Vi Nhân Sư Biểu

Chương 19



Sáng chủ nhật, tôi ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao ba tấc sào mới đứng lên (ha ha, cho nên chỉ dám nói là buổi sáng, mà không phải sáng sớm), rồi được Tịch Hâm cho ăn bữa sáng phong phú thật no nê. Hắn rửa chén ở trong phòng bếp, còn tôi thì vui vẻ đứng ở cửa phòng bếp nhìn bộ dáng hắn mặc tạp dề mà ngớ ngẩn cười trộm.

“Em cười cái gì?” Hắn nheo mắt nhìn tôi.

“Ha ha, không có gì, cảm thấy anh rất tuấn tú mà thôi.” Tôi nhanh chóng vuốt mông ngựa. Tuyệt đối không dám nói là vì cái tạp dề hình con mèo tôi mua từ siêu thị mặc trên thân thể cao lớn đó lại rất có hiệu ứng “gây cười.”

Hắn đương nhiên sẽ không tin tưởng lời nói hư tình giả ý nịnh nọt của tôi, nhưng hiển nhiên cũng vô pháp làm khó dễ được tôi. Đương nhiên, tôi cảm thấy nụ cười khuynh đảo tứ phương của tôi đã khiến hắn mê muội đầu óc đến choáng váng.

“Bộp bộp!” – Tiếng đập cửa vang lên.

“Xuân Thiên, đi mở cửa.” Hắn thúc giục tôi.

“Vì sao lại là em?” Tôi cố tình nói lại hắn.

“Ngoan, không phải anh đang rửa chén sao.” Hắn dỗ tôi.

Tôi tâm không cam lòng không nguyện chạy qua khoảng cách xa xôi hơn mười mét từ phòng bếp qua phòng khách, mở cửa rầm một cái, còn đang tự hỏi xem ai đến nhà tôi vào lúc này.

Cửa mở, nhìn thấy người đàn ông ở bên ngoài, cả người tôi đều cứng lại.

“Xuân Thiên, ai tới?” Tiếng Tịch Hâm vang lên từ phòng bếp, đại khái là tôi vẫn không lên tiếng làm cho hắn cảm thấy có chút kỳ quái.

Tôi lại kinh ngạc không biết nên làm sao để bản thân mình phát ra âm thanh.

“Ông đến đây làm gì?” Giọng nói lạnh lùng phát ra từ đỉnh đầu tôi, thân thể cứng ngắc cũng lập tức được kéo vào ôm ấp quen thuộc.

“Không mời cha đi vào sao?” Người đàn ông ở cửa – không, phải nói là cha của Tịch Hâm, Tịch Mộ Phong mặt không chút thay đổi nói.

“Xin… mời…” Ấm áp phía sau làm đầu lưỡi tôi cuối cùng có thể cử động.

Nghe tôi nói như thế, Tịch Hâm mang theo tôi khẽ lùi ra một chút, tạo nên một con đường.

Tịch Mộ Phong cũng không có thay đổi gì, ngoại trừ trên mái tóc có chút bạc đi, vẫn cao ngất như cũ, cũng vẫn áp bách mười phần như vậy.

Hắn vào nhà rồi đánh giá xung quanh một chút, cuối cùng tầm mắt rơi xuống trên người Tịch Hâm.

“Cha hy vọng có thể nói chuyện một mình với con.”

Tôi khẽ run lên, bị Tịch Hâm mẫn cảm nhận thấy. Tôi cảm giác được bàn tay hắn trên vai tôi càng thêm siết chặt tôi vào lòng.

“Được.” Hắn trả lời rõ ràng, rồi mới xoay người tôi đối diện với hắn. “Em đi xem ti vi một lát đi, kênh 10 có chương trình yêu thích của em, hẳn là sắp bắt đầu. Anh sẽ ra nhanh thôi.”

Nói xong, hắn cúi người nhẹ nhàng hôn lên môi tôi một cái.

Hắn tuyệt đối là cố ý. Bởi vì cho dù tôi đưa lưng về phía Tịch Mộ Phong nhưng vẫn có thể cảm giác được ánh mắt chán ghét, hận không thể đục một lỗ thủng trên người tôi.

Tịch Hâm lại không để ý chút nào, đẩy cửa phòng sách, ý bảo cha hắn đi vào.

Cửa khép chặt lại, tôi ngồi ở sô pha, vô thức nhìn màn hình ti vi. Phía trên màn hình là ông già miệng nhích tới nhích lui đang chậm rãi nói, tôi lại không nghe vào được một chữ.

Tịch Mộ Phong xuất hiện đảo loạn tất cả bình tĩnh của tôi, đại khái thời gian ỷ lại vào người khác càng dài, định lực của mình sẽ càng kém. Không biết có phải bởi vì ở cùng với Tịch Hâm, càng ngày tôi càng quen với việc để hắn giải quyết những chuyện to nhỏ bên người, cho nên một chút biến cố cũng đã khiến tôi đứng ngồi không yên.

Tôi không biết Tịch Mộ Phong hôm nay đến có mục đích gì, nhưng ít nhất có thể khẳng định tuyệt đối không phải vì chúc phúc cho chúng tôi. Trên thực tế, tất cả áy náy với hắn của tôi đều đã chết từ bốn năm trước. Tịch Hâm đau, tôi đau, còn có bốn năm chia lìa đã khiến tôi không còn sợ cảm thấy sợ hãi và có lỗi với người cha ích kỷ này nữa. Nhưng, hắn xuất hiện vẫn khiến lòng tôi xúc động, tiềm tàng bất an…

Cuối cùng vẫn là kiềm chế không được, tôi nhẹ chân nhẹ tay bước đến sát cánh cửa đóng chặt. Vươn tay, thực nhẹ nhàng đẩy cửa ra tạo một khe hở – cũng nhờ Tịch Hâm ban tặng, vì muốn biết rõ hắn rốt cuộc giấu tôi làm gì, tôi đã sớm luyện được tuyệt kỹ đẩy cửa không tiếng động.

Ánh mắt tôi dán vào khe hở đó, thấy rõ ràng tình cảnh trong phòng.

“Đây là cuộc sống con muốn sao?” Tịch Mộ Phong đứng ở giữa phòng, trong giọng nói có chút khinh thường khó phát hiện.

“Đúng vậy, đây là tất cả những gì tôi muốn.” Tịch Hâm trả lời như đinh đóng cột. Hắn ngồi ở ghế máy tính, trên người còn mặc cái tạp dề buồn cười kia. Nhưng giờ phút này hắn thoạt nhìn lại dị thường đẹp trai.

“Tất cả?” Tịch Mộ Phong cười lạnh. “Tất cả của con chính là như một thằng hề mặc thứ buồn cười đó, ở căn phòng trong khu dân cư nghèo nàn này, rồi sống chung với người đàn ông bình thường như con chuột kia sao?”

Con chuột? ////// Vẻ mặt tôi đầy hắc tuyến, lão già này dám hình dung tôi là con chuột! Tôi tức, hận không thể vọt vào mắng hắn một chút. Cư nhiên đem tôi, người đàn ông ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái đẹp trai như thế này hình dung thành con chuột…

Tịch Hâm tựa hồ nghĩ giống tôi, nhưng hắn cũng không có tức giận, chỉ là mỉm cười. “Tôi không giống ông, đối với tôi mà nói, có thể ở bên cạnh người mình yêu thương chính là tất cả những gì tôi muốn.”

Tịch Mộ Phong hiển nhiên không cho là đúng, nhưng cũng không có tiếp tục đề tài này.

“Như vậy tất cả điều con làm là vì hắn ta?” Lời nói của Tịch Mộ Phong làm cho tôi có chút khó hiểu.

Tịch Hâm lại hiển nhiên hiểu được cha hắn đang nói cái gì.

“Đúng vậy, tôi sẽ không cho phép bất cứ ai tổn thương em ấy. Bốn năm trước tôi quá ngây thơ, không có năng lực bảo vệ em ấy, mới có thể để ông thực hiện quỷ kế. Nhưng hiện tại không giống, không ai có thể cướp em ấy khỏi tôi – kể cả ông.” Giọng Tịch Hâm càng ngày càng lạnh, làm cho tôi ở ngoài cửa cũng không khỏi rùng mình. Chưa từng nhìn thấy hắn như vậy, đối mặt với cha mình lại như đối mặt với kẻ địch, cả người phát ra hơi thở lãnh liệt.

“Quỷ kế?” Tịch Mộ Phong nhướn mày. “Con cư nhiên lại nói cha mình như vậy? Cha không biết Tống Xuân Thiên ở trước mặt con đã bịa đặt cái gì, nhưng con lại ngu ngốc đi tin tưởng hắn ta sao?”

“Xuân Thiên cái gì cũng không chịu nói với tôi, ông căn bản không biết em ấy lương thiện biết bao nhiêu, cho dù là đến bây giờ em ấy vẫn không chịu nói cho tôi biết ông đã làm gì với em ấy. Chẳng qua bằng những điều tôi biết cũng đã đủ cho tôi hiểu hết con người ông.” Trong giọng Tịch Hâm có nét phẫn nộ, tôi biết, hắn đang bất bình thay tôi.

Tịch Mộ Phong ngẩn ra, hiển nhiên không dự đoán được tôi thế nhưng không thêm mắm thêm muối miêu tả kể lại sự tích ác liệt năm đó của hắn một phen. Nhưng dù sao cũng già đời, hắn nhanh chóng khôi phục lại bình thường, dùng giọng điệu của một người cha để nói. “Cho dù cha làm cái gì, đều là vì tốt cho con.”

“Tốt cho tôi? Hừ—” Tịch Hâm cười lạnh, trong mắt chất chứa ý hận. “Ông tự cho là đúng, tách tôi và Xuân Thiên ra suốt bốn năm. Sự bá đạo cùng độc đoán của ông làm cho tôi tự tay thương tổn người tôi yêu nhất. Đến hôm nay, ông thế nhưng vẫn cho rằng nó là tốt cho tôi sao?”

Dường như không dự đoán được con của mình lại hận mình mãnh liệt như thế, Tịch Mộ Phong bị những lời của Tịch Hâm đả kích mà lảo đảo lui về phía sau từng bước.

“Cho nên con mới làm như vậy với cha?” Tịch Mộ Phong đột nhiên già đi rất nhiều. “Chẳng lẽ ở trong lòng con, Tống Xuân Thiên còn quan trọng hơn cả người cha này?”

“Tôi chưa từng cho là như vậy, cũng chưa từng nghĩ tới việc lựa chọn so sánh giữa hai người – là ông ép tôi, ép tôi bởi vì bảo vệ người mình yêu chỉ có thể bước lên vị trí đối địch với ông. Là ông tự tay đẩy tôi ra xa một bước!” Giọng Tịch Hâm vẫn không có chút độ ấm nào như cũ.

Biểu tình của Tịch Mộ Phong tôi cũng không nỡ nhìn đến, nhưng Tịch Hâm vẫn không bị đả động chút nào.

“Cô ấy cũng bỏ ông đi.” Tịch Hâm không có cảm tình gì nói.

Tịch Mộ Phong cứng người lại, sắc mặt nhất thời tái nhợt. “Con biết cô ấy ở đâu?”

Tôi cảm thấy lẫn lộn, không biết “cô ấy” trong lời bọn họ rốt cuộc là chỉ ai, thế nhưng lại có thể làm cho Tịch Mộ Phong chấn động như thế.

“Không hiểu được điều gì mới là quan trọng nhất, ông vĩnh viễn cũng đừng mong cô ấy trở lại bên cạnh mình.” Tịch Hâm vẫn lạnh lùng nói. “Đối với ông mà nói, tiền tài, địa vị, danh dự đã vượt xa hết thảy, cho nên ông không hiểu tình yêu, chỉ biết làm người khác thương tổn.”

Tay Tịch Mộ Phong đặt hai bên người run nhè nhẹ. “Cha luôn nghiêm túc…”

“Ông cũng hiểu được cái gì là nghiêm túc?” Tịch Hâm nhướn mắt, tôi biết hắn đang tức giận.

Tịch Mộ Phong ngẩn ra, không nói gì. Sau một lúc lâu mới mở miệng lần nữa. “Tiểu Hâm, nói cho cha biết, cô ấy đang ở đâu.”

“Không có khả năng.” Tịch Hâm một lời cự tuyệt. “Hiện tại cô ấy không muốn gặp ông.”

“…” Tịch Mộ Phong không nói gì mà đứng thẳng bất động.

“Hoặc là, chờ có một ngày ông suy nghĩ cẩn thận, điều gì với ông là quan trọng nhất, cô ấy có lẽ sẽ đồng ý gặp ông.”



Gì chứ – tôi đứng dậy thẳng, chậm rãi vặn vẹo thắt lưng đã gần chết lặng. Xin đó, hai người bọn họ rốt cuộc đang nói cái gì? Nghe thế nào vẫn rối rắm khó hiểu.

Thời điểm tôi đang âm thầm bối rối, cửa đột nhiên mở ra, thân thể cao lớn của Tịch Hâm xuất hiện ở trước mặt tôi.

“À… ha ha… Em vừa định gõ cửa hỏi hai người muốn uống trà không…” Tôi khờ khờ cười, thử tự bào chữa.

Đôi mắt lạnh như băng của Tịch Hâm sau khi nhìn thấy tôi liền chậm rãi bắt đầu hòa tan, nghe được giải thích lộn xà lộn xộn của tôi cũng không có vạch trần, chỉ là cưng chiều xoa tóc tôi, sau đó đi ra.

Tịch Mộ Phong đi theo phía sau rời khỏi phòng sách, nhìn thấy tôi cũng không nói gì, chỉ nhìn tôi thật sâu một cái, rồi im lặng rời đi. Bóng dáng cô đơn, không biết vì sao lại khiến tôi có cảm giác hiu quạnh.

“Tịch Hâm, chiều nay hai người rốt cuộc nói gì, sao em nghe thế nào cũng không hiểu?” Tôi cào cào người con trai bên gối. Lăn qua lộn lại hơn nửa đêm, tôi rốt cục vẫn là nhịn không được hỏi ra.

“Em quả nhiên là nghe lén bọn anh nói chuyện.” Miệng hắn nhếch lên.

“Em…” Tôi nhất thời cứng đờ, nhanh chóng nói sang chuyện khác. “Cái đó không quan trọng, anh nói cho em biết hai người nói chuyện gì đi.”

Hắn xoay người về phía tôi, ánh mắt nhìn tôi chằm chằm. “Em thật sự muốn biết?”

Tôi gật đầu.

Hắn thở dài, vươn tay kéo tôi vào lòng hắn, tựa cằm lên trán tôi.

“Thật ra cũng không có gì, anh chỉ là làm cho ông ta hiểu được, anh đã có đủ năng lực bảo vệ cho người anh yêu mà thôi.”

Tôi giật giật, biết sự tình cũng không có đơn giản như vậy, nhưng mà hắn tựa hồ cũng không muốn cho tôi biết nhiều lắm, cho dù thế nào cũng không chịu nói thêm nữa.

Sự tình xác thực không đơn giản. Tuy rằng Tịch Hâm không chịu nói cho tôi biết, tôi vẫn biết được mọi chuyện đã xảy ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.