Vị Lai Chi Bách Nhập Hào Môn

Chương 14



Edit: Thủy Tích

Đối với ánh mắt của những người vui sướng khi người gặp họa làm như không thấy, Dạ Vân Sâm trấn định tự nhiên trở lại bàn của mình lấy sách vở ra. Trần Vũ bước nhanh bắt kịp, đặt mông ngồi xuống bên cạnh cậu.

Giáo sư đã nhìn quen cảnh tượng này không chớp mắt tiếp tục giảng bài. Ông ta chỉ là một giảng viên đại học bình thường nên không thể tùy tiện trêu vào sinh viên trường này, an an phận phận làm tốt công việc của mình là tốt lắm rồi.

Trong lớp học thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng thì thầm. Trần Vũ ngồi bên cạnh Dạ Vân Sâm mấy lần đều muốn nói lại thôi. Gã muốn khuyên nhủ Dạ Vân Sâm tiếp nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy có chút không thích hợp nói ra khỏi miệng, gấp đến độ đầu đau chân mày nhăn tít lại. Dạ Vân Sâm lại làm bộ như chưa phát hiện ra gì cả, chuyên tâm vùi đầu vào sách vở trước mặt.

Một tiết học trôi qua, mỗi người ở đây đều có những tâm tư khác nhau. Chuông tan học vừa vang lên, giáo sư liền bật người cầm theo sách vở, bay nhanh mà nói một câu « Tan học » liền thu dọn đồ đạc ra về, cũng không thèm quản phản ứng của bọn sinh viên.

Mười hai giờ kém mười lăm, vừa lúc đến thời điểm ăn cơm trưa, Dạ Vân Sâm đứng lên thu thập xong đồ đạc chuẩn bị đi căn tin. Bỗng dưng bị người chắn trước mặt, cậu ngẩng đầu, Triệu Niệm hai tay bắt chéo trước ngực đứng trước mặt cậu. Bởi vì ngược sáng cậu không có biện pháp nhìn thấy rõ ràng biểu tình của Triệu Niệm.

« Cố gia Đại thiếu phu nhân?" Triệu Niệm thấp giọng cười nhạo một tiếng, nhưng nghe trong đó vẫn thấy rõ sự khinh thường, "Có thể đáp lên tòa đài cao Cố gia, Dạ gia các cậu năng lực cũng không tệ." Mặc dù đã tận lực che giấu nhưng trong lòng gã vẫn nhen nhóm tia ghen tị.

Không quản những lời đồn đãi liên quan đến Cố đại thiếu gia bên trong thành phố B, Dạ Vân Sâm sau khi gả vào Cố gia thân phận địa vị đương nhiên nháy mắt sẽ tăng lên theo cấp số nhân, đặc biệt khi nghe những người tham dự yến tiệc hôm qua nói, Cố phu nhân dường như rất yêu thương Dạ Vân Sâm.

Triệu Niệm gã chính là ỷ vào có Triệu lão gia tử thương yêu cũng đã có thể xem là hoành hành ngang ngược. Mà Dạ Vân Sâm nếu được Cố phu nhân sủng ái, về sau cho dù người của tứ đại gia tộc thành phố B cũng phải cung kính với cậu. Các phương án hoạt động của công ty đều do Cố đương gia ra mặt, nhưng trên thực tế người có quyền quyết sách chính là Cố phu nhân. Vài năm gần đây Cố Duệ đã dần dần tiếp nhận Cố thị, Cố phu nhân mới dần lui về tuyến sau.

Có thể có được sự yêu thích của Cố phu nhân, liền tương đương có được giấy thông hành cấp bậc VIP để tiến vào giới thượng lưu B thị, ai lại không muốn lấy lòng Cố phu nhân?

"Cậu lại muốn như thế nào? Cậu nếu đỏ mắt ghen tị cũng kêu ông cậu bắc cầu cho ha, nghe nói Cố gia vẫn còn một Nhị thiếu gia đó!" Trần Vũ vốn không quen Triệu Niệm nơi nơi tìm Dạ Vân Sâm gây phiền toái, vừa nhìn Triệu Niệm liền nhịn không được xem thường. Khi nghe đối phương rõ ràng mang theo ngữ khí hâm mộ, ghen tỵ, liền tính trong lòng gã dù thập phần không tán thành hôn sự giữa Dạ Vân Sâm và Cố đại thiếu gia đi nữa, cũng vẫn nhịn không được mà trong lòng dâng lên một trận khoái hoạt.

Lời của Trần Vũ khiến sắc mặt Triệu Niệm nháy mắt liền âm trầm. Đáy mắt toàn mây mù liếc Trần Vũ một cái, cười lạnh với Dạ Vân Sâm, "Đáp lên được Cố gia thì thế nào? Ngẫm lại sinh hoạt nửa đời sau của mày sẽ trôi qua như thế nào? A, thanh tâm quả dục, ngược lại rất hợp với mày." Gã vừa dứt lời, những người ngồi một bên xem kịch vui liền cười vang, ai nấy đều hiểu rõ "thanh tâm quả dục" trong miệng Triệu Niệm là có ý gì.

Dạ Vân Sâm trừng mắt nhìn, khóe miệng hơi mím thành một đường thẳng tắp, có chút nghi hoặc mà nhìn gã, lại cúi đầu suy nghĩ nửa ngày, "Vì cái gì cậu cảm thấy về sau tôi có cuộc sống thanh tâm quả dục?" Thanh âm bình thản của cậu hơi có một tia nghi hoặc, giống như thật sự không hiểu mới nghi vấn.

Cậu chưa nói xong, mọi người đều sửng sốt, tựa hồ không hiểu được ý tứ của cậu. Triệu Niệm nhíu mày nhìn cậu, trong lòng bỗng dưng có dự cảm bất hảo, mà ngay khi dự cảm kia càng ngày càng mãnh liệt, Dạ Vân Sâm từng chữ không ngừng nói: "Tôi cũng là nam nhân nha."

"..."

Lớp học vừa rồi còn ồn ào nhất thời lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người dùng một loại biểu tình bị kinh hách trừng Dạ Vân Sâm, giống như nhìn người ngoài hành tinh, mà ngay cả Trần Vũ cũng bị những lời này trấn trụ.

Dạ Vân Sâm giống như không phát hiện mọi người không đúng lắm, nói xong dừng một chút, bỗng nhiên hướng về phía Triệu Niệm nhè nhẹ gật gật đầu, nghiêm trang chững chạc nói: "Cảm ơn cậu quan tâm tới cuộc sống tương lai của tôi và Cố gia Đại thiếu gia, tôi sẽ giúp chuyển hảo ý của cậu với anh ấy."

Triệu Niệm: "..." Hắn muốn chuyển lời như thế nào? Chẳng lẽ hắn muốn chuyển lời với Cố Đại thiếu gia rằng chính mình giễu cợt cuộc sống vợ chồng của bọn họ? Nghĩ đến đây, khuôn mặt Triệu Niệm xoát cái liền tái mét rồi, lại căn bản không nói gì được, chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn Dạ Vân Sâm ôm sách nghênh ngang mà đi. Trần Vũ rất nhanh phục hồi lại tinh thần nhướng mày đắc ý với Triệu Niệm, sau đó liền bước nhanh đuổi kịp Dạ Vân Sâm.

Dự cảm bất hảo vừa rồi của gã quả nhiên là sự thật!

Nhìn hai thân ảnh một trước một sau biến mất trong tầm mắt, Triệu Niệm tức giận đến cơ hồ không nói được gì, hung hăng áp chế trận hỏa khí trong lòng, gã trừng mắt với những người đứng xung quanh đang tụ lại xem trò vui, "Nhìn cái gì?" Mọi người lúc này mới lập tức tán đi.

- ----.-----

Giữa trưa căn tin chính là địa điểm có nhiều người ra vào nhất. Dạ Vân Sâm ngồi xuống một cái góc thường ngày hay ngồi, vừa ngồi xuống, Trần Vũ chậm hơn cậu nửa bước cũng mang cơm đến, không chút khách khí liền đặt mông ngồi xuống đối diện cậu.

"Vân Sâm, cậu vừa nói câu kia là có ý gì? Không phải là cái mà tớ nghĩ đó chứ?" Trần Vũ lần nữa phát huy tinh thần bát quái. Câu Dạ Vân Sâm vừa nói cũng không có sai, hai nam nhân cùng nhau kết hôn quả thật không giống nam nữ, một người không được thì người kia cũng có thể lên, nhưng đối tượng của Dạ Vân Sâm chính là Cố gia Đại thiếu gia!

Ai dám đem Cố gia Đại thiếu đặt dưới thân? Trừ phi người nọ đã chuẩn bị tốt tâm lý không sợ chết. Phải biết những thiếu nam thiếu nữ trước kia muốn trèo lên giường Cố gia Đại thiếu đều chỉ muốn được Cố gia Đại thiếu áp mà thôi nhưng cuối cùng đều rơi vào tràng cảnh bị ném đi. Nếu ai có can đảm muốn áp Cố gia Đại thiếu, xin lỗi, gã cũng không dám tưởng tượng người đó sẽ có kết quả như thế nào.

"Vân Sâm, cậu thật sự sẽ không có ý nghĩ kỳ lạ kia đi?" Trần Vũ thập phần lo lắng. Ánh mắt nhìn Dạ Vân Sâm tựa như nhìn người bệnh, tràn ngập thương hại cùng...kính nể?

Dạ Vân Sâm: "..."

"Ý nghĩ gì tớ cũng không có!" Dạ Vân Sâm cũng không ngẩng đầu nói, đối với ý tưởng của người khác cậu một chút cũng không thèm để ý, cho nên sẽ không tự đi hỏi câu nói kia đã tạo ra sóng gió to lớn gì, chẳng qua là cậu trần thuật lại chuyện có thật thôi, trên thực tế, đối với chuyện về sau giữa cậu và Cố Duệ, một chút khái niệm cũng không có.

Thấy Trần Vũ còn muốn tiếp tục hỏi han, Dạ Vân Sâm bỗng nhiên có một tia không kiên nhẫn, ăn cơm cũng không còn khẩu vị, cậu đặt đũa xuống, ngữ khí thản nhiên nói: "Tớ ăn no, đi trước." Nói xong không đợi Trần Vũ nói tiếp, bưng chén đĩa bước đi.

- ----.-----

Buổi chiều đáng ra còn có một tiết học, nhưng lúc trưa cậu được báo giáo sư có việc đột xuất phải về nhà, cũng không có người lên lớp thay, vì thế tiết học này là đổi thành tiết tự học, Dạ Vân Sâm liền đơn giản không đến phòng học, ôm sách vở thẳng tiến thư viện.

Lật vài trang, điện thoại bật chế độ im lặng bỗng rung lên, Dạ Vân Sâm nhìn một cái, là một dãy số lạ, nghĩ đến ngày hôm qua Cố Duệ nói hôm nay sẽ đón cậu đi xem nhẫn cưới, vì thế liền cầm điện thoại ra bên ngoài nghe.

Điện thoại vừa thông, một thanh âm lạnh lùng truyền tới, "Cậu đang ở đâu?"

Dạ Vân Sâm trả lời: "Thư viện".

Bên kia an tĩnh một chút mới truyền đến một câu thản nhiên: "Tôi sẽ nhanh đến."

Dạ Vân Sâm nghĩ nghĩ, "Tôi sẽ ra ngoài chờ." Khoảng cách từ thư viện đến cửa trường cũng không xa, bây giờ cậu đi qua chắc không sai biệt lắm, "Tôi đến cổng phía Đông chờ anh."

Cố Duệ thản nhiên "Ân" một tiếng liền cúp máy, Dạ Vân Sâm cầm điện thoại đứng trước cửa thư viện phát ngốc một hồi đến khi cảm nhận được ánh mắt quái dị của những người đi ngang qua mới phục hồi lại tinh thần, trở vào thu thập đồ đạc rời đi.

Mười lăm phút sau, Dạ Vân Sâm vừa đi tới cổng Đông, cũng không nhìn thấy Cố Duệ trong dự đoán, mà là một người đàn ông trẻ tuổi, khi nhìn thấy Dạ Vân Sâm liền tiến lên tiếp đón, khóe miệng hơi hơi cong, mang theo một tia cung kính, "Tam thiếu, Cố tổng đang chờ cậu trong xe, mời theo tôi!"

Tầm mắt Dạ Vân Sâm dừng trên người đối phương một khắc, mới nhẹ nhàng gật gật đầu, "Làm phiền anh."

"Tam thiếu khách khí."

Chiếc xe hơi màu đen giản dị lẳng lặng dừng ở một chỗ ngoặt không khiến người chú ý, Dạ Vân Sâm cước bộ khi đến gần không tự giác mà dừng một chút, mà bên kia người đàn ông mang kính tất cung tất kính mở ra cửa sau xe, "Tam thiếu, mời."

Vì thế Dạ Vân Sâm không có lý do để chần chờ, xoay người chui vào hàng ghế sau xe. "Phanh" một tiếng vang lên, hàng ghế sau liền biến thành một không gian kín, xoang mũi đều là hương vị thản nhiên, khí tức vô cùng dễ ngửi.

Người đàn ông trẻ đã an vị tại ghế phó lái phía trên, lái xe khởi động xe, chiếc xe màu đen chậm rãi lăn bánh, tầm mắt Dạ Vân Sâm không khống chế được mà dừng trên người đàn ông bên cạnh.

Từ lúc cậu ngồi lên xe, tầm mắt Cố Duệ vẫn luôn không rời khỏi được đống văn kiện trên tay, khuôn mặt tuấn tú mang theo một tầng lạnh lùng xa cách, hai chân tùy ý bắt chéo, rõ ràng là một động tác thật tùy ý lại khiến khí tức tùy ý trên người người biến thành cảnh đẹp ý vui.

Khí chất quý tộc không thể nào được dưỡng thành qua năm tháng, chỉ có quý tộc chân chính mới tự mang theo khí tức tao nhã chảy xuôi trong người, người thường không có khả năng bắt chước được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.