Ngồi trong văn phòng, nhìn cái di động trên bàn, Mạnh Phàm Tu do dự không biết có nên gọi điện thoại hay không.
Mười giờ rồi, cái cô nhóc kia còn đang ngủ sao?
Buổi sáng, anh tinh thần sảng khoái chuẩn bị đi làm, thấy người con gái bên cạnh vẫn còn đang thở đều mà ngủ, tối hôm qua sau khi xong việc, anh giúp cô lau cơ thể, nhưng cũng không đem cô về phòng, mà để cô lại ngủ trong phòng anh.
Anh đứng dậy thay quần áo cũng không đánh thức cô, biểu tình ngủ say còn có ánh mệt mỏi, có lẽ vì biểu tình như vậy, anh không có đánh thức, cho cô tiếp tục ngủ, đồng thời giúp cô gọi điện thoại xin nghỉ phép, lý do là thân thể không thoải mái.
Anh cảm thấy xương bả vai rất thoải mái, xem ra kĩ thuật mat xa của cô rất tốt.
Khi Mạnh Phàm Tu đang do dự có nên gọi về nhà hay không, hay khi trở về muốn nói gì thì nói, thì thư ký thông báo nói Tiết Nhược Ngưng muốn gặp hắn.
“Cho cô ta vào.”
“Vâng.”
Tối hôm đó, anh tận mắt thấy Tiết Nhược Ngưng đẩy mạnh Lí Đình Ân xuống bể bơi, bởi vì tầm mắt anh không có rời đi, cũng vì thế mà anh là người đầu tiên nhảy xuống cứu.
Đối với việc làm như vậy của cô ta, thật sự làm cho anh kinh ngạc, chẳng lẽ những lời khéo léo hào phóng của cô ta đều là giả?
Tiết Nhược Ngưng là một người đàn bà xinh đẹp có sức quyến rũ, hơn nữa rất khác so với những phụ nữ khác anh quen lúc trước, cô rất ít hỏi về việc tư của anh, anh rất tán thưởng sự thông tuệ của cô, đối anh mà nói, cô là bạn giường tốt nhất.
Nhưng có bao nhiêu ưu điểm đi chăng nữa cũng không kéo lại được việc này, xem ra anh nên giải quyết đi thôi.
Có lẽ nguyên nhân chính cô ta đẩy Lí Đình Ân xuống nước là bởi vì trước đó, anh có ý định chấm dứt quan hê với cô, không có nguyên nhân gì đặc biệt chỉ cảm thấy muốn chấm dứt, nếu không phải vì việc đính hôn cùng Lí Đình Ân làm anh phiền lòng tìm đến cô ta, bọn họ sớm đã muốn chấm dứt.
Tiết Nhược Ngưng mặc kệ khi nào đều muốn cho mọi người nhìn thấy vẻ xinh đẹp nhất của cô, huống chi hôm nay tới gặp Mạnh Phàm Tu, cô lại càng cố ý trang điểm đậm hơn.
Mới rồi cô còn lo lắng Mạnh Phàm Tu không muốn gặp cô, may mắn, bởi vì hôm nay cô không thể không gặp anh.
“Phàm Tu, em còn nghĩ anh không muốn gặp lại em đấy!” Tiết Nhược Ngưng chạy đến bên người anh, lại bị tay anh cản lại.
“Tôi còn phải đi họp, cô có chuyện gì cần nói.”
“Gần đây anh đối với em rất lạnh lùng, anh biết không? Em luôn chờ điện thoại của anh.”
“Cô hai ngày trước không phải vừa gọi cho tôi?” Có lẽ đối một người không có cảm giác, tính nhẫn nại cũng sẽ không có.
Tiết Nhược Ngưng sắc mặt khẽ biến.“Phàm Tu, anh không phải vẫn còn giận chuyện đêm đó đấy chứ? Em có thể giải thích, nhưng em thật sự không đẩy Lí Đình Ân xuống bể bơi.”
“Cô đến tìm tôi, vì chuyện này?” anh đứng lên,“Được, tôi nhận lời giải thích của cô, nếu không có việc gì để nói……”
“Chờ một chút, Phàm Tu.” Thấy anh như muốn rời khỏi văn phòng,Tiết Nhược Ngưng không còn cách nào, đành phải nói ra nguyên nhân tìm anh.“Phàm Tu, em cần anh giúp.”
Anh biết ý tứ của từ giúp, bởi vậy trở lại ngồi ghế, sau đó từ ngăn kéo lấy ra tấm chi phiếu, ngay cả nhìn cô cũng không liền hỏi:“Lần này cô cần bao nhiêu?”
“Phàm Tu, anh biết, em lần sau sẽ trả lại đủ……”
“Muốn bao nhiêu?”
“Ba trăm vạn.” Tuy rằng lần trước anh mới cho cô ta ba trăm vạn, nhưng cô cần nhiều hơn, bởi vì lần trước đến Paris chi quá nhiều tiền, hơn nữa còn đặt không ít quần áo.
“Được.” Mạnh Phàm Tu lập tức đưa tờ chi phiếu, cho cô đến ngân hàng lấy tiền, mặt khác, anh lại một tờ chi phiếu khác đã sớm chuẩn bị.“Cái này cũng cho cô.”
Một lần đưa cô hai tờ? Tiết Nhược Ngưng nghi hoặc cầm chi phiếu, hé ra một tờ ba trăm vạn, tờ còn lại ba trăm vạn thập bội, ba trăm ngàn, Phàm Tu vì cái gì mà đưa cô nhiều vậy?
“Phàm Tu, anh……”
“Chúng ta chấm dứt đi, từ nay về sau không cần đến nữa.” Mạnh Phàm Tu biểu tình đạm mạc nói xong. Tuy rằng anh không có tính qua mình đưa cô ta bao nhiêu tiền, nhưng phía trước phía sau thêm hẳn cũng hơn vài trăm ngàn.
Nghe anh nói muốn chấm dứt, Tiết Nhược Ngưng khiếp sợ không thôi, tuy rằng biết anh dạo này đối với cô lạnh nhạt, cũng đã phát hiện ra có chuyện không đúng, nhưng không nghĩ tới anh sẽ chia tay nhanh như vậy.
“Vì sao muốn chia tay? Là vì em lấy tiền của anh sao? Em đây……” Nhìn chi phiếu trên tay, vẻ mặt cô ta giãy dụa, tuy muốn nói đem chi phiếu trả cho anh, nhưng là cô đang thực sự cần tiền.
Mạnh Phàm Tu chờ cô ta đem lời nói hết, nhưng đáng tiếc là, cô vẫn muốn hai tờ chi phiếu kia, đối với cô ta mà nói, quan hệ bọn họ lúc đó so ra vẫn kém hai tờ chi phiếu.
Kỳ thật cũng không có gì đáng kinh ngạc, bởi vì bọn họ trong lúc đó vẫn tồn tại quan hệ tiền bạc.
“Nhược Ngưng, chúng ta chia tay đi”
“Anh thật sự muốn chia tay với em sao?”
“Chi phiếu cô đã cầm trên tay.”
“Anh!” Tiết Nhược Ngưng tức giận không thôi, nhưng là hiểu được anh là thật sự muốn chia tay, nhưng cô sẽ không tức đến phát ngốc mà trả chi phiếu lại cho anh, dù sao nếu muốn chia tay, như vậy đây là thứ cô nên lấy được.
“Tôi hi vọng từ nay về sau cô sẽ không gọi cho tôi nữa.”
“Em sẽ không gọi điện thoại cho anh.” Cô nhận lấy chi phiếu,“Em có thể biết nguyên nhân vì sao anh muốn chia tay? Cùng Lí Đình Ân có liên quan?”
“Trước kia cô rất ít khi hỏi chuyện của tôi, hiện tại cũng không cần biết.”
Mạnh Phàm Tu cự tuyệt trả lời, anh luôn xem nặng việc riêng tư, cũng không biết việc chia tay cùng cô ta có liên quan đến Lí Đình Ân hay không.
Nhớ tới cái bé con ngọt ngào kia, không biết cô còn đang ngủ không?
Khi Lí Đình Ân tỉnh lại đã hơn 11 giờ, nhưng đã bị kinh hách không nhỏ.
Trừ bỏ phát hiện chính mình trần truồng ngủ trên giường Mạnh Phàm Tu, mặt khác nhìn đến đồng hồ báo thức, 11 giờ 2 phút? Cô có nhìn lầm hay không?
Cô rất nhanh xuống giường, chịu đựng đau đớn giữa hai chân, cô mặc áo ngủ vào, đi ra khỏi phòng Mạnh Phàm Tu. Trong phòng khách cũng không có người, anh đã đi làm?
Thế vì sao lúc anh đi, anh không có đánh thức cô? Cô cũng muốn đi làm.
Thế này thì tốt rồi, cô không đi làm, bệnh viện bên kia làm sao bây giờ?
Lí Đình Ân vội vàng trở lại phòng, cầm lấy di động muốn gọi điện thoại, mới phát hiện có bao nhiêu cuộc gọi nhỡ, đều là Nhã Lâm gọi cho cô, cô cấp tốc gọi lại.
“Nhã Lâm, tớ……”
“Đình Ân, Cậu thân thể không thoải mái chỗ nào? Đêm qua không phải vẫn tốt sao?”
“hả ?” Cô thân thể không thoải mái?
“Nghe nói là Mạnh tổng giám đốc gọi điện thoại cho viện trưởng, nói cậu thân thể không thoải mái muốn xin phép một ngày, sau đó viện trưởng gọi chủ nhiệm, tớ cảm thấy rất khoa trương nha.” Chính là xin phép nghỉ, ngay cả viện trưởng cũng tự mình gọi điện thoại đến đây.
Phàm Tu gọi điện thoại thay cô xin phép? Vì sao?
“Đình Ân, cậu làm sao không thoải mái?”
“Tớ…… Khụ khụ, tớ yết hầu có điểm không thoải mái, khả năng bị cảm.” Cô đành phải giả ho khan vài tiếng. Lý do chân chính đâu dám nói ra, cho dù Nhã Lâm là bạn tốt của cô, cô cũng sẽ cảm thấy ngượng ngùng.
“Thật không?”
“Nhã Lâm, cám ơn cậu đã quan tâm.”
“Cậu thân thể đã không thoải mái, chúng ta lần khác mang quà tới thăm.”
“Ân.”
Sau đó Đinh Nhã không cùng cô nói nhiều, muốn cô nhanh chút đi nằm nghỉ ngơi cho tốt. (aoi: ây za chém nhiều quá, ta hiểu là chính thôi…)
Toàn thân vô lực nằm trên giường, bạn tốt như vậy quan tâm nàng, Lí Đình Ân cảm thấy chính mình không nên nói dối, nhưng là, chuyện tối hôm qua……
Nghĩ tới tối hôm qua, hai má cô nhịn không được đỏ lên.
Tối hôm qua rốt cuộc vì sao lại biến thành như vậy? Phàm Tu chẳng những hôn cô, mà còn ……
Cho tới bây giờ, cô vẫn cảm nhận được khi Phàm Tu ôm cô, mãnh liệt lại nóng rực, thân mình cô lại cảm thấy hơi nóng lên.
Làm sao bây giờ?
Trong lòng nhảy thật nhanh, buổi tối nhìn thấy Phàm Tu, cô thật không biết, anh thấy chuyện phát sinh tối qua của hai người thế nào?
Càng nghĩ càng khẩn trương, đầu càng hỗn loạn, cô theo trên giường đứng lên, miệng mở to hít sâu, thử điều chỉnh nội tâm đang khẩn trương của mình.
Đột nhiên, điện thoại vang lên, làm cho cô hoảng sợ, thấy người gọi tới là Mạnh Phàm Tu, trong lòng thiếu chút nữa nhảy ra ngoài.
“Phàm, Phàm Tu?”
“Em tỉnh?”
“Vâng.”
“Em……”
“hả?” Anh muốn nói cái gì?
“Không có việc gì, anh gác điện thoại.”
“Cái kia…… Cám ơn anh đã giúp em xin nghỉ phép.”
“Không có gì.”
Giây tiếp theo, Lí Đình Ân chợt nghe đến tiếng “Đô đô”, điện thoại bên kia đã ngắt.
Anh rốt cuộc vì sao gọi điện thoại cho nàng?
Ngẫm lại, tuy rằng cô trộm lấy số di động của anh, nhưng hình như đây là lần đầu tiên anh gọi cho cô, bất quá bọn họ vừa mới nói chuyện…… Đó là nói chuyện sao?
Bình thường bọn họ cũng rất ít nói, lại càng không dùng di động nói chuyện, nhất định là xấu hổ.
Cô cảm thấy mình bình tĩnh hơn, là vì giọng điệu của Phàm Tu sao? Bình thường anh vẫn có hai kiểu, lạnh lùng và thản nhiên, đối với chuyện tối qua cũng không đề cập đến, anh gọi điện riêng cho cô, nhưng không có nói vì sao, chẳng lẽ hi vọng chuyện gì cũng không có phát sinh?
Có thể, tối hôm qua bọn họ hai người đều có điểm không khống chế được, cho nên mới……
Không phải thường có người sẽ phát sinh một đêm tình sao? Có lẽ cô cùng Phàm Tu tình huống chính là như thế.
Có lẽ cô không nên tưởng tượng nhiều.
Sau khi nghĩ vậy, cô cảm thấy tâm tình không còn khẩn trương nữa, nhưng thay vào đó, là cảm giác mất mát nồng đậm.
Thân hình yêu kiều mềm mại leo lên trên thân người đàn ông, liên tiếp cuồng nhiệt va chạm mãnh liệt không thôi, cuối cùng vô lực yếu đuối, thở gấp liên tục.
Mạnh Phàm Tu đem người con gái trong lòng đặt lên giường, Lí Đình Ân chậm rãi nhắm mắt lại, nhìn khuôn mặt choáng váng xinh đẹp vì nhiễm tình mà ửng hồng, anh nhịn không được lại hôn.
Sau lần đầu tiên bọn họ phát sinh quan hệ, Lí Đình Ân không nghĩ đến có lần thứ hai, cho tới hôm nay, cô mờ mịt muốn ngủ nhưng bây giờ không nhớ nổi đây là lần thứ mấy, là lần thứ sáu hay là thứ bảy? (aoi: ta làm có nhầm kh? @@ Cam: Nhầm là nhầm thế nào được, ta beta vẫn vậy mừ)
Tối hôm qua Phàm Tu không biết vì sao làm vậy, sau khi cô cùng Nhã Lâm mời anh Lâm đi ăn trở về, cư nhiên phát hiện anh về còn sớm hơn cô, sau đó cả một đêm lại làm không cho cô xuống giường.
Tại sao bọn họ lại ngủ cùng nhau?
Ngày đó, Phàm Tu thay cô xin phép, buổi tối tan tầm trở về, anh muốn cô một giờ sau vào phòng anh, cô nghĩ xương bả vai của anh vẫn chưa thoải mái, kết quả sau khi vào phòng, lời anh nói làm cô ngây ngốc.
“Về sau chuyển vào đây ngủ cùng anh.”
“A?” Cùng nhau ngủ? “Sao lại thế, em không ..?”
Cô không có trả lời, anh giống như tức giận kéo cô lại, cho cô một cái hôn nồng nhiệt, sau đó, từ đêm đó, cô liền ngủ trong phòng anh luôn.
Nhưng là, hẳn là phải hỏi cô có vấn đề không chứ? anh không phải chán ghét cô sao vì sao lại muốn cùng cô chung chăn gối?
Anh không có giải thích, mà cô lại không biết nên hỏi anh cái gì, cứ như vậy, bọn họ cùng giường mà ngủ, đến nay đã một tuần, chính là trong tuần này cô mất ngủ trầm trọng, tựa như hiện tại, cô rất mệt mỏi.
Cô thích anh sau khi hoan ái, luôn hôn nhẹ cô như vậy, chắc anh nghĩ cô vẫn còn đang ngủ? Kỳ thật không có, cô hưởng thụ sự ôn nhu vuốt ve của anh, nếu có thể, cô thật muốn mở to mắt, xem ánh mắt anh có dịu dàng như vậy không, nhưng cô thật sự rất mệt ……
Mạnh Phàm Tu hôn đôi môi hồng nhuận kia, chú ý tới hàng lông mi không động của cô, anh biết cô đang ngủ.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng vẽ phác khuôn mặt của người con gái ngủ say bên cạnh, mười năm trước lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh chỉ biết khuôn mặt tú lệ này sau khi lớn lên nhất định sẽ rất đẹp, hiện tại quả nhiên thực xinh đẹp.
Mà sau khi trải qua hoan ái, khuôn mặt nhỏ nhắn nhẹ nhàng nhiễm một tầng đỏ, hơi thở mê người không nói lên lời, hồn nhiên mang theo bí mật kiều diễm.
Hôm đó tan tầm, thấy cô đứng ở cửa trước cười với anh, quyến rũ dục vọng anh, anh lập tức liền biết, anh muốn cô, cho nên muốn cô chuyển vào phòng mình.
Sau khi phát sinh quan hệ, bọn họ trong lúc đó cũng không có nhiều thay đổi lắm, mười năm anh đối với cô đạm mạc, muốn thay đổi cũng khó khăn.
Người ngoài chỉ nghĩ đến cô là con gái tình nhân của cha anh, bởi vậy anh mới chán ghét cô, thực ra, cô là con gái ai anh cũng không để ý, điều làm anh thực sự để ý là, thấy cha đối với cô yêu thương, thật giống như cha và con gái, làm trong mắt anh thân là đứa con được sinh ra cảm thấy nực cười, thậm chí cảm thấy chán ghét, bởi vì cha ngay cả cười với anh cũng chưa từng có qua một lần. (aoi: thìa ra là thế…anh ghen!!! Há há…Tu ca: *trừng*…aoi: a ha ha… *xách dép chạy* Cam: Không phải thế đâu, anh ý điêu đấy, kiểu gì chả phải cười một lần *giả ngu* Cười đểu chẳng han! *Bốp bốp* Dép đâu mà lắm thế)
Bởi vậy, anh đối với cô lạnh lùng, không muốn thấy cô là đương nhiên, nhưng cô trước lại cực kì kì quái, có vẻ như mỗi lần anh về đều thấy cô ở trước cửa nghênh đón, trước kia mỗi lần anh về nhà, cô cũng luôn chạy đến trước mặt anh, ôn nhu cười ngọt, lúc ấy anh nghĩ cô là muốn lấy lòng anh.
Hóa ra cô thích anh, hai má hồng nhuận là vì thẹn thùng.
Nói thực ra, cảm giác của anh đối với cô thực vi diệu, anh nên chán ghét cô, nhưng không thể phủ nhận, tầm mắt chính mình không tự chủ được càng lúc càng bị khuôn mặt thanh khiết mỹ lệ hấp dẫn, có lẽ cảm thấy như vậy chính mình buồn cười hơn cả chả mình, bởi vậy anh không cho cô xem sắc mặt hòa nhã.
Hơn nữa với việc cha muốn anh kết hôn cùng cô, anh thật sự không thể thông cảm, anh cho rằng, vì trong tâm cha cảm thấy tiếc nuối không thể cưới mẹ Lí Đình Ân, về phương diện khác hẳn là vì muốn “con gái” đáng yêu ở lại Mạnh gia vĩnh viễn, căn bản không để ý đến tâm tình của anh, nên anh tuyệt đối không có khả năng cưới cô.
Nếu bọn họ trong lúc đó lập trường không có khả năng có điều thay đổi, như vậy chính thì chuyện trên giường là thế nào?
Dù sao kì hạn 6 tháng sắp đến, cô phải rời đi, mà phía trước, bọn họ không cần thay đổi cái gì, ít nhất sau khi chấm dứt quan hệ cùng Tiết Nhược Ngưng, trong khoảng thời gian ngắn hắn không cần tìm bạn giường mới. (Cam: ông này đểu dữ)
Sáng sớm 6 giờ rưỡi, đồng hồ báo thức vang lên, Lí Đình Ân rất nhanh theo trên giường đứng dậy tắt đi đồng hồ báo thức, cô quay đầu, người đàn ông bên người vẫn ngủ như trước, mới thở nhẹ ra, cô sợ đánh thức anh.
Đi ra khỏi phòng ngủ của Mạnh Phàm Tu, cô trở về phòng, rửa mặt chải đầu sau đến phòng bếp chuẩn bị làm bữa sáng. Tuy rằng cô hiện tại ở phòng Mạnh Phàm Tu, nhưng đồ của cô vẫn đặt ở phòng khách.
Cô vẫn như lúc trước chuẩn bị bữa sáng cho 2 người, đem một phần vào lồng bàn che lại, lại rót cho mình cốc sữa, rồi ăn cơm. (aoi: cái lồng bàn là chém nha..nguyên văn là màng giữ tươi)
Cô thích tự làm bữa sáng, cũng thích thời gian bữa sáng.
Lúc còn nhỏ, mẹ cô phải đi làm đến tận khuya mới về, bởi vậy bữa sáng liền biến thành thời gian của cô cùng mẹ, đó là khoảng thời gian hạnh phúc, hai mẹ con rất thích nói chuyện phiếm, cô thường nói chuyện phát sinh ở trường, còn mẹ luôn luôn lắng nghe.
Sau đó được Mạnh thúc thu dưỡng, cô cho dù không cần đến trường đi học hay đi làm, cũng đều rời giường sớm, cùng Mạnh thúc ăn sáng.
Đang lúc ăn xong bữa sáng cầm cốc sữa lên uống, lại thấy người nguyên bản đang ngủ lại xuất hiện trước bàn ăn, hại cô thiếu chút nữa bị sặc sữa.
Cô vội vàng buông cái cốc.“Phàm Tu, anh sao rời giường sớm thế?” Cùng nhau sống đã hơn 2 tháng, ngày đi làm cũng không thấy anh rời giường sớm vậy.
Mạnh Phàm Tu không nói gì, chỉ đi vào bàn ăn.
“Chẳng lẽ là bị đồng hồ của em đánh thức? Thực xin lỗi.” Đúng là vẫn đánh thức anh.
Anh đúng là bị đồng hồ của cô đánh thức, chính là mấy lần trước, anh sẽ ngã đầu tiếp tục ngủ, nhưng hôm nay không biết như thế nào, chính là không có buồn ngủ, bởi vậy mới rời giường.
Anh rất ít khi rời giường sớm, lại không biết muốn làm cái gì, liền đi ra khỏi phòng tìm việc làm, vừa lúc thấy cô một mình lẳng lặng ăn bữa sáng.
“Phàm Tu, em có làm bữa sáng cho anh, là sandwich chân giò hun khói.” Lí Đình Ân bỏ cái lồng bàn, lại có chút do dự, không biết anh có chịu ăn hay không.
Mạnh Phàm Tu nhìn, vẫn là không hề động làm, Lí Đình Ân không khỏi cười khổ, cô đoán anh hẳn là sẽ không ăn. Nghĩ đến anh sẽ xoay người rời đi, không ngờ anh lại ngồi xuống.
“Anh muốn uống cà phê.”
“Dạ?”
“Cho anh một ly cà phê đen.”
Giật mình hoàn hồn, cô lập tức nở nụ cười vui vẻ.“Được.”
Cô nhanh chóng pha cà phê cho anh. Tuy rằng rất muốn ngồi xuống cùng anh nói chuyện, nhưng cô không quản nổi xe bus.“Phàm Tu, thực xin lỗi, em phải đi.”
Vội vàng trở về phòng lấy túi xách, trước khi ra khỏi cửa, cô lại chạy tới muốn nói tạm biệt hắn, sau khi thấy anh ăn bữa sáng cô làm, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời tỏa sáng.
Nhìn Lí Đình Ân cười đến thực vui vẻ ra khỏi cửa, Mạnh Phàm Tu dường như không có việc gì thu hồi tầm mắt. Chỉ là ăn bữa sáng thôi, cao hứng vậy sao?
Anh lại căn miếng sandwich, hương vị cũng không tệ lắm.