Vị Ngọt Đôi Môi Khi Con Tim Rung Động

Chương 22: Chương 22




Giờ này rồi, ai còn vào phòng cô nữa nhỉ?
Ôn Dĩ Ninh vốn định lên tiếng dò hỏi nhưng mà cơn buồn ngủ khiến cô không nhấc nổi cánh tay lên, chỉ có thể nghe tiếng bước chân đang không ngừng tiến lại gần cô, dựa vào đó phán đoán khoảng cách giữa hai người.
Không bật đèn lên, cũng không đánh thức cô dậy, chắc là ba hoặc mẹ cô đến phòng cô lấy vài món đồ?
Dù sao thì trang viên được bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt, không có khả năng là trộm vào nhà được.
Nghĩ như thế, Ôn Dĩ Ninh càng an tâm hơn, trở mình, tìm tư thế để mình càng thoải mái hơn, đưa lưng về phía âm thanh, đợi cho người rời đi lại chìm vào giấc ngủ của mình.
Sau khi cảm nhận được động tĩnh của Ôn Dĩ Ninh, tiếng bước chân do dự dừng lại một chút, khoảng chừng đợi nửa phút không động đậy gì, rồi mới khẽ khàng đi vào trong phòng.
Tư duy của Ôn Dĩ Ninh đang loạn cào cào thì nghe thấy tiếng bước chân từ đầu giường bên kia di chuyển về đầu giường bên này, sau đó yên lặng dừng bước.
Cô giống như cảm nhận được, trước mặt cô truyền đến hô hấp nhẹ nhẹ.
Sau khi cảm thấy khác thường, Ôn Dĩ Ninh lập tức cảnh giác hẳn.
Rốt cuộc là ai, đêm hôm khuya khoắt còn tới đây nhìn cô?
Tiếng hít thở dần dần từ gần như không nghe thấy đến như gần sát bên tai.
Ôn Dĩ Ninh nằm im không nhúc nhích, cũng không dám mở mắt ra.
Thị giác không dùng được, các giác quan khác lại càng trở nên mẫn cảm vô cùng, thính giác, khứu giác thậm chí là giác quan thứ sáu của cô dường như cũng bị căng lên như sợi dây đàn, lúc nào cũng buộc chặt, một giây cũng không dám thả lỏng.
Mãi đến lúc người kia kề sát vào tai cô.
Một luồng khí nhẹ nhàng rơi xuống một tiếng “Ngủ ngon.”
Thần kinh vốn đang căng thẳng giống như có một đạo sấm sét bổ ngang đứt đoạn, trong đầu cô dường như còn nghe được một tiếng “Bựt”.
Sau đó, là một mảnh im lặng trống trải.
Là…… Thẩm Tự Chi?!
Sao có thể là anh——
Thẩm Tự Chi.
Chúc cô.
Ngủ ngon?
Bóng tối và hơi thở gần kề càng làm cho bầu không khí trở nên mơ hồ.
Chỉ là một câu "chúc ngủ ngon" đơn giản nhưng dường như bị bóng đêm nhiễm lên, phảng phất có chút ý vị bịn rịn không dứt trong đó.
Ôn Dĩ Ninh càng căng thẳng, lại càng không dám mở mắt.
Sợ Thẩm Tự Chi phát hiện cô đã biết bí mật này.
Còn không chờ cô bình tĩnh lại, bỗng nhiên, một cảm giác ấm áp rơi xuống trên lông mi.
Cho dù cô không có mở mắt cũng có thể cảm nhân được áp lực của người đàn ông đang bao trùm quanh mình.
Nhận ra tính chiếm hữu quá mạnh quanh mình, trong chớp mắt, Ôn Dĩ Ninh thậm chí còn cho rằng Thẩm Tự Chi sẽ ôm ghì cô vào trong lồng ngực anh.
Ở nơi Thẩm Tự Chi không nhìn thấy, ngón tay của Ôn Dĩ Ninh đang gắt gao nắm chặt ga trải giường.
Đôi môi mỏng ấm áp khô ráo từ từ đáp xuống, mang theo sự trân quý không tưởng tượng nổi, từ lông mi cô lướt qua, khiến cô thấy hơi hơi ngứa.
Giống như có một móng vuốt nhỏ, không ngừng cào nhẹ vào đáy lòng cô.
Cảm xúc ấm áp giống như có dòng điện, tê tê dại dại lướt qua lông mi trượt thẳng một đường xuống khóe môi cô, dừng lại một chút, lại chậm rãi chậm rãi di chuyển xuống, rồi lại dùng sức hôn lên cằm cô, một nụ hôn ôn nhu khẽ khàng.

Đại não của Ôn Dĩ Ninh đang cố gắng hoạt động, ngay lập tức bị đình chỉ, hơi thở cũng ngừng lại.
Cô thật sự, thật sự chưa bao giờ nghĩ đến.
Thẩm Tự Chi, thế mà, lại hôn cô.
……
Sau khi Thẩm Tự Chi kết thúc nụ hôn kia, chậm rãi lùi lại.
Anh đứng trong bóng đêm một lát, rồi lại giống như lúc đến, nhấc chân nhẹ nhàng bước từng bước ra khỏi phòng.
Cửa “cạch, cạch” lần nữa đóng lại, Ôn Dĩ Ninh mở một mắt, sau khi chắc chắn trong phòng không có thân ảnh của Thẩm Tự Chi, mới dám mở miệng hô hấp.
Trong bóng đêm u tối, cảm giác ái muội giống như vẫn còn phảng phất quanh đây, Ôn Dĩ Ninh nằm bẹp trên giường, buông ngón tay đang nắm chặt khăn trải giường ra, ẩn mình vào chăn bông mềm mại, rồi giơ tay bưng kín khuôn mặt đỏ bừng.
Xém tí nữa, xém tí nữa đã bị phát hiện rồi.
Thẩm Tự Chi thật sự hôn cô.
Anh thích cô nhỉ?
Chắc chắn là vậy đi?

Hít sâu mấy cái để trái tim kinh hoàng bình tĩnh lại, sự phấn khích không giấu giếm được trộn lẫn với bong bóng màu hồng của trái tim thiếu nữ, liên tục phát tán trong không khí.
Ôn Dĩ Ninh vẫn lấy chăn che mặt mình lại, lăn lộn mấy vòng trên giường rồi mà vẫn không thể kiềm chế được, nhỏ giọng cười thành tiếng.
Đúng là y hệt lời Đường Thư Nguyệt nói, khi tình yêu thầm kín của thiếu nữ trở thành sự thật, nó xứng đáng được gọi là điều tốt đẹp nhất trên thế giới này.
Thẩm Tự Chi, vậy mà, thực sự thích cô.
Thật sự, thích cô.
Cơn buồn ngủ bay biến đi đâu mất hút, Ôn Dĩ Ninh xốc chăn lên, nhảy xuống giường, nhanh nhanh chóng chóng chạy đến ban công.
Cô dùng cả hay tai kéo hai đầu tấm rèm, dùng sức mở sang hai bên.
Sau một tiếng “rào rào”, bức rèm được kéo ra, nhìn xuyên qua cửa kính ban công thật lớn, cảnh tượng bên ngoài cứ thế lọt vào tầm mắt.
Tuyết còn đang rơi, trời đất bao trùm, cô cuộn mình trong đó, giống như rơi vào một thế giới mềm mại trắng ngần.

Tuyết đầu mùa năm nay, và tình đầu của cô.
Đều đúng hẹn cùng tới.
Bên ngoài quá lạnh, Ôn Dĩ Ninh chỉ mặc áo ngủ mong manh, không dám đi ra ngoài.
Cách cửa kính, cô thấy đèn phòng Thẩm Tự Chi lại sáng lên lần nữa.
Vài giây sau, một tay Thẩm Tự Chi khoác áo khoác trên vai, tay kia kẹp một điếu thuốc đang cháy, đi về phía ban công.
Rõ ràng chỉ là một động tác rất ngẫu nhiên, lại được anh thể hiện ra vẻ nghiêm túc cấm dục.

Đôi tay Ôn Dĩ Ninh dán lên cửa kính, cố nhón chân lên, giống như làm vậy thì có thể càng nhìn thấy rõ ràng hơn.
Hơi thở phả lên cửa kính, tạo thành một tầng sương mù hơi mỏng, rồi lại vì nhiệt độ bên ngoài quá thấp, nhanh chóng tan đi.
Bóng dáng của người đàn ông trước mắt, cũng ở trong tầm mắt cô, mờ ảo rồi lại dần dần rõ ràng.
Ôn Dĩ Ninh chỉ có thể nghĩ đến bốn chữ.
Người say trong mộng.
Mũi giày của người đàn ông xoay chuyển, giống như xoay về phía cô.
Ôn Dĩ Ninh giống như bị điện giật, lùi về sau một bước, sợ Thẩm Tự Chi phát giác, kinh hoảng nhảy về giường, rèm cũng chưa kịp kéo lại.
Lại dùng ổ chăn làm thành thành lũy ngăn cách mình với thế giới bên ngoài, lúc này cô mới an tâm, thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Những ký ức lúc trước không ngừng chạy ra trong đầu, bắt đầu từ lúc mới gặp nhau, từng chút từng chút một giữa cô và Thẩm Tự Chi cứ như một luồng sáng lướt qua trước mắt cô.
Những va chạm tưởng như bình hết sức bình thường bỗng nhiên thay đổi góc nhìn, từ những chi tiết nhỏ nhặt trong đó có thể tìm được chút dấu vết còn sót lại.
Hóa ra, cô luôn cho rằng cô và anh nước sông không phạm nước giếng, thật sự chỉ là cô cho rằng.
Nhưng ——
Bỗng dưng có một suy nghĩ nảy lên trong lòng, hồi ức của Ôn Dĩ Ninh như dừng lại, bị nhốt trong một màn kia.
Đó là, sau khi cô tỏ tình với anh, anh lại chả có hành động gì?
Thậm chí, còn lạnh nhạt hơn nhiều so với trước đó.
Nghĩ đến dòng chữ thích Thẩm Tự Chi ngập tràn trong cuốn sổ kia, Ôn Dĩ Ninh không thể nghĩ ra được một lý do nào cả.
Anh rõ ràng biết cô thích anh, sao lâu như vậy, mà vẫn còn thờ ơ?
Nếu không phải đêm nay cô ngẫu nhiên tỉnh lại, chỉ sợ thêm ba tháng nữa, cô cũng chả biết được sự thật Thẩm Tự Chi thích cô này.
Đây lại là….vì sao chứ?
Cô mở di động lên, dứt khoát đi hỏi Đường Thư Nguyệt.
Cô không có kinh nghiệm gì trong chuyện tình cảm nhưng mà Đường Thư Nguyệt thì không giống vậy.
[Sweety: Ngủ rồi hả?]
Đúng như cô dự đoán, cú đêm sao có khả năng ngủ giờ này chứ.
[Tiểu Đường Tiểu Đường yêu đương cuồng nhiệt nhất: tớ đây, sao cậu giờ này còn chưa ngủ?]
[Sweety: Không ngủ được.

Muốn hỏi cậu một vấn đề.]
[Sweety: Về chuyện tình cảm.]
Bên kia hiển thị “đang nhập văn bản” khoảng chừng năm phút, cuối cùng Đường Thư Nguyệt chỉ nhắn một câu ngắn ngủi.
[Tiểu Đường Tiểu Đường yêu đương cuồng nhiệt nhất: cuối cùng cũng thông suốt rồi? Muốn biết cái gì cứ hỏi tớ, tớ cái gì cũng biết.]

Giả vờ cao lãnh, lại chả giấu được vẻ buôn chuyện đầy phấn khởi.
Ôn Dĩ Ninh suy nghĩ một lát, mới bắt đầu gõ chữ.
[Sweety:Ừm, nếu có một người đàn ông biết cậu thích anh ta, anh ta thực ra cũng thích cậu nhưng mà lâu như vậy cũng không có biểu hiện rõ ràng, thậm chí còn từ chối lời tỏ tình của cậu, vậy là sao?]
……
Đường Thư Nguyệt kích động gửi sang một câu “mẹ kiếp” trước.
[Tiểu Đường Tiểu Đường yêu đương cuồng nhiệt nhất: Là thần thánh phương nào? Dám cự tuyệt lời tỏ tình của cậu? Mắt bị mù à?]
[Tiểu Đường Tiểu Đường yêu đương cuồng nhiệt nhất: Nói chuyện chính.

Nếu đúng như cậu nói thật thì có hai khả năng.

Một là cặn bã ra vẻ thâm tình, hai là người đó không thích cậu như vậy, chỉ muốn mập mờ với cậu.]
Ôn Dĩ Ninh nghĩ nghĩ một hồi, thấy chả có cái nào hợp với Thẩm Tự Chi.
[Sweety: Anh ấy không phải tra nam…… Hơn nữa chuyện anh ấy thích tớ giờ tớ cũng mới biết.

Biểu hiện của anh ấy,……..

nhìn qua đúng là rất thích tớ.]
Đường Thư Nguyệt im lặng.
[Tiểu Đường Tiểu Đường yêu đương cuồng nhiệt nhất:Vậy, có khi nào anh ta không biết chuyện cậu thích anh ta?]
[Tiểu Đường Tiểu Đường yêu đương cuồng nhiệt nhất: Con trai mà, đôi lúc cũng thế thôi, không có cảm giác an toàn ấy.]
[Tiểu Đường Tiểu Đường yêu đương cuồng nhiệt nhất: Cậu có cần, lúc ở cùng với anh ta, biểu hiện mình thích anh ta nhiều một chút.……?]
Hình như, phải như thế thật.
Ôn Dĩ Ninh nắm chặt di động, yên lặng suy nghĩ.
Sau khi anh chuyển đến ở được hai ngày, cô liền thổ lộ với anh, hơn nữa lúc đó ý thức cũng không được tỉnh táo cho lắm.
Có lẽ nào, Thẩm Tự Chi cảm thấy, cô quá dễ dãi….?
[Tiểu Đường Tiểu Đường yêu đương cuồng nhiệt nhất: Tóm lại là, nếu anh ta thực sự thích cậu, mà cậu cũng thích anh ta, thì cậu ra ám hiệu nhiều một tí.]
[Tiểu Đường Tiểu Đường yêu đương cuồng nhiệt nhất: Đương nhiên tỏ tình chắc chắn phải do anh ta làm, nếu cậu ám chỉ lâu như vậy mà anh ta vẫn không làm gì……Vậy thì cho anh ta next.]
Đường Thư Nguyệt mà lên tiếng là như cái vòi nước bị hỏng van không tắt đi được.

Nhất là về đề tài tình yêu, đúng là dốc hết ruột gan truyền thụ.
Ôn Dĩ Ninh lại chat với cô một lát, chớp mắt đã hơn 1 tiếng rồi, lúc này mới buông di dộng xuống.
Trước khi tạm biệt, Đường Thư Nguyệt còn nhắn cho cô một tin rằng sẽ cho cô một bất ngờ lớn.
Cụ thể là gì Ôn Dĩ Ninh đoán không ra, Đường Thư Nguyệt cũng giấu diếm không nói cụ thể.
Nhưng Ôn Dĩ Ninh cũng không nghĩ nhiều.

Có lẽ do nhìn di động quá lâu, mắt bị mỏi, cô nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, rồi lại ngủ lúc nào không hay.
-
Sáng sớm ngày hôm sau, tuyết vẫn còn rơi, chỉ là nhỏ hơn đêm qua một chút.
Ôn Dĩ Ninh đánh răng rửa mặt xong, chạy xuống lầu, lại chỉ thấy mình Thẩm Tự Chi đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách.
Nhớ đến cái hôn tối hôm qua, Ôn Dĩ Ninh nhịn không được nóng cả mặt, đứng ở trên cầu thang một lát, mới dám đi xuống.
Thẩm Tự Chi nhàn nhã nằm trên ghế sô pha, trong tay còn cầm một cuốn sách dày cộm, thấy Ôn Dĩ Ninh đi về phía bàn ăn , cũng chỉ gật đầu qua loa, rồi lại nhìn cuốn sách.
Tết sắp đến, người giúp việc đều nghỉ rồi, không gian rộng lớn như vậy lại chỉ có hai người an tĩnh làm chuyện của mình, thời gian lẳng lặng trôi.
Ăn sáng xong, Ôn Dĩ Ninh chỉ muốn trốn thẳng về phòng để tránh đi tình huống xấu hổ này.

Nhưng nhớ đến cuộc “đàm thoại trắng đêm” với Đường Thư Nguyệt kia, cô rút kinh nghiệm, dừng chân lại, lùi về sau vài bước, ngồi xuống cạnh Thẩm Tự Chi.

“Ba mẹ đâu rồi ạ?” Cô không biết nói gì, chỉ đành nghĩ tới câu này.
“Có việc nên ra ngoài rồi.” Thẩm Tự Chi lại lật sang một trang, đầu cũng không ngẩng lên.
“Dạ….” Cô sớm đã đoán được là hai người đi hưởng thụ thế giới riêng mình, Ôn Dĩ Ninh cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
Nhận ra Thẩm Tự Chi cạnh cô vẫn im hơi lặng tiếng, cô nhịn không được thò đầu lại gần một chút: “Anh đang xem sách gì thế?”
Có lẽ là biết được anh ấy thích mình, động tác của Ôn Dĩ Ninh không còn giữ kẽ như trước nữa mà lớn mật hơn rất nhiều.
Khi thích một người, sẽ luôn không dám chạm vào người đó, rồi trong lòng lại càng mong chờ có thể tiếp xúc thân mật với người ta hơn nữa.
Khủy tay chạm vào nhau, Ôn Dĩ Ninh cảm nhận được Thẩm Tự Chi không có từ chối, lại tiến gần hơn chút nữa, đầu cũng sắp dựa vào bờ vai anh rồi.
Hương vị thiếu nữ quanh quẩn quanh người, bàn tay lật sách của Thẩm Tự Chi ngừng lại một giây, rồi lại như bình thường.
Giống như không hề cảm nhận được thân thể mềm mại đang ngày càng gần hơn.
Trong sách toàn là tiếng nước ngoài, Ôn Dĩ Ninh nhìn một cái là có ý định bỏ qua luôn rồi, cô híp híp mắt, cuối cùng chọn chỉ nhìn tranh trong đó.
Thẩm Tự Chi lại lật sang trang nữa.
Tranh minh họa quen thuộc nhảy vào tầm mắt, Ôn Dĩ Ninh “A” một tiếng, chỉ vào tranh: “Đây là chòm sao Cepheid Variable ạ?”
Thẩm Tự Chi gật đầu.
Ôn Dĩ Ninh lại nhích lên chút: “Lúc trước em đã nhìn thấy nó trên tạp chí rồi, em rất thích luôn.”
“Vì sao?” Thẩm Tự Chi hơi nhướng mày, cũng cúi thấp đầu xuống, thu nhỏ khoảng cách với Ôn Dĩ Ninh thêm lần nữa.
“Em cũng không biết, chỉ là, rất thích…..” Ôn Dĩ Ninh thấy khuôn mặt tuấn tú không ngừng phóng lớn trước mắt, hơi thở giống như đan quyện vào nhau.

Tuy rằng đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng mà vẫn kém cỏi đến mức càng nói càng chột dạ: “…..Cho nên có ấn tượng sâu sắc.”
Cô không dám cùng anh thảo luận nhiều về những đề tài thuộc sở trường của anh, cảm giác như đang múa rìu qua mắt thợ.
Cho nên cô rất tự giác lựa chọn bỏ qua đề tài này.
Thẩm Tự Chi cong cong môi, không làm khó cô, tiếp tục lẳng lặng đọc sách.
Có lẽ bởi vì Ôn Dĩ Ninh không có hứng thú với cái này thật, lúc đầu cô còn nghĩ đọc từ từ vừa đọc vừa dịch, gϊếŧ thời gian.
Nhưng mà chưa được bao lâu, càng đọc càng không hiểu, cô bắt đầu ngáp liên miên, buồn ngủ díp cả mắt lại.
Nghĩ lại chắc là tối qua bản thân không có ngủ ngon thật, Ôn Dĩ Ninh nhích lại phía sau, dựa người vào ghế sô pha, đầu nhỏ từ từ trượt xuống, ngủ lúc nào không hay.
Thẩm Tự Chi không có phản ứng gì.
Khoảng chừng năm phút sau, anh mới nghiêng đầu, nhìn Ôn Dĩ Ninh một cái.
Cô gái hơi ngửa đầu ra sau, dựa vào ghế sô pha, đôi mắt xinh đẹp khẽ nhắm lại, hít thở đều đều, lồng ngực hơi nhấp nhô khi thở, lông mi cong vút xòe ra như cánh quạt, hai má nhuộm ửng hồng, xinh đẹp đến mức người khác không nỡ quấy rầy.
Có lẽ tư thế ngủ không quá thoải mái, cô mấp máy môi, muốn đổi tư thế khác dễ chịu hơn.
Đôi mắt sâu thăm thẳm của Thẩm Tự Chi nhìn cô chăm chú hồi lâu, rồi lại chú ý vào cuốn sách.
Một tay duỗi ra, nâng sau gáy cô gái nhỏ, đem đầu cô tựa vào bả vai mình.
Tư thế như này, giữ nguyên mấy tiếng đồng hồ.
Ôn Dĩ Ninh bị chuông cửa làm tỉnh lại.
Cô mở mắt, ngồi dậy, chờ cho cảnh vật mơ hồ trước mắt trở nên rõ ràng hơn, rồi mới đột nhiên nhận ra, vừa rồi cô ngủ ở tư thế gì.
Quay đầu nhìn Thẩm Tự Chi một cái, cô mới phát hiện anh đã đặt sách xuống bàn từ lâu, hai chân vắt chéo, nhìn qua vô cùng nhàn nhã.
Thấy cô nhìn qua, Thẩm Tự Chi cười như không cười hỏi: “Tỉnh?”
Ôn Dĩ Ninh không dám đối diện nhìn thẳng anh, gật gật đầu, nghe thấy chuông cửa lại vang lên nữa, vội nói: “Em đi mở cửa.”
Nói xong, cô xỏ dép lê giống như làn gió lướt qua, bước nhanh ra cửa.
Sau một chuỗi tiếng bước chân dồn dập, cửa bị mở ra, hai vợ chồng Lê Uyên và Ôn Minh Sán xuất hiện ở cửa.
Ôn Minh Sán ôm hai vai Ôn Dĩ Ninh, cà lơ phất phơ cười đẩy cô vào phòng, “Ra ngoài quên mang chìa khóa, cái này phải trách lão Lê.”
Lê Uyên đứng cạnh bà dung túng cười cười.

“Phải, đều do anh.”
Thẩm Tự Chi vẫn ngồi ở ghế sô pha, lễ phép chào hỏi mọi người, đợi đến lúc Lê Uyên cho phép, anh mới mang sách bước vào thư phòng.
Ôn Minh Sán dẫn Ôn Dĩ Ninh ngồi lại ghế sô pha, Ôn Dĩ Ninh nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường ở phòng khách, phát hiện cách thời gian ăn cơm còn rất sớm, kinh ngạc vô cùng: “Hôm nay hai người về sớm thật nha, ngày thường không phải ăn cơm tối xong mới kết thúc hẹn hò sao?”
Ôn Minh Sán nghe thế, tựa vào người Lê Uyên, như người hết hơi thở dài một tiếng: “Không phải là em trai con về sao, để cho nó cảm nhận được gia đình nhiệt liệt chào đón đó.”
Lê Hướng Dương hôm nay trở về rồi?
Ôn Dĩ Ninh nhạy bén bắt lấy tin tức này, bỗng chốc nhấp nhấp môi cười nhợt nhạt.
Ý cười còn chưa tan đã nghe được tiếng chuông cửa vang lên liên hồi.
Ôn Minh Sán không muốn động đậy, sai Lê Uyên đi mở cửa.
Cửa mở một giây kia, giọng nói như loa phóng thanh của Lê Hướng Dương vang lên khắp phòng khách: “Con, Lê lão tam, mang bạn gái về rồi đây.”
“……”
Lê Uyên đứng trước cửa, giơ tay cốc cho Lê Hướng Dương một cái: “Nói chuyện đàng hoàng.”
Lê Hướng Dương xoa xoa đầu, nhìn Lê Uyên quay vào phòng, “Ba, mẹ,…..Chị, chào buổi chiều ạ.”
Lúc chào Ôn Dĩ Ninh, rõ ràng giọng nói không tự tin chút nào.

Sợ Ôn Dĩ Ninh lên tiếng, cậu nhóc nhân lúc Ôn Dĩ Ninh còn chưa có phản ứng gì, lớn giọng nói “À” một tiếng, duỗi tay kéo người đang được giấu bên ngoài cửa lại đây.
“Đây là bạn gái con.”
Lúc cô gái bị kéo ra, do trọng tâm không vững, lảo đảo một chút.
Sau khi thấy rõ mặt đối phương, Ôn Dĩ Ninh, sửng sốt.
“Bạn gái” bị Lê Hướng Dương mang về ra mắt này, bất ngờ chính là Đường Thư Nguyệt.
Lúc Đường Thư Nguyệt tiến vào, ánh mắt đầu tiên cũng là nhìn về phía Ôn Dĩ Ninh, không chỉ không căng thẳng chút nào, mà còn nháy mắt với cô một cái.
……
Đây là “Kinh hỉ?” mà cậu ấy nói?
Lê Hướng Dương đứng bên cạnh giới thiệu Đường Thư Nguyệt xong, xoay đầu dùng ánh mắt cầu ông nội, xin bà ngoại nhìn cô, ý bảo cô đừng có vạch trần cậu.
Ôn Dĩ Ninh hiểu ra.
Giả vờ làm bạn gái.
Đúng là kinh hỉ thật.
Cô vẫn cười cười, lông mày dãn ra, dùng ánh mắt xem kịch vui nhìn Lê Hướng Dương biểu diễn.
Hoàn toàn không căng thẳng chút nào.
Lê Hướng Dương kéo kéo tay áo Đường Thư Nguyệt, trang trọng giới thiệu với cô “Đây là mẹ anh, đây là bố anh, đây là chị anh.”
Đường Thư Nguyệt hoàn toàn không căng thẳng chút nào, lần lượt chào hỏi.
Hoàn toàn không có cảm giác trang trọng.
Lê Hướng Dương vừa mới cảm thấy bầu không khí không đúng liền thấy Ôn Minh Sán vẫy tay với Đường Thư Nguyệt, “Lâu rồi không gặp nha, Tiểu Nguyệt.”
Đường Thư Nguyệt “dạ” một tiếng, thân mật đi qua.
Lê Hướng Dương:???
Sao lại thân quen thế này??
Trong lúc cậu còn đang nghi hoặc, bà mẹ già nhà cậu cũng không bỏ qua cho cậu, lấy một cái gối ôm ném thẳng vào người cậu: “Đứa nhóc thúi này, sao lại bảo tiểu Nguyệt đóng giả bạn gái con hả?”
“Hả?” vẻ mặt của Lê Hướng Dương cứng lại, chỉ chỉ Đường Thư Nguyệt, lại chỉ chỉ bà, “Mọi người…..Biết nhau?”
“Vớ vẩn.” Ôn Minh Sán trợn trắng mắt, “Lúc chị gái con đi học còn mang cô bé tới nhà chúng ta chơi bao nhiêu lần rồi, ai bảo con cứ ở trọ trong trường làm gì, cái gì cũng không biết.”
Lê Hướng Dương: “……”
“Chẳng qua cũng phải nói, chúng ta có thúc ép con tìm bạn gái đâu, sao lại thê thảm đến mức tìm người đóng giả bạn gái thế này?”
Lê Hướng Dương giang hai tay: “Không biết cậu họ nghĩ gì, mấy ngày trước gửi tin nhắn cho con, giục con tìm bạn gái, con thấy giọng điệu kia, còn nghĩ là cậu rất sốt ruột.”
“Ha” Ôn Minh Sán nhịn không được phì cười, “Không phải nó đã thu hồi tin nhắn rồi sao? Lúc đầu vốn dĩ là gửi cho chị con, sau đó bị chúng ta chửi cho một trận, liền bỏ qua, còn nghĩ là con không đọc được.”
“……”
Nhìn thấy vẻ mặt suy sụp của Lê Hướng Dương, Ôn Dĩ Ninh cũng nhịn không được phì cười theo.
Đường Thư Nguyệt xích xích lại gần chọc chọc cô: “Em trai cậu còn nhờ tớ khuyên cậu bỏ qua cho nó đấy, cậu thấy sao?”
Ôn Dĩ Ninh hỏi lại, “Cậu nghĩ cứ thế bỏ qua cho nó hả?”
“Đương nhiên không.” Đường Thư Nguyệt vuốt vuốt lại tóc mái, đem tóc cột thành đuôi ngựa, “Tớ là dân nghèo, mỗi tháng nhìn tiền nước tăng lên mà đau lòng muốn chết đây.”
“Còn không phải sao?” Ôn Dĩ Ninh đẩy đẩy bả vai cô, hai mắt cười cong cong: “Vốn dĩ cậu không tới được, tớ còn định tự mình dạy dỗ nó một trận, bây giờ cậu đến rồi, tớ nhường cơ hội này cho cậu đấy.”
“Thế tốt quá,” Đường Thư Nguyệt giả vở vén tay áo, nhìn qua giống như muốn đánh một trận lớn, “Tớ, Đường lão tam này, sẽ khiến nó dùng toàn thân cảm nhận cái gọi là “Nhân, gian, thống, khổ” là như thế nào.”
Lê Hướng Dương cách đó không xa nhìn thấy động tác này của Đường Thư Nguyệt, tuy không nghe rõ hai người đang nói chuyện gì nhưng vẫn nhịn không được rùng mình một cái.
“Ba, mẹ, con vừa mới về, về phòng con trước nha? Chúng ta muốn nói chuyện gì, không bằng lên phòng con nói?”
Ôn Minh Sán không có ý định đi lên cùng cậu, phất phất tay, “Con đi đi.”
Lê Hướng Dương nghe thế, chỉ có thể khó nhọc kéo theo hành lý của mình đi lên lầu.
Đường Thư Nguyệt đứng sau không quên đổ thêm dầu vào lửa: “Nhớ thu dọn cả phòng của chị nữa đấy.”
Lê-người có địa vị thấp nhất trong nhà-Hướng Dương: “…..Được thôi.”
Sau khi Lê Hướng Dương lên lầu rồi, Ôn Minh Sán vui vẻ thu hồi tầm mắt, có chút bà tám cùng đùa giỡn với Đường Thư Nguyệt: “tiểu Nguyệt, chẳng qua nói thật, cháu thấy thằng nhóc Lê Hướng Dương này thế nào?”
Đường Thư Nguyệt biết Ôn Minh Sán đang nói chơi, vì thế cũng cười qua loa lấy lệ: “Cũng được ạ, ở trường học của nó, có không ít nữ sinh thích nó đấy ạ.”
Nói xong, cô lại nhỏ giọng thì thầm với Ôn Dĩ Ninh, “Cái loại con nít ranh như nó này…..chị gái đây còn lạ gì, có lẽ ngày nào cũng được lướt sóng, ánh mắt của tớ cũng bay lên rồi.”
“Sao thế?”
“Như bây giờ này, tiêu chuẩn chọn bạn trai của tớ cậu biết cao đến mức nào không?” Đường Thư Nguyệt xích lại gần bên tai Ôn Dĩ Ninh thì thầm: “Chỉ sợ là phải là người tầm cỡ như Thẩm Tự Chi tớ mới coi trọng.”
“……”
Ôn Dĩ Ninh im lặng dùng đuôi mắt lướt nhìn về phía thư phòng.
Đường Thư Nguyệt không lưu ý đến động tác nhỏ này của Ôn Dĩ Ninh, vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt: “Thẩm Tự Chi so với thằng nhóc thúi nhà cậu kia, một người trên trời, một kẻ dưới đất, ông trời lại để thằng nhóc thối đó lắc lư trước mặt tớ đến phát phiền, lúc nào mới có thể phái Thẩm Tự Chi xuống để tớ thanh tịnh lại đây?”
Ôn Dĩ Ninh không dấu vết mà dời đi tầm mắt.
Nhìn thấy chốt cửa thư phòng bị nhấn xuống, cô ho nhẹ một tiếng, chậm chạp nói: “Là…..bây giờ đó.”
“Hả?”
Không hiểu rõ lời Ôn Dĩ Ninh, Đường Thư Nguyệt theo chỉ dẫn của cô, nhìn lại.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.