Vì Ngày Hoa Nở

Chương 18



Nghe đến đây, ta không nhịn nổi cười phá lên. Hắc y nhân kia xem ra thật sự không hiểu chuyện, đợi thêm một ngày nữa là tới ngày ta hòa ly với Trọng Dạ Lan,

bây giờ gấp rút nhảy ra, để lộ ra một kiểu... không phóng khoáng.

Thật ra vừa rồi Trọng Dạ Lan đã lựa chọn, hắn khẩn trương bước tới hướng kia... là hướng của Mục Dao.

Người áo đen... hai nhóm thích khách... lựa chọn....

Tổng hợp lại những thông tin này, ta to gan tìm cách, thế là ta vặn vẹo hai tay bị trói sau lưng.

Sau đó mở miệng hướng về phía hai tên áo đen, nói: “Đây là lần đầu các ngươi bắt cóc người hả?”

Tên áo đen kia sững sờ, quay đầu nhìn ta, không che giấu nổi vẻ nghi hoặc tràn đầy trong mắt.

Ta khẽ cười, không nhìn ánh mắt Trọng Dạ Lan đang mang theo sự khẩn trương, nói với tên áo đen: “Các ngươi không biết trước khi trói người phải soát người

sao?”

Không đợi tên áo đen phản ứng, ta quay đầu nói với Mục Dao: “Nhớ cho kĩ, lần này là ngươi nợ ta.”

Ta dùng chiếc vòng tay kia biến thành một con dao nhỏ cắt đứt sợi dây thừng.

Tiếng gió thổi sát bên tai, như lưỡi dao cứa từng lớp da thớ thịt, đến tận lúc này rồi não ta vẫn không quên xoay lại cái vòng tay rồi đeo lại.

Chừng chỉ vài giây đồng hồ trôi qua, ta rơi xuống mặt nước, tạo ra một mảng lớn bọt nước nổi lên, lồng ngực bị lực tác động thiếu chút nữa phun ra một ngụm

máu tươi. Sau khi uống hết ngụm nước ta mới dãy dụa bơi vào đất liền, may sao lại rơi xuống ở nơi cách bờ không xa.

Bơi lội quả nhiên là kĩ năng sinh tồn thiết yếu, thật sự không lãng phí một tháng tiền lương ta bỏ ra để học.

Bơi đến bờ, ta phát hiện khắp người mình đều là vết thương từ to đến nhỏ, chân trái cũng trở nên đau nhức.

Lúc mới rơi xuống người ta chỉ bị trầy xước, may mà có một nhành cây treo dưới chân ta nên cản được lực lúc rơi, nếu không e rằnglúc vừa rơi xuống mặt nước

đã bị ngất đi rồi.

Đây chính là định luật bất tử khi rơi xuống vách núi trong tiểu thuyết. Nhưng sở dĩ ta dám mạo hiểm như vậy còn vì một nguyên nhân khác, việc này phải chờ ta

giải quyết sau, cục diện bây giờ chứng minh ta đã... thành công rồi.

Ngửa mặt lên trời nằm nghỉ một lát, nhìn sắc trời đã dần chuyển tối. Ta hít một hơi thật sâu, không thể ngồi im ở chỗ này được, ta phải đi theo hướng thượng

nguồn của dòng sông, nơi đó sẽ có người ở. Nếu không tại chuyến dã ngoại ở vùng đất hoang dã này cộng thêm trời ngày càng tối, ta có thể sẽ tự ném mình

vào miệng con mãnh thú nào đó không chừng.

Gắng chịu đau đớn trên người, ta khập khiễng lết theo sườn dòng sông, sắc trời cuối cùng cũng tối. Có điều lúc này trăng đã lên cao, hôm nay trời đêm đặc biệt

sáng. Có thể trăng biết ta bị chứng quáng gà, cho nên đã phá lệ chiếu cố ta.

Trong lòng ta đang tự an ủi mình như thế.

Không rõ đi được bao lâu, vẫn không có dấu hiệu của người dân.

Nói thật, quá nửa đêm đơn độc trong cái núi rừng hoang vắng này, thật sự có chút dọa người, xung quanh quá an tĩnh, chỉ nghe thấy âm thanh róc rách của

dòng nước.

Mắt ta không dám nhìn loạn, tinh thần quá mức căng thẳng, bởi vì càng nhìn xung quanh, lòng ta lại càng sợ hãi, nhịp tim ngày càng tăng, cảm giác bên tai còn

có thể nghe được tiếng đập.

Ta không khỏi có chút hối hận, mù lòa còn trổ tài khoe khoang cái gì? Chi bằng ngoan ngoãn đợi trên vách núi, phối hợp một chút, chờ Trọng Dạ Lan đến lựa

chọn.

Nắm thật chặt con dao nhỏ trong tay, hình như ta nghe được chút thanh âm khác lạ, không giống với tiếng nước chảy.

Vừa hay thấy có một tảng đá lớn, ta vội đi qua đó ngồi sụp xuống, trốn đi không một tiếng động, cẩn thận tập trung nghe ngóng.

Quả nhiên có tiếng động khác, giống như là tiếng bước chân, chỉ không rõ là người hay thú.

Nơi ta rơi xuống dù không phải rất cao, thế nhưng địa hình nơi này gập ghềnh lạ thường, cứ xem như Trọng Dạ Lan phái người tới điều tra, chỉ sợ lúc này cũng

không đến được sườn núi, cho nên khẳng định không phải người của hắn.

Vậy chính là dã thú, hoặc là......

Đêm đen gió giật, trong đầu quay lại từng thước phim cảnh vứt xác nơi núi rừng hoang vu ta từng được xem.

Nghĩ tới mình lại càng sợ hãi, tình tiết trong đầu càng rõ ràng càng máu me.

Đúng lúc này ánh trăng không biết vì điều gì mà bị đám mây che đi, đối với chứng bệnh quáng gà mức độ nhẹ của ta, quả thực xung quanh là một màu đen kịt.

Thanh âm càng lúc càng gần, như từng bước đạp vào tim ta, cuối cùng tiếng bước chân dừng lại bên cạnh tảng đá.

Ta rốt cuộc không nhịn nổi nữa, trực tiếp nhắm hai mắt quờ quạng con dao, đang định ra tay thì bị một bàn tay lạnh buốt nắm chặt.

Ta lắc đầu một cái, nhưng sau đó nghe thấy một âm thanh quen thuộc: “Cuối cùng ta cũng tìm được người.”

Mở mắt ra, vẫn không thấy rõ, nhưng chỉ một lát sau, mặt trăng tựa như nói hộ lòng ta, mây bắt đầu tan đi, từng điểm sáng trước mắt hiện lên.

Ta nhìn thấy gương mặt của Hoa Nhung Châu.

Đôi mắt có chút ướt át, rốt cuộc cũng nhận ra mình còn sống sờ sờ, trông thấy hắn còn vui hơn thấy được người tri kỉ đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi,

ban nãy ta bị dọa đến mức muốn nhảy xuống sông cho rồi.

Ta lập tức nhào tới, tặng hắn một cái ôm: “Mẹ của ta ơi, hóa ra là ngươi à, vừa rồi đúng là làm ta sợ muốn chết, ta không biết mình lại nhát gan như vậy, may mà

vẫn có người ở đây với ta....”

Hoa Nhung Châu không động đậy, hắn kéo tay ta ra, từ từ nắm chặt cổ tay ta, giọng nói không có một tia tình cảm: “Vòng tay ta cho người là để người phòng

thân, không phải để người tự hành mình.”

Giọng điệu này.... vẫn là cái tên tiểu thị vệ e thẹn biết nghe lời đó sao? Có phải là yêu tinh đội lốt Hoa Nhung Châu không?

Người đột nhiên đổi khác làm ta trở nên ngây dại, vẫn chưa phản ứng kịp được câu “ta cho người” trong miệng hắn thì nghe thấy tiếng hắn thở dài, sau đó

buông cổ tay ta ra, ngồi sụp xuống, nâng mắt cá chân ta lên, xoa bóp vài cái mới nói: “Không tổn thương đến xương cốt, lát nữa đi tìm dược thủy xoa lên một

chút là ổn.”

Vừa nãy ta mới đi được một bước, sao hắn biết chân trái ta bị thương? Khả năng quan sát cũng tốt quá rồi đó.

Sau đó ta thấy hắn xoay người, đưa lưng về phía ta nói: “Ta cõng người.”

Lúc này ta mới phát hiện, cả một thân áo bào đen của hắn đều ướt sũng, chẳng lẽ bởi vì tìm ta nên hắn nhảy xuống nước ư? Có điều nói đi cũng phải nói lại, từ

trên đỉnh núi mò đến nơi này, hắn không nhanh vậy chứ?

“Không cần, ta vẫn đi được.” Ta có chút xấu hổ cự tuyệt, sau đó cất bước tiếp tục đi.

Hoa Nhung Châu không cản lại, chỉ yên lặng theo sau lưng ta.

Có cái bóng của hắn bên cạnh, ta không quay đầu lại nhìn, nhưng cứ chăm chú nhìn cái bóng kia, trong lòng có cảm giác khó chịu không rõ ràng. Ngữ khí của

hắn vừa rồi đang chỉ trích ta, ta không kịp phản ứng. Loại cảm giác này giống như là, một người luôn thấp hơn ngươi, rồi một ngày đột nhiên từ trên cao nhìn

xuống ngươi vậy.

Không để ý nên chân trái dẫm lên một tảng đá, một trận đau đớn truyền đến, chân ta mềm nhũn đi, sau đó cảm giác như có một đôi bàn tay đỡ lấy người ta.

“Ta... không sao.”

Lời còn chưa nói hết, Hoa Nhung Châu đã buông tay ra, ngồi xuống nói: “Leo lên.”

Lần này ta không cự tuyệt hắn nữa, lập tức leo lên, đột nhiên nhớ tới lần trước ta uống quá nhiều rượu cũng giống như này, cũng là hắn cõng ta xuống đủ 20

tầng lầu.

Sau khi ta tỉnh lại, đã bị những chuyện bộn bề của Hoa phủ nên quên mất chuyện này, vẫn chưa kịp nói với hắn tiếng cảm ơn. Là 20 tầng đấy!

Trong lòng hơi chột dạ, ta nói qua loa: “Sao ngươi biết ta rơi xuống đây? Yến hội sau đó thế nào? Hoa... Huynh trưởng ra sao rồi?”

Giọng Hoa Nhung Châu buồn rầu, nói: “Sau khi Vương phi và Trắc phi bị bắt đi, là ta theo sát Tấn vương lên đỉnh núi, bởi vậy không biết tình hình của cung yến

và Hoa công tử.”

“Vậy vì sao ta không thấy ngươi trên đỉnh núi?” Đè nén bất an đang nhen nhóm trong lòng, ta không dám nhiều lời, bày ra vẻ nhẹ nhõm đổi chủ đề.

“Vương phi chưa từng để ý đến ta, ta đã quen rồi.” Thanh âm của Hoa Nhung Châu nhàn nhạt.

Lời này... Ta lạnh nhạt với hắn như vậy sao?

“Không phải, tại lúc trên đỉnh núi ta bị treo lên, chói mắt quá nên mới không nhìn thấy....” Ta giải thích.

“Vậy người có nhớ lần đầu tiên người gặp ta không?” Hoa Nhung Châu đột nhiên hỏi.

Ta nhớ lại một chút, mở miệng: “Ở lễ tế tổ sao?”

Hoa Nhung Châu không nói tiếp, ta cứ ngỡ hắn không trả lời ta thì hắn mở miệng: “Quả nhiên là vậy.”

“Có ý gì?” Ta nhíu mày.

“Vậy Vương phi cũng không nhớ rõ đã từng hỏi bốn lần... tên của ta?” Thanh âm Hoa Nhung Châu lại nhẹ hơn một chút.

Ta hỏi hắn nhiều lần như vậy? Không thể nào, trí nhớ ta không thể nào kém như vậy chứ.

Trong lúc ta chuẩn bị hỏi tiếp, đột nhiên ngửi thấy mùi máu tươi, ta sững sờ, vô thức hỏi: “Ngươi bị thương sao?”

Hoa Nhung Châu không dừng bước, nói: “Chỉ bị trầy da thôi.”

“Trầy da? Là vì cây trong rừng sao, ngươi làm cách nào mới xuống đây được? Mà tại sao chỉ có một mình ngươi?” Trong lòng ta tràn đầy nghi hoặc.

“Vương phi còn muốn gặp ai nữa?”

Ngữ khí của đứa nhỏ này hôm say sao lại không tốt như vậy chứ? Y như em trai ta vậy, cứ nói một câu hắn cãi một câu, ta trực tiếp véo tai hắn, nói: “Nói chuyện

kiểu gì thế? Không biết lớn nhỏ à, ta là Vương Phi đấy...”

“Không phải người đã hòa ly rồi sao?”

Câu nói này làm ta á khẩu không nói gì được nữa, nhưng ta vẫn mạnh miệng nói: “Vậy ta vẫn lớn hơn ngươi, ngươi vẫn phải tôn trọng ta.”

“Sau này người hòa ly rồi, ta nên gọi người thế nào?” Hoa Nhung Châu lại lảng tránh.

Ta chưa từng nghĩ tới vấn đề này. Nếu sau này mang theo bọn họ đi đến tiểu trấn ở Giang Nam ẩn cư, vậy bọn họ phải gọi là là tiểu thư sao? Vẫn nên gọi là tỷ

tỷ thì tốt hơn, dù sao ta cũng lớn hơn bọn họ.

Ta đắm chìm trong dòng suy nghĩ, đột nhiên cảm giác thân thể Hoa Nhung Châu cứng đờ, thanh âm của hắn dường như mang theo chút buồn bực: “Người

không định mang theo ta khi rời khỏi Tấn Vương phủ sao?”

“Đương nhiên không phải.” Ta được dịp phủ nhận, bên cạnh ta chỉ có vài người có thể sử dụng được, làm sao ta có thể không mang hắn theo, thế nhưng ngoài

miệng vẫn trêu chọc: “Kể cả ngươi có hướng về Thúy Trúc ta cũng phải mang ngươi theo.”

Hoa Nhung Châu đột nhiên dừng lại, bất động.

Ta buông tay ra, phát hiện tai hắn đã bị ta véo đến đỏ cả lên, ta có chút xấu hổ hỏi: “Sao không đi tiếp? Mệt sao? Có muốn dừng....”

“Bình thường vương phi đừng có động tí là đẩy ta cho Thuý Trúc nữa” Hắn cắt lời ta.

“Ơ?” Ta vô thức bật ra.

“Bất luận là khi nói đùa ở viện hay lúc bị tập kích, cũng không được đẩy ta cho Thúy Trúc” Hoa Nhung Châu nói, ta chỉ nhìn thấy gò má hắn, còn mắt hắn rủ

xuống.

“Ta cứ tưởng trong yến hội ngươi không nghe thấy lời ta nói, nếu nghe thấy cớ sao lại.....”

“Bởi vì ta đã có người trong lòng.”

Thiếu niên trịnh trọng tuyên bố, thành công khiến lời ta định nói tiếp nghẹn trong cổ họng.

“Là ai vậy?” Chết ta cũng không nhịn được tật tò mò.

Hoa Nhung Châu không nói gì nữa, tiếp tục bước đi, ta có cảm giác đó là điều bí mật mà một khi nghe được, sẽ buồn đến tê tâm liệt phế.

“Là người trong phủ chúng ta sao?”

“Phải.”

Ta tiện mồm hỏi lại nhận được câu trả lời, lập tức tràn đầy hào hứng: “Không phải Thúy Trúc, chẳng lẽ là Thiên Chỉ?”

“Không phải.”

“Vậy là Ngân Hạnh?”

“Không phải.”

“Vậy là ai thế?” Ngọn lửa tò mò trong lòng ta đang cháy hừng hực.

Mà Hoa Nhung Châu cũng không để ý ta đang đoán mò tận chân trời góc bể, một mình ta tự biên tự diễn cả nửa ngày trời, cuối cùng nói một câu: “Không lẽ là

ta sao? Hahaha...”

Cười vài tiếng vẫn không thấy hắn trả lời, ta lập tức cảm thấy lúng túng, đứa nhỏ này sao lại không biết tiếp lời chứ.

“Ừm.”

“Hả????” Ta hoài nghi có thể ta đã nghe nhầm, nhưng hắn lại sống chết không chịu lên tiếng, không phủ nhận cũng không thừa nhận, cuối cùng ta nói đến mức

miệng đắng lưỡi khô, chỉ có thể từ bỏ.

Ta đưa tay xoa đầu hắn, nửa đùa nửa thật nói: “Mặc dù ngươi rất đẹp, nhưng tỷ tỷ không thích người nhỏ tuổi hơn đâu.”

Hắn không trả lời, ta cũng không để ở trong lòng, không người nào mở miệng nói gì nữa.

Tiếng nước chảy không ngừng dưới con sông, ánh trăng sáng rực một vùng, dần dần ta cũng có chút mệt mỏi, nằm trên lưng hắn mê man ngủ thiếp đi.

Lúc tỉnh lại phát hiện đã nằm trên giường, chỉ là gian phòng này ta cảm thấy rất lạ lẫm.

Sao ta lại ngủ say như vậy, nằm trên giường mà cũng không biết.

Thấy Thiên Chỉ đi tới, ta mới thở phào nhẹ nhõm, gặp người quen là tốt rồi.

“Chỗ này là....” Ta không nhịn được mở miệng.

“... Là Hoa phủ.” Thiên Chỉ cúi đầu đáp lời.

Hóa ra đây chính là khuê phòng trước kia của Hoa Thiển, ta không nhận ra nên có chút bị hớ, đưa tay lên giả bộ như đau đầu nhằm che giấu, về sau ta phát

hiện chỉ là tự mình vẽ ra, bởi vì Thiên Chỉ cũng không để ý ta đang kì lạ.

“Là Hoa Nhung Châu cõng ta về à, huynh trưởng thế nào rồi, đã mời thái y chưa?”

Nói hồi lâu cũng không nghe được tiếng trả lời, ta buông tay xuống nhìn qua, thấy Thiên Chỉ vẫn cúi gằm đầu xuống.

“Thiên Chỉ?” ta nghi hoặc mở to mắt nhìn, chỉ thấy hốc mắt đỏ bừng của Thiên Chỉ, trong lòng chợt run rẩy, âm thanh cũng lớn thêm vài phần: “Khóc lóc cái gì?”

Thiên Chỉ khóc nức nở, nói: “Vương phi, Hoa... Thiếu gia... ngài ấy... ngài ấy...”

Trước mắt ta tối sầm, trong lòng cuồng loạn không dứt. Giống như là đoán trước được chuyện đáng sợ nào đó, hai tay ta không khống chế được phát run. Cố

gắng nắm chặt ngăn cơn run rẩy, cắn chặt răng đứng dậy, ta đẩy Thiên Chỉ ra xông thẳng ra viện.

Bên ngoài quả nhiên là Hoa phủ ta từng đến, chỉ là... tất cả nô bộc đi lại đều đang khoác lên mình tấm vải bố.

Tiện tay kéo lại một nha hoàn, hỏi: “Hoa Thâm đâu?”

Nha hoàn kia không dám nhìn ta, đưa tay chỉ về một hướng, ta vội vàng chạy tới, hoàn toàn không để ý tiếng kêu của Thiên Chỉ.

Chạy đến nơi đó, ta thấy một... linh đường.

Hai chân ta trở nên cứng ngắc, suýt chút nữa vấp phải bệ cửa, mơ hồ nghe thấy tiếng kêu khóc của Hoa phu nhân từ bên trong truyền đến: “Con của ta ơi....”

Hoa Thâm thật sự đã... chết?

Tại sao có thể như vậy, vì đỡ cho ta một kiếm đó sao?

Ta chưa từng nghĩ tới sẽ có khả năng này, bởi vì ta từng bị trúng tên, cũng xuyên thấu lồng ngực như thế. Trong tiềm thức của ta, ta vẫn nghĩ chắc hẳn sẽ không

có gì đáng ngại. Thế nhưng, vì cớ gì ta có thể sống sót, còn hắn lại không được may mắn như vậy?

Thiên Chỉ đuổi tới kéo ống tay áo ta, ta hất văng ra, tiếp tục đi thẳng vào trong.

Sau đó... thấy một bộ quan tài.

Không biết bằng cách nào mà ta vẫn bước được tiếp. Còn chưa vào cửa, khuôn mặt Hoa Thâm đã dần hiện ra theo từng bước chân ta. Ta chỉ thấy hắn nằm

trong quan tài, thân mặc cẩm y, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt xanh xao tựa như đang ngủ.

Chân ta như mềm nhũn, tay chống lên trên quan tài, cuống họng đột nhiên đau nhức.

Trong đầu không ngừng vọng lại từng lời của Hoa phu nhân.

“Ca ca của con tuy hơi chậm chạp, nhưng nó vẫn luôn thật lòng đối tốt với con.”

“Cái gì hay cái gì tốt nhất nó đều muốn giữ lại cho con, ngay cả người làm mẫu thân như ta cũng không có phúc lợi này.”

“Năm đó ta hoài thai con, Thâm Nhi chỉ mới 5 tuổi, mỗi ngày đều phải xoa xoa bụng ta, lẩm bẩm con mau mau chui ra.”

“Cả ngày nó phải chạy đi xem đến ba bốn lần, còn nói chờ con ra đời sẽ chăm sóc con thật tốt.”

........

Những lời nói trước đây không thèm để ý tới một lần, giờ đây nhớ lại giống như có hàng trăm con kiến đang cắn xé tim ta. Ta đang nằm mơ sao?

Nhưng Hoa phu nhân nhào tới phá vỡ ảo tưởng của ta.

“Cái đồ nghịch nữ này, hại chết ca ca ngươi rồi...”

Trái tim như bị bà ấy xé nát, ta không hề cử động.

Cuối cùng Hoa tương mở miệng: “Người đâu, mau đỡ phu nhân xuống.”

Tiếng kêu khóc của Hoa phu nhân ngày càng xa, cuối cùng biến mất không còn nghe thấy gì. Không khí trên linh đường càng thêm phần cô quạnh.

Lần đầu tiên ta thấy khí chất đoan trang quyền quý của phu nhân biến mất, mà Hoa Tương nho nhã đứng trước mắt ta cũng như già đi chục tuổi, tóc đã bạc

trắng hơn nửa.

“Chuyện này không thể trách con.” Hoa Tương vỗ vai ta: “Mẫu thân con quá đau lòng nên mới nói lung tung, con không cần để ở trong lòng.”

Lời nói này hoàn toàn động vào vết thương trong lòng ta mà Hoa phu nhân để lại, càng khiến người ta đau lòng.

Ta đờ đẫn nhìn linh đường này, thanh âm của Hoa Tương lại truyền tới, mang theo sự bi thương khiến người khác đau xót: “Trước đây ta luôn nghĩ, mình sinh ra

một người con trai, ngoại trừ ngày thường gây họa thì không có một chút tài năng nào. Nhưng bây giờ không có nó ở đây, ta lại thấy, có người đi gây họa để ta

đi sau thu dọn cục diện rối rắm cũng rất tốt.”

Hốc mắt ta đột nhiên đỏ bừng, mọi thứ trước mắt dường như có chút nhòe đi, ta mở to mắt, cắn chặt môi, cố gắng không phát ra tiếng động.

Hoa Tương tiếp tục nói: “Thâm Nhi cả một đời ăn sung mặc sướng, dạy dỗ nhiều lần cũng không thay đổi, cuối cùng lại... cũng xem như nó đã làm đúng một

chuyện.”

Ta nhìn về phía Hoa Tương, tuy hốc mắt ông khó nén bi thương đến nỗi đỏ ửng, những vẫn nhìn ta tràn đầy thương yêu, cho tới bây giờ ta chưa từng nhìn thấy

loại thần sắc này trong ánh mắt ông.

“Những năm nay ta hao tâm tổn sức, không từ mọi thủ đoạn để trèo lên cao, chỉ vì muốn chuẩn bị tốt một con đường cho Thâm Nhi sau này, nhưng giờ không

có nó, lại làm ta không còn muốn cái chức Tể tướng này nữa.”

“Ý của phụ thân là muốn cân nhắc lại việc conđề cập trước đó sao?” Ta mở miệng, thanh âm tê liệt đến mức chính ta cũng bàng hoàng. Đây thật sự là giọng ta

sao? Nghe không tồn tại một chút tình cảm nào trong đó.

Hoa Tương dang tay nhẹ nhàng ôm lấy ta, bàn tay dày dặn vỗ nhẹ lưng ta, nói: “Từ trước đến nay con đã vất vả rồi, con gái ngoan của ta, là ta... sai. Ta không

nên tham luyến quyền thế, nếu sớm đưa các con rời đi, đã không rơi vào báo ứng như ngày hôm nay.”

Ta liều mạng cắn chặt môi, đôi môi bị cắn tới rướm máu, đầu dựa vào ngực Hoa Tương không ngăn nổi nước mắt.

Đây rõ ràng không phải phụ thân và huynh trưởng cùng thuyết thống với ta, nhưng vì sao tim ta lại đau đến như vậy? So với lần bị trúng tên xuyên ngực còn

đau hơn gấp vạn lần.

“Ta quyết định... nghe con, không làm cái chức Tể tướng này nữa.”

Mê muội bước ra từ linh đường, ta cảm thấy tất cả giống như đều là giả.

Ta như cái xác không hồn lết về viện, lúc bước qua cửa bị hẫng môt cái, thân thể như bị mất đi trụ cột, giống như một đống bùn nhão xụi lơ ngã xuống. Thiên

Chỉ sau lưng chưa kịp đưa tay giữ ta lại thì ta vẫn chưa bị ngã xuống nền đất.

Là Hoa Nhung Châu.

Cánh tay của hắn đặt ngang eo ta, chặn không cho cả người ta ngã xuống. Tay ta bám vào sau cánh tay vững chãi của hắn, ngẩng đầu định nói với hắn ta

không sao, nhưng khi lời đến miệng lại là: “Ta không còn huynh trưởng nữa rồi.”

Sau lưng truyền đến tiếng khóc nức nở của Thiên Chỉ, trong tim ta phảng phất như bị cắt mất một miếng thịt, ngón tay vô thức bám chặt cánh tay Hoa Nhung

Châu.

“Hoa Thiển.... không còn ca ca nữa rồi.”

Nói xong nhịn không được quỳ sụp xuống.

Có thể là kiềm chế quá lâu, Hoa Thâm chết đi như một thanh đao bổ xuống, phá vỡ tất cả cảm xúc trong ta, hai tay ta bịt mắt, cứ như vậy ngồi sụp lên cửa khóc

như một đứa trẻ.

Giờ khắc này, tất cả mọi thứ đều không liên quan ta.

Ta khóc cho những oan ức từ trước đến nay không thể nói ra.

Ta khóc cho Hoa Thâm chết rồi mà ta chỉ có thể nghĩ đến chuyện ép Hoa Tương từ quan nhận tội.

Ta khóc cho chính bản thân mình vẫn mãi cô độc lẻ loi, thân bất do kỷ.

Một Hoa Thâm duy nhất đối tốt với ta, ta lại có thành kiến với hắn, ở mọi nơi đều xem như không nhìn thấy hắn. Ta luôn miệng trách Mục Dao lợi dụng tình yêu

của Trọng Dạ Lan tùy ý làm việc, nhưng ta không như thế sao? Mãi mãi mang một mặt xấu nhất bày ra trước mặt người tốt với mình nhất.

Khóc đến lúc đầu cảm thấy choáng váng, có một người ôm ta vào trong ngực, truyền nhiệt vào cơ thể ủ ấm ta, hắn nói: “Không sao hết, người còn có ta, ta vĩnh

viễn không rời đi.”

Thiên Chỉ cũng bổ nhào phía sau lưng ôm lấy ta, thanh âm khàn khàn mở miệng: “Nô tì sẽ vĩnh viễn hầu hạ... bên cạnh tiểu thư.”

Ba người chúng ta như mọc rễ tụ đá dưới chân, cứ mãi ngây người trước cửa viện hồi lâu.

Phảng phất như không có đồ chạy bằng điện, ta trốn ở trong phòng một ngày một đêm đóng cửa không chịu ra, như vậy sẽ không có ai đến làm phiền ta nữa,

mơ hồ nghe được thanh âm ồn ào bên ngoài, ta ngồi dậy: “Bên ngoài có tiếng gì vậy?”

“Bẩm Vương phi, hôm nay là ngày... đưa tang Hoa thiếu gia.” Thiên Chỉ thân trọng trả lời.

“À.” Ta cúi đầu không nói, lại nằm xuống.

“Vương phi có cần rửa mặt chải tóc không?” Thiên Chỉ không nhịn được hỏi một câu.

Ta quay lưng đi: “Ta không đi đâu.”

Sau lưng vang lên tiếng bước chân ngày một xa của Thiên Chỉ, ta gối đầu lên gối, hốc mắt như bị rắc một nắm muối, khô khốc đến đau nhức. Ta nhắm mắt lại,

nghĩ có thể trốn tránh bằng cách này.

Rõ ràng đã một đêm chưa ngủ, thế nhưng lại không hề buồn ngủ. Ta lại nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần. Ta không nhúc nhích, nói: “Ta không đi đưa

tang, không cần đến giục ta nữa.”

Tiếng bước chân dừng lại, người kia không lên tiếng, ta cũng không để ý gì nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.