Những tia nắng đầu tiên của một ngày mới khẽ khàng xuyên qua tấm màn mỏng, chiếu rọi vào gương mặt vẫn còn chút tái nhợt của cô gái nằm trên giường.
Hai hàng mi dài khẽ run, đôi mắt từ từ mở ra, mày đẹp khẽ nhíu lại.
Cảm giác trên trán mình được phủ một vật mềm mại, cô giơ tay vứt qua một bên.
Đôi mắt trống rỗng, vô thần không có tiêu cự nhìn lên trần nhà quen thuộc thật lâu.
Cuối cùng cô cũng bị người ta vứt bỏ rồi, cứ ngỡ mình là một nữ chính trong phim tình cảm hóa ra chỉ là kẻ bị người ta xem như một thứ phế thải.Sao cô lại thấy đau đớn thế này?Bấy lâu nay cô cứ ngỡ mình đã quen với cảm giác đó rồi chứ.
Phải chăng, cảm giác được đưa lên thiên đường chẳng mấy chốc đã bị đạp xuống địa ngục khiến cô nhất thời không thể tiếp thu nổi.
Cô có hận Nam Khương không?Cô không biết.
Hắn nói rất đúng, tất cả là do cô ngu ngốc tự mình nhảy vào.
Cô cũng thật là, đều do cô quá tham lam, cứ mãi mơ đến việc được người khác yêu thương, trân trọng.
Thật ngốc.
Hải Xu, trò chơi này mày thắng rồi, thắng oanh liệt.
Cảm ơn mày đã dạy cho tao một bài học thích đáng, giờ thì tao sáng mắt rồi, thật sự cảm ơn mày.
HA HA
Nụ cười của Hạ Lam thật trong trẻo, dễ nghe đáng tiếc hơi thở của địa ngục đã hòa vào trong khiến người nghe cảm thấy rợn tóc gáy.
Đôi mắt đẹp dần trở nên vô cảm, lạnh lẽo đến đáng sợ.
Cạch
"Hạ Lam, con đã tỉnh." Bà DIệp mở cửa, sắc mặt lo lắng bất an nhìn cô, bà đi đến định áp tay vào trán Hạ Lam.
Cô nhanh tay gạt ra, hung tơn trừng bà, gằn từng chữ:
"Cút khỏi đây."
Sự sợ hãi, kinh hoàng hiện lên nét mặt của người phụ nữ trung niên.
Biểu cảm lạnh thấu xương trên gương mặt cô như đang tua lại một thước phim ngắn kinh hoàng vẫn luôn để lại trong não bộ bà.
Đó là cơn ác mộng cả đời bà không bao giờ quên được.
"Hạ Lam, con..."Tay bà Diệp run như cầy sấy định chạm vào Hạ Lam lần nữa.
"Tôi chặt tay bà."Hạ Lam dùng đôi mắt đỏ ngầu, oán hận nhìn chằm chằm vào mẹ mình.
"Con...nghỉ..ngơi"Bà Diệp lấp bấp, sau đó vội chạy ra khỏi phòng, sầm một cái đóng cửa lại.
Hạ lam lấy điện thoại xóa hết ảnh chụp của hai người, rồi rời khỏi giường lấy một cái thùng to vơ vét tất cả mọi thứ bỏ vào trong: chiếc đồng hồ cát anh tặng cô vào ngày sinh nhật, con gấu anh cho cô sau trò gắp thú bông hay tấm poster của hắn ta, thậm chí cả chiếc hộp nhạc hắn tặng cô vào đêm Giáng Sinh.
Những thứ cô từng nâng niu, trân quý bây giờ bị cô không chút lưu tình vứt vào cái thùng.
Cô mang nó ra ngoài sân, tự tay dùng bật lửa châm vào, ánh lửa màu đỏ phản chiếu vào đôi mắt hững hờ không có lấy một tia cảm xúc nhìn ngọn lửa dần dần nuốt chửng từng món đồ kỷ niệm.
Đến khi, tất cả đã mang một màu xám tro.
Hạ Lam thì thầm, giọng nói hòa tan vào cơn gió thổi đến:" Tình yêu tôi dành cho anh cũng đã...!thành tro mất rồi."
3 ngày sau
Nam Khương mở mắt, ngay tức khắc một căn phòng âm u, ẩm ướt đập vào mắt hắn.
Chết tiệt!Gáy hắn đau quá!
Rốt cuộc đây là đâu?Hắn nhớ rõ lúc nãy mình còn đang đi đến chỗ hẹn với Quế Xuân.
Đột nhiên, hắn cảm nhận bóng tối bao trùm đến và bây giờ hắn ở nơi này.
Nam Khương khẽ cử động nhưng vô dụng, tay và chân hắn đều bị dây thừng trói chặt.
Chuyện gì thế này? Không lẽ hắn bị bắt cóc hay là có kẻ nào muốn cướp tiền cướp sắc hắn.
Nghĩ đến tình huống này, sắc mặt hắn càng tái nhợt, vùng vẫy muốn cởi dây thừng, nhưng hai cổ tay hắn bị dây thừng siết quá chặt, hành động của hắn càng khiến sợi dây ma sát vào da thịt tạo ra những vết sướt mờ nhạt, rỉ cả máu.
Đột nhiên, một hình dáng quen thuộc vô tình rơi vào tầm mắt hắn, làm cho hắn hoảng hốt, tim đập càng nhanh.
Cách hắn không xa, một thiếu nữ tay chân bị trói chặt, nằm bất động trên nền đất bẩn thỉu, tuy tóc dài đã che khuất gương mặt nhưng hắn vẫn có thể nhận ra đó là bạn gái hắn – Quế Xuân.
Nam Khương cố nhịn cảm giác khô khốc nơi cổ họng mà vừa cố kêu tên bạn gái vừa bò đến như một con sâu róm.
"Quế Xuân, Quế Xuân, em mau tỉnh dậy."
Bị hắn làm ồn, Quế Xuân chợt tỉnh giấc, thấy gương mặt lo lắng sợ hãi của bạn trai, cô ả nhẹ giọng:
"Nam Khương...."Cô ả thấy tình hình có vẻ không ổn.
Nét mặt kinh hoảng, gấp gáp hỏi bạn trai.
"Anh à, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?Chúng ta đang bị bắt cóc sao?Hu hu, em sợ lắm!"
Ả sợ hãi đến mức gương mặt trắng bệch, nước mắt trào ra, nép vào lồng ngực Nam Khương.
Mắt thấy bạn gái vẫn ổn, hắn thở dài nhẹ nhõm, muốn ôm bạn gái vào lòng định an ủi, trấn an cô ả nhưng không được, hắn mở miệng định nói gì đó thì bên tai lại truyền đến thanh âm quen thuộc:
"Ồ, cặp trai tài gái sắc đã tỉnh rồi à?".