Từ Đại học Z về nhà tôi chỉ mất nửa tiếng đồng hồ nên tôi không hào hứng rời trường như các bạn học.
Vừa về đến nhà không lâu, tôi trang điểm, thay quần áo rồi lại ra ngoài chơi.
Đi mua sắm ở trung tâm thương mại với bạn thân Hứa Đáp, tôi mới nhớ ra người bạn trai thân yêu của mình ở bờ hồ Đại Minh.
Trường cấp ba vẫn chưa được nghỉ, hay là hôm nay tôi đi đón Tống Phản Cảnh tan học nhỉ?
Lúc mua trà sữa, Hứa Đáp hỏi tôi: “Vậy là cậu đang nghiêm túc yêu đương đấy à?”
Nói thật lòng thì tôi cũng không biết, nhưng khi ở bên Tống Phản Cảnh, tôi cảm thấy rất thoải mái.
Cũng có thể là do tôi không quan tâm đ ến kết quả của mối tình này nên yêu đương rất tự do. Tôi nhớ cậu ấy lúc nào thì gửi tin nhắn cho cậu ấy lúc đó, dù sao cậu ấy cũng phải đi học, không có cách nào trả lời ngay được.
“Có thể ngày nào đó chúng tớ sẽ chia tay.”
“Thế còn Mạnh Tắc Hành thì sao? Cậu còn tình cảm với anh ta không?”
“Thật lòng mà nói, khi ở bên Mạnh Tắc Hành, tớ luôn là người hy sinh nên việc chia tay cũng coi như là thoát khỏi biển khổ.”
Nhưng tôi không chịu được việc Mạnh Tắc Hành sống tốt sau khi chia tay tôi, càng không thể chịu được việc anh ta dùng cách yêu đương mà tôi khao khát để đối xử với cô gái khác.
Tạm biệt Hứa Đáp, tôi cứ suy nghĩ mãi, tôi vô tình đến cổng trường THPT số 6 lúc nào không hay.
Còn lâu họ mới tan học, tôi vừa đứng ở bồn hoa trước cổng thì nhìn thấy Cao Ký Châu ngồi trong xe của anh ta, điên cuồng vẫy tay với tôi.
“Lê Lê sao em lại đến đây?”
“Hôm nay em mới được nghỉ nên đến đây đi dạo.”
Cao Ký Châu không nói hai lời mở cổng cho tôi vào.
“Đi đi, muốn làm gì thì làm, có chuyện thì báo tên anh là được.” Nói xong, Cao Ký Châu nghênh ngang rời đi.
Tôi quen thuộc đi đến dãy nhà lớp 12, rất nhanh đã tìm thấy Tống Phản Cảnh ở vị trí cạnh cửa sổ của lớp 12-3.
Cậu ấy đang học toán, rất chăm chú nghe giảng, không phát hiện ra tôi.
Tề Tuấn Kiệt phải dùng khuỷu tay chọc cậu ấy, ra hiệu cậu ấy nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tống Phản Cảnh nhìn thấy tôi thì hết sức kinh ngạc, nhân lúc giáo viên không để ý, lấy điện thoại ra gửi cho tôi một sticker.
Cậu ấy gửi một con mèo nhỏ làm nũng, kèm chữ: Cọ cọ.
Hừ, ăn trộm của tôi.
Tôi không muốn làm phiền Tống Phản Cảnh học, đưa cho cậu ấy một ly trà sữa rồi đi đến văn phòng học sinh.
Trương Lương ngồi trước máy tính điền bảng biểu, ngạc nhiên chào tôi: “Đàn chị sao có thời gian quay lại trường thế? Đến chỉ đạo hội học sinh chúng em à?”
Cậu ta cùng tên với mưu sĩ Trương Lương thời Tam Quốc, thông minh, giỏi giang, cũng vì thế nên tôi đề bạt làm hội trưởng hội học sinh, vô cùng kính trọng tôi.
“Tôi đợi người nhà tan học nên đến đây ngồi một lát.”
“Đợi ai vậy?”
“Tống Phản Cảnh.”
“Ầu.” Trương Lương tò mò: “Quan hệ của hai người là gì vậy?”
Tôi nói ngay: “Ồ, chúng tôi là anh em ruột khác cha khác mẹ.”
“Tống Phản Cảnh rất giỏi, lần thi tháng trước lại đứng đầu khối, rất có phong thái của chị năm xưa! À đúng rồi đàn chị, kỳ sau chúng em có vài buổi hội nghị động viên thi đại học…”
Tôi và Trương Lương nói chuyện câu được câu không, hơi không để ý mà chuông tan học đã reo.
Lúc tôi đi tìm Tống Phản Cảnh, thấy cậu ấy đang đứng ở cửa lớp, giống như trẻ con mong chờ bố mẹ đến đón.
Cậu ấy đưa tờ giấy nhăn nhúm trong tay cho tôi, là bài viết của tôi ở trong “trường học tươi đẹp”.
“Đây là tờ giấy kê chân bàn của anh.”
Tôi giả vờ tức giận, ném tờ giấy bẩn kia lại cho cậu ấy.
Tống Phản Cảnh lại nhét tờ giấy vào tay tôi, nhếch miệng nói với tôi: “Để bày tỏ sự xin lỗi, anh sẽ mua một quyển mới, định lúc nào sẽ đóng khung bài viết của em rồi treo lên.”
Chúng tôi sát vai xuống cầu thang, tôi mở tờ giấy ra, thấy câu cuối cùng được gạch chân.
“Tôi rất thích nơi này, tôi muốn viết về ánh trăng nơi này.”
Tống Phản Cảnh nhận ra ánh mắt tò mò của tôi, một cánh tay ôm vai tôi, nói: “Cô giáo bảo bọn anh phải tích lũy nhiều câu, từ hay, anh gạch đại thôi.”
“Cô giáo có biết anh dùng câu, từ hay đã tích lũy được đi kê chân bàn không?”
Ra khỏi hành lang, lúc đó mặt trời sắp lặn, ánh chiều tà rực rỡ, chúng tôi đi về phía trước đón ánh nắng vàng, phía sau là hai cái bóng bị kéo dài.
Ánh sáng làm nổi bật sườn mặt của cậu ấy, cậu ấy bỗng quay đầu nhìn tôi, hai mắt đầy ý cười, ánh mắt đầy sự dịu dàng và thuần khiết.
Tôi nghĩ, tiếp tục mối tình này cũng không tệ.
Cậu ấy đột nhiên cúi xuống hôn tôi.
Tôi đạp cho cậu ấy một cái.
6
Năm mới, không khí mới, theo nguồn tin đáng tin cậy thì Mạnh Tắc Hành đã chia tay!
Tôi sướng như điên, sáng sớm đã thức dậy chuẩn bị bữa cơm tất niên với bố mẹ, lúc làm việc cũng thấy cả người nhẹ nhõm hơn nhiều.
Mẹ tôi nhìn tôi, cảm thấy như mặt trời mọc đằng tây.
“Sao mà con vui thế? Có bạn trai rồi à?”
“Không phải ạ.”
“Có câu nói thế này, con đã độc thân hai mươi năm rồi, sao vẫn chưa có bạn trai thế?”
Tôi chưa bao giờ giới thiệu bạn trai với bố mẹ nên họ luôn nghĩ tôi vẫn đang độc thân.
“Con có bạn trai rồi, nhưng không phải vui vì bạn trai.”
Bố tôi ngay lập tức bắt lấy điểm mấu chốt, hỏi: “Con có bạn trai rồi? Bao nhiêu tuổi? Tính cách thế nào? Gia đình ổn không? Có tốt với con không?”
Thật kỳ lạ, tôi vậy mà lại kiên nhẫn giới thiệu Tống Phản Cảnh với bố mẹ, còn lấy ảnh căn cước công dân của cậu ấy ra cho họ xem.
Bố tôi suy ngẫm: “Tình chị em à? Liệu có dài lâu được không?”
Mẹ tôi lập tức nhảy dựng lên, nói: “Tình chị em thì làm sao? Em và anh không phải cũng là tình chị em à, Lê Lê đã lớn thế này rồi, anh nói xem có kéo dài được lâu không?”
Nhìn thấy bố tôi bị đánh bại, tâm trạng tôi càng tốt hơn.
Người thân quây quần bên nhau ăn uống, tôi chạm cốc nói chuyện phiếm với mấy đứa nhỏ, bỗng nhận được cuộc gọi của kẻ đáng đâm ngàn dao.
“Lê Lê, anh ở dưới nhà đợi em.”
Móa, nếu tôi nhớ không nhầm thì Mạnh Tắc Hành ở Ninh thị, cách nhà tôi ba tiếng đi xe.
Năm mới đang vui vẻ, anh ta đến đây làm gì?
Tôi tìm một cái cớ để xuống tầng.
Mạnh Tắc Hành mệt mỏi đứng bên đường, mới mở miệng đã xin lỗi: “Lê Lê, trước kia anh có lỗi với em, không biết trân trọng em, bây giờ anh đã tỉnh ngộ rồi, em có thể tha thứ cho anh không?”
Không ngờ tôi lại gặp phải kịch bản lãng tử quay đầu.
“Lê Lê, anh đã chia tay với Trần Y Nhiên rồi, dù anh đã làm nhiều việc có lỗi với em, nhưng em có thể cho anh một cơ hội nữa được không?”
Bỏ lỡ chị đây rồi mới biết chị đây tốt à, sao không quý trọng sớm đi?
“Mạnh Tắc Hành, chúng ta đã kết thúc từ lâu rồi, hơn nữa tôi có bạn trai rồi.”
Mạnh Tắc Hành bỗng dưng ôm chặt tôi: “Anh biết hết rồi, anh hỏi Hứa Đáp rồi, em chỉ nhất thời yêu đương thôi. Anh biết em yêu cậu ta chỉ để chọc tức anh thôi, em vẫn còn thích anh phải không?”
Bỗng nhiên, điện thoại trong túi tôi rung lên.
Tôi muốn đẩy Mạnh Tắc Hành ra, nhưng bị anh ta ôm chặt.
“Anh khoe tình yêu em cũng khoe, anh đăng ảnh chụp chung em cũng đăng, không phải là em muốn anh nhìn thấy sao?” Mạnh Tắc Hành khóc lóc van xin: “Anh nhìn thấy rồi, anh ghen rồi, em đã đạt được mục đích của em rồi, anh không thể quên em được, chúng ta quay lại nhé?”
Tiếng rung trong túi dừng lại, tôi bỗng cảm thấy không ổn, tim đập như bị tiếng rung đó đánh cắp.
Tôi mất rất nhiều thời gian mới đẩy được Mạnh Tắc Hành ra, từ chối anh ta rồi quay đầu bỏ đi.
Làm sao bây giờ? Trong khoảng thời gian bị Mạnh Tắc Hành ôm chặt, tôi chỉ nghĩ về Tống Phản Cảnh.
Tôi vừa lên cầu thang vừa lấy điện thoại trong túi ra.
Giao diện trò chuyện vẫn là tin nhắn Tống Phản Cảnh gửi lì xì chúc tết tôi vào sáng nay, còn có vừa nãy cậu ấy gọi cho tôi chín cuộc điện thoại.
Tôi có một linh cảm chẳng lành.
Tống Phản Cảnh: Tôi không phải là công cụ để k1ch thích người yêu cũ của em.
Quả nhiên, vừa nãy cậu ấy cũng ở dưới nhà.
Tôi nhận ra mối quan hệ của chúng tôi đã kết thúc.
“Tuyết rơi rồi!” Bố mẹ tôi ở bên cửa sổ gọi tôi tới.
Dưới ánh trăng lạnh lẽo là bầu trời đầy tuyết bay, nhẹ nhàng, chậm rãi mà long trọng rơi xuống, vỉa hè dưới nhà không một bóng người, nhưng khắp nơi đều tràn ngập không khí vui tươi của năm mới.
Có khi nào cậu ấy vốn dĩ trốn ra khỏi nhà, chỉ muốn cùng tôi ngắm tuyết không?