỡ lãng mạn nhất, nên không cẩn thận ngã xuống trước mặt anh, hay là va phải anh.
Đợi con bé đưa ra quyết định, thì anh đã nhanh chóng chạy qua người nó từ lâu.
Thậm chí không thèm liếc nhìn nó một chút.
Thích Tuệ Tuế cảm thấy bản thân đã bị đả kích.
Dù sao con bé cũng là hoa khôi của trường, vậy mà không thu hút ánh nhìn vậy sao?
Cuối tuần nên Giang Uyển không đi làm, cô có cơ hội nghỉ ngơi rồi.
Hiếm lắm mới có một hôm được nghỉ ngơi, cô cũng không muốn nấu ăn, lúc đầu cô định tùy tiện gọi chút đồ ăn ngoài.
Thế nhưng dì Châu hàng xóm lại mời cô sang ăn cơm.
Giang Uyển lịch sự từ chối. Dì Châu cũng không cho cô có cơ hội từ chối, kéo cô vào nhà: "Hôm nay bạn học của Tuệ Tuế đều ở đây, trong nhà rất ồn ào, nếu cháu không tới thì một mình dì thật sự không xử lý được."
Vừa bước vào nhà, Thích Tuệ Tuế đã kéo tay cô, thần thần bí bí nói với cô: "Chị Uyển, hôm nay em đã thấy chồng tương lai rồi."
Dì Châu nghe vậy trừng mắt lườm nó: "Mới mấy tuổi mà chồng con, không biết xấu hổ gì cả."
Thích Tuệ Tuế cũng không để tâm tới mẹ nó nói gì, cho rằng mẹ mình không biết thưởng thức gì cả.
Nó hào hứng kể lại chuyện hôm nay: "Em và anh ấy chính là tình tiết đầu tiên trong các bộ phim ngôn tình đấy."
Giang Uyển gật đầu cười hỏi nó: "Đây là người thứ mấy trong tháng rồi?"
"Những người trước đều không tính."
Hai tay Thích Tuệ Tuế ôm mặt, vẻ mặt mơ mộng: "Em chưa bao giờ gặp người nào đẹp trai như vậy, chỉ là cảm thấy có chút lạnh lùng, có lẽ không dễ tiếp cận chút nào."