Vì Người Trí Trí Trở Về

Chương 36: Tôi thấy chú ấy thích show ân ái



“Em vẫn ổn... nếu như là con của mình thì em tất nhiên là thích rồi.”

“Vậy dưỡng sức khỏe cho tốt đi, nếu không cơ thể sẽ không chịu nổi.”

“Ừm… được rồi em nghe anh.”

“Vậy mới ngoan.”, anh ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn nhẹ lên mặt cô: “Trí Trí em phải chăm sóc mình thật tốt…”

Cô đã là trụ cột tinh thần cũng như là động lực phấn đấu của anh, chỉ là bây giờ vẫn chưa có cơ hội nói rõ ràng với cô.

Cô chỉ cần biết, đối với anh mà nói, cô thật sự rất quan trọng.

Nụ hôn nhẹ qua chóp mũi khiến cô ngại ngùng, hai người đang thân mật đột nhiên có người đến thăm: “A, xem ra chúng tôi đền không đúng lúc rồi.”

Trí Trí vội vàng đẩy anh ra, nhìn thấy người mặc kín cả người đang đứng ở cửa: “Chung Doãn?”

“Nhãn lực của cô so với fan hâm mộ còn tốt hơn nhiều, tôi đã bao bọc thành vậy rồi cô cũng có thể nhận ra.”

Ngụy Thiệu Viễn lạnh lùng phụ họa: “Ngày hôm nay nóng như vậy còn ăn mặc như thế, những người như vậy cô ấy biết được bao nhiêu người, tất nhiên là rất dễ đoán rồi.”

“Này, sao tôi lại cảm thấy dường như mình bị ghét bỏ vậy?”

“Cậu không cảm giác sai, chính là bị ghét bỏ”.

Hai chú cháu này thật là, Trí Trí âm thầm ngắt lên lưng Ngụy Thiệu Viễn một cái, nhìn những người đứng phía sau chào hỏi: “Chị Vãn, Tiểu Như.”

Chung Hướng Vãn mỉm cười, Phương Như phân đồ uống vừa mua cho mọi người, bảo rằng nắng nóng nên giải khát một chút, sau đó trừng mắt nhìn Trí Trí.

Mặc dù biết là mọi người xuất phát từ sự quan tâm nên đến thăm bệnh, nhưng bị vây ở giữa những nam thanh nữ tú như vậy, Trí Trí vẫn là có chút mắc cỡ.

“Mọi người bận như vậy, kỳ thực không cần đặc biệt đến đây thăm tôi đâu.”

Chung Doãn nói: “Dù bận thế nào cũng phải đến thăm bà chủ tương lai mà, hơn nữa chúng ta tương lai là người thân rồi.”

“...Đừng nói bừa mà.”

Phương Như chen vào: “Không nói bừa nha, tớ cảm thấy Chung Doãn nói là sự thật nha.”

Trí Trí đỏ mặt, nhưng trong chuyện này Ngụy Thiệu Viễn là người vui nhất, anh thích mọi người xung quanh cô đều xem cô là người của anh.

Bọn họ trò chuyện được vài câu thì Bạch Tuấn Kỳ đến. Lúc này anh ấy đến thường là nói chuyện công việc với Ngụy ThiệuViễn, bởi vì gần đây Trí Trí nằm viện, đa số thời gian Ngụy Thiệu Viễn đều ở cùng với cô không đến công ty.

Hôm nay có chút đặc biệt, Bạch Tuấn Kỳ sửa lại nụ cười như bình thường, bình tĩnh nói nhỏ vào tai Ngụy Thiệu Viễn vài câu, khi đứng dậy cố ý vô tình liếc Trí Trí một cái.

Chỉ là chẳng qua cô đang cùng trò chuyện với bọn Chung Doãn nên không để ý.

Ngụy Thiệu Viễn đứng dậy: “Chúng tôi có chút việc nên ra ngoài nói chuyện, mọi người từ từ trò chuyện với nhau nhé.”

Ánh mắt của anh làm Trí Trí thấy an tâm.

Phương Như đợi anh ra ngoài mới ríu rít nói: “Xem ra vẫn là có công việc mới có thể chia lìa đôi trẻ nha.”

Chung Hướng Vãn để ý đến mất mát của Trí Trí: “Nghe nói anh ấy gần đây không cho cô viết văn à?”

“Đúng vậy, tôi đã mấy ngày không nhìn thấy máy tính của tôi rồi.”, Trí Trí nhân cơ hội kể khổ: “Viết văn tuyệt đối nghiêm cấm, cửa hàng Taobao của tôi có thể xem một ít, tiếp đơn, kiểm tra hàng tồn, những việc khác nghĩ cũng không được nghĩ.”

“Tôi thấy trang chủ của DreamWorks của cô vẫn đang đổi mới.”

“Đều là anh ấy giúp tôi.”, Trí Trí trông theo hướng Ngụy Thiệu Viễn vừa đi, lộ ra chút ngọt ngào nói không nên lời: “Chỉ mong sao mọi người trên toàn thế giới đều biết tôi nhập viện.”

“Là ước cả thế giới đều đau lòng cho cô đấy.”, Chung Doãn nói: “Cô cũng tạo một cơ hội cho chú ấy công bố chuyện này nha, tôi thấy chú ấy thích show ân ái.”

“Cậu đây là ngưỡng mộ hay là đố kỵ vậy?”

“Cứ cho là vậy đi.”, cậu nhìn sang Chung Hướng Vãn: “Nếu như tôi có người mình thích cũng sẽ show, có thể là di truyền, không thích giấu giấu giếm giếm.”

Chung Hướng Vãn vẫn lãnh đạm như cũ: “Không đợi cậu nói chuyện này đâu, cậu đừng làm loạn.”

Chung Doãn hừ nhẹ một tiếng.

Trí Trí cảm nhận được bầu không khí có chút vi diệu, mặc dù không thể nói được là vì điều gì, nhưng vẫn là vội vàng hòa giải: “Nhân lúc anh ấy không ở đây, tôi có vấn đề về tình tiết muốn hỏi ý hai người một chút. Tôi thấy… tôi vừa mới viết được đến đây thôi, thực sự điện thoại di động của tôi cũng có thể gõ được ít chữ.”

..........

“Chuyện này xảy ra từ lúc nào?”

“Các trang web đã thay đổi bài đăng và danh sách vào thứ năm. Có thể ai đó đã phát hiện ra cô ấy không cập nhật danh sách lần này, sau đó mới tạm thời xin nghỉ phép, ngại cô chiếm vị trí tốt nhất lại không cập nhật, cho nên diễn đàn mới “treo” cô.”

Ngụy Thiệu Viễn và Bạch Tuấn Kỳ đứng ở cuối hành lang bên ngoài phòng bệnh, mặt đối mặt cầm điện thoại xem trò hề, trên mặt là biểu tình nghiêm túc xưa nay chưa từng có.

Bạch Tuấn Kỳ biết anh bất cứ lúc nào cũng có thể gặp biến mà không hoảng, duy chỉ khi yêu Trí Trí mới không bình tĩnh như vậy, cho nên sau khi biết chuyện này bản thân cũng không căng thẳng mấy.

“Bây giờ như vậy, tác phẩm của cô ấy có bị ảnh hưởng gì không?”

“Ảnh hưởng ngược lại không quá lớn.”, Bạch Tuấn Kỳ giải thích: “Một số kẻ gây rối đã náo tới mức này rõ ràng vui nhất là tác giả, phỏng chừng là ghen ghét đố kỵ, muốn bỏ đá xuống giếng, trên diễn đàn đăng những bài post cùng với những đánh giá xấu của người khác vể tác phẩm của cô ấy. Điều này ảnh hưởng nếu bài viết của cô ấy bị cho là tiêu cực, sẽ bị khiếu nại đến quản lý web dẫn đến việc xóa bỏ nó. Việc này rất khó nói, tôi sợ cô Giang nhìn thấy sẽ không mấy dễ chịu.”

“Không dễ chịu là điều chắc chắn rồi, vốn là tiền đồ phía trước xán lạn đang chuẩn bị sang trang mới, nỗ lực trước mắt đều đã uổng phí, tiếp sau này như thế nào vẫn còn là ẩn số, cô ấy đã thấy cực kỳ mất mác rồi, hơn nữa bị người ta mang ra châm chọc công kích, không cần nghĩ cũng biết cô ấy sẽ tủi thân như thế nào.”

Ngụy Thiệu Viễn nắm chặt điện thoại trong tay, nói với Bạch Tuấn Kỳ vài câu rồi mới trở về phòng.

Một lát sau, cả nhóm Chung Doãn đều rời khỏi, chỉ còn Trí Trí một mình cầm điện thoại ngồi trên giường, cắn chặt môi, dường như đang ra sức đánh chữ trên màn hình.

Ánh mặt trời buổi chiều rọi vào trong phòng chiếu lên khuôn mặt quật cường nhưng có chút tủi thân của cô, Ngụy Thiệu Viễn liền nhận ra cô đã biết rồi.

Anh bước đến ngồi xuống bên cạnh cô, cô không hề để ý đến. Anh nhìn màn hình điện thoại trong tay cô, bài post của cô tràn đầy sự hoài nghi và chửi rủa trong khu bình luận đang không ngừng công kích cô.

Có lẽ do quá kích động, đôi tay cô dần trở nên run rẩy.

Anh ôm lấy bờ vai cô, nhẹ giọng hỏi: “Sao lại có mình em vậy, Chung Doãn bọn họ đâu rồi?”

“Em để bọn họ về trước rồi.” Giọng cô có chút khàn khàn, miễn cưỡng nói hết câu, một lúc lâu sau cũng không nói nữa.

Ban nãy cùng với nhóm Chung Hướng Vãn nói chuyện về tác phẩm của cô, cô lên mạng mới phát hiện tác phẩm của cô bị “treo” rồi, khu bình luận đầy những bình luận tiêu cực.

Phản ứng đầu tiên của cô là thanh minh, nhưng các ứng dụng trang Web lại không hoạt động tốt, cô soạn một đoạn tin nhắn dài còn chưa kịp gửi đã bị biến mất.

Cô vừa tức giận vừa lo lắng, xém chút nữa đã ném điện thoại xuống giường.

“Trí Trí.”, Ngụy Thiệu Viễn kéo tay cô lại: “Trí Trí, em nhìn anh, nói anh nghe đã xảy ra chuyện gì.”

Lúc này viền mắt cô đỏ lên, nức nở nói: “Ai đó đã đăng một bài viết tố em tiêu cực rồi “treo” tiểu thuyết của em… không phải em cố ý không cập nhật, em còn chưa kịp thông báo. Em muốn giải thích một chút, em đã viết rất nhiều nhưng không thể gửi được.”

“Không gửi được thì đừng gửi nữa. Em nghe anh nói, Trí Trí, tình hình của em như vậy, điều tốt nhất bây giờ là mặc kệ không để ý đến nữa, để mọi chuyện vài ngày sẽ ổn, rất nhanh sẽ có chuyện khác đè nó xuống, mọi người sẽ không quan tâm nữa. Em càng muốn đáp trả, thì sẽ càng đúng ý đối phương, công kích sẽ càng mạnh mẽ. Mỗi người ngồi bên kia màn hình trước mặt họ chẳng qua là bộ bàn phím, em đáp trả lại họ mà nói chẳng đáng gì cả, bọn họ không thể tiếp tục kéo dài như vậy đâu. Nhưng em không giống như vậy, Trí Trí, tất cả mọi lời công kích đều nhắm vào em, em sẽ rất khó chịu, không thoải mái, hơn nữa em lại còn đang bệnh…”

Anh nhất thời nói rất nhiều, rõ ràng là muốn bình tĩnh khuyên nhủ cô, nhưng bất tri bất giác bản thân cũng bị kích động theo.

Đây thật sự là quan tâm sẽ bị loạn theo, ý ban đầu của anh là không muốn để cô biết chuyện này, muốn tự mình dẹp yên chuyện này-- bộ phận nghiệp vụ của DreamWorks có thể dễ dàng kiểm soát được lưu lượng truy cập và các số liệu, phản ứng lại các bình luận tiêu cực còn nhanh hơn nữa, cho đến khi cô có thể đăng các kỳ tiếp theo mới thôi.

Nhưng mà, anh biết Trí Trí không ngừng để ý chính là điều này, cô thấy rất uất ức, chuyện này đổ xuống tiểu thuyết tâm huyết vốn dĩ đang rất tốt đẹp của cô, là bởi vì bản thân cô đứt đoạn, lại bị người khác cho là lời nói dối, thậm chí đến những thành tích trước đây cô đạt được đều bị phủ nhận.

Cô không cam lòng tất nhiên sẽ muốn giải thích, kết quả bình luận vừa gửi đi, kết quả lại bùng lên những bình luận tiêu cực hơn nữa, ngọn lửa tiêu cực bùng lên từ trang web và khu bình luận một đường dẫn đến weibo, trang cá nhân của cô ở DreamWorks cũng bị người khác đào ra, nói cô và mẹ ngoài đời thực cực kỳ khổ sở, nhưng lên mạng ảo lại tỏ vẻ giàu có.

Sự việc ngày càng khó kiểm soát, quần chúng ăn dưa càng vây càng nhiều, chuyện đã náo ngày càng lớn, dần dần cũng không liên quan gì nhiều đến tiểu thuyết của cô, mà đã chĩa mũi dùi vào con người cô.

Những ID trên mạng không biết cô, từ trước đến nay chưa từng gặp cô, căn bản không ai biết được cảnh ngộ và nhân cách của cô, chỉ là dựa vào những dữ liệu có thể tìm được và thêm mắm thêm muối khắp nơi mà chụp cho cô đủ loại mũ.

Trí Trí ngay từ lúc bắt đầu đã đau lòng phát run, cuối cùng chết lặng đi, ăn không ngon ngủ không yên, chỉ cần ở một mình, kháng nghị trong thầm lặng.

Dù sao cô cái gì cũng không làm được.

Điều cô không chịu được nhất là bỗng nhiên có người nào đó lật lại chuyện của mẹ cô năm đó, lại chỉ trích cô học lực giả, đi Mỹ vì muốn lấy thẻ xanh mà cùng người khác kết hôn giả…

Thật sự là đủ rồi.

Ngụy Thiệu Viễn thấy cô ăn không vào, đồ ăn ngậm trong miệng giống như là đang nhai cát, sắc mặt mới dưỡng được tốt lên một chút lại dần xanh xao, trong lòng như lửa đốt.

Anh tất nhiên ý thức được đây không đơn thuần chỉ là bạo lực trên mạng, anh vừa để Bạch Tuấn Kỳ bắt tay vào điều tra, vừa ở trong lòng hạ quyết tâm.

Anh lúc trước thu lại laptop của Trí Trí, hôm nay đến điện thoại cũng thu lại, không để cô lên mạng xen bất kỳ tin tức nào có liên quan đến cô, sau đó nhét cô vào trong xe: “Anh dẫn em đến một nơi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.