Vị Khách Lúc Nửa Đêm

Chương 9



Đã đọc chưa ư?

Hơn nửa khuôn mặt Thịnh Thanh Nhượng vùi trong bóng tối, con mắt còn lại đón ánh chiều tà khi mặt trời lặn chiếu le lói vào xe, hàng mi dày phủ một tầng ánh sáng.

“Điều đó không quan trọng. Có đọc hay không, đó vẫn là tương lai mà tôi không thể trốn tránh.”

Giọng nói của anh trước sau luôn thong thả, không vội vã, nhưng hôm nay, trong sự vững vàng ấy lại ẩn giấu chút ngỡ ngàng, không biết làm sao.

Tránh không được, trốn không thoát, đây mới là sự thật, là vận mệnh của anh. Khác với Tông Anh, sau đêm nay, khi đã rời khỏi nơi này, cô có thể tránh xa nó một cách triệt để. Nhưng anh thì khác, dù được tiếp xúc với một thế giới khác, nhưng khi trời sáng, anh vẫn bị kéo trở lại. Anh có quỹ đạo của riêng mình.

Dù vào mùa hè, ban ngày có dài đến mấy, chung quy cũng phải nghênh đón đêm tối.

Nhà ăn của khách sạn Astor gần như chật kín khách, ngoài cửa sổ, cầu Ngoại Bạch Đỗ chìm trong bóng tối, toà nhà Broadway ở phía Tây đứng sừng sững trong im lặng, đối diện là lãnh sự quán các quốc gia.

Nếu cô nhớ không lầm, hơn mười ngày nữa, nơi này sẽ chẳng còn là thiên đường yên vui. Người Nhật chiếm dụng toà nhà Broadway, người nước ngoài nháo nhác tránh vào Tô Giới, khách sạn Astor cũng kinh doanh khó khăn vì nguồn khách đột nhiên giảm mạnh.

Gần mười giờ tối, loáng thoáng đâu đó tiếng nhạc vọng lại từ vũ trường.

Thịnh Thanh Nhượng cúi đầu nhìn đồng hồ, anh nói với Tông Anh: “Chúng ta nên chuẩn bị đi thôi.”

“Chờ ở đâu đây?” Tông Anh hỏi.

“Nơi nào ít người một chút.” Tránh hù doạ người đi đường không liên quan.

“Ở đây cũng khá ổn.” Tông Anh đứng dậy, đẩy ghế vào, “Ở thời đại của tôi, khách sạn Astor vẫn được sử dụng, chỉ sửa lại tên, lấy tên là khách sạn Phổ Giang.” Cô ngẩng đầu lên nói: “Đi theo tôi.”

Ban ngày, Tông Anh đã đi dạo xung quanh rất kỹ càng, tầng một của khách sạn có một hành lang, ở hiện đại được sử dụng làm hành lang triển lãm hiện vật lịch sử, vô cùng vắng vẻ, xác suất gặp người qua lại rất thấp.

Còn thừa khoảng năm phút, cô và anh đứng trên hành lang tương đối khép kín, bên tai là tiếng hát lúc ẩn lúc hiện.

Tông Anh tựa lưng vào tường, Thịnh Thanh Nhượng đứng đối diện cô, cả hai đều không biết phải nói gì, thời gian trôi qua thật chậm.

Bên ngoài, bài hát rốt cuộc chấm dứt, Tông Anh duỗi tay ra trước mặt anh.

Tay cô mảnh dài, mạnh mẽ; tay anh dày rộng, ấm áp.

Hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, tựa như chiếc chìa khoá mở ra một cánh cửa khác.

Mười giờ đúng, nhân viên khách sạn mặc đồng phục hiện đại đi ngang qua họ, trên tường xuất hiện thêm vài khung ảnh trưng bày – ảnh trắng đen, chi chít chữ, miêu tả về quá khứ đã qua.

Trở lại rồi, bả vai đang kề sát tường của Tông Anh thả lỏng xuống.

Cô không buông tay, trái lại cầm tay Thịnh Thanh Nhượng, dẫn anh ra khỏi hành lang, đi thẳng tới quầy lễ tân của khách sạn.

“Ở đây còn phòng không?”, “Có”, “Cho tôi một phòng”, “Chỉ còn phòng cho người nổi tiếng, chị vẫn lấy chứ?”, “Được”.

Thịnh Thanh Nhượng đứng bên cạnh, trước mắt anh là gò má của cô.

Lúc không nói chuyện, cô luôn mím chặt môi, đường nét gò má thon gọn rõ ràng.

Đột nhiên, cô nói với quầy lễ tân: “Xin cố gắng bố trí phòng tại tầng cấm hút thuốc lá.” Nhân viên lễ tân đáp: “Dạ được ạ.”

Thịnh Thanh Nhượng âm thầm cụp mắt.

“Mời chị xuất trình chứng minh thư.”

Tông Anh lấy ví ra, đệ trình chứng minh thư. Nhân viên đặt phòng lại ngẩng đầu nhìn về phía Thịnh Thanh Nhượng: “Còn anh đây thì sao?”

Tông Anh nói: “Tôi ở một mình.”

Nhân viên đặt phòng nhanh chóng ghi chép thông tin: “Một nghìn năm trăm lẻ tám đồng, đặt cọc tám trăm, xin hỏi chị muốn thanh toàn bằng tiền mặt hay quẹt thẻ?”

Tông Anh rút mấy tờ tiền mặt ra, lại lấy thẻ ngân hàng đưa cho nhân viên, nhập mật mã, máy POS (*) nhanh chóng nhả giấy biên nhận, nhân viên đặt phòng xé một tờ ra mời cô ký tên.

(*) POS (Point of Sale) là các máy chấp nhận thanh toán thẻ. Máy POS có những tính năng giúp bạn thanh toán tại các cửa hàng, trung tâm thương mại, siêu thị, nhà hàng…

Tông Anh tựa bên quầy, nhanh chóng ký tên, nhân viên đặt phòng đưa thẻ mở cửa phòng và hoá đơn nộp tiền đặt cọc cho cô.

Cô nhận thẻ phòng nhưng không vội vào ngay, mà xoay người ra ngoài. Đối diện cửa khách sạn là lãnh sự quán Nga, cầu Ngoại Bạch Độ toàn thân phát sáng, Hòn Ngọc Viễn Đông và Trung tâm tài chính thế giới Thượng Hải đèn đuốc sáng trưng trong đêm tối –

Quả là thành phố không ngủ.

Cô đi rất nhanh, Thịnh Thanh Nhượng đi theo sau, anh không hỏi cô muốn đi đâu.

Cuối cùng cô dừng chân, mở một cánh cửa thuỷ tinh, bên trong có vài máy ATM, cô dừng lại trước một máy, nhập thẻ, máy móc nhắc nhở nhập mật mã.

Thấy cô ấn sáu con số 914914, Thịnh Thanh Nhượng chợt nhớ tới chiếc ô đen anh mượn từ cô.

Mặt ô có một vòng mobius, chuỗi con số bên dưới cũng là 914.

Một cô gái đơn thuần cố chấp, anh nghĩ.

Máy ATM nhả ra hai ngàn năm trăm đồng, Tông Anh giữ lại năm trăm, còn lại đưa hết cho Thịnh Thanh Nhượng.

Cô nói: “Anh cứ cầm lấy, phòng trường hợp ngoài ý muốn.” Sau đó bổ sung một câu: “Dùng tiết kiệm nhé.” Nói xong, cô cất ví vào túi, mở cửa kính.

Về đêm, phía Bắc Bến Thượng Hải, người đi đường lác đác, sau cơn mưa rào, gió Nam ẩm ướt mát mẻ.

Hai người quay lại khách sạn Phổ Giang, lên tầng vào phòng, tìm được hộp quẹt thẻ, Tông Anh cắm thẻ phòng vào. Cả hai bước vào, căn phòng tuy sáng đèn nhưng vẫn mang vẻ tối tăm cổ kính.

Cô quay lại nói với Thịnh Thanh Nhượng: “Sáng mai trả phòng, anh hãy đưa thẻ phòng và hoá đơn tiền đặt cọc cho nhân viên ở quầy lễ tân.” Nói xong, cô cầm túi giấy vào toilet, nhanh chóng thay quần áo đi ra, trả túi giấy lại cho Thịnh Thanh Nhượng: “Anh Thịnh, đêm nay mời anh nghỉ lại nơi này, đừng đến nhà trọ.”

Tình hình ở nhà trọ còn chưa rõ, hôm nay quả thật không tiện xuất hiện. Tông Anh bố trí như vậy là hợp tình hợp lý.

Thịnh Thanh Nhượng chấp nhận. Anh nói: “Là tôi làm phiền cô.”

“Không cần so đo những chuyện vô nghĩa.” Tông Anh lại mím môi, đại khái đang suy nghĩ nên từ biệt như thế nào. Căn phòng yên tĩnh đến bối rối, đồ nội thất giả cổ toát ra hương vị mê ly khó nói thành lời, chúng và người đàn ông đối diện cô lúc này dường như thuộc về cùng một thế giới.

Tích tắc, đồng hồ chuyển động, đẩy nhịp tim mỗi người càng ngày càng hối hả.

Thịnh Thanh Nhượng đột nhiên vươn tay ra, phá tan sự im lặng, trịnh trọng chào từ biệt: “Vậy… Tạm biệt cô, Tông tiểu thư.”

Tông Anh hé môi, cuối cùng chỉ vươn tay ra, nhanh chóng bắt tay anh một cái, nói: “Thời cuộc hỗn loạn, mong anh bảo trọng.”

Nói xong, cô như trút được gánh nặng, xoay người bước ra ngoài, không để đối phương có cơ hội tiễn đưa.

Thịnh Thanh Nhượng mở cửa phòng, nhìn bóng lưng thẳng tắp của cô càng lúc càng xa trong hành nửa sáng nửa tối, cuối cùng vòng qua khúc ngoặt rồi biến mất.

Anh quay về phòng, mở túi giấy ra, bên trong là bộ áo sơ mi in hoa bạch trà và quần đen được gấp gọn gàng, cùng với đó là hai chiếc kim băng đã được tháo ra.

Dưới ánh đèn lờ mờ, Thịnh Thanh Nhượng cầm chiếc kim băng lên, dùng ngón tay ghìm xuống, mở nó ra, đầu kim sắc nhọn bật ra, nhưng lại mũi kim quặp vào trong, thu gọn lại, ôn hoà, dấu đi sức mạnh, rất giống một Tông Anh mà anh từng được chứng kiến.

Anh đứng dậy mở cửa sân thượng, thấy Tông Anh lên taxi, xe chạy xuôi theo bờ sông Tô Châu, cuối cùng biến mất trong màn đêm mênh mang của Thân Thành (*).

(*) Thân Thành: Tên gọi khác của thành phố Thượng Hải.

Tiết Tuyển Thanh chờ Tông Anh ở nhà trọ 699.

Bảy tám ngày trước, cô đã nhận ra sự khác thường của Tông Anh, tâm trạng cô có vẻ rất nặng nề, trạng thái tinh thần cũng không tốt như bình thường. Là bạn bè đặc biệt, Tiết Tuyển Thanh không thể bỏ mặc Tông Anh muốn làm gì làm như đám người nhà kia được.

Đúng lúc cô gần như bỏ cuộc, Tông bước Anh vào nhà.

Tông Anh hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”

Nghe thấy giọng nói của Tông Anh, Tiết Tuyển Thanh định đứng bật dậy, nhưng cô cố kiềm chế tâm trạng, ngồi trên sô pha không nói tiếng nào.

Tông Anh mở đèn phòng khách lên mới thấy rõ, cạnh ghế sô pha để một thùng đừng dụng cụ kiểm nghiệm, còn một thùng giấy khác, bên trong chứa đầy các loại vật chứng.

Cô hỏi: “Cậu vào bằng cách nào?”

“Phá khóa.” Tiết Tuyển Thanh rốt cuộc đứng lên, cho tay vào túi quần, bình tĩnh nói ra sự thật, lại hỏi bằng giọng tương tự: “Cậu đi đâu vậy?”

Hỏi han tử tế, nói năng ân cần.

Tông Anh đáp: “Đi Sùng Minh nghỉ cuối tuần.”

“Đi Sùng Minh.” Tiết Tuyển Thanh lặp lại lần nữa, “Được thôi, vậy tại sao lại tắt máy?”

“Di động hỏng.”

“Vậy tại sao không gọi điện thoại đến đội xin phép?”

Tông Anh thoáng ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn đèn trần rồi lại cúi đầu xuống, thở dài nói: “Không muốn gọi, quá mệt.”

“Được.” Tiết Tuyển Thanh tạm thời bỏ qua cho cô, chỉ chiếc khoá đã bị nạy ra, nói: “Vì sao nó lại được khoá trái? Nhà cậu có ma hả?”

Tông Anh quay đầu nhìn cái khoá, nói: “Tôi không liên quan đến chuyện này, tôi không biết.”

“Được.” Tiết Tuyển Thanh lặp lại lần nữa, “Không sao cả, tôi sẽ tự tra.” Cô khom người nhặt một túi vật chứng lên, bên trong đựng cốc uống trà mà lần trước Tông Anh thu lại: “Tôi chắc chắn chín mươi phần trăm, cái cốc này liên quan đến người đã đột nhập vào nhà cậu, chỉ cần kiểm tra đối chiếu một chút…”

Cô chỉ cái khoá rồi nói tiếp: “Có phải dấu vân tay trên khoá chiếc kia và cái để lại trên chiếc cốc này là một không?”

Tông Anh thở dài: “Cậu từng nói sẽ không hỏi những chuyện mà tôi không muốn kể.”

“Nhưng cậu có coi tôi là bạn bè không? Gặp vấn đề mà không nói tiếng nào, tự mình gánh vác giống anh hùng lắm hả?”

Tông Anh mím môi chặt hơn, thật lâu sau, cô nói: “Cái này chẳng liên quan gì đến chuyện tự cho là anh hùng cả.”

Có một số việc nhất định phải do chính mình chịu đựng; người khác chỉ có thể chia sẻ nỗi lo lắng và sầu não, nhưng chẳng làm nên chuyện gì.

Nhìn dáng vẻ này của Tông Anh, Tiết Tuyển Thanh gần như không nhịn nổi. Lúc này, di động của cô chợt đổ chuông.

Cô bắt máy, đầu dây bên kia gấp gáp, kích động nói: “Anh Thanh, có động tĩnh! Em vừa tra được cô giáo Tông dùng chứng minh thư đặt một phòng tại khách sạn Phổ Giang, có phải đi tìm cô ấy ngay lập tức không?!”

Tiết Tuyển Thanh rốt cuộc không khống chế được cơn tức trong lồng ngực, cô cúp điện thoại nhìn về phía Tông Anh: “Nếu đã về nhà trọ, vậy tại sao một tiếng trước cậu lại đặt phòng ở khách sạn Phổ Giang?”

Tông Anh nghiến răng chặt hơn, cơ mặt căng cứng.

Cô nói: “Tôi đánh rơi chứng minh thư.”

“Rơi? Tức là người khác cầm chứng minh thư của cậu để đặt phòng chứ gì?” Giọng Tiết Tuyển Thanh trở nên quái gở, cô để túi đựng vật chứng xuống, tiến lên hai bước, giữ chặt tay Tông Anh: “Vậy chúng ta lập tức đến Phổ Giang! Xem xem ai cầm chứng minh thư của cậu rồi đòi anh ta trả lại!”

“Tiết Tuyển Thanh!”

“Tông Anh! Một lời nói dối cần rất nhiều lời nói dối để khoả lấp!” Mắt cô đầy tơ máu, “Tôi đang ép cậu, nhưng…”

Tiết Tuyển Thanh đột nhiên nói không nên lời, nhưng cô giữ chặt Tông Anh không chịu buông tay, dường như đêm nay cô nhất định phải nhận được kết quả. Cô cố hết sức kéo Tông Anh vào thang máy, ấn nút tầng một, trong quá trình thang máy đi xuống, Tông Anh im lặng nhắm nghiền mắt, cô nói: “Tiết Tuyển Thanh, cậu nhầm trọng điểm rồi, chuyện cậu để ý không liên quan gì đến việc này.”

Trong mắt Tông Anh, cái Tiết Tuyển Thanh quan tâm là thân thể và trạng thái tinh thần của cô, nhưng chuyện Tiết Tuyển Thanh cố tìm hiểu cho bằng được lúc này lại liên quan đến Thịnh Thanh Nhượng, một người không quen biết.

Cô không muốn kéo Thịnh Thanh Nhượng vào cuộc sống như đống bùn nhão của mình.

Tiết Tuyển Thanh kéo Tông Anh ra khỏi thang máy, ngay khi mở cửa toà cao ốc ra, cô lại trông thấy một chiếc xe quen thuộc dừng trước cửa nhà trọ, một người bước xuống.



Lời tác giả:

Biểu cảm của Thịnh tiên sinh khi nhìn thấy máy POS và máy ATM nhả tiền: *Trợn mắt há mồm*

Giải thích thêm:

1. Mọi người có thể lên baidu để tìm hiểu về mối quan hệ giữa khách sạn Astor và Phổ Giang.

2. Lần này từ biệt trịnh trọng như vậy, đương nhiên có lý do.

3. Tiết Tuyển Thanh là người tốt, đừng ghét cô ấy cố tình gây sự.

4. Quy định tắt đèn vào mùa hè ở Hòn Ngọc Viễn Đông là mười rưỡi tối, mùa đông là mười giờ đúng.



(*) Cầu Ngoại Bạch Độ xưa và nay:

(*) Toà nhà Broadway Mansion:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.