“Không có gì đâu.” Phó Duật Từ nhún vai, tỏ ra thản nhiên: “Nghe nói gần đây cậu đang livestream đoán mệnh, trước đây không phải cậu bảo sẽ không làm nghề này sao? Cậu định làm bác sĩ mà?”
Kỷ Dao Quang hạ mắt, ánh nhìn hơi buồn bã: “Cậu cũng đừng hỏi , chuyện này dài lắm. Tóm lại , hiện tại tôi cũng không còn sự lựa chọn nào khác , chỉ có thể làm nghề này thôi.”
Phó Duật Từ nghe vậy, lại nhìn cô bộ dáng như vậy , cũng có thể đại khái đoán ra lý do.
“Vậy cậu có nhận đơn không?” Anh hỏi, giọng điệu trầm ổn.
Kỷ Dao Quang gật đầu: “Đương nhiên, tôi vẫn nhận đơn như bình thường. Cậu lại gặp chuyện kỳ quái gì rồi à?”
Phó Duật Từ là một người có mệnh cách rất kỳ lạ . Khi còn đi học, Kỷ Dao Quang đã xem ra mệnh của Phó Duật Từ phạm Cô Tinh, cha mẹ đều mất sớm. Tuy vậy, anh vẫn có trưởng bối, và xuất thân từ một gia đình có quyền thế lại giàu có .
Ban đầu, Kỷ Dao Quang khi đi học không định để người khác biết đến năng lực của mình. Nhưng có một lần cô vô tình phát hiện Phó Duật Từ đang có ý định tự sát, không thể làm ngơ nên đã ra tay giúp đỡ.
Từ đó về sau, quan hệ của hai người có một chút xíu thân cận một .
Trong mắt Kỷ Dao Quang, đó cũng chỉ là hành động giúp đỡ một người qua cơn hoạn nạn mà thôi , là một người bình thường thấy một người khác rơi vào hoàn cảnh khó khăn cũng sẽ kéo một chút tuỳ theo khả năng của bản thân . Là một điều rất bình thường , không có gì đáng để tâm cả .
Tuy nhiên, trong mắt Phó Duật Từ, hành động của Kỷ Dao Quang lại có ý nghĩa không hề đơn giản như vậy.
"Ừ, cậu cũng biết rồi đấy, tôi đã tiếp quản bệnh viện của ba mẹ mình. Tốt nghiệp xong liền chính thức trở thành bác sĩ trong bệnh viện đó , mà trong bệnh viện rất dễ xảy ra những chuyện kỳ lạ ."
Kỷ Dao Quang gật đầu, vẻ đồng tình: “Được rồi, là bạn học cũ, tôi sẽ giảm cho cậu 20%.”
Nghe vậy, Phó Duật Từ càng thêm chắc chắn về suy đoán của mình, có vẻ như Kỷ Dao Quang hiện tại đang rất thiếu tiền.
“Không cần giảm giá đâu, tôi có tiền.” Phó Duật Từ khẽ mỉm cười, giọng điệu khẳng định.
Nga
Một khi đã như vậy , Kỷ Dao Quang cũng không khách khí . Vẫn là câu nói cũ , ai cùng tiền không qua được đâu .
“Được rồi, sau khi họp lớp xong, chúng ta đi xem.” Kỷ Dao Quang vẫn nhớ đến lời lớp trưởng khi nãy, muốn đi họp lớp .
Tuy nhiên, đôi mắt Phó Duật Từ trầm xuống, anh lên tiếng: "Chuyện này rất gấp, hơn nữa buổi họp lớp cũng gần kết thúc rồi, đa số bạn cùng lớp đều đã rời đi . Bây giờ có vào cũng chẳng có gì đâu."