Vi Nhân Sư Biểu

Chương 13



Đó là ngày thứ hai sau kỳ nghỉ hè, buổi sáng tôi và Tịch Hâm do thức khuya nên không rời giường sớm. Hắn một tay chống đỡ thân thể, có chút mạnh mẽ gặm nhấm môi tôi, nhìn chằm chằm vào tôi như vĩnh viễn cũng không nhìn đủ. Tôi biết hắn đang sợ hãi, cho dù việc gì hắn cũng không nói, nhưng tôi vẫn biết rõ sự sợ hãi hắn giấu trong nội tâm. Dù sao, đối mặt với tương lai ai cũng không thể nắm chắc được.

Gương mặt thanh xuân của hắn dưới nắng sớm ngập tràn sức sống, lông mi anh tuấn, đôi mắt có hồn, chiếc mũi thẳng, đôi môi góc cạnh rõ ràng… Thật là một đứa nhỏ vĩ đại nha, nghĩ đến bản thân cư nhiên được hắn yêu thương, một dòng nước ấm đột nhiên dâng lên trong lòng. Tôi xúc động giữ lấy mặt hắn, dâng đôi môi mình lên. Đối mặt với sự chủ động bất thình lình của tôi, hắn kinh ngạc nhíu mày, nhưng hiển nhiên cũng mừng rỡ đón nhận. Rất nhanh, quyền chủ động lại rơi vào tay hắn. Dường như mỗi lần gắn bó tương giao cùng hắn, ngay cả hô hấp tôi cũng đều quên mất. Trong lúc hỗn độn, tôi dường như nghe thấy âm thanh chuyển động của ổ khoá. Lý trí có một chút cảnh giác, nhưng sự bá đạo của hắn căn bản không cho phép tôi không chuyên tâm, thuần thục lôi kéo tâm thần phân tán của tôi về.

“Xuân Thiên, con đồ lười này sao còn chưa…” Giọng nói đột nhiên vang lên như sấm trời, khiến cho tôi bừng tỉnh từ trong nụ hôn cuồng nhiệt.

Cứng ngắc quay sang, gương mặt tái nhợt của mẹ xuất hiện ở cửa phòng ngủ. Đại khái là rất kinh hoảng rồi, tay bà thậm chí còn giữ nguyên tư thế đẩy cửa.

“Mẹ…” Tôi sợ hãi kêu một tiếng.

Gương mặt phúc hậu của mẹ như đã không còn một giọt máu, chỉ máy móc dời ánh mắt từ người tôi sang gương mặt Tịch Hâm.

Ngược lại Tịch Hâm khôi phục bình thường sớm nhất, hắn buông tôi ra, nhanh chóng kéo chiếc chăn không biết đã bị hắn kéo đi lúc nào mà che người tôi lại, rồi nhanh chóng mặc áo ngủ vào. Sau đó hắn cư nhiên thẳng tắp đi đến trước mặt mẹ tôi, lễ phép tự giới thiệu. “Thưa bác, con tên là Tịch Hâm.”

Dường như đến giờ phút này, mẹ tôi mới tin tưởng những gì mà bà vừa nhìn thấy. Bà không để ý đến Tịch Hâm, mà chuyển tầm mắt về phía tôi, ra mệnh lệnh. “Xuân Thiên, hôm nay về nhà một chuyến.”

Rồi bà không quay đầu lại mà đi ra ngoài. Tôi thậm chí nhìn thấy bả vai hơi còng của bà run nhè nhẹ.

“Đừng sợ, có tôi ở đây.” Tịch Hâm ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về. Đến lúc này tôi mới phát hiện chính mình đang run rẩy.

“Làm sao đây, Tịch Hâm. Mẹ tôi thấy được, tôi phải làm sao đây?” Tôi kinh hoảng, tay chân lạnh lẽo.

“Suỵt – đừng sợ, không có việc gì, không có việc gì…” Hắn vỗ lưng tôi theo tiết tấu, không ngừng hôn tóc tôi, như đang dỗ đứa trẻ khóc nháo.

Tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn dần dần làm cho tôi im lặng lại, trái tim cũng không còn bối rối như lúc bắt đầu nữa. Điều nên đến cuối cùng vẫn đến, cự tuyệt ý tốt của Tịch Hâm muốn đi theo, tôi trở về nhà một mình. Bởi vì tôi nên thừa nhận, tôi không muốn trốn tránh.

Trong phòng khách, vẻ mặt cha mẹ đều rất nghiêm túc, cha tôi còn trầm lặng hút thuốc. Mẹ có chút lo lắng nhìn tôi. Tôi biết, mẹ nhất định đã nói hết mọi chuyện sáng sớm nay cho cha tôi rồi.

“Cha—” Tôi mở miệng, thấy cánh tay cầm thuốc của cha run lên, nhưng vẫn không chịu nhìn tôi.

“Mẹ.” Tôi chuyển sang người mẹ vẫn luôn hiểu tôi nhất.

Hốc mắt bà hồng hồng, hiển nhiên là đã khóc rất nhiều.

“Xuân Thiên, con nói cho mẹ, rốt cuộc mọi chuyện là sao. Sáng sớm hôm nay có một người đàn ông gọi điện đến, nói rằng con dụ dỗ học sinh nam, còn nói chúng ta làm cha mẹ phải dạy dỗ con mình cho tốt. Mẹ với cha con đương nhiên không tin, nhưng đã qua kỳ nghỉ hè hai ngày con vẫn chưa về nhà một chuyến… Cha con lo lắng bảo mẹ qua đó xem sao, kết quả…” Đôi mắt mẹ càng lúc càng đỏ, bộ dáng tiều tuỵ vô cùng đáng thương.

Lời của mẹ làm lòng tôi trầm xuống, Tịch Mộ Phong, anh không bức tôi đến đường chết anh không vừa lòng sao?

Sự im lặng của tôi hiển nhiên làm cho mẹ càng thêm bất an.

“Xuân Thiên nha, con luôn luôn ngoan ngoãn, con nói thật cho mẹ biết đi, có phải gặp phải người xấu hay không? Học trò bây giờ rất xấu, đừng sợ, nói cho mẹ nghe, người kia – nó uy hiếp con đúng không?” Trong ánh mắt mẹ tràn ngập chờ mong, lo lắng đợi câu trả lời của tôi.

Nhất thời, nước mắt làm mờ tầm mắt tôi. Đây mà người mẹ che chở chăm lo cho tôi từ bé đến lớn, cũng như bao người mẹ trên thế giới này, cho dù con của mình làm sai cái gì, phản ứng đầu tiên, người sai nhất định phải là con nhà người khác.

Tôi biết, nếu hiện tại tôi lừa bà rằng mọi thứ bà nhìn thấy sáng hôm nay đều là giả, hoặc nói tôi bị ép buộc, là trái lương tâm, bà nhất định sẽ tin tưởng. Đúng hơn là bà hi vọng tôi sẽ nói như vậy. Nhưng mà tôi không thể, tôi thật sự không có cách nào nói chính mình bị Tịch Hâm ép buộc, tôi có hèn hạ thế nào cũng không có cách nói dối, đẩy hết tội lỗi lên người con trai toàn tâm toàn ý đối với tôi như vậy.

“Mẹ… Thật xin lỗi.” Tôi thì thào nói.

Hi vọng trong mắt bà nhất thời bị dập tắt, không dám tin nhìn tôi, dường như trước mặt bà là một con người xa lạ nào đó.

“Thật xin lỗi, cậu ấy không phải người xấu, cũng không có ép buộc con cái gì. Ở cùng với cậu ấy… là con tự nguyện…”

“Bốp!” Tiếng bạt tay vang lên mạnh mẽ. Ôm má đau đớn, tôi khiếp sợ nhìn cha đang giận dữ trước mặt. Từ nhỏ đến lớn, cha mẹ chưa bao giờ đánh tôi dù chỉ bằng một ngón tay. Tuy rằng cha là quân nhân gia giáo nghiêm khắc, nhưng bởi vì mấy đời nhà họ Tống, ông cũng chỉ có mình tôi là con, cho nên dù tôi có làm sai cái gì, đại đa số thời điểm cũng chỉ là hù dọa một chút, không nỡ xuống tay đánh tôi. Nhưng vừa rồi, ông cư nhiên cho tôi một bạt tai. Tôi giật mình, nhìn mái tóc đã bạc của cha, cảm giác tội lỗi như sóng biển quét đến tôi.

Mẹ hiển nhiên cũng bị sự giận dữ của cha làm cho hoảng sợ, sau một lúc thất thần liền chạy đến bảo vệ cho tôi. “Ông làm gì mà đánh nó, cho dù Xuân Thiên làm gì, nó vẫn là con của chúng ta.”

Lời nói của mẹ làm nước mắt nhẫn nhịn của tôi không còn kiềm chế được, chỉ cảm thấy bản thân đã làm cho hai ông bà thương tâm như thế, thật sự là bất hiếu đến cực điểm. Cho dù tôi có nói ác liệt như thế, mẹ vẫn luôn bảo hộ cho tôi.

Cha hiển nhiên cũng là nhất thời tức giận, sau khi đánh tôi cũng giật mình. Thẳng đến khi bị lời nói kịch liệt của mẹ làm bừng tỉnh, nhìn con trai im lặng thừa nhận cùng người vợ đang sốt ruột, ông chà chà chân thật mạnh. “Mày điên rồi!”

“Từ giờ trở đi mày về nhà ở! Hơn nữa trước khi khai giảng cũng không cho phép rời khỏi căn nhà này dù chỉ một bước!” Cha hung hăng nói, rồi không quay đầu lại mà vào phòng.

Mẹ xoay người nhìn tôi, cẩn thận xem xét vết bầm trên má tôi, đau lòng nhíu mày. “Cha con nóng tính, con đừng làm ông ấy bực bội. Hiện tại cha con nổi nóng, con cứ làm theo ý cha đi, tạm thời đừng ra ngoài được không?”

Bà cơ hồ là nhìn tôi cầu xin, nước mắt của bà khiến tôi không thể không đáp ứng. Tuy rằng biết rõ không có được tin tức từ tôi, Tịch Hâm nhất định sẽ nổi điên, nhưng tôi không thể không để ý đến tâm tình cha mẹ mà trở về gặp hắn.

Tôi nằm ở trên giường, im lặng nhìn bóng đèn tiết kiệm năng lượng trên trần nhà. Đã qua hai tuần, tôi không hề rời khỏi căn nhà này dù một bước. Di động bị cha tịch thu, thậm chí ngay cả điện thoại ở phòng khách cùng máy nội bộ trong phòng tôi đều bị gỡ bỏ. Tôi như tù nhân, sống trong căn phòng hơn mười mét vuông này. Tịch Hâm – thời điểm nghĩ đến cái tên này, tâm của tôi đau như dao cắt. Không biết hắn ra sao rồi, tôi nghĩ việc tôi mất tích chắn chắn sẽ khiến hắn phát điên. Chưa từng nói qua số điện thoại và địa chỉ nhà của cha mẹ tôi cho hắn, hiện tại ngẫm lại cũng là may mắn, nếu không không biết hiện tại sẽ là tình cảnh như thế nào.

Cửa bị đẩy ra, bước chân nhẹ nhàng, là mẹ.

“Haiz.” Bà ngồi bên giường tôi thở dài. Không nói gì mà thu dọn bữa sáng tôi chưa ăn được bao nhiêu, lại nhẹ bước đi ra ngoài.

Tôi không có tuyệt thực, chỉ là không biết vì sao ăn không vô được. Miễn cưỡng ăn nhiều một chút, lại lập tức nôn ra. Mẹ hiển nhiên vô cùng lo lắng, lại không làm gì được.

Mơ hồ, tôi nghe được tiếng điện thoại phát ra từ phòng cha mẹ. Rồi tiếng mẹ bắt máy, nói với ai cái gì đó. Tôi không có tâm trạng ngồi nhận diện âm thanh mỏng manh kia, nhắm mắt lại muốn ngủ.

Chỉ chốc lát sau, tôi nghe tiếng cửa phòng ngủ được đẩy ra, vẫn là mẹ.

“Xuân Thiên—” Mẹ cẩn thận gọi nhẹ tôi. “Con có điện thoại, là Tiểu Cát gọi đến… Con muốn nghe không?”

Mí mắt tôi rung động một chút, thật lâu không nghe được tin tức bên ngoài, lại không nghĩ rằng Tiểu Cát sẽ gọi điện cho tôi.

Tôi đứng dậy xuống giường, cũng không cự tuyệt chiếc áo mẹ nhanh chóng khoác lên người tôi. Gần đây tôi rất kỳ quái, đột nhiên rất sợ lạnh.

“Xuân Thiên – Anh có khoẻ không?” Âm thanh quen thuộc của Tiểu Cát truyền ra từ điện thoại, đột nhiên tôi cảm giác cổ họng mình khô khốc.

“Tôi khoẻ lắm.” Giọng của tôi tự mình nghe vào cũng cảm thấy có chút xa lạ.

“Tôi gọi di động cho anh, nhưng máy vẫn luôn tắt.” Tiểu Cát có chút thầm oán nói.

“Tôi quên sạc pin.” Tôi bình tĩnh nói dối.

“Đúng là anh mà. Xuân Thiên…” Cô gọi tên tôi, tựa hồ có điều gì đó rất khó mở miệng.

Tim của tôi nhảy dựng, dường như cảm thấy được chuyện cô ấy sắp nói nhất định có liên quan đến Tịch Hâm. Quả nhiên, cô do dự một lát, vẫn là nói ra cái tên kia.

“Tôi nghe nói Tịch Hâm bị cha mình bắt về nhà, còn nhốt lại. Lúc đăng ký nguyện vọng tuần vừa rồi cũng là anh ta thay cậu ấy điền, báo danh đại học Bắc Kinh.”

Ánh mắt cường thế của Tịch Mộ Phong hiện ra trước mắt, quả nhiên không có cái gì là có thể tránh được lòng bàn tay của hắn ta – cho dù là tịch Hâm hay là tôi.

Nhắm mắt lại, tôi cố gắng nở một nụ cười gượng gạo. “Vậy sao, vậy cũng tốt nha.”

“Xuân Thiên – anh không sao chứ?” Giọng nói đầu kia điện thoại tràn ngập thân thiết cùng bất an.

“… Tôi không sao.” Tôi tận lực giữ nguyên tiết tấu bình thường cho giọng nói của mình.

“Thật sự?”

“Thật sự.”

“Xuân Thiên, tôi đến thăm anh có được không?” Dù sao cũng là bạn của tôi, sự thỉnh cầu cẩn thận của cô khiến tôi không thể cự tuyệt.

Mười mấy phút sau, Tiểu Cát xuất hiện ở bên giường tôi. Ánh mắt cô nhìn tôi hồng hồng, như đang cực lực nhẫn nhịn cái gì.

“Xuân Thiên ngốc này, mới vài ngày không gặp nha, cư nhiên lại gầy đi như thế.” Cô mỉm cười nhìn tôi, chế nhạo tôi như trước đây.

Tôi mỉm cười. “Tôi vốn gầy mà, không phải lúc nào cô cũng rất hâm mộ sao.”

Tôi không nhìn gương, không biết chính mình rốt cuộc gầy bao nhiêu, chỉ là cảm giác mạch máu trên mu bàn tay càng lúc càng rõ mà thôi.

Cô nín khóc mỉm cười. “Tên ngốc này, miệng còn nói bậy được, có phải có người dạy hư anh không hả—”

Cô vội im lặng, áy náy nhìn tôi, như thể bản thân phạm phải sai lầm gì đó.

Tôi mỉm cười, vẫn bình tĩnh nhìn cô ấy, cẩn thận không cho đáy lòng ảm đạm thẩm thấu đến ánh mắt.

“Hi vọng anh vẫn là bộ dáng ngây ngốc ngơ ngác như trước kia, ít nhất không tội nghiệp như bây giờ, như chú cún nhỏ bị bỏ rơi.” Cô nghiêng người xoa tóc tôi.

Tôi cười, dường như trừ việc đó, cũng không biết làm cái gì.

Cô đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài, cũng thuận tay đóng cửa phòng, tôi không biết cô ấy định làm gì. Một lát sau vào lại, gương mặt cô mang theo mấy phần vui sướng.

“Đứng lên, chị mang cưng ra ngoài chơi.” Cô thích giả làm người lớn, rõ ràng nhỏ hơn tôi hai tháng, lại thường xuyên thích xưng là chị.

Tôi lắc đầu, cha mẹ sẽ không đồng ý cho tôi đi ra ngoài.

Dường như cô hiểu suy nghĩ của tôi, vừa túm túm cánh tay tôi, vừa nhỏ giọng nói. “Tôi vừa nói chuyện với bác gái rồi, bác đã đồng ý.”

Mặt nhăn nhíu, tôi có chút không tin được lời của cô ấy. Ngay lúc tôi do dự, mẹ đã đẩy cửa đi vào.

“Xuân Thiên, con cùng Tiểu Cát ra ngoài chơi giải sầu một chút. Buồn ở nhà mãi cũng không tốt cho thân thể.” Trong ánh mắt mẹ tràn ngập lo lắng, xem bộ dáng tôi như thể đã bệnh nguy kịch.

Không biết vì sao, lòng tôi cũng không hưng phấn nhiều lắm, ngược lại lười biếng không dậy nổi tinh thần.

Tôi cơ hồ là bị Tiểu Cát cứng rắn tha ra cửa. Trước lúc rời khỏi, nhìn thấy cha ngồi trên ban công hút thuốc, tôi nhẹ giọng nói với bóng dáng ông. “Cha, con ra ngoài.”

Cha vẫn ngồi không nhúc nhích, như là không nghe thấy lời của tôi. Nhưng tôi biết, ông đã đồng ý.

Đi ra hành lang, ánh mặt trời bên ngoài chói mắt làm cho tôi trong nháy mắt không thể nhìn thấy cái gì.

“Anh có khoẻ không?” Bên tai là âm thanh thân thiết của Tiểu Cát.

Tôi không trả lời. Bởi vì cảnh phố xá đã lâu không thấy mang cho tôi cảm giác quái dị, thậm chí ngay cả không khí đều trở nên khác thường.

Hai người chúng tôi vừa chậm rãi đi đến ngã tư vừa trò chuyện. Cô nói liên miên, cằn nhằn nói những chuyện thú vị của cô từ lúc được nghỉ hè, mỗi đêm cô đều xem phim dài tập, về chiếc áo mới cô nhìn trúng nhưng lại tiếc không mua…

“Tiểu Cát-” Tôi dừng bước lại, gọi cô ấy, cô lập tức quay đầu nhìn tôi.

“Tôi muốn về nhà tôi một chuyến.” Tôi yên lặng nhìn cô ấy.

“Nhưng tôi đáp ứng với mẹ anh sẽ đưa anh về nhà…”

Tôi không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô ấy.

Cô cắn môi dưới nhìn tôi trong chốc lát, cuối cùng như đã hạ quyết tâm mà nói. “Được rồi, nhưng mà thân thể anh không tốt, trăm ngàn lần đừng ngây ngốc ở bên ngoài quá lâu, nhất định phải về sớm một chút.”

Tôi gật đầu đáp ứng, đi đến ven đường vươn tay gọi một chiếc taxi. Vừa ngồi vào, Tiểu Cát đã đuổi theo tới, dùng sức đập cửa kính xe. Trong nháy mắt, tôi nghĩ rằng cô ấy đã đổi ý. Nhưng cô lại nhét vào trong tay tôi mấy tờ nhân dân tệ.

“Tôi đoán anh không mang theo tiền, tôi cũng không muốn anh bị người đánh.” Cô nháy mắt tinh nghịch với tôi.

Lúc này mới nhớ đến, áo sơ mi trên người tôi không phải lúc nào cũng mang theo tiền như trước. Ở nhà ngây người thời gian dài như vậy, mẹ biết tôi sẽ không ra ngoài, cho nên khi giặt quần áo xong căn bản sẽ không bỏ tiền vào.

Cảm kích cười cười với cô, tôi nói địa chỉ khu nhà nhỏ với lái xe. Qua kính chiếu hậu, bóng dáng mảnh khảnh của Tiểu Cát dần dần rời xa, mà sự tin tưởng cùng thấu hiểu của cô cũng khiến lòng tôi dâng lên cảm giác lâu lắm đã lâu không xuất hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.