"Đây là cái gì?"
Dung Tiếu vén chăn lên, tỉnh tỉnh mê mê hỏi: "Đây là ý gì?"
Khuôn mặt Dung Tễ nhu hòa, cúi đầu hôn anh: "Đây là vì suy nghĩ cho anh thôi."
Sắc mặt hắn tuy vẫn như bình thường, nhưng đáy mắt lại ẩn chứa điều gì đó cố chấp, Dung Tiếu bị hắn nhẹ nhàng hôn, rốt cuộc hiểu tại sao đêm qua hắn lại bình tĩnh như vậy --- là kiên quyết ngăn chặn buổi lễ đính hôn đó.
Hắn vốn có ý chí kiên định của quân nhân, có thể vì anh mà loại bỏ tính cuồng du͙ƈ vọиɠ và chiếm hữu của Alpha, nhưng khi anh không nghe lời, hắn ngược lại sẽ đem du͙ƈ vọиɠ và chiếm hữu của hắn dùng vào việc nên dùng.
Dung Tiếu run rẩy lên, anh không muốn bị giam giữ, vì vậy đặc biệt phối hợp hôn môi với Dung Tễ, thậm chí còn mang theo mấy phần lấy lòng: "Có thể mở ra hay không? Anh sẽ không chạy loạn nữa."
Dung Tễ dùng chóp mũi chặn lại anh, ngữ khí trầm thấp: "Em không tin anh nữa đâu, ca ca, dù cho tỉ lệ mất anh lần nữa là một phần một nghìn, em cũng không chấp nhận được."
Dung Tiếu nghe hắn nói như vậy, không còn sợ sệt như trước đây nữa, đáy lòng tồn tại một thứ kɦoáı ƈảʍ như muốn trào ra, anh cũng không nói rõ được đó là cái gì.
"Mở ra có được hay không?" Anh chủ động ôm lấy cổ của hắn, làm nũng giống như một chú mèo nhỏ, "Anh thật sự không chạy, anh hứa mà."
Dung Tễ lại không trả lời nữa anh, vươn người chặn lại anh, nắm cằm anh hôn lên liên tục mấy cái, xích sắt bởi vì va chạm của hai người mà vang lên giòn giã.
Dung Tiếu chân hơi động đậy, cũng không mở ra được, phạm vi hoạt động của anh cũng rất nhỏ.
Dung Tễ đem đầu lưỡi duỗi vào khoang miệng anh càn quấy, nước bọt tràn ra khóe miệng hai người, rơi vào đầu ngón tay của hắn.
Hắn hôn hôn rất nhanh liền động tình, huyết sắc từ đáy mắt tràn ngập tới, mang theo không ít khủng bố, dùng hạ th@n chọc chọc Dung Tiếu, mãi đến khi động vào vết thương khiến Dung Tiếu kêu lên, lúc đó mới đình chỉ hành vi mất khống chế.
Dung Tiếu trong mắt bởi vì ngạt thở mà thủy quang tràn trề, ngón tay thon dài nắm lấy áo ngủ, há miệng hít thở.
Dung Tễ nhắm mắt lại, sợ lại mất khống chế, ngồi dậy từ trên giường, ném ra một câu: "Em đi lấy cơm." Liền mở cửa phòng ngủ đi ra ngoài.
Đọc truyện tại https://truyen4u.net/author/Duonglam04 để ủng hộ EditorThời điểm quay lại, hắn đã khôi phục bình thường, cũng không thèm để mắt đến tin tức tố của Dung Tiếu như đang dụ dỗ hắn.
Nhìn trong chậu nước có đồ dùng vệ sinh cá nhân, Dung Tiếu sáng ra rửa mặt với bữa sáng tất cả đều được giải quyết ở trên giường, khiến anh cảm thấy không biết nên làm thế nào.
Dung Tễ rất kiên trì, tỉ mỉ mà hầu hạ anh, cùng với mấy loại ung thư Alpha đè thấp phẩm chất của Omega không giống nhau, thái độ hắn ôn hòa như vậy anh vẫn muốn làm rõ chuyện giam cầm lần này.
Dung Tiếu cầu xin, đều bị hắn xem như gió thoảng bên tai, nhẹ nhàng quên rất nhanh, Dung Tiếu cảm giác khí lực của mình dần biến thành bọt biển, Dung Tễ cũng lười đáp lại anh.
Hắn cười như có như không: "Lần này xem anh làm thế nào để tìm tên Alpha họ Liễu kia."
Dung Tiếu thật sự muốn kêu oan ức với hắn, ánh mắt mềm nhũn vô tội đến cực điểm, mắt cá chân bị xích sắt ôm lấy rất nặng, ghìm cho anh đau đớn, biểu hiện đáng thương cho Dung Tễ nhìn rõ ràng như vậy, hắn không có chút phản ứng nào hóa ra là đang ăn dấm sao.
Dung Tễ lại thoải mái ôm anh như ôm đứa trẻ mới sinh, đặc biệt là anh lại không chút năng lực nào để phản kháng.
Hắn giúp anh đắp kín chăn, sau đó bưng đồ Dung Tiếu ăn thừa với đồ vệ sinh cá nhân ra ngoài, khi trở về nhìn Dung Tiếu làm ổ trong chăn.
Dung Tiếu chỉ lộ ra hai con mắt, bên trong tràn đầy lên án cùng ấm ức, Dung Tễ nhìn thấy, tâm đều nhuyễn thành nước, cúi đầu tìm môi của anh, đem đôi môi màu hồng nhạt mu"t thành màu đỏ tươi.
Hắn buông ra, hôn dọc theo chiếc cằm tinh tế của Dung Tiếu, liền tìm được tuyến thể sau gáy anh, dùng răng nanh cắn một cái, nóng lòng muốn thử lại cảm giác cắm sâu vào.
Nhưng Dung Tiếu lại sợ, tuyến thể Omega tồn tại chỉ để phục vụ cho việc đánh dấu,nhưng cũng là một miếng thịt trên người, cũng liên kết với các dây thần kinh, huống chi nơi đó yếu ớt mẫn cảm như vậy, có thể tưởng tượng có bao nhiêu đau đớn chứ.
Dung Tễ cảm giác được anh run rẩy, cuối cùng vẫn là bỏ qua.
Thở dài, hắn nói: "Em ra ngoài có chút việc, bé ngoan chờ em ở nhà nhé."
Dung Tiếu nào dám lại không ngoan, gật gật đầu, cũng không hỏi hắn đi đâu.
Dung Tễ là trở về Dung gia, thời điểm hắn trở về, Dung gia trong ngoài yên tĩnh, một đám người làm không ai dám phát ra tiếng động lớn, Dung Tư Hào không ở nhà, chỉ có Bạch Phóng Vi đang ngẩn người trong phòng ngủ.