Thời gian nghỉ trưa, Lí Đình Ân tìm đến khoa chỉnh hình của bác sĩ Lâm Duẫn Bân.
“Đình Ân, em đã đến rồi, chúng ta đi ra ngoài đi.”
Hai người đi ra khỏi bệnh viện, ngồi trên ghế ở lối đi bộ, Lâm Duẫn Bân lấy trong túi xách lấy ra một lon đồ uống.
“Đây, thưởng cho em.”
“Thưởng?” Nhận lấy lon cà phê, vẻ mặt cô hoang mang.
“Bà Lỗ sáng nay đã xuất viện, nghe nói bà có thể xuất viện nhanh như vậy là nhờ công lao không nhỏ của em, thân là bác sĩ phụ trách bà ấy, anh đương nhiên phải thưởng hậu hĩnh cho em rồi.”
Lâm Duẫn Bân mắt đeo kính, diện mạo nhã nhặn tuấn tú, là một nam bác sĩ nổi tiếng đẹp trai trong bệnh viện.
“Kỳ thật em cũng không có làm cái gì cả, hơn nữa đó lại là công việc của em.” Lí Đình Ân chỉ cười ý nhị nói.
“ Nghe nói việc điều trị vật lý trị liệu của bà Lỗ đều do em phụ trách phải không? Rất giỏi” Là bác sỹ điều trị chính của bà ấy sao anh lại không biết người bệnh nhân có tính tình khó chịu này.
“Chỉ cần vui vẻ trò chuyện với bà, bà sẽ ngoan ngoãn hợp tác ngay.” Sau khi cô phụ trách chăm sóc bà Lỗ. Cô đã lừa bà chỉ hai lần, ba lần nữa thôi, rồi sau khi thực hiện xong mấy lượt cuối cùng bà đã chấp nhận và kết thúc việc phục kiện.
Tuy rằng gạt người là không tốt, một bà lão còn quá đáng hơn, nhưng đây là cô nói dối có thiện ý.
“Em vẫn giống y như trước đây, hoàn toàn chả có gì thay đổi cả, bất luận người nào ở chung cũng được.”
“Có chứ, em cao lên không ít đâu.”
Lí Đình Ân thường hay nói đùa làm cho bọn họ đều bật cười vui vẻ.
Anh Lâm là hàng xóm trước đây của cô, sau khi cô được bác Mạnh thu dưỡng, hai người vốn không có gặp lại, không nghĩ đến sau nhiều năm bọn họ lại làm việc trong cùng bệnh viện.
Lần đầu tiên cô đến khoa chỉnh hình để giúp đỡ cho phòng trị liệu, nhìn thấy anh Lâm còn bị giật mình.
Sau này ở trong bệnh viện, đôi khi anh Lâm mời cô đi ăn cơm, đối với cô mà nói anh Lâm giống như người anh trai, nhớ lại ngày xưa còn mẹ anh, cô, bà có cuộc sống rất tốt đẹp, nói chuyện phiếm với anh thực sự rất vui vẻ.
“Đình Ân, giờ em có hạnh phúc không?” Lâm Duẫn Bân xoa đầu cô hỏi.
“Có ạ.” Lí Đình Ân gật đầu,“Anh Lâm, anh không có chuyện gì chứ?” Mặt anh có vẻ là lạ.
“ Trường đại học y ở Mỹ đã chấp nhận đơn xin nhập học của anh, tháng sau anh sẽ đi du học.”
“Cái gì, anh muốn đi du học? Sao em lại không thấy nghe nói gì?”
“Là anh yêu cầu chủ nhiệm trước đừng nói ra.” Lâm Duẫn Bân cười cười nói .“Nếu ông nói ra ngoài, anh nghĩ anh hẳn lấy bằng tiến sĩ xong mới dám trở về.”
“Nghĩa là anh muốn đi nhiều năm?”
“Đúng vậy, anh nghĩ chờ khi anh trở lại Đài Loan thì có khi em đã là bà mẹ của mấy đứa con rồi , ha ha.”
Lâm Duẫn Bân trêu đùa cô rất vui nhưng đó cũng có thể là sự thật, bởi vì cô đã đính hôn.
Lí Đình Ân nhìn thấy anh Lâm vẫn rất quan tâm cô giống như người anh trai vậy.
“Anh Lâm, tuy em phải chia tay với anh có vẻ không vui, nhưng đi du học là chuyện tốt nên em vẫn phải nói chúc mừng anh, còn chúc anh nhanh chóng lấy được bằng tiến sĩ.” Cô thật tâm chúc phúc anh.
“Cám ơn em, Đình Ân.” Lâm Duẫn Bân nhìn cô, nội tâm của cô cảm thấy không nỡ chia tay, bất quá tâm trạng không nỡ của anh cùng tâm trạng của cô lại không giống nhau.
Đình Ân từ nhỏ là một nữ sinh rất xinh đẹp, đáng yêu, mọi người đều yêu mến. Năm đó khi mẹ cô mất, anh lại học và ở kí túc xá của trường, đến thời điểm nghỉ lễ trở về mới nghe nói cô đã có người thu dưỡng.
Nhiều năm sau gặp lại, anh phát giác hoá ra mình vẫn không thể quên được cô bé nữ sinh xinh đẹp nhà bên, đương nhiên cô đã trổ mã đẹp hơn, đang muốn hỏi xem cô đã có người trong lòng chưa thì kết quả cô bé nữ sinh lại nói cô đã có, lại còn thích người kia rất nhiều năm, chính là vị hôn phu hiện tại của cô, Mạnh Phàm Tu.
Anh nghe có tin đồn nói Đình Ân vì muốn gả vào nhà giàu nên mới bỏ rơi anh, tự dưng bản thân lại trở thành nhân vật nam phụ diễn vai bi tình làm cho anh vừa bực mình vừa buồn cười, anh đã ra sức đính chính làm gì còn cơ hội như thế mà Lí Đình Ân cũng không phải cô gái như vậy.
Người thu dưỡng Đình Ân là người một trong mười người giàu có nhất Đài Loan nghe nói đối phương rất thương yêu cô, nhưng nhìn bộ dáng hiện tại của Đình Ân, ăn mặc bình thường, không có thái độ kiêu ngạo của đại tiểu thư. Anh thấy rất thích nụ cười chân thật của cô chỉ tiếc cô gái tốt như vậy đã không thuộc về anh.
Có lẽ điều này cũng là một nguyên nhân làm anh quyết định đi du học để đào tạo chuyên sâu thêm, vì anh muốn quên đi cô gái đáng yêu này, muốn xuất ngoại để trốn tránh tình yêu! Anh chua sót thầm nghĩ.
“Lâm đại ca, khi nào có thời gian em mời anh cùng ăn cơm, em sẽ gọi Nhã Lâm cùng tới nhé.” Cô đoán Nhã Lâm nếu biết Lâm đại ca muốn xuất ngoại, nhất định sẽ khóc lóc thảm thiết, cô ấy thực sự thích rất thích anh Lâm.
“Nhã Lâm? Là cô bạn học tóc ngắn của em phải không?”
“Đúng vậy, chính là cô ấy, có thể chứ ạ?”
“Đương nhiên có thể, có hai cô gái đáng yêu muốn mời anh ăn cơm, chắc anh vẫn còn có giá trị lắm anh hạnh phúc còn không còn kịp nữa là.”
Cô cười sáng lạn.“Vậy lúc nào anh có thời gian rảnh ?”
“Lúc nào cũng được, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.”
“Được.”
Bọn họ vừa nói vừa đi về bệnh viện bỗng nhiên bất giác ở phía sau bãi đỗ xe của bệnh viện, một chiếc xe thể thao cao cấp chạy nhanh ra, vì nhìn bọn họ, nên ở đoạn rẽ thấy đèn đỏ mới vội vàng phanh gấp, vang lên tiếng rít chói tai làm cho mọi người đều thất kinh.
Lí Đình Ân cùng bạn tốt Đinh Nhã Lâm đang thảo luận xem sẽ cùng nhau ăn cái gì.
Sống chung với Phàm Tu một thời gian cô mới biết, anh thường xuyên hơn chín giờ mới về nhà, có khi lại càng trễ, bởi vậy cô chỉ cần về trước chín giờ là được.
Đã hai tuần kể từ khi cô cùng Phàm Tu nói chuyện ở nhà, cô vốn tưởng rằng cuộc sống của bọn họ sẽ có khả năng thay đổi, ít nhất sẽ thêm phần ngại ngùng, nhưng lại ngoài ý muốn, Phàm Tu vẫn đối xử lạnh lùng với cô như trước, ngày qua ngày không chút thay đổi.
Dù sao anh ấy cũng nói sẽ không đuổi cô ra ngoài ở, lại cũng không đả động gì đến việc hủy hôn với ba, khiến cô cũng thấy nhẹ nhõm hơn.
Xem ra, anh muốn cô tự chủ động tìm cơ hội nói với ba…
.
Quay sang nhìn bạn tốt, cô lo lắng hỏi: “Nhã Lâm, cậu có sao không?”
Hai người vừa ăn xong bữa tối, lại chạy sang gian hàng “Băng phẩm” này ăn tráng miệng. Vậy mà vừa ngồi xuống, Nhã Lâm đã ăn liền ba bát “phấn viên đậu hoa băng”(mọi người thông cảm,e không có hiểu tên món ăn ạ>”<), hỏi sao cô lại không lo cho được!!!
“Tớ ổn mà, cậu không thấy tớ ăn được ba bát đậu hoa băng sao?”
“Nhã Lâm, cậu thấy khó chịu lắm phải không?” Cô biết bạn mình tâm tình không tốt thường thích ăn này ăn nọ, nghe cô nói Lâm đại ca tháng sau muốn đi du học chuyên sâu, Nhã Lâm mới biết, lại cũng rất đau lòng.
“Tớ khổ sở thì có ích lợi gì, người ta cũng không thích tớ.” Đinh Nhã Lâm há miệng ăn đậu hoa,
“Tớ rõ ràng ăn để quên đi mà, ông chủ, mang cho tôi một chén phấn viên đậu hoa nữa.”
“Không cần đâu ông chủ, thật ngại quá, chúng tôi phải đi.”
“Sao cậu không cho tớ ăn? Phấn viên đậu hoa ăn ngon lắm.”
“Đêm nay chúng ta đã ăn rất nhiều rồi, cậu thật sự muốn bị đầy bụng sao?”
“Đầy bụng cũng không sao, dù gì người ấy cũng muốn xuất ngoại, về sau rất khó gặp lại anh ấy.” Đinh Nhã Lâm buồn bã nói.
Tuy rằng bình thường cô luôn mang dáng vẻ tươi cười, nhưng Lí Đình Ân biết Nhã Lâm là thật sự rất thích Lâm đại ca. Ba người bọn họ trước kia đã cùng nhau đi ăn cơm vài lần, thật đáng tiếc, Lâm đại ca dường như chỉ xem Nhã Lâm là em gái.
“Đình Ân, bác sĩ Lâm thật sự muốn du học để nghiên cứu chuyên sâu sao?”
“Là chính anh ấy nói, vậy chắc là thật sự rồi, mà tớ cũng đã hẹn tuần sau mời anh ấy cùng nhau đi ăn cơm, cậu đến cùng nhé.”
Đinh Nhã Lâm buồn bực hét thật to:“Sau này khoa chỉnh hình sẽ thật nhàm chán a~~~”
“Nhã Lâm, tớ đang nghĩ không biết nên mua quà gì để tặng Lâm đại ca, cậu có muốn đi cùng không?”
Ở bệnh viện, Lâm đại ca đối xử với cô rất tốt , rất quan tâm đến cô, anh ấy xuất ngoại cũng giống như người thân của cô xuất ngoại, cô nghĩ nên chúc anh ấy đi thuận buồm xuôi gió.
“Được rồi, tớ cũng nghĩ nên mua quà tặng anh ấy.”
“Ừ.”
Hai người quyết định đến trung âm thương mại chọn mua quà, xem qua một loạt các nhãn hàng cao cấp Đinh Nhã Lâm nhìn thấy trong cửa hàng bày manơcanh ăn mặc thật hấp dẫn liền kéo Đình Ân lại hỏi:
“Cậu nói tuần sau sẽ cùng với bác sĩ Lâm ăn cơm phải không?”
“Ừ.”
“ Quà thì để lát nữa chúng ta sẽ mua, trước tiên cậu giúp tớ chọn mua bộ quần áo nào đẹp đẹp, tớ muốn ngày hôm đó trông mình thật xinh đẹp!”
“Nhưng cửa hàng này trông rất đắt tiền đó, cậu thật sự muốn vào sao?”
“Có lẽ trong đời tớ chỉ mua hàng hiệu một lần này thôi, chúng ta đi vào đi.”
“Được rồi.” Lí Đình Ân cười cười, cùng bạn tốt đi vào cửa hàng quần áo.
Nữ nhân viên cửa hàng niềm nở tiếp đón các nàng, giới hiệu các mẫu trang phục mới nhất, Lí Đình Ân lơ đãng nhìn ra cửa thì thấy một phụ nữ đi vào, lập tức ngẩn người ra.
Người đó là Tiết Nhược Ngưng.
“Cô ấy là bà chủ của cửa hàng chúng tôi!” Nữ nhân viên bán hàng nói .
Tiết Nhược Ngưng là bà chủ của cửa hàng này? Chưa hết kinh ngạc, Đình Ân lại đã thấy Tiết Nhược Ngưng đang đi tới chỗ cô.
“Hoan nghênh nha, Lí Đình Ân tiểu thư.” Tiết Nhược Ngưng ngoài miệng nói hoan nghênh nhưng biểu tình lại như là chán ghét cực điểm, không chút niềm nở đón khách. Cô quả thật cười không nổi, từ lần trước cô đẩy Lí Đình Ân xuống bể bơi cho đến bây giờ đã được nửa tháng, Phàm Tu cũng không thèm gọi điện cho cô ta, ngay cả khi cô gọi cho anh ta, anh ta cũng đều rất lạnh nhạt nói không đến mấy câu liền tắt máy, cô ta cảm giác được thái độ của Phàm Tu đối với cô ta đã thay đổi.
Cô ta càng nghĩ càng thấy không đúng, tại sao sự tình lại biến thành như vậy, Phàm Tu chán ghét Lí Đình Ân, theo lý thuyết mà nói đêm đó cô đẩy ngã cô gái này xuống bể bơi, làm cho cô ấy ở trước mặt mọi người lộ ra bộ dạng tội nghiệp, anh ta hẳn nên cảm thấy cao hứng chứ không phải lập tức nhảy xuống cứu cô ấy lên, thậm chí còn tức giận với cô!!!.
Cô thật sự không biết người đàn ông kia nghĩ gì???
Nhưng bất luận Phàm Tu nghĩ như thế nào, hiện tại anh ta đối với cô lạnh lùng như thế tất cả đều là vì Lí Đình Ân!
“Minh Huệ, cô không nên đưa những trang phục bình thường cho vị tiểu thư này xem, lấy các bộ cao cấp nhất của cửa hàng ra đây, cô không biết cô ấy là ai à? Cô ấy là vị hôn thê của tổng giám đốc Mạnh Phàm Tu của tập đoàn Mạnh thị đấy.”
Nữ nhân viên tên A Thanh ở cửa hàng trả lời,“Em biết ạ.”
Đinh Nhã Lâm thấy thế bèn thấp giọng hỏi bạn tốt:“Đình Ân, cậu biết bà chủ này sao?”
“Cô ta chính là Tiết Nhược Ngưng.” Lí Đình Ân kinh ngạc trả lời.
“Tiết Nhược Ngưng?” Đinh Nhã Lâm suy nghĩ một lúc phút chốc kêu to,“Chính là người hôm ở bữa tiệc đẩy cậu xuống bể bơi, còn nói mình sẽ kết hôn cùng Mạnh Phàm Tu , nhưng Mạnh Phàm Tu lại nói bọn họ không có quan hệ gì với nhau á?”
Đình Ân đều đã kể cho cô nghe qua về việc bị Tiết Nhược Ngưng đẩy xuống bể bơi.
Tiết Nhược Ngưng nghe vậy cứng đờ người, cô không nghĩ tới Phàm Tu lại nói như vậy, một khi đã như vậy, cô cũng không cần che giấu gì nữa.
“Đúng vậy, là tôi cố ý đẩy cô xuống bể bơi đấy, làm sao nào?”
Giờ phút này trong cửa hàng cũng không có người khách nào cả, bởi vậy cô ta cũng không cố kị, thảoi mái thừa nhận.
“Cô, sao lại có người đàn bà xấu xa như vậy chứ, vì sao lại muốn làm hại Đình Ân?”
Đinh Nhã Lâm lập tức nhảy ra chất vấn. Có bộ dạng xinh đẹp thì sao chứ, đồ đàn bà xấu xa!
“Tôi chẳng qua là muốn giúp cô ta thanh tỉnh đầu óc một chút thôi, đừng biến thành hồ ly tinh đi cướp đàn ông của người khác, Phàm Tu không thương cô đâu, đừng lấy bệnh tình của cha anh ấy ra uy hiếp, quấn quýt không rời!”
Lí Đình Ân mới định mở miệng nói lại thì Đinh Nhã Lâm đứng cạnh đã nhanh nói tiếp.“Tôi xem Mạnh Phàm Tu hẳn là cũng không yêu cô, cho nên cô mới khi dễ Đình Ân.”
Đêm nay cô tâm tình không tốt, đang muốn tìm người để cãi nhau.
“Cô!” Tiết Nhược Ngưng nghe vậy xanh cả mặt, quay sang mắng Lí Đình Ân :“Cho dù như vậy, Phàm Tu cũng không có khả năng cưới cô, mẹ cô là nhân tình của ba Phàm Tu, là hồ ly tinh, mà cô lại là tiểu hồ ly tinh, sao anh ấy có thể cưới tiểu hồ ly tinh làm vợ chứ? Đừng có buồn cười chết như vậy!”
“Ta thấy cô là kẻ không ăn được muốn đạp đổ thì phải, bây giờ Đình Ân mới là vị hôn thê của Mạnh Phàm Tu , muốn nói hồ ly tinh thì chỉ có cô mới phải.”
Sắc mặt Tiết Nhược Ngưng càng khó coi.“Lí Đình Ân, cô cho cô sẽ là hôn thê của anh ấy trong bao lâu? Tôi nói cho cho cô biết, Phàm Tu anh ấy sẽ hủy bỏ hôn ước này nhanh thôi
“Tôi xem nhất định là Mạnh Phàm Tu chậm chạp hủy hôn ước, cho nên cô mới tức giận như vậy ?”
“Các cô cút đi ra ngoài cho tôi , quần áo của tôi không bán các cô!” Tiết Nhược Ngưng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Không cần cô nói chúng tôi cũng không nghĩ ở cửa hàng cô mua này mua nọ, Đình Ân, chúng ta đi!”
Sau khi rời khỏi cửa hàng của Tiết Nhược Ngưng, Lí Đình Ân lập tức xoay sang giả thích bạn tốt:“Nhã Lâm, thật xin lỗi, hôm nay tâm trạng cậu không tốt, tớ lại còn để cho cậu gặp loại chuyện này, thật sự xin lỗi.”
“May là tớ gặp phải mấy chuyện thế này, tớ mới có thể mắng chửi to, mắng to như vậy, hiện tại tâm tình đã tốt hơn nhiều, ha ha, thật không ngờ, cảm giác cãi nhau với người ta cũng rất thú vị.”
Lần đầu tiên trong buổi tối hôm nay Đinh Nhã Lâm nở nụ cười.“Lần sau lại gặp cô ta, cậu phải nhớ rõ không được yếu đuối, cậu càng không để ý tới cô ta, cô ta lại càng tưởng dễ dàng khinh thường cậu, biết không?”
“Tớ biết rồi, cám ơn cậu, Nhã Lâm.”
Trải qua chuyện cùng Tiết Nhược Ngưng tranh cãi, thời gian đã muộn, bởi vậy các cô quyết định buổi tối ngày mai lại đi mua quà tiếp.
Đêm nay Mạnh Phàm Tu về nhà trễ hơn so với ngày thường, đồng hồ điểm 10 giờ mới nghe tiếng mở cửa Lí Đình Ân chú ý động tác cởi giày của anh thoạt nhìn tựa hồ có chút cứng ngắc.
“Phàm Tu, anh bị thương sao? hay không thấy thoải mái ở đâu?” Công việc của cô là chăm sóc bệnh nhân bởi vậy khi thấy cử động của anh có chút cứng ngắc, cô đã cảm thấy không thích hợp. “Không có gì, chỉ là xương bả vai có chút không thoải mái.”
“Vậy nhất định là do anh làm việc quá mệt mỏi rồi.”
Mạnh Phàm Tu nhìn cô không có nói gì cả, cứ để cô nghĩ vậy đi, còn sự thật thì đó là do giữa trưa nay anh phanh xe gấp tại bệnh viện,may là anh có thắt dây an toàn nên không có bị thương.
“Anh tắm rửa xong thì bảo em một tiếng. Em sẽ giúp anh vận động có thể làm cho cơ bắp của anh sẽ giảm đau nhức, ngày mai đi làm sẽ cảm thấy thoải mái hơn.”
“Tốt.” Có lẽ là thật sự không thoải mái, nên anh không có cự tuyệt đề nghị này .“Nửa giờ sau đến phòng tôi.”
Nửa giờ sau, Lí Đình Ân đi vào phòng Mạnh Phàm Tu, thấy hắn dưới thân vẫn quấn khăn tắm, thân người trên thì trần trụi nằm trên giường, bộ dạng đang chờ được cô mát xa làm cô kinh hãi không thôi.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Mạnh Phàm Tu nói:“Tôi chuẩn bị tốt rồi, mau bắt đầu.”
Mau bắt đầu? Anh ấy nghĩ cô đến là giúp anh mát xa sao? Nhưng cô đến để dạy anh vài động tác thư giãn cơ bắp đau nhức chứ không phải muốn mát xa mà.
Cảm giác cô không có đi vào phòng, Mạnh Phàm Tu nhấc người, quay đầu nói:“Cô còn ngây ra ở đó làm gì? Nhanh chút bắt đầu đi.”
“Kỳ thật em……”
“Nếu cô cần tinh dầu hay thứ gì đó thì chỗ này của tôi không có đâu, mà cũng không cần cái loại dầu gì gì đó đâu.” Nói xong anh lại nằm úp sấp xuống giường.
“Rồi, em biết rồi.”Thôi thì giúp anh mát xa vậy.
Lí Đình Ân đi tới, nhìn tấm lưng rộng lớn, tim không khỏi đập nhanh hơn.
Cô tự nói với bản thân là không có gì, chỉ đem anh trở thành là bệnh nhân bình thường mà làm thôi, anh mỗi ngày đều làm việc đến khuya mới về nhà, cô nhìn thấy trên mặt anh toàn mệt mỏi, cứ nghĩ như thế cô thôi mặt đỏ tim đập, bắt đầu chuyên chú thay anh mát xa.
Mạnh Phàm Tu cảm nhận được ngón tay non mịn bấm vào, tuy rằng lực đạo có chút yếu, nhưng cảm thấy cũng không tệ lắm.
Có lẽ là do thân thể thả lỏng làm cho anh nhớ tới chuyện lúc giữa trưa, đang lúc anh quay lại công ty hoàn thành nốt công việc, khi vừa họp xong thì nhìn thấy cô cùng một gã bác sỹ ngồi ở trên ghế nói chuyện, anh nhận ra đó là bác sỹ Lâm Duẫn Bân ở khoa chỉnh hình, lúc ấy tay anh ta còn thân mật vuốt đầu của cô, hai người nói chuyện rất vui vẻ, thân thân ái ái.
Bọn họ quả nhiên là một đôi?
Nhớ tới một màn giữa trưa kia , anh tự nhiên mặt nhăn mày lại, cơn tức nổi lên. Không phải nói cô thích anh đã nhiều năm sao? Vì sao lại thân thiết với người đàn ông khác?
“Cô biết bác sỹ chỉnh hình Lâm Duẫn Bân?” Anh khàn khàn hỏi.
“vâng.” Phàm Tu vì gì lại đột nhiên hỏi về Lâm đại ca nhỉ? Bởi vì nghe nói anh ấy muốn đi du học sao?“Anh Lâm là hàng xóm trước đây của em, sau khi được ba thu dưỡng em vốn không có gặp lại anh ấy, không nghĩ tới lại được cùng làm việc chung tại bệnh viện, bất quá anh ấy tháng sau đi Mỹ đào tạo chuyên ngành rồi.”
“Thật không?” Khuôn mặt người nào đó nhất thời thả lỏng không ít.
“Anh vì sao đột nhiên nhắc tới anh Lâm vậy?”
“Không có gì, chính là nghe nói anh ta là bác sỹ đẹp trai nhất bệnh viện , cô có cảm thấy vậy không?”
“Em không biết nữa, đối với em mà nói, anh Lâm chỉ là anh Lâm như một người anh trai vậy, thật sự thì em cảm thấy anh trông đẹp trai hơn –” Cô đang nói cái gì vậy! Lí Đình Ân ửng đỏ mặt. Có lẽ bởi vì nói chuyện phiếm không khí thoải mái, mới làm cho cô không tự giác nói ra những lời này.
Cô thật sự không nên nói những lời này, lần trước bảo vậy, Phàm Tu cũng rất tức giận bỏ đi, chỉ sợ lúc này lại chuyện xưa tái diễn.
Mạnh Phàm Tu nhướng mắt xoay người lại ,“Cô thật sự cảm thấy tôi bộ dạng có vẻ đẹp trai hơn sao?”
Mắt anh nhìn chằm chằm làm cho Lí Đình Ân đứng ở bên giường hai tay cứng ngắc giơ lên, không rõ anh vì sao truy vấn vấn đề này. Anh muốn tức giận sao?
“Em…… em không phải……”
“Không phải cái gì?” Không phải cảm thấy tôi có vẻ đẹp trai à? Lúc thì nói ‘anh đẹp trai’, một lát sau đã nói không phải, rốt cuộc cô là có ý tứ gì?
Anh quả nhiên lại tức giận, đáng lẽ cô không nên nói.
“Thực xin lỗi.”
“Tôi không muốn cô nghe cô cứ mở miệng ra là nói xin lỗi, cô……” Mạnh Phàm Tu không biết chính mình tức cái gì, mỗi lần nhìn thấy cô, anh sẽ kiềm chế được, giờ cũng vậy.
Thấy mặt cô xụ xuống, vẻ mặt vô tội, làm cho người ta nhìn liền…… Anh mạnh tay kéo cô qua , cô liền ngã vào vòng ôm của anh, lập tức lấy tay nâng khuôn mặt cô lên hung hăng hôn cô.
Mặc kệ cô có phải hay không cảm thấy anh có vẻ đẹp trai, tóm lại, cô chọc anh rất tức giận.
Lí Đình Ân bất thình lình bị hôn cả kinh mở lớn mắt, mà trong lúc kinh ngạc môi hé mở ra đồng thời làm cho lưỡi anh thuận thế tiến công vào cái miệng nhỏ nhắn của cô.
Không biết anh vì sao đột nhiên lại hôn cô, Lí Đình Ân khẩn trương nhắm hai mắt lại, ngực phập phồng đập, lưỡi người đàn ông này càng lúc không ngừng đùa giỡn, cô muốn tránh, anh liền càng thâm nhập sâu hơn , cuối cùng cô buông tha để mặc anh trằn trọc dây dưa bằng lưỡi hôn làm cho cô cảm giác toàn bộ hơi thở cơ hồ cũng bị anh cướp đoạt đi.
Bởi lẽ chính là tức giận nghĩ rằng trừng phạt cô nói chuyện vui vẻ hồ đồ, nhưng môi của nữ nhân này cùng với người cô càng làm cho người ta cảm giác giống nhau, hồn nhiên mềm mại, làm cho anh kìm lòng không đậu xâm nhập hôn sâu.
Hương vị của cô, chết tiệt tuyệt quá, không có vị son môi, hương hương vị ngọt ngào, mới giống mùi vị hoa quả làm sao?
Nội tâm tức giận bị nụ hôn này làm cho bình ổn lại, phát hiện cô thở cũng không xong, Mạnh Phàm Tu mới buông cô ra, cũng để cho chính mình cơ hội thở dốc.
“Phàm Tu!” Lí Đình Ân bị hôn làm cho thiếu dưỡng khí, toàn thân vô lực ngồi phịch ở trong lòng anh.
Mạnh Phàm Tu ôm cô, nhìn thấy cô yêu kiều mềm mại vô lực thở gấp,có chút đáng thương cùng bộ dáng bất lực , làm cho dục vọng ở trong lòng của anh lại sôi trào lên, sau đó, anh lại tiếp tục hôn lên cánh môi hồng nhuận .
Anh cảm thấy hạ thân chính mình đã rục rịch trỗi dậy, chỉ là một cái hôn mà thôi, nhưng lại làm cho anh nổi lên dục vọng mãnh liệt như thế , anh biết anh không chỉ muốn hôn nàng.
Một nụ hôn đã muốn làm cho nàng thở hồng hộc, lại lần nữa? Lí Đình Ân cảm thấy chính mình đã muốn không chịu được, bởi vì Phàm Tu hôn quá mãnh liệt, hoàn toàn không cho cô thời gian thở dốc, cô chỉ có thể bám vào người của anh, cùng anh lại một lần nữa triền miên hôn.
Khi cô có thể lại há miệng thở mới phát hiện chính mình không biết khi nào đã nằm trên giường, cặp mắt kia luôn nhìn thẳng như chìm ưngchằm chằm vào đôi mắt đen của cô , giờ phút này cô thấy ánh mắt cực nóng nhìn cô, và thấy rõ ràng trong đó tràn ngập dục vọng, làm cho ngực cô mãnh liệt kinh hoàng.
Mạnh Phàm Tu dùng ngón tay vuốt ve đôi môi hồng nhuận mê người cùng với khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp một cách hồn nhiên, anh biết rõ dục vọng của chính mình đã lâu không có phát tiết cho nên mới chỉ có một nụ hôn đã khiến cho anh khát vọng mãnh liệt như vậy.
Anh nhìn ra được năm đó cô lần đầu tiên nhìn thấy anh, trên mặt liền cùng hiện tại giống nhau mang theo e lệ, anh nhịn không được cúi đầu, hạ xuống hôn khẽ vài cái .
“Anh nghĩ anh muốn em, em nghĩ sao?” Áp lực dục vọng làm cho thanh âm anh nghe qua càng thêm trầm thấp.
Mặc dù ở một phút trước phát hiện dục vọng trong mắt anh , nhưng nghe anh nói ra, Lí Đình Ân chỉ cảm thấy trái tim chính mình khẩn trương như say ma túy.
Chờ cô trả lời nhưng Mạnh Phàm Tu lại cảm thấy chính mình cũng khẩn trương không kém, chẳng lẽ là bị cô lây bệnh?
Anh từng có rất nhiều đàn bà, đều là ngươi tình tự nguyện, cũng không cưỡng cầu, nhưng giờ phút này dục vọng mãnh liệt làm cho thân thể anh buộc chặt, mà người con gái ở dưới lại muốn nói lại thôi, cô là cố ý muốn tra tấn anh sao?
“Em không trả lời , anh coi như em đồng ý.”
Vừa nói xong, một giây sau anh đã cấp bách hôn lên môi cô làm cô hoàn toàn không có cơ hội trả lời anh .
“Phàm Tu……”
Thanh âm Lí Đình Ân run nhè nhẹ, thân thể quang lõa đã làm cho cô đủ thẹn thùng, Phàm Tu lại vẫn hôn cô, chỗ nào cũng đều hôn, làm cho trên mặt cô nhiệt khí tăng cao, khuôn mặt nhỏ nhắn toàn bộ hồng lên hết mức.
Mạnh Phàm Tu mạnh mẽ xâm lược anh có vẻ không khống chế được, chẳng qua là một tháng không có phát tiết, lại khiến cho anh trở nên như thế khát cầu như vậy sao?
Sự thật vấn đề giống nhau không tồn tại, kịch liệt hoan ái đối Lí Đình Ân mà nói là lần đầu thể nghiệm, đối Mạnh Phàm Tu tựa hồ cũng giống nhau, cô đáp lại thân mình đón ý hùa theo anh , đem hai người chưa từng có tâm tình tuyệt vời cảm thụ đưa đến điểm cao nhất……