Vị Ngọt Của Nước Mắt

Chương 9: Chương 9



Sáng.

Thời tiết có vẻ dịu đi, trên con đường nắng trải những tia ấm áp, khiến con người ta khoan khoái đón nhận một khởi đầu tươi đẹp.
Nhưng, đối với Băng mà nói thì hôm nay, quả thật rất xui xẻo.
Không hiểu hôm qua cô ngủ ngon như thế nào mà sáng nay bảy giờ kém mười mới tỉnh dậy, lại vừa hay dì tư quên không gọi, và bây giờ cô đang đứng thẫn thờ nhìn ngắm cái cổng trường đáng ghét. Chẳng lẽ khủng bố bác bảo vệ? Không được! Bộ dạng của cô lúc nổi khùng còn hài hơn gương mặt của chú hề nữa là. Vậy đi về chắc? Chắc chỉ còn mỗi cách này.
Thở dài nhìn ngôi trường Phan Minh nuối tiếc, Hải Băng quay gót bước lững thững trên con đường khang trang. Những lúc ở một mình như thế này, cô thường ngược dòng thời gian trở về khoảng kí ức tối tăm, đầy nước mắt.
Ngày hôm ấy, trời cũng nắng nhè nhẹ như vậy.
Trên cánh đồng hoa violet rộng mênh mông, chàng trai và cô gái nắm tay nhau cùng chạy trong gió. Một nơi thật đẹp cho những đôi đang yêu, và sẽ yêu.
- Mát quá! Sao con mọt sách như anh mà biết được một nơi tuyệt vời như vậy?
Chàng trai không nói gì, anh chỉ mỉm cười, nụ cười đủ cho thấy anh đang hạnh phúc đến nhường nào.
- Anh đã bỏ ra 3 ngày để tìm nó.
Cô gái mở to mắt nhìn anh, lời anh nói giống như là đùa vậy. Ba ngày? Anh từng nói một tích tắc cũng không nên lãng phí mà!
- Anh giỡn em! Người như anh chịu bỏ ba ngày để tìm cái vô bổ này sao?

Im lặng, hai người không nói gì. Một người chờ đợi câu trả lời, một người tìm câu trả lời. Câu trảlời kết nối hai trái tim.
- Vì người con gái mình yêu thì có thể làm tất cả mọi chuyện, em biết không Kiều Linh?
Cô gái cúi mặt xuống che giấu đi sự bối rối khi anh nhìn cô chằm chằm. Trái tim cô như đánh trống trong lồng ngực, vì thế mà gương mặt trắng nõn ngày càng trở nên ửng hồng.
- Anh nói gì vậy anh Duy Khang...
Đôi mắt anh chợt mờ đi. Có phải, cô đang từ chối anh không?
Hít một hơi thật sâu, đêm hết bao tâm tuw, nhớ thương của mình abáy lâu này, anh gói gọn trong ba chữ, ngắn ngủi nhưng đầy ý nghĩa.
- Anh yêu em!
Dường như, giây phút ấy, gió ngừng thổi, không gian gưng đọng, chỉ có khoảng ccáh giữa hai trái tim đang đạp những hồi không bình thường trong lồng ngực. Chỉ một câu trả lời, chỉ một câu trả lời thôi, cũng đủ thay đổi tất cả.
- Em xin lỗi....em không yêu anh...
Cô gái siết chặt hai bàn tay vào nhau, giọng nói khổ sở. Đôi mắt xanh dương không còn trong veo hiền hào như mọi khi, tối lại một màu ảm đạm. Cô sợ, sự sợ hãi của thiếu nữ mười sáu với cái gọi là tình yêu.
Chàng trai dựa hẳn người vào tảng đá sau lưng, anh không thể đứng vững được nữa. Trong anh, có thứ gì đó vừa vỡ ra, đâm và da thịt những mảnh vụn như liều thuốc độc, ngấm dầm rồi tàn phá cơ thể. Anh vừa bị từ chối, cả thế giới như sụp xuống. Đau quá! Anh đau quá!
Anh vội vàng bước đi, bởi không muốn cô thấy mình khóc. Anh cũng nên giữ một chút gì đó với cô- người con gái anh yêu nhưng không được đáp trả.
Cô nhìn theo bước chân anh, những bước chân sao mà thật nặng nề, lòng cô đau như cắt.Cô yêu anh, nhưng anh quá hoàn hảo, hoàn hảo đến mức cô rất lo sợ, đến một ngày anh sẽ bỏ rơi cô trong nước mắt.
Nhưng, nhìn người mình yêu và nỗi đau ấy chinyhs mình gây ra còn đau hơn.
Cô đuổi theo anh, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt run run.
- Bởi vì em quá yêu anh mất rồi.
Bên tai anh, tiếng nói của người con gái ấy vang lên. Giống như một đoạn phim quay ngược, mọi thứ trở về như ban đầu, có thứ còn đẹp hơn lúc trước, thế nên người ta mới nói tình yêu là liều thuốc tiên.
- Cảm ơn em! Cảm ơn em!
Anh ôm cô, siết chặt như thể sợ cô sẽ bay đi mất. Anh yêu cô đến phát điên mất rồi, yêu sự ngây thơ, yêu cái tính nhõng nhẽo, chỉ cần là của cô, anh đều yêu.
Sắc tím của hoa violet nổi bật lên khung cảnh của đôi trai gái, nơi hai trái tim đang hòa vào làm một. Còn phía sau, có trái tim đang tan ra từng mảnh.
Kết thúc dòng kí ức, Hải Băng đứng thẫn thờ như người mất hồn, ngược dòng chảy về quá khứ thật không êm đềm một chút nào. Lần thứ hai cảm nhận nỗi đau ấy, còn xót thương nhiều hơn lần đầu rất nhiều.

- Lý - Hải - Băng.
Giật thót người vì tiếng hét từ phía sau, chân trái cô vấp vào chân phải khiến cơ thể nhỏ bé ngã xuống.
Nhưng rất nhanh có một bàn tay vòng tay đỡ lấy tấm lưng của Băng, cả người cô nằm gọn trong vòng tay ấm áp ấy.
Đôi mắt xám mở to, như thể lần đầu tiên cảm nhận được sự sống. Không từ ngữ nào có thể diễn tả nỗi kinh ngạc trong cô lúc này.
Giây phút ấy, tựa như một tia sáng lia nhanh qua đời cô, dù đã mất đi nhưng dư âm của nó còn đọng lại.
Khắc sâu.
Đến phút cuối....
Thành Nguyên nhìn cô nằm gọn trong vòng tay mình, anh nở nụ cười vô cùng gian tà. Tuy anh chúa ghét loại con gái hay thích làm trò để gây ấn tượng nhưng với Hải Băng, anh lại cảm thấy có chút gì đó thích thú.
Mặc kệ, anh chẳng cần phải tìm lý do, anh lầm việc không cần lý do, anh làm việc theo phong cách của riêng mình. Chỉ cần mình thấy vui thì chẳng cần ngần ngại làm chuyện gì.
- Em muốn làm gì đây?
Giờ Băng mới ý thức được mọi chuyện, cô vội vàng đẩy Thành Nguyên ra, rất cẩn thận phủi bụi toàn thân cũng như đánh một đòn chí mạng vào nụ cười của Thành Nguyên, thay vào đó là gương mặt xám ngoét tức giận. Thấy khônbg khí chứa quá lượng nguy hiểm cho phép, cô nhanh nhẹn thoát hiểm bằng nụ cười méo mó, trẻ con mà trông thấy sẽ khóc thét lên vì sợ mất.
- Anh đến lúc nào vậy?
- Lúc em đang tương tư đến ai đó đấy!
Gương mặt Thành Nguyên có phần dịu đi hnưng lời nói thì vẫn thể hiện rõ sự bực tức, anh không cho phép ai thuộc quyền sỡ hữu của mình mà dám tơ tưởng đến ai khác, và tất nhiên cô cũng không ngoại lệ.
- Đâu có!

Hải Băg cúi đầu, cô mà nhìn vào cái đôi mắt tím như muốn khoét một lỗ trên người mình kai thì sẽ không ngần ngại mà gật đầu cái rụp mất. Vậy chẳng khác nào hiến mạng cho Tử Thần.
Thành Nguyên thở dài ngán ngẩm, có là con nít cũng biết cô nói dối. Anh tiến lại gần Băng, nâng cằm cô lên, bắt cô phải nhìn mình, giọng nói mang ngữ điệu đe doạ.
- Mặc kệ có hay không nhưng anh chỉ có mình em, vì vậy nếu em dám tơ tưởng đến thằng khác thì tốt nhất là nhảy sông tự vẫn trước đi.
Hải Băng cười gượng, cô đang có kìm nén đống thức ăn từ tối hôm qua không trào lên miệng, người như anh ta mà nói được cái câu Anh chỉ có mình em sao?. Thật nực cười. Sực nhớ ra điều gì, gương mặt băng bỗng trở nên tỉnh bơ.
- Mày sẽ phải giả giá vì đã cướp người yêu của tao!
Cô nhái lại giọng của tên du côn, khiến Thành Nguyên cứng họng không nói được gì. Mai này cô mà không đi làm luật sư thì thật là uổng phí tài năng nhét khúc gỗ vào miệng người.
Anh buông bàn tay nâng cằm cô xuống, cố gắng lờ phớt cái nụ cười đắc thắng của Băng. Thành Nguyên chuyển chủ đề, mong sao bớt được một chút quê của mình.
- Mà hôm nay em định cúp học sao?
Cô thiểu não gật đầu nhưng lại không để ý thấy nụ cười tươi tắn của người đối diện.
- Có muốn đi chơi cùng anh không?
Thành Nguyên dụ dỗ cô, tất nhiên Hải Băng cũng đâu có ngu mà đi theo nhưng ở đây cô không có quyền lựa chọn, có trả lời không thì cái tên mặt dày kia vẫn sẽ kéo cô đi. Phải chăng kiếp trước cô nợ anh nên kiếp này anh đến tìm cô trả thù?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.