Vốn anh đã đau đến chết lặng* rồi, nhưng hô hấp nóng rực của ngài Hách lại phả lên phía trên, chỗ đó bắt đầu nhói lên một cách khó hiểu. (Ý là đau quá đến mất cảm giác luôn rồi)
Tiếng mưa bên ngoài càng ngày càng nhỏ, dần dần không nghe thấy nữa. Ngài Hách mở khóa lều, thò tay ra ngoài thử, mưa đã tạnh. Gió mát thổi tới, lùa vào trong lều.
Thầy Chu cũng cởi áo của mình ra, gấp chỉnh tề, để lên một thanh gỗ cạnh áo của ngài Hách, mang ra ngoài lều phơi.
Anh quay lại ngồi xuống, thấy hắn đang cầm điện thoại.
“Vẫn không có tín hiệu?”
“Ừ.”
“Thầy Chu, điện thoại của cậu đâu?”
Thầy Chu cười bất lực: “Sập nguồn rồi.”
Hắn nhìn điện thoại mình chỉ còn lại một chút pin, thở dài, đột nhiên cảm nhận được tầm quan trọng của việc mang theo sạc dự phòng.
Ọt——
Thanh âm này vừa vang lên, cả hai người đồng thời sửng sốt.
Ngài Hách mở miệng trước: “Cậu?”
Thầy Chu lắc đầu: “Tôi nghĩ là anh.”
Ngài Hách nở nụ cười: “Lạ quá, tôi lại nghĩ là cậu cơ.”
Vừa nói khỏi miệng thì một tiếng khác vang lên.
Ọt——
Hắn cúi đầu bật cười: “Ha ha, chắc là tôi thật rồi. Bụng lại biểu tình rồi.”
Anh cũng nhìn hắn cười: “Không phải mình anh, tôi cũng đang đói.”
“À, hình như trong ba lô của tôi còn một ít đồ ăn vặt.”
Ngài Hách kéo ba lô mình qua, mở khóa, đơn giản thô bạo đổ hết đồ trong túi ra.
Bánh quy, bánh ga tô, thịt khô, đủ thứ rơi ào ào xuống đất, trên đất nhanh chóng xuất hiện một ngọn núi nhỏ.
“Đây là một chút?”
“Thực ra ban đầu nhiều hơn cơ, vừa nãy tôi với trợ lý Tưởng có ăn một ít.”
Thầy Chu nhìn hắn, khóe miệng không khống chế được khẽ nhếch, nói: “Vậy anh gợi ý cho tôi đi, xem cái nào ăn ngon.”
Ngài Hách cúi đầu lựa, cầm ba bốn gói bánh gấu nhỏ nhét hết vào tay thầy Chu, hào phóng nói: “Cái này. Nào nào nào, đừng khách sáo.”
Thầy Chu cúi đầu nhìn bánh gấu nhỏ trong tay, bao bì màu hồng phấn, bên trên còn in một con gấu nhỏ hình dáng kỳ quặc.
Bởi vì không có ánh sáng, trong khung cảnh tối tăm này không nhìn rõ dáng vẻ bé gấu, nhưng vẫn cảm thấy có chút quen mắt.