Đạo sĩ liếc Đoàn Sinh đang vô lực nằm rạp dưới chân mình, phất tay áo, một lực lượng vô hình xuất hiện đẩy Đoàn Sinh bay ra khung cửa, chỉ nghe “ ịch” một tiếng hắn đã nằm rạp xuống làn đường trong hầm, cú va chạm làm thân thể kiệt sức của hắn như sắp ngất đi, có cần mạnh thế không.
“Ha ha xin lỗi chàng trai trẻ, vô tình làm nóng trước khi chiến thôi” tiếng cười của Đạo sĩ từ trong xe phát ra.
Đoàn Sinh không thích chửi thề, nhưng lúc này hắn thật sự muốn chửi “ Cmn ngươi đang cứu ta hay giết ta” nhưng chỉ là nghĩ trong lòng thôi, nếu hắn thật sự làm thế thì hoàn cảnh này coi như tự ném mạng ra đùa.
Đoàn Sinh không tin trên đời này có chuyện thần tiên, hắn cũng không tin vào may mắn, trên đời thứ gì cũng phải tự tranh giành nỗ lực, đây cũng chính là lí lẽ hắn đặt ra cho bản thân- vượt qua bất hạnh để không ngừng vươn lên. Nhưng thứ gì diễn ra trước mắt hắn, “ phép thuật”, “ quái vật” những thứ này làm thế giới quan sụp đổ, chuyện chưa từng xảy ra trong đời, ở một thế mà chủ nghĩa duy vật được tôn thờ.
Cơn buồn ngủ vẫn cứ bủa vây, đầu càng đau, Đoàn Sinh mặc niệm trong lòng nhất quyết không được ngủ, phải mở thật to mắt nhìn, chứng kiến nó, hắn lo sợ nếu trong lúc ngủ chết luôn thì sao, đến chết cũng không biết chết như thế nào, bị ai giết hay tai nạn, nếu hắn chết thì có ai đau buồn không, thế giới này còn quá nhiều điều mà hắn chưa biết, chưa trải nghiệm, chưa bao giờ hắn cảm thấy cuộc sống đáng quý như lúc này, vì là kẻ mồ côi mà hắn sống hai mươi mấy năm trong mặc cảm, tự đặt gánh nặng cho mình, khi cha mẹ nuôi hắn qua đời hắn liền cảm thấy cuộc sống này ảm đạm, có lẽ đến lúc cận kề cái chết người ta mới ngộ ra được điều này, tục ngữ có câu rất hay “Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”.
“ Mọi chuyện xong xuôi rồi, đánh”
“Hừ, chính đạo các ngươi lúc nào cũng giả nhân giả nghĩa, chết đi”
“ U trảo”
“Áo bào đen” hừ lạnh một tiếng, tay phải đấm về phía trước, một làn khói đen nhanh chóng từ tay áo thoát ra hình thành một ma trảo lớn bằng nửa thân người tốc độ cực nhanh lao về hướng Đạo sĩ, trảo đi đến đâu kính cửa ầm ầm vỡ toang, mảnh kính văng đầy, một số hành khách ngất xỉu bị bắn trúng tạo thương tích không nhỏ, Đoàn Sinh may mắn nằm bên ngoài xe nên chỉ bị một vài vết xước.
" Ầm"
Xe buýt ngã ngay xuống mặt đất.
“ Nguy hiểm quá, ta phải chạy khỏi nơi quỷ quái này”
Đoàn Sinh lúc này không biết lấy sức lực từ đâu mà đứng dậy cố gắng tránh xa chiếc xe buýt, loạng choạng chạy thục mạng về phía trước để ra khỏi căn hầm ma quỷ này.
“ Không...Không thể nào, đây là chuyện gì”
Hắn cứ chạy mãi nhưng lúc này lại phát hiện mình dường như vừa đi một đường vòng, chiếc xe vẫn nằm gần trong tầm mắt của hắn, đây là “ ma thuật” gì.
Đoàn Sinh lúc này ngã khụy xuống, khuôn mặt hoảng sợ, tại sao chuyện khủng khiếp này lại xảy ra với hắn, vài phút trước hắn còn tự nhủ bản thân từ nay phải biết sống tốt hơn mà.
“ Cảnh sát, đúng rồi, ta phải gọi cảnh sát, có thể họ sẽ không tin ta nhưng nếu ta lừa được họ vào đây có lẽ sẽ có cơ hội thoát ra, súng đạn, ta không tin súng đạn không thể giết chết con quái vật kia”.
“… A lô...lô..., cảnh sát phải không, ta… ta báo án, có một vụ bắt cóc tập thể diễn ra ở trong đường hầm Phát La, ta...ta cần các ngươi thật nhiều người đến...đến...n….mau....mau cứu chúng ta”
Đoàn Sinh vì hoảng sợ mà nói giọng run run gấp gáp, bằng giọng điệu này hắn chắc chắn tự tin rằng họ sẽ không xem đây là trò đùa mà cử người đến.
“ Khặc khặc… tên phàm nhân rác rưởi ngươi cũng muốn kêu cứu”
“ A….”
Đoàn Sinh giật nảy mình quăng ngay chiếc điện thoại ra, giọng nói đó rõ ràng là của tên “quái vật” kia, “ quái vật” đó làm thế nào được, Đoàn Sinh lúc này như sắp điên, chỉ biết bất lực ngồi co ra trên đường, niềm hy vọng cuối cùng của hắn là tên Đạo sĩ.
Lúc này, tên Đạo sĩ và “Áo bào đen” cũng đấu đến cao trào.
“Áo bào đen” vung tay, một hành khách nam bất tỉnh bên trái hắn cổ lập tức đức ra một vết thương thật sâu ở động mạch, “Áo bào đen” khẽ nắm lại tay xương, máu ở cổ tên hành khách xấu số và những vết thương do kính vỡ gây ra trên người các hành khách khác lúc này cũng bỗng nhiên bị loét rộng xé rách, máu thoát ra ào ạt như có linh tính bay về phía “Áo bào đen” bị hắn hấp thụ tăng cao sức chiến đấu.
“ Làm càng”
Đạo sĩ thốt lên một tiếng, với tu vi của hắn rất khó bảo vệ hết những người trong xe, nhưng đảm bảo tính mạng của họ thì không phải không thể, cuộc gặp mặt này quá bất ngờ khiến hắn không kịp chuẩn bị, nên hắn đành cố sức cứu được người nào hay người đó còn đỡ hơn bỏ mặc cho đoàn diệt.
“ Ta phải tống hắn ra khỏi chiếc xe này, nơi này có quá nhiều người, đánh nhau ta không có lợi thế”
Đạo sĩ lập tức đưa tay phải lên, ngón trỏ như có pháp lực bao phủ phát ra ánh sáng đỏ vẽ thật nhanh lên không trung một hình thù kỳ lạ như chữ không phải chữ như hình không phải hình, phất tay một cái, chữ đỏ trên không trung lập tức thành một lá bùa thân vàng với những ấn ký đỏ bên trên lao như sấm chớp về phía “Áo bào đen”.
“Áo bào đen” hừ lạnh, một luồng khí đỏ từ tay xương phát ra, tụ lại thành hình một đầu khô lâu vặn vẹo, há to miệng đánh về phía trước.
Hai thuật pháp trong tích tắc đụng vào nhau, quang mang lóe sáng làm người khó có thể nhìn thẳng, không khí lập tức trở nên nóng rực, “ Khô Lâu Đỏ” cùng “Bùa vàng” đồng loạt tan biến như hóa giải lẫn nhau.
Lúc này khi quang mang vừa biến mất, “Áo bào đen” lập tức cảm thấy sơ xuất, nhận ra hắn lúc này đã không còn ở vị trí cũ nữa mà bị na di ra ngoài chiếc xe buýt cùng với tên Đạo sĩ đứng trước mặt.
“ Na Di Thần Hành pháp chú, không ngờ lại bị ngươi lừa, tốt, thật tốt...Đạo sĩ thối, ngươi đang lo cho những “ thức ăn” đó sao”
Nghe câu hỏi của “Áo bào đen” Đạo sĩ thở ra một hơi dài làm vẻ mặt của bật cao thủ: “ Hôm nay tâm trạng ta rất tốt, nể lòng trời có đức hiếu sinh, ta tha cho ngươi một lần, ngươi đi đi”.
“Áo bào đen” như bị chọc giận: " Ngươi đã muốn bảo toàn tính mạng cho những phàm nhân thấp hèn này thì ta sẽ giết toàn bộ chúng, để xem khi bọn chúng chết hết trước mặt ngươi, lòng ngươi có xuất hiện cái gọi là tâm ma khi không cứu được chúng không”.
Đạo sĩ như bị nói trúng tim đen, cũng không giả vờ nữa, mắt trợn lên giận dữ:
“ Vô lượng con mẹ nó thiên tôn, ta đã nói là tha rồi, đây là ngươi ép ta”.
Đạo sĩ mất đi thể diện, trong đời hắn thứ gì cũng có thể mất chỉ duy có thể diện là không được, tên ma đạo này có tu vi Nhập Độ hậu kỳ, cao hơn hắn đến hai tiểu cảnh giới, Đạo sĩ thầm tiếc hận nếu như gặp “Áo bào đen” ở một nơi vắng vẻ thì với lượng pháp bảo mà hắn đeo trên người đã có thể đại chiến ba trăm hiệp mà không lo ngại nhưng bây giờ hắn đang bị nắm thóp, hắn không thể bỏ mặt những phàm nhân này mà không cứu. Trong lòng bất định, hắn nghĩ thật kĩ mình có nên sử dụng một chiêu đó không: “ Nếu ta khai triển nó cho dù có thể làm hắn trọng thương bỏ chạy nhưng cũng sẽ bỏ ra đại giới, tu vi giảm lùi, tuổi thọ hao tổn, nếu lần sau gặp lại cũng chỉ có nước co giò mà chạy thật nhanh thôi”.
Trong lòng bất định, nội tâm giằng xé chọn lựa, Đạo sĩ biết mình phải đưa ra quyết định thật nhanh: “ Vô lượng con bà nó thiên tôn, liều, không thể cứ giằng co mãi được”.
Hai tay Đạo sĩ nắm chặt làm gân xanh nổi lên: “ Ta cần ít nhất bảy giây”.
Trong lúc Đạo sĩ do dự thì “Áo bào đen” đã nhân cơ hội bắt lấy thời cơ, tay xương liền chưởng ra một “ U Trảo” to lớn nhưng đối tượng mà nó hướng tới không phải là Đạo sĩ mà là chuyến xe buýt đang nằm phía sau hắn.
Thân hình như cơn gió tiến lên, cốt trảo xòe ra, trong tay phải không biết khi nào đã xuất hiện một cây đoản cốt thương dài hơn nửa mét, đầu thương liên tục tỏa ra hắc khí làm linh hồn con người run rẩy, Áo bào đen dùng thuấn di ngay lập tức xuất hiện trước mặt tên Đạo sĩ.
Quá nhanh!!!.
“ Ta xem bọn chính đạo luôn giả nhân giả nghĩa, tình huống này ngươi chọn tính mạng của mình hay tính mạng của bọn phàm nhân”.
“ Chết tiệt”.
Chửi thầm một câu, Đạo sĩ hai tay kết ấn, thuật pháp tung ra, một chiếc chuông đồng bay thẳng đến trước xe buýt, chuông ngân vang vọng nhiễu loạn không gian làm tan biến đi “ U trảo” đang hừng hực lao đến.
Tất cả chuyện này xảy ra trong nhảy mắt, chỉ một giây.
Thấy cảnh này, “Áo bào đen” nhe răng nanh cười hung tàn: “ Rất tốt, ngươi là kẻ chính đạo tốt nhất mà ta từng gặp, xuống âm phủ mà làm người tốt tiếp đi”
Cốt thương giơ cao, chớp nhoáng đã chém về phía cổ của Đạo sĩ, chỉ còn cách một cọng lông, Đạo sĩ lúc này đã không còn đủ thời gian để triển khai thêm một thuật pháp nào, nếu hắn còn không tránh né được thì chắc chắn sẽ thật đi trình Diêm La.
Đoàn Sinh lúc này đang kiệt sức ngồi thu mình lại một góc ở gần xe buýt, hai mắt lim dim như sắp ngủ nhìn cảnh tượng trước mặt, hắn bị hành động này làm cho hai mắt nhất thời trợn to lên, phải nói sự việc diễn ra quá nhanh, tốc độ của “Áo bào đen” quá kinh khủng, não Đoàn Sinh căng lên như dây đàn, hắn biết nếu tên Đạo sĩ này xong đời thì đời hắn cũng kết thúc theo.