Vì Người Yêu Dấu

Chương 17



Phòng họp cổ đông Vạn Thịnh trống trơn, Hoàn Nhan Viên Hạo một mình ngồi trong ánh đèn sáng đến khó chịu, đôi tay đan vào nhau, manteau nhạt màu tựa như không che nổi cái lạnh se sắt. Hoàn Nhan Viên Hạo thở dài, sương khói hòa lẫn ảm đạm.

Tiếng mở chốt cửa trầm đục, Vạn Bằng vừa lấy tẩu thuốc ra khỏi miệng, vừa tươi cười:

- Chúc mừng cậu, nghe nói tháng ba tới sẽ đính hôn, thời tiết tháng ba luôn tốt...

Hoàn Nhan Viên Hạo nhìn cốc café mua vội trên đường đã nguội, đôi mắt hắn phản chiếu trong bóng ly có chút thâm quầng:

- Thừa thãi!

Vạn Bằng ra hiệu trợ lý rời phòng, thuận tiện đóng cửa, gương mặt trở về phong thái thương gia ngả giá:

- Cậu suy nghĩ kỹ rồi sao?

Hoàn Nhan Viên Hạo gật đầu, đồng hồ điểm chín giờ tối:

- Nếu không tôi cũng chẳng đến đây làm gì! Tôi có một điều kiện, Tử Đoạn phải an toàn, tuyệt đối an toàn!

Vạn Bằng nhíu mày, trán nhăn mấy đường, vẻ già nua hiện rõ:

- Hiển nhiên!

Hoàn Nhan Viên Hạo không đáp, chiếc cốc giấy trên tay đã bị siết đến vặn vẹo. Vạn Bằng thu toàn bộ biểu tình vào mắt, cười nhạt:

- Triệu Tử Đoạn đúng là rất đẹp mắt, nhưng không nghĩ được, cậu lại vì một nam nhân mà làm trái nguyên tắc bản thân!

Hoàn Nhan Viên Hạo phượng mâu nghe đến tên người kia liền nhu hòa dần, hắn buông lỏng tâm tình:

- Ông cũng thấy em ấy đẹp sao?

- Rất đẹp!

Hoàn Nhan Viên Hạo khẽ nhếch môi:

- Chỉ vì sắc đẹp đó cho nên ông để đám lưu manh cưỡng bức em ấy?

Vạn Bằng rít một hơi thuốc, giả lả cười:

- Cậu vẫn lưu tâm chuyện nhỏ này sao? Đây là Vạn Thịnh không phải trường trung học, huống hồ Triệu Tử Đoạn cũng là đàn ông, có gì mà không thể?

Vạn Bằng đưa hợp đồng đến, Hoàn Nhan Viên Hạo đọc qua một lượt rồi rút bút ký. Kỳ thật, loại hợp đồng này không có giá trị pháp lý, nhưng lại có thể uy hiếp đến không chỉ hắn mà cả Hoàn Nhan gia, có điều, vì Triệu Tử Đoạn, hắn không thể không làm.

Trên đường về, Hoàn Nhan Viên Hạo gần như lâm vào trạng thái mơ hồ, não bộ không thể hoạt động. Vạn Bằng đã biết Triệu Tử Đoạn là cây đinh của Tổng cục Điều tra gài vào, cũng có sẵn kế hoạch lấy mạng y êm thấm. Chỉ là cách đây mấy tháng, Vạn Bằng phát hiện một ra "sự thật" mười phần giả dối.

Tuy Vạn Bằng cùng Vạn phu nhân, mẹ ruột của Vạn Lăng Mặc là anh em, nhưng Vạn Bằng lại là con nuôi nhà họ Vạn. Giữa hai người từ lâu đã có quan hệ tình cảm, tuy nhiên loại chuyện phi luân này không thể để lộ ra ngoài. Vạn phu nhân sau đó lại cùng Vĩnh Nguyên Trung tướng nảy sinh giai thoại tài tử giai nhân nổi tiếng, để lại kết quả là Vạn Lăng Mặc.

Vạn phu nhân trước Vĩnh Nguyên Trung tướng khăng khăng nói Vạn Lăng Mặc là chân chính hài tử Hoàn Nhan gia, nhưng với Vạn Bằng, bà ta cũng thừa nhận Vạn Lăng Mặc là giọt máu Vạn Bằng. Vạn phu nhân và Vạn Bằng sau đó tìm mọi cách để Vĩnh Nguyên Trung tướng rót tiền thành lập Vạn Thịnh, dùng Vạn Lăng Mặc như một quân cờ để lợi dụng quyền lực của Vĩnh Nguyên Trung tướng khiến nhà họ Vạn trở thành một trong nhưng gia tộc có sức ảnh hưởng lớn nhất nhì thành phố.

Cái kim trong bọc đến hôm nay thì không còn giấu giếm được nữa, Vạn Bằng cuối cùng cũng biết được Vạn Lăng Mặc không phải là hậu nhân của ông. Thế nên, thay vì tiếp tục xây dựng Vạn Thịnh phồn vinh, ông muốn tự tay đập nát cơ nghiệp nhà họ Vạn.

Hoàn Nhan Viên Hạo nhìn một xấp hồ sơ dày, hắn không cần phải mất nhiều công sức để lấy thông tin mật của Vạn Thịnh, chuyên án sẽ kết thúc sớm, Tử Đoạn sẽ an toàn. Điều duy nhất khiến hắn bận lòng chính là phải để Vạn Bằng thoát thân tự do vượt biên ra nước ngoài.

Cả một đời, hắn luôn tự hào bản thân chưa từng làm ra chuyện gì sai trái, hiện tại đặt bút ký vào hợp đồng, tuy rằng tâm không tĩnh, nhưng tuyệt đối hắn không hề hối hận. Vì y, bất cứ điều gì cũng đáng, vô cùng xứng đáng.

Hoàn Nhan Viên Hạo về đến Ngũ Hoa Hồ, đèn biệt thự sáng rực rỡ, xe của Dương Ni đỗ trước sân, trong nhà êm ái một bản jazz cổ điển, rất nhiều vali, hộp giấy bày la liệt. Hắn một lời cũng không nói, trực tiếp lên phòng.

Quản gia hơi cúi mặt:

- Cô Dương vừa dọn sang từ chiều!

Hoàn Nhan Viên Hạo gật đầu, nhàn nhạt:

- Nói Dương tiểu thư không được lên phòng tôi!

Quản gia vừa đi khỏi, Hoàn Nhan Viên Hạo còn chưa kịp thay áo đã nghe giọng Dương Ni lanh lảnh:

- Viên Hạo, Viên Hạo!

Hoàn Nhan Viên Hạo thực sự bực dọc, tên của hắn đến Tử Đoạn cũng chưa một lần gọi lên miệng. Phượng mâu tối tăm cực điểm, hắn đóng sập cửa phòng. Dương Ni giẫm đôi giày cao gót xuống sàn gỗ, dậm dọa:

- Ngày mai có phóng viên đến, em đã hẹn rồi, chúng ta sẽ làm một cuộc phỏng vấn nhỏ...

Hoàn Nhan Viên Hạo vứt sơ mi lên giường, trong đầu chỉ nghĩ đến Triệu Tử Đoạn, y không phải người thường xuyên đọc báo, nhưng nếu thấy được loại tin tức kiểu này, y sẽ tuyệt vọng đến mức nào. Hoàn Nhan Viên Hạo nghe sống mũi cay sè, nếu như hắn thấy Tử Đoạn cùng người khác đính hôn? Hoàn Nhan Viên Hạo ngồi bệch xuống sàn, lưng tựa vào tường lạnh. Không có y, nơi hồng trần hắn chẳng thiết cầu sinh!

Bên ngoài Dương Ni vẫn đập đập cửa:

- Anh có nghe thấy không? Nếu anh giả chết em sẽ tung toàn bộ clip lên mạng!

Hoàn Nhan Viên Hạo hít một hơi sâu, lạnh lùng:

- Được!

Hắn không rõ vì sao Dương Ni có được đoạn clip Triệu Tử Đoạn bị luân gian, có thể Dương Ni lén lút lấy từ điện thoại của hắn, hoặc thuê thám tử điều tra về Triệu Tử Đoạn. Nhưng dù sao, cũng là hắn gây ra chuyện này, nếu không giải quyết êm đẹp, hắn cả đời liền áy náy. Dương Ni triệt để đem clip ra uy hiếp, từ chụp ảnh cưới, dọn đến sống chung, bây giờ thậm chí là họp báo.

Buổi sớm tháng hai, đã sắp đến tết Nguyên đán. Triệu Tử Đoạn lê thê lết thết theo chân A Hiệp và đám đàn em đi chợ. Mọi năm y đều mặc kệ để A Hiệp tự sắp xếp, riêng năm nay, có thời gian rảnh rỗi, trong KTV nhiều nữ tiếp viên cũng ở lại. Triệu Tử Đoạn quyết định sẽ ăn tết thật lớn.

A Hiệp gặm một chuỗi hồ lô ngào đường, vừa đi vừa nói:

- Triệu ca, anh không thấy gần đây nhà chính rất lạ sao?

Triệu Tử Đoạn gật đầu, hai tay xoa vào nhau vì lạnh:

- Thấy!

A Hiệp liền nhanh miệng than phiền:

- Đại ca, anh nghĩ xem, quyền quản lý chúng ta nhiều như thế, nay khu vực cảng lớn bị thu lại, chuyển về nhà chính! Đợt này hợp đồng lại nhiều, nhà chính không đủ quân số cũng không mượn chúng ta cạnh bên...

Triệu Tử Đoạn cau mày mắt huyền lóe lên tia sáng kỳ dị. A Hiệp thấy y yên tĩnh cũng không nói nữa, lên trước hào hứng ngã giá gian hàng bánh kẹo. Triệu Tử Đoạn đứng giữa trăm vạn kẻ bán người mua, lộ rõ đơn bạc cô liêu.

"Vì sao nhà chính dần rút lại thực quyền của y?"

Triệu Tử Đoạn siết lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, vụ giao dịch vừa rồi y cung cấp về cho tổ chức mặc dù đã kiểm tra rất kỹ nhưng cuối cùng lại là thông tin giả. Triệu Tử Đoạn nuốt một ngụm khí lạnh, bị lộ, không lẽ y đã bị lộ thân phận. Nhưng nếu Vạn Lăng Mặc biết y là gián điệp, sợ rằng y hôm nay không còn đứng ở đây.

Triệu Tử Đoạn đang nhìn bản thân qua cửa kính tiệm điện máy, vô tình thấy đoạn phát sóng Hoàn Nhan Viên Hạo trả lời phỏng vấn trên tivi. Y tuy muốn quay mặt đi, nhưng trái tim không tự chủ vẫn ở lại xem hết. Hoàn Nhan Viên Hạo cùng Dương Ni xác định ngày đính hôn, Dương Ni vận đầm rộng thắt lưng, mang giày bệt trông rất nặng nề.

Tiếng phóng viên lanh lảnh:

- Cô Dương đã có em bé sao?

Triệu Tử Đoạn giật nảy mình, y nhìn chằm chằm vào phần bụng bị che chắn của Dương Ni, cùng nụ cười của Hoàn Nhan Viên Hạo, y khẽ lau hai hàng lệ. Phía xa xa, A Hiệp vẫy vẫy tay gọi to, Triệu Tử Đoạn ngửa mặt lên trời cố giấu đi bi ai, y qua loa chen vào đám đông tấp nập.

Phía bên kia chợ hoa, Hoàn Nhan Viên Hạo đang cùng Hoàng Hy Phong ngồi trong quán café nhỏ. Hoàng Hy Phong dằm dằm đĩa bánh ngọt đến nát tung tóe:

- Thế cuối cùng là gã nào dám giở trò với anh dâu?

Hoàn Nhan Viên Hạo sặc sụa ngụm trà đắng:

- Này, gọi như vậy có quá khoa trương không?

Hoàng Hy Phong xốc lại cổ áo, cười cười:

- Anh nói đi, em sẽ thay trời hành đạo!

- Rồi, rồi, cậu là Hoàng đại thiếu gia nổi danh đỉnh đỉnh!

Hoàn Nhan Viên Hạo ngửa đầu ra sau, cuối cùng vẫn là khó mà nhịn được:

- Biết Dương Quân Nguyệt không?

Hoàng Hy Phong à một tiếng, gật gật đầu, rồi lại lắc đầu:

- Anh nói ai? Tên Dương Quân Nguyệt đó sao? Không thể!

Hoàn Nhan Viên Hạo cau mày, đặt ly trà xuống bàn:

- Không thể?

- Tất nhiên là không thể! Dương Quân Nguyệt học cùng lớp cao trung với em, gã 100% là 0, mãi mãi không thể phản công được!

Hoàn Nhan Viên Hạo khựng một giây, đầu óc ngưng trệ, hắn dần sắp xếp lại mớ hỗn độn trong đầu. Cha hắn vừa gọi về xem mắt Dương Ni thì Triệu Tử Đoạn bị đúng em trai Dương Ni trêu chọc, trực tiếp đẩy quan hệ hắn và y vào tình thế căng thẳng, cả hai vì chồng chất hiểu lầm mà xa nhau, thế nhưng đến hiện tại hắn chỉ vừa mới nhận ra. Hoàn Nhan Viên Hạo vỗ vỗ trán mấy cái, khổ tâm cười.

Hoàng Hy Phong lắc đầu hai cái, phất phất tay áo:

- U mê!

Hoàn Nhan Viên Hạo cư nhiên không chấp nhất, hắn còn phải cảm ơn Hoàng Hy Phong nữa là đằng khác. Giữa mùa đông giá rét, trong tâm Hoàn Nhan Viên Hạo tựa như có mặt trời chiếu vào.

Cách một con đường, Hoàn Nhan Viên Hạo dường như trông thấy Triệu Tử Đoạn đang hào hứng ôm một túi lớn đồ thủ công lồng đèn, giấy cắt, câu đối. Hoàn Nhan Viên Hạo bất chấp biển người, đứng dậy muốn lao đến tìm kiếm.

Hoàng Hy Phong khinh miệt nhếch môi:

- Thiếu nghị lực! Thật thiếu nghị lực!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.