Tông Anh còn chưa kịp cầm lại túi thuốc trong tay anh, cửa thang máy đã mở ra.Cô đành từ bỏ ý định, nói với Thịnh Thanh Nhượng “Đi theo tôi”, rồi đi thẳng ra ngoài.
Thịnh Thanh Nhượng thả lỏng nắm tay như trút được gánh nặng, cùng cô ra khỏi
thang máy, lập tức thấy Tông Anh rẽ sang hành lang bên phải.
Đi
trên tấm thảm dày, mỗi bước chân đều khẽ khàng, ánh đèn ấm áp rọi xuống
đỉnh đầu khiến mái tóc ẩm ướt của cô ánh lên nét dịu dàng. Thịnh Thanh
Nhượng đi sau lưng cô, trong lòng trào dâng một cảm giác quen thuộc,
tiếng Pháp gọi là Déjà vu…
Mười ngày trước, trước khi khách sạn
Hoa Mậu bị đánh bom, anh cũng dẫn cô đi xuyên qua hành lang như vậy, có
điều ánh sáng và mùi hương nơi đó khác hoàn toàn… Bên ngoài không có
tiếng bom đạn, chìa khoá mở cửa cũng đổi thành thẻ mở cửa phòng gắn chip thông minh, chỉ có người là không thay đổi.
Cô mở cửa ra, thoáng dịch sang một bên mời anh vào trong, đồng thời đưa
tay cầm chiếc túi trong tay anh, cúi đầu đề nghị: “Anh đi tắm trước đi,
tắm xong lại xử lý vết thương sẽ ổn thoả hơn.”
Thịnh Thanh Nhượng nhất thời đứng không nhúc nhích, Tông Anh ngẩng đầu lên hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
“Không.” Giọng anh có chút gì đó bối rối, nói xong liền vội vàng xoay người vào phòng tắm, đóng cửa lại.
Tông Anh đi đến trước sô pha, đặt túi thuốc lên bàn trà hình tròn, đưa tay
lật các loại thuốc lên – những gì cần có đều có, coi như đầy đủ.
Cô ngồi xuống, trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy, cô lại nhìn đồng hồ, nhàm chán bật ti vi lên.
Trên màn hình tinh thể lỏng 42 inches đang phát lại lễ duyệt binh quy mô lớn hôm qua. Đã 70 năm kể từ khi chiến tranh kết thúc, nhưng vài tiếng
trước, người đang đứng trong phòng tắm kia mới vừa trải qua giai đoạn
đầu của cuộc chiến tranh.
Ánh mắt Tông Anh dần tối xuống, cũng không để ý tiếng nước chảy trong phòng tắm vang lên bao lâu.
Thịnh Thanh Nhượng đứng một mình trước bồn rửa mặt giặt áo sơ mi, máu thấm
vào sợi vải, dường như làm cách nào cũng không giặt sạch được. Anh đột
nhiên dừng lại, hai tay chống lên thành bồn, tất cả các mạch máu trên mu bàn tay căng lên. Anh lại ngẩng đầu nhìn khuôn mặt mình trong gương,
cuối cùng tắt vòi nước đi, tiếng ti vi bên ngoài càng thêm rõ ràng…
Xen lẫn với khúc quân hành của cuộc diễu binh là giọng của người thuyết
minh, lặp đi lặp lại nhấn mạnh bốn chữ “kháng chiến thắng lợi”.
Thịnh Thanh Nhượng mở cửa bước ra ngoài.
Không có quần áo sạch để thay, anh đành mặc áo choàng tắm. Tông Anh quay đầu
nhìn anh, cũng không thấy có gì khác thường, cô không đứng dậy, chỉ nói: “Ngồi đi, tôi giúp anh xử lý vết thương.”
Thịnh Thanh Nhượng
không tiện từ chối, nghe lời cô ngồi vào ghế sô pha. Tông Anh đưa tay
kéo túi thuốc lại gần, thành thạo xé ni lông niêm phong chai cồn, mượn
ánh đèn từ trần nhà rọi xuống, giúp anh xử lý vết thương.
Rượu cồn gây ra kích thích mạnh khiến Thịnh Thanh Nhượng khẽ nhíu mày, Tông Anh
nói: “Sâu hơn một chút sẽ phải khâu vết thương, anh hết sức may mắn
đấy.” Nói xong liền mở hộp thuốc. Lúc bôi thuốc, Thịnh Thanh Nhượng hỏi
cô: “Tông tiểu thư, vì sao hôm nay cô lại ở Nam Kinh?”
Tông Anh
không e dè đáp: “Bà ngoại tôi về nước tìm người thân, bà có người nhà
sống ở Nam Kinh nên tôi đưa bà đến đây.” Ánh mắt cô trước sau vẫn tập
trung vào vết thương của anh, khẽ chớp mắt, lúc này lại đột nhiên ngẩng
đầu nhìn anh, hỏi: “Còn anh thì sao? Vì sao anh lại ở đó, vết thương này ở đâu ra, những ngày qua anh đã đi đâu?”
Một chuỗi câu hỏi bật ra khỏi miệng. Quá mức hiếu kỳ – hoàn toàn không giống tác phong bình thường của cô.
Đối mặt với câu hỏi của cô, Thịnh Thanh Nhượng đột nhiên cụp mắt, chạm vào
ánh mắt cô trong tích tắc, anh hơi sững sờ, cô dời mắt sang chỗ khác,
ngón tay mềm mại áp nhẹ lên mặt anh, khiến lớp bông băng dán chặt làn
da.
Thấy anh không trả lời, Tông An dùng giọng mũi “Hửm?” một tiếng.
Thịnh Thanh Nhượng cụp mắt, đáp: “Toà nhà mà Tông tiếu thư đang ở, hơn bảy
mười năm trước, từng là dinh thự nhà họ Thịnh ở Nam Kinh, tối nay tôi về đó để lấy một tập tài liệu. Còn vết thương này là chẳng may trúng đạn ở bến tàu. Những ngày qua, các nhà máy ở Thượng Hải bắt đầu vận chuyển
vật tư, thủ tục đi lại nặng nề phiền toái, tôi phải đi qua đi lại giữa
Thượng Hải và Trấn Giang, thay họ xử lý một số việc, vì thế rất lâu chưa về nhà trọ.”
“Vậy buổi tối những ngày qua anh nghỉ ngơi ở đâu?”
“Có một số cửa hàng hoặc bệnh viện mở cửa cả đêm, tôi có thể đến đó nghỉ chân.”
“Vì sao không quẹt thẻ?”
“Hả?” Thịnh Thanh Nhượng tỏ ra bất ngờ khi cô có thể thấy rõ mỗi lượt giao
dịch, lại đáp: “Có người mua chiếc đồng hồ đeo tay của tôi nên tôi cũng
có chút tiền để dùng, hôm qua vừa tiêu hết.”
Tất cả các câu trả
lời của anh đều không có vấn đề gì, Tông Anh bắt đầu xử lý vết thương
trên cổ anh. Cằm anh che mất một khoảng ánh sáng, Tông Anh phải ghé sát
lại mới có thể thấy rõ, hơi thở như có như không mơn trớn làn da mỏng
manh nơi cổ anh.
“Anh Thịnh?” Lúc dán bông băng, cô đột nhiên lên
tiếng, yết hầu anh cử động lên xuống vì căng thẳng, anh hỏi: “Có chuyện
gì vậy?”
“Anh không muốn làm phiền tôi phải không?”
“Không,
Tông tiểu thư, chỉ là…” Anh nói năng lộn xộn, định đưa ra lời giải
thích, nhưng Tông Anh đột nhiên buông tay ra, ngay khi anh thở phào nhẹ
nhõm, định giải thích tử tế, Tông Anh lại đưa tay nắm lấy cằm anh: “Há
miệng ra.”
Anh là một bệnh nhân ngoan ngoãn, nghe lời cô há miệng ra, cơn đau nhói trên khóe môi trở nên rõ ràng hơn.
Là vết thương nhỏ để lại khi mảnh kim loại sắc nhọn sượt qua, không chảy máu, cũng không dễ phát hiện, nhưng Tông Anh thấy được.
Cô đột nhiên dùng ngón tay xoa lên khóe môi anh, hỏi: “Đau không?”
Một người ngẩng đầu, một người cúi đầu, ánh mắt chạm nhau, gần trong gang
tấc, xen vào đó một thoáng bối rối, lại có phần kiềm chế tế nhị.
Tông Anh lập tức buông tay ra, thản nhiên nói: “Chỗ này không cần bôi thuốc cũng rất mau lành, không cần để ý.”
Cô đứng dậy đi rửa tay, lúc ra khỏi phòng tắm, lễ duyệt binh trên ti vi đã gần kết thúc, nhưng tiêu đề “Tròn 70 năm kháng chiến thắng lợi” trong
góc vẫn chưa biến mất, Thịnh Thanh Nhượng nhìn góc màn hình, da thịt
phần gò má trước sau không thể thả lỏng.
Những năm tháng giống như địa ngục, tuy sau cùng sẽ kết thúc, nhưng rốt cuộc vẫn quá lâu dài,
liệu có bao nhiêu người có thể cầm cự đến ngày đó?
Lúc anh nghiêng đầu nhìn về phía Tông Anh, cô khom người cầm điều khiển, tắt ti vi đi.
Cô nói: “Hiện tại anh cần nghỉ ngơi.” Nếu không lấy sức đâu mà đối mặt với ngày mai?
Căn phòng quy về im lặng, Tông Anh lại hỏi: “Anh phải ở lại Nam Kinh bao nhiêu ngày?”
Anh đáp: “Ngày kia lại về Thượng Hải.”
“Vậy anh cất kỹ thẻ mở cửa phòng, ngày mai cứ đến đây mà nghỉ.” Tông Anh
nói, đoạn đi ra cửa, trước khi ra ngoài còn để lại một câu: “Ngủ ngon.”
Thịnh Thanh Nhượng còn chưa kịp chúc cô ngủ ngon, Tông Anh đã đóng cửa lại.
Lúc Tông Anh trở về, bà ngoại đã ngủ.
Cô nằm xuống chiếc giường cạnh cửa sổ, điều hoà hoạt động không ngừng
nghỉ, rèm cửa sổ khép non nửa, không rõ là ánh trăng hay ánh đèn, khiến
căn phòng toát lên cảm giác rét căm căm.
Trở mình trằn trọc, một đêm không chợp mắt.
Ngày tiếp theo, Tông Anh và bà ngoại mời lại nhà bà dì, hai bà cháu quyết
định đặt bữa trưa tại nhà hàng ở trung tâm thành phố, khách khứa đến
đông đủ, ngồi chật kín cả bàn.
Bữa tiệc rất náo nhiệt, hai bà trò
chuyện về những kỉ niệm cũ mãi không dứt, bọn nhỏ chưa ăn cơm xong đã
chạy lung tung khắp phòng, Tông Anh có chút đau đầu, cô tìm cớ ra ngoài, định đi lấy cốc nước nóng uống thuốc, cô em họ cũng đi ra.
Cô hỏi: “Đầu chị còn đau không? Vì chưa nghỉ ngơi đầy đủ à?”
Tông Anh gật đầu, trả cốc thuỷ tinh lại cho nhân viên phục vụ trong hành lang.
Cô em họ lại nói: “Hai bà định ăn cơm xong rồi đi uống trà, chị muốn về nghỉ ngơi hay đi dạo bách hoá với mọi người?”
Tông Anh nhớ tới chiếc áo sơ mi loang lổ vết máu treo trong phòng tắm hôm qua, đáp: “Chị đi cùng mọi người.”
Cô cũng không định dấu diếm việc mua đồ của mình, bình thản vào cửa hàng
bán quần áo nam, dừng chân trước giá trưng bày áo sơ mi được xếp gọn
gàng, một tay vẫn để trong túi, tay kia đưa lên giữa không trung, xem
trong chốc lát, cuối cùng chỉ một chiếc áo trong số đó nói: “Cho tôi
chiếc áo kia.”
Nhân viên cửa hàng hỏi: “Xin hỏi chị cần kích cỡ như thế nào?”
Tông Anh thoáng hồi tưởng lại, đáp: “Chiều cao 184-185m, cân nặng 72-74kg.”
Khả năng quan sát của cô rất chuẩn, sai số sẽ không quá lớn.
Lúc tính tiền, cô em họ đứng bên cạnh hỏi: “Ồ, chị mua quần áo cho bạn trai à?”
Tông Anh đang cúi đầu ký hoá đơn POS, thấy em họ đột nhiên hỏi vậy, bút
trong tay cô ngừng lại trong giây lát, trả lời: “Vẫn chưa tính là bạn
trai.”
Cô em họ lại hỏi: “Vậy là bạn bè như thế nào?”
“Là
một người bạn có duyện phận rất sâu sắc.” Nói xong, Tông Anh chợt nhớ
lại vấn đề Thanh Huệ đã hỏi vào lần đầu tiên gặp cô, khi đó cô đáp là
“Bạn bè qua đường”.
Thấy cô nói vậy, cô em họ đại khái cho rằng cô muốn tặng quà cho bạn khác phái nào đó mà mình thấy hợp ý, liền nói:
“Nếu hai người đã có duyên phận hiếm có như vậy, không biết chừng có thể phát triển xa hơn đấy.”
Phát triển xa hơn? Tông Anh nhận túi giấy, hồi lâu không lên tiếng.
Dù cô và Thịnh Thanh Nhượng không thuộc cùng một thời đại, nhưng có vài ý
nghĩ, một khi xuất hiện trong đầu liền không thể kiểm soát được, không
ai có thể đoán được, rốt cuộc ý nghĩ ngoài tầm kiểm soát này mang đến
hậu quả gì, vì vậy, chấm dứt ngay từ khi còn manh nha là an toàn và ổn
thoả nhất.
Lý trí một lần nữa chiếm thượng phong khiến người ta
thở phào nhẹ nhõm, nhưng không hiểu sao còn làm người ta nếm được cảm
giác mất mát bất đắc dĩ.
Tông Anh đi dạo trung tâm thương mại cùng cô em họ gần cả buổi chiều, buổi tối lại đưa bà ngoại đi ăn hải sản,
lúc về khách sạn đã gần mười giờ tối. Tông Anh lái xe, bà ngoại ngồi ở
ghế sau, bà nhìn thoáng qua túi giấy Tông Anh đặt ở ghế trước, quan sát
kỹ càng nhãn hiệu, xác nhận là nhãn hiệu quần áo nam giới, không kìm
được bắt đầu suy nghĩ miên man.
Đến tầm tuổi này rồi nhưng đời
sống tình cảm của Tông Anh vẫn trống rỗng, hiện tại đột nhiên mua quần
áo cho người khác, chẳng lẽ cô đã có đối tượng? Bà ngoại rất muốn tìm
hiểu, nhưng lại chưa nghĩ ra cách bắt đầu đề tài này, đành phải tự mình
cân nhắc trước.
Ô tô chạy đến bãi đậu xe của khách sạn, Tông Anh
nhìn thời gian, 9 giờ 50 phút, cô vội vã xuống xe, đi vòng ra đằng sau
mở cửa rồi khom người nói với bà ngoại: “Bà ngoại, bà lên phòng nghỉ
ngơi trước đi, cháu ở dưới này hút thuốc một lát.”
Bà ngoại nhận thẻ mở cửa phòng từ tay cô, chỉ dặn dò một câu: “Vậy cháu hút ít thôi nhé.”
Tông Anh gật đầu, đỡ bà ngoại xuống xe, đưa bà đến cửa chính, sau đó mới quay về xe tiếp tục chờ đợi.
Cô mở một nửa cửa sổ xe, châm một điếu thuốc, hương vị ngòn ngọt lan toả
khắp xung quanh theo làn khói, trước mắt là đường quốc lộ rộng thênh
thang, xe cộ đi qua đi lại, người qua đường lác đác, ngay khi sắp hút
hết điếu thuốc, một bóng người quen thuộc đột nhiên xuất hiện ở đoạn
đường đối diện, anh đi qua vạch kẻ đường sang bên này, Tông Anh dập tàn
thuốc, cầm túi giấy trên ghế phụ, đẩy cửa xuống xe.
Thịnh Thanh Nhượng cũng trông thấy cô, anh bước nhanh đến trước mặt cô, gọi một tiếng: “Tông tiểu thư.”
Tông Anh đưa túi giấy ra phía trước, lại chợt nhận ra anh không còn mặc chiếc sơ mi loang lổ vết máu hôm qua nữa.
Anh đã thay một chiếc áo mới, nhưng cô cũng không cầm lại túi đồ, chỉ nói:
“Có lẽ anh không cần, nhưng tôi thuận tay mua, anh cứ cầm đi.”
Lúc này, bà ngoại ở tầng trên mở cửa sổ ra, cúi đầu trông thấy Tông Anh và
Thịnh Thanh Nhượng, chỉ thấy hình như hai người đang nói chuyện với
nhau, Thịnh Thanh Nhượng nhận túi giấy Tông Anh đưa, sau đó cả hai một
trước một sau vào khách sạn, từ đó không thấy gì nữa.
Tông Anh trở về một mình, cô vờ như không có việc gì và đi tắm, uống hai viên thuốc, bảo bà rằng mình có chút đau đầu rồi đi ngủ trước.
Bà ngoại ngồi
trên một chiếc giường khác, nhìn cô quay lưng về phía mình ngủ, có đầy
bụng nghi vấn nhưng không cách nào mở miệng.
Ngày tiếp theo, bà
ngoại dậy thật sớm, thừa dịp Tông Anh còn chưa tỉnh liền ra ngoài, vốn
định xuống quầy lễ tân dò hỏi một phen, không ngờ vừa đẩy cửa ra liền
chạm mặt với một người đàn ông trẻ tuổi bước ra từ cánh cửa đối diện.
Bà ngoại cảm thấy người này cực kỳ quen mắt – chính là người đàn ông bà
gặp trong đại sảnh khách sạn hôm trước, nhưng anh thoạt nhìn khác hẳn
hôm đó, áo sơ mi gọn gàng mới tinh khiến anh trông rất lịch sự đứng đắn, một phong thái hiếm thấy ở thời đại này.
Giờ phút này, anh đang xách chiếc túi giấy mà hôm qua Tông Anh đặt cạnh ghế lái.
Bà ngoại thoáng kinh ngạc, đang định mở miệng làm quen, Tông Anh đột nhiên mở cửa, thò nửa người ra hỏi: “Bà ngoại, bà muốn ra ngoài ạ?” Vừa dứt
lời, cô liền trông thấy Thịnh Thanh Nhượng đứng ở cửa đối diện.
Bà ngoại xoay đầu lại nói với cô: “Hai đứa biết nhau phải không?”
Lúc này, Tông Anh nhanh chóng cúi đầu nhìn màn hình di động – năm giờ năm mươi sáu phút, không đủ thời gian nữa rồi.
—
Lời tác giả:
Boy dân quốc: Tôi mặc áo sơ mi mới, vừa uống Lipovitan, vừa nằm điều hòa, vừa ăn lẩu Quan Đông cũ.