Bất Quy về được đến phủ thì cũng đã là giờ Tuất, phủ quốc công đèn đuốc vẫn sáng quắc, Bất Quy cũng ngạc nhiên, nàng vừa vào phủ thì Phương phu nhân đã ra đón.
“Mẫu thân, sao người lại đến đây?” Bất Quy khó hiểu hỏi.
“Đứa nhỏ ngốc này, hôm nay chắc đã mệt lắm rồi phải không, ta đã cho người mời lang trung tốt nhất trong kinh đến, đã chờ con lâu lắm rồi đấy.” Phương phu nhân không nói nữa mà chỉ lo đỡ Bất Quy vào trong.
“Bẩm lão phu nhân, mạch đập của Quốc công phu nhân thế này ắt hẳn đã hoài thai rồi, xem chừng đã hoài hơn một tháng, ba tháng đầu thai kỳ sức khỏe của phu nhân sẽ kém đi hẳn, tốt nhất nên được nghỉ ngơi tĩnh dưỡng liên tục.” Giọng nói hiền từ già nua của ông lang trung nọ vang lên.
Bất Quy ngồi dựa vào giường, mặt nghệt cả ra mà nhìn chằm chằm bàn tay đang để ở ngoài màn bắt mạch của mình.
“Đa tạ tiên sinh, người đâu, tiễn tiên sinh ra ngoài.” Giọng Phương phu nhân lộ ra mấy phần sung sướng, trong thoáng chốc cả phủ Quốc công đều được nhuốm đẫm bầu không khí hân hoan.
Đợi mọi người bình tĩnh lại, Bất Quy kéo tay mẹ mình, nhỏ giọng hỏi “Cuối cùng hôm nay đã có chuyện gì vậy ạ?”
“Lúc trước Vô Tư có gửi tin cho ta, bảo rằng rất có khả năng hoàng đế sẽ thừa dịp nó xuất chinh mà làm phiền con, nếu con bị cho vời vào cung thì ta phải đến phủ ngay, nó cũng đã tìm thêm vài vị phu nhân có thai đúng với hôn kỳ của con vào phủ, lấy cớ con có thai, cần tĩnh dưỡng trên giường, để con an ổn náu mình trong phủ.” Phương phu nhân từ ái nhìn Bất Quy, nói cho nàng mọi chuyện.
“Hôm nay Tĩnh phi mời con vào cung ở tạm, con phải mượn cớ về trước.”
Phương phu nhân từ tốn kéo tay Bất Quy, “Nghe nói vị Tĩnh phi này vừa được sắc phong không lâu, ân sủng có thừa, sao lại thật tâm muốn mời một nữ tử khác vào cung ở kia chứ. Con mau nghỉ ngơi đi đã, mai ta sẽ phái người vào cung báo tin, chắc chắn bọn họ sẽ sai thái y đến đây khám lại, đến lúc đó nhất định phải hành sự cẩn thận.”
Quả nhiên, giờ Thìn ngày hôm sau, ba vị thái y được gửi tới từ trong cung cấm đứng trước cửa phòng Bất Quy, lần lượt đợi lệnh vào bắt mạch, sau khi cả ba bắt mạch cẩn thận thì thi nhau gật đầu mà rằng: “Chúc mừng Quốc công phu nhân, quả thật người có hỉ hơn một tháng, nay cần chú ý nghỉ ngơi và dùng thêm một ít thuốc an thai bổ khí.”
“Đã khiến các vị thái y nhọc lòng rồi, người đâu, ban thưởng.” Giọng nói yếu ớt của Bất Quy vang lên sau lớp rèm.
Sau đó, ba người bọn họ hồi cung phục mệnh, còn chưa hết hai canh giờ sau, phẩm vật ban thường từ cung nghi ào ạt đổ vào phủ Quốc công…
Suốt một tháng Bất Quy “dưỡng thai”, nàng chưa bao giờ rời khỏi sân viện của mình, thủ vệ canh giữ phủ Quốc công cũng nghiêm ngặt hẳn lên, rất ít người lai vãng đến đi.
Chừng bốn tháng sau, phủ Quốc công đột nhiên sai người nhập cung cầu thái y, báo rằng sáng hôm nay phu nhân không cẩn thận té ngã trong viện, sau đó vẫn luôn đau bụng, muốn mời thái y sang phủ chẩn trị.
Chân trước thái y sang phủ khám, chân sau hoàng đế đã ngự liễn vào phủ, y để tùy hầu ngay ngoài rồi cứ thấp thỏm đi đi lại lại trước cửa phòng Bất Quy.
Thái y và thị nữ còn tất bật hơn, hết bưng chậu máu này đến mang chậu máu khác, mãi đến chiều hôm tình hình mới ổn định hơn.
Một loạt thái y quỳ rạp xuống ở sân ngoài: “Cuối cùng là có chuyện gì!” Giọng hoàng đế vừa lạnh nhạt vừa uy nghiêm.
“Thưa bệ hạ, cái thai này của phu nhân vốn đã bất ổn, nay ngã một trận, thật sự không còn cách nào giữ lại được nữa, khẩn xin bệ hạ khai ân!” Một vị thái y tuổi tác đã cao đại diện đáp lời y.
Bỗng nhiên, một người đi ra từ gian phòng, là Phương phu nhân: “Tham kiến bệ hạ.”
“Lão phu nhân hãy bình thân.” Hoàng đế vươn tay, làm ra tư thế muốn đỡ bà.
Vành mắt Phương phu nhân đỏ hoe: “Xin đa tạ bệ hạ và chư vị thái y đã nhọc lòng đến đây, mời dời bước đến sảnh ngoài dùng bữa tối.”
“Không cần phiền như thế, trẫm hồi cung trước, sớm mai sẽ sai người đến đưa một phương thuốc bổ nhất đẳng, Bất Quy hãy còn trẻ, về sau nhất định sẽ còn có thể sinh con nối dõi, còn cần lão phu nhân chăm sóc phu nhân Quốc công chu toàn.” Hoàng đế nói xong thì dẫn đoàn người hồi cung cấm.
Đợi người ngoài đi cả rồi, trong phòng vang lên một giọng nói: “Cô đừng quá đau buồn, việc quan trọng nhất bây giờ là bồi bổ thân thể cho tốt, cô còn trẻ, sau này nhất định sẽ sinh con với Lý đại ca.”
“Đa tạ phu nhân, đứa nhỏ này vốn đã yếu ớt, nếu không phải được phu nhân hết lòng săn sóc thì e rằng đã sẩy thai từ sớm rồi, có thể cảm nhận tình mẫu tử mấy tháng ròng rã này đã là may mắn trời ban rồi.” Một nữ tử sắc mặt tái mét nằm trên giường Bất Quy nói với nàng.
Qua thêm một tháng nữa, Bất Quy ra khỏi sân viện mình, nay tiết trời đã rét lạnh căm căm, một người gác cổng đột nhiên chạy tới bẩm: “Thư phu nhân, ngài Quốc công có cho người gửi thư nhà về ạ.”
Trên trang thư chỉ vỏn vẹn mấy chữ: “Ngô thê Bất Quy, có vào cửa tương tư, mới hay khổ tương tư” (1) Lòng Bất Quy chợt căng thẳng, cứ như bị thứ gì đó kích thích vậy.
(1): Một câu trong bài Trường Tương Tư (Lương Ý Nương)
Dạo gần đây trong kinh thành nơi nào cũng có tiếng trống chiêng inh ỏi, tiếng người huyên náo: Rằng chiến sự trời nam đã định, ít hôm nữa đại quân sẽ về đến thành, nghe bảo ngài Quốc công anh dũng thiện chiến, tự mình xung trận, chỉ trong một hiệp đã chém đầu thủ lĩnh phe địch, thật sự không hề bôi nhọ uy danh lẫy lừng thuở nọ của lão quốc công.
Năm ngày sau đấy, Bất Quy và gia quyến tướng lĩnh đứng chờ ở cửa thành, đại quân hoành tráng hành quân đến gần, Bất Quy nhìn cảnh tượng này mà hoảng hốt trong lòng, dường như cảnh đời trước đang diễn ra trước mắt nàng vậy, điểm khác biệt duy nhất là người cầm quân, cưỡi chiến mã chỉ huy ba quân tướng sĩ là Vô Tư, chàng mặc nhung trang, phát quan nghiêm chỉnh, không hề có cảm giác mệt nhọc tang tóc, mày chàng sắc, mắt chàng sáng, dáng người đĩnh đạc cao lớn, thậm chí còn có khí thế thống lĩnh thiên hạ của bậc vương giả quần hùng.
Vô Tư nhảy xuống từ lưng ngựa, bước nhanh đến chỗ Bất Quy rồi vươn tay ôm chầm lấy nàng: “Ta về rồi.”
Thoạt tiên, Bất Quy sửng sốt, sau đó thì cười khe khẽ: “Em nhớ chàng lắm.”
Vô Tư bế Bất Quy rồi lên ngựa, hai người cùng cưỡi một con ngựa từ tốn đi trên đường lớn.
“Không vội vào cung diện thánh à?” Bất Quy nghiêng đầu hỏi.
“Đưa em về phủ rồi rồi mới đi……” Sau một thoáng im lặng, Vô Tư thoáng thở dài, “Cực khổ cho em rồi.” Một tay chàng giữ dây cương, một tay thì riết lấy tay Bất Quy, giống như đang sợ nàng biến đi đâu mất vậy.
Cứ như thế, cuối cùng hai người cũng đến trước cửa phủ Quốc công, Bất Quy xuống ngựa, nhìn Vô Tư đang cưỡi ngựa đi về phía hoàng cung, nàng nhìn mãi đến khi bóng chàng khuất dạng rồi mới chịu xoay người, chỉ là lúc xoay người, khóe miệng lại nở một nụ cười hiếm hoi.
Chiều tà phủ bóng, cửa phòng ngủ Bất Quy được nhẹ nhàng đẩy ra, Bất Quy nhìn sang, bắt gặp ngay đôi mắt vô cùng nóng vội và nhớ mong của Vô Tư. Bất Quy mỉm cười, đứng lên đi sang: “Đã chuẩn bị cơm canh xong rồi, cả đường chàng hành quân mệt nhọc, tranh thủ tắm qua rồi dùng bữa đi thôi.” Nàng vừa nói vừa giúp Vô Tư cởi giáp ngoài và phát quan.
Vô Tư có đứng như thế, để Bất Quy cởi áo tháo thắt lưng cho mình, ánh mắt chàng chưa từng rời khỏi Bất Quy một giây. Mãi đến khi chỉ còn mặc mỗi áo trong, Bất Quy đột nhiên xoay người: “Chàng tự cởi phần còn lại, em ngồi bên này, có chuyện gì thì gọi em một tiếng là được.”
Vô Tư nhẹ nhàng ôm Bất Quy, vùi đầu vào hõm cổ nàng, giống như đang muốn cẩn thận cảm nhận từng nhịp đập, từng hơi thở của nàng, hơi thở chàng ngày càng nóng bỏng, hun Bất Quy đến mức khiến nàng luống cuống tay chân: “Mau đi tắm đi, nếu không nước sẽ nguội đấy.” Bất Quy cuống quít tránh khỏi cánh tay Vô Tư, song lại chẳng thoát nổi.
“Chi bằng, cùng nhau?” Giọng Vô Tư khàn khàn, bàn tay đang ôm nàng cũng nóng rẫy.
Không biết lấy sức ở đau ra, Bất Quy giãy khỏi vòng tay chàng rồi chạy nhanh ra ngoài: “Em đi xem bữa tối….”
Độ một chén trà nhỏ sau, Bất Quy lặng lẽ bước vào gian trong, nhưng lại không nghe thấy tiếng nước, nàng nghĩ thầm rằng lẽ nào chàng mệt mỏi quá nên đã ngủ mất rồi đấy ư? Vừa bước vào sau tấm bình phong, nhìn dáng người quá đỗi quen thuộc của người kia trong làn hơi mông lung mờ ảo, xem chừng đã ngủ thật rồi.