Vi Phu Ốm Yếu Bệnh Tật

Chương 151



Trong phòng im lặng hồi lâu, Dung Đường dùng ánh mắt rất phức tạp nhìn Mộc Cảnh Tự một lúc, sau đó gian nan mà kiên định mở miệng: "Từ quan đi.”

Mộc Cảnh Tự hơi giật mình, mi tâm nhẹ nhàng nhíu lại.”

Y nhìn hai người, đứng dậy nói: "Đi thư phòng đi.”

Dung Đường biết đề nghị của mình ít nhiều có chút thất lễ. Mộc Cảnh Tự không phải người bốc đồng, y luôn làm việc cẩn trọng.

Y đã mời Thịnh Thừa Lệ đến Đại Lý Tự, chắc hẳn đã suy nghĩ kỹ càng, hẳn là đã cân nhắc thiệt hơn, nhưng…

Dung Đường đi theo sau y, nhìn bóng lưng cao gầy của y, trong lòng căng thẳng.

Vô ích thôi…

Sự cân nhắc kỹ lưỡng hay thuật kiềm chế của y không phù hợp với Thịnh Thừa Lệ hiện tại.

Nếu suy đoán của Dung Đường không sai, dòng thời gian đúng như y nghĩ, chủ nhân hiện tại của thân xác nam chính đã tồn tại sau khi Mộc Cảnh Tự qua đời ở kiếp trước.

Gã có tự tin để Mộc Cảnh Tự chết, hơn nữa không qua đời trong vòng một tháng sau khi y chết, có khi đã giải được độc, thậm chí có thể lúc đầu đã không bị trúng độc.

Nếu vậy, các loại độc dược kiềm chế của Mộc Cảnh Tự có tác dụng gì với gã?

Từ góc nhìn của Mộc Cảnh Tự, hiện giờ Thịnh Thừa Lệ yếu thế trước y vì thuốc; nhưng từ góc nhìn của Thịnh Thừa Lệ, rõ ràng là gã đã tận dụng tin tức sai lệch tuyệt diệu, làm cho Mộc Cảnh Tự nghĩ y vẫn còn có thể kiểm soát mình, từ đó mất cảnh giác.

Môi Dung Đường hơi khô, sau khi vào thư phòng, Mộc Cảnh Tự rót cho mỗi người một tách trà, ngồi sau bàn sách nhìn Dung Đường, ánh mắt ôn hòa, không chút công kích.

Mộc Cảnh Tự hỏi: "Có lý do gì, hay có nguy hiểm nào mà ta chưa nhận ra sao?”

Dung Đường nhẹ nhàng gật đầu.

Trong mắt Mộc Cảnh Tự thoáng hiểu rõ, thần kinh căng thẳng cũng dịu lại một chút, y nhẹ nhàng hỏi: "Là gì vậy?”

Dung Đường không thể trực tiếp nói ra rằng Thịnh Thừa Lệ đã đổi người, nhưng kinh nghiệm của nhiều kiếp sống cho y biết nếu thông tin mình đưa ra đủ nhiều hoặc đủ chỉ dẫn, bọn họ sẽ sớm đoán ra điều này.

Suy nghĩ một chút, Dung Đường ngầm nói: "Dù có Hoa Đà tái thế, nếu muốn gắn lại con mắt đã mất của người, e rằng cũng không thể hoàn toàn kín kẽ, không để lộ chút sơ hở nào chứ?”

Mộc Cảnh Tự gật đầu, hiển nhiên là tán thành lời Dung Đường nói.

Dung Đường tiếp tục nói: "Nếu không phải là y thuật, đầu năm hoàng cung đã chiêu mộ rộng rãi thuật sĩ khắp thiên hạ, nếu lúc đó đã dùng phương pháp tà đạo nào đó để chữa lành cho Thịnh Thừa Lệ cũng không biết chừng. Nhưng đã có thể gắn lại mắt sống cho người, huynh làm sao dám đảm bảo độc trong người Thịnh Thừa Lệ giờ đây vẫn nguyên vẹn trên người gã?”

Mộc Cảnh Tự nhíu mày, Dung Đường liền thừa cơ hỏi: "Thời gian gần đây gã có còn tiếp tục tìm huynh để xin thuốc giải không?”

Mộc Cảnh Tự trả lời y:  "Không khác gì thường ngày.”

Trong mắt Dung Đường hiện lên vẻ sắc lạnh, thừa thắng xông lên nói: "Thịnh Thừa Lệ là người thâm trầm, tâm cơ rất nặng, nếu bây giờ trên người gã đã không còn độc, nhưng vẫn tháng này qua tháng khác liên hệ với huynh để xin thuốc giải, hiện giờ lại đến Đại Lý Tự làm việc cùng huynh, làm sao huynh dám chắc gã không có âm mưu tính toán gì khác?”

Nói đến đây, giọng của Dung Đường đã hoàn toàn lạnh xuống, mang theo chút khẩn thiết thường không thấy, thân thể hơi nghiêng về phía trước, nói chuyện với Mộc Cảnh Tự bằng tư thế công lược: "Nguyệt Dung bị gã hại, cái chết của Di Phi cũng do gã thúc đẩy, từ lễ Đoan Ngọ đến giờ, Thịnh Thừa Tinh từ đỉnh cao rơi xuống cảnh nhà cửa trống trải... Những chuyện này, chuyện nào không có dấu vết của gã? Sao huynh lại dễ tin gã như thế?”

Gió thu lay động lá rụng, ngoài phòng đã hoàn toàn tối đen, côn trùng chim chóc trong viện đã đi qua một mùa, chim di trú sắp sửa đi về phía nam tạm thời nghỉ ngơi qua đêm trên mái ngói.

Ánh mắt Mộc Cảnh Tự lóe lên, không nói rõ cảm xúc gì, bình tĩnh nhìn Dung Đường một lát rồi cúi đầu nở nụ cười.

Dung Đường ngơ ngác, Mộc Cảnh Tự tự nhiên lấy chén trà trước mặt y đi, động tác phong thái tao nhã vẩy sang bên cạnh, rót thêm cho y một chén khác: "Trà nguội rồi, uống lạnh không tốt.”

Dung Đường: "...?”

Y trừng mắt nhìn, Mộc Cảnh Tự nhìn y, khóe miệng nở một nụ cười đẹp mắt, trên khuôn mặt lạnh lùng ấy lộ ra chút dung túng hiếm thấy thường ngày.

Dung Đường bỗng đỏ mặt, ánh mắt lảng tránh, cầm chén trà lên nhấp một ngụm.

Mộc Cảnh Tự nói: "Đường Đường đang quan tâm ta sao?”

Túc Hoài Cảnh ngồi bên cạnh đã lâu, nghe vậy không vui nói: "Huynh trưởng sao lại học cách gọi của đệ thế?”

Mộc Cảnh Tự liếc nhìn hắn: "Thế tử có thể học cách gọi của đệ, huynh lại không thể học cách gọi của đệ sao?”

Đại nhân vật phản diện đuối lý, không tiếp tục phản bác.

Trong khoảnh khắc bầu không khí trong phòng từ căng thẳng k1ch thích trở nên yên bình thanh thản, Mộc Cảnh Tự nhẹ giọng nói, dường như có chút phức tạp: "Nhưng phải làm sao đây, thánh chỉ đã ban xuống, ngày mai Ngũ điện hạ sẽ đến Đại Lý Tự báo danh.”

Dung Đường vô thức căng thẳng, ngay sau đó nghe ra ý ngoài lời của y khẽ ngơ ngác, lập tức phản ứng lại, mắt sáng lên, không kịp chờ đợi hỏi: "Huynh trưởng đồng ý với đề nghị của ta rồi?”

Mộc Cảnh Tự khẽ mỉm cười, không nói đồng ý cũng không nói phản đối, chỉ nói: "Thực ra đến giờ ta vẫn nghĩ rằng mọi việc vẫn nằm trong tầm kiểm soát của mình, nhưng khi một chuyện ngoại trừ ta ra, tất cả mọi người đều phản đối, ta sẽ cảm thấy, có lẽ ta thực sự có thể thay đổi chút gì đó, cũng để mọi người đỡ phải lo lắng cho ta.”

Túc Hoài Cảnh nhướn mày, lấy ra tấm thẻ bài đeo bên hông, tùy tiện nghịch ngợm, kiềm chế bản thân không muốn đối đầu với ca ca ruột của hắn.

Thế nào, hắn nói không có tác dụng, Kha Hồng Tuyết nói cũng không có tác dụng, nhất định phải thêm một người nữa mới đủ tròn vẹn đại đoàn viên huynh mới nghe đúng không?

Túc Hoài Cảnh không nói gì, im lặng đứng ở góc phòng như một cây nấm nhỏ u ám, trong lòng đại nghịch bất đạo bới móc tam ca của mình.

Mộc Cảnh Tự nhìn hắn một cái, rồi quay sang Dung Đường, nói: "Chỉ là từ quan nhất định phải ba lần thỉnh ba lần từ chối, thường xuyên kéo dài thời gian, e rằng không thể đi ngay trong một năm rưỡi.”

“Dài quá. "Dung Đường nhíu mày.

Một năm rưỡi, tuyến cốt truyện cũng đã đến hồi kết, Túc Hoài Cảnh đăng cơ làm hoàng đế rồi, có trời mới biết trong thời gian này Thịnh Thừa Lệ có ra tay với Mộc Cảnh Tự hay không.

Mộc Cảnh Tự cũng gật đầu, thư phòng nhất thời rơi vào im lặng.

Một lát sau, tầm mắt Mộc Thiếu Khanh chuyển qua Túc Hoài Cảnh, ý cười nhẹ nhàng, ấm áp hỏi: "Tiểu Thất có ý kiến gì không?”

Túc Hoài Cảnh dừng lại động tác trên tay, tức giận liếc y: "Huynh trưởng bây giờ mới chịu nghe đệ sao?”

Mộc Cảnh Tự nhướn mày, cười nói: "Cũng chưa chắc sẽ nghe.”

Túc Hoài Cảnh lập tức ngồi thẳng người, sắc mặt không vui nhìn chằm chằm vào y.

Dung Đường bối rối một giây, ý thức được đây hoàn toàn là ca ca trêu chọc đệ đệ, dứt khoát cũng không xen vào, mặc kệ hai người bọn họ.

Hai người đối diện nhau một lúc lâu, Túc Hoài Cảnh thua cuộc trước, thất vọng ngả người ra sau, giọng điệu uể oải: "Không cần phải từ quan.”

Mộc Cảnh Tự: "Ồ? Vậy nên như thế nào?”

"Giả bệnh là được." Túc Hoài Cảnh nói, " Từ khi lão hoàng đế biết nguyên nhân cái chết của Thục phi năm xưa thì càng ngày càng buồn bực không vui, sức khỏe ngày một kém đi, huynh còn nhớ đầu thu năm ngoái, chúng ta từng diễn một vở kịch không?”

Mộc Cảnh Tự: "Khâm Thiên Giám nói rằng mệnh cách của ta và bệ hạ có sự bổ trợ lẫn nhau?”

Túc Hoài Cảnh gật đầu: "Đã vậy, Thịnh Tự Viêm bệnh, huynh không bệnh nặng một trận, nghĩ cũng không hợp lý, chi bằng giả bệnh xin nghỉ, nghỉ ba đến năm tháng, coi như đã từ quan.”

Mộc Cảnh Tự sửng sốt, y vốn tưởng Túc Hoài Cảnh sẽ nói "giả bệnh mười ngày nửa tháng", không ngờ vừa mở miệng đã là ba đến năm tháng, khó nói sau đó có động cơ cá nhân gì.

Nhưng y cũng không vạch trần, mà chiều theo ấu đệ, cười hỏi: "Khi nào thì thích hợp?”

Túc Hoài Cảnh nhìn y một cái thật sâu: "Ngày mai cứ đến Đại Lý Tự làm việc như thường lệ, tiếp xúc với Thịnh Thừa Lệ, ngày kia bắt đầu ho khan, giả vờ không đủ sức, ngày thứ ba có thể trực tiếp ngất xỉu trên triều đình.”

Mộc Cảnh Tự lập tức hiểu ý của hắn, hỏi: "Đổ hết hiềm nghi cho Thịnh Thừa Lệ?”

Túc Hoài Cảnh gật đầu, Mộc Cảnh Tự suy nghĩ một chút, nhíu mày, nhẹ nhàng lắc đầu: "Không an toàn, ngất xỉu trên Kim Loan điện, bệ hạ nhất định sẽ triệu thái y đến chẩn đoán, đến lúc đó chẳng phải chỉ cần bắt mạch là nhìn ra ta đang giả bệnh sao?”

Túc Hoài Cảnh lại rất điềm nhiên nói: " Đương nhiên đệ có cách để ngự y không điều tra ra.”

Mộc Cảnh Tự hơi sững sờ, trong giây lát lộ vẻ mông lung nhưng nhanh chóng phản ứng lại, liếc nhìn Dung Đường, cuối cùng không hỏi thêm, chỉ gật đầu đồng ý: "Được.”

Trái lại Dung Đường, từ đầu tới cuối đều có chút mơ hồ, cho đến khi Mộc Cảnh Tự gật đầu thì y vẫn còn có chút mê mang.

Không vì gì khác, đơn giản là…

Sự tin tưởng này khiến y cảm thấy không thực, luôn có cảm giác như "phía sau không có gian kế nào chờ đợi mình chứ?"

Y bắt đầu nhớ lại những gì mình đã nói với Mộc Cảnh Tự, nhưng phát hiện thực ra đối phương chỉ nhận được một thông tin: Chuyến này Thịnh Thừa Lệ có điều kỳ lạ, mình lo lắng y sẽ bị hại.

Y không đưa ra bất kỳ vật chứng trực tiếp hay gián tiếp nào, nhưng Mộc Cảnh Tự lại hoàn toàn tin tưởng mà không hề đề phòng. Chỉ trong vài lời nói, mọi người đã bàn định xong hậu chiêu trong thư phòng, không có... những trò lục đục hay nghi kỵ mà y nhìn mãi đã quen.

Cho đến khi bọn họ rời khỏi thư phòng, Dung Đường đi dọc theo con đường sỏi ra ngoài viện, nhìn trăng trên đầu, cảm giác vẫn còn hư ảo.

Giữa đường Túc Hoài Cảnh nhớ ra gì đó, bảo y đứng yên chờ một lát, rồi quay lại thư phòng.

Dung Đường ngẩng đầu nhìn ánh trăng, lâu lâu sau, nhẹ nhàng bật cười ra tiếng.

Quen bị người ta phản bội, bỗng nhiên được người khác tin tưởng như vậy, y lại bắt đầu nghi ngờ sự thực. Đây có phải là “một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng” không?

Chán chết đi được.

Y lắc đầu, trong lòng vừa châm chọc vừa không kìm được nhếch môi. Tiếng bước chân vang lên sau lưng, Túc Hoài Cảnh đã đuổi kịp.

Dung Đường nhìn hắn một cái, không nói gì, tự nhiên tiếp tục đi ra ngoài.

Trên đường đi gặp Nguyên Nguyên và Kha Hồng Tuyết chơi tới mệt mỏi, người sau thấy hai người từ hướng thư phòng đi ra, sắc mặt điềm nhiên, nghĩ ngợi một chút, hỏi khẽ: "Đã thuyết phục được ca ca ngươi chưa?”

Túc Hoài Cảnh gật đầu, Kha Hồng Tuyết cười, nhìn sang Dung Đường: "Quả nhiên mặt mũi của thế tử gia lớn hơn ta và Tiểu Túc cộng lại.”

Dung Đường nghe ra hắn đang trêu ghẹo, không phản bác, dẫn Nguyên Nguyên sang bên cạnh chơi.

Túc Hoài Cảnh nói: " Có lẽ huynh trưởng muốn nghỉ ngơi mấy tháng, ngươi tính toán như thế nào?"

Kha Hồng Tuyết không cần nghĩ ngợi: "Đương nhiên là ở cùng huynh ấy.”

Túc Hoài Cảnh: "Hay là đi Giang Nam thì tốt hơn.”

Kha Hồng Tuyết: "...?’

Túc Hoài Cảnh: "Giang Nam non xanh nước biếc, thích hợp dưỡng bệnh, nhà tổ của ngươi cũng ở phía nam, về đó hợp lý, xa kinh thành một chút không phải là chuyện xấu.”

Mi tâm Kha Hồng Tuyết hơi nhíu lại, có chút chần chừ lo lắng, chợt ra vẻ thoải mái thả lỏng, quơ quơ quạt, cười hỏi: "Là muốn ta làm gì sao?"

Túc Hoài Cảnh thản nhiên nói: “Mẫu thân ta muốn đến Giang Nam mở học phủ, bà đi một mình, ta không yên tâm.”

Khoa Hồng Tuyết vui vẻ: "Được, ta đi giúp Vương phu nhân lo liệu chu đáo, làm vệ sĩ miễn phí cho mẫu thân của phu quân ngươi.”

Túc Hoài Cảnh nhấn mạnh: "Còn có ca ca ta nữa.”

Kha Hồng Tuyết nhướng mày: "Cần ngươi nhắc nữa à?”

Túc Hoài Cảnh: "Cảm ơn.”

“Khách sáo rồi. "Kha Hồng Tuyết nói, lúc lướt qua vai nghiêm túc dặn dò: "Cẩn thận an toàn.”

Túc Hoài Cảnh dừng bước, khẽ gật đầu: "Sẽ.”

Sau đó mỗi người một ngả, Dung Đường chào tạm biệt Khoa Hồng Tuyết, cùng Túc Hoài Cảnh lên xe ngựa về ngõ Vĩnh An.

Không gian lập tức khép kín, hai người nhìn nhau, đồng thanh nói:

“Ngươi hạ độc huynh trưởng sao?”

“Thịnh Thừa Lệ đổi vỏ ngoài chưa?”

Vừa nói xong hai người đều sửng sốt. Túc Hoài Cảnh nhẹ nhàng thở dài, đưa tay ôm Dung Đường, không thể nói giận dỗi hay nản lòng, nhẹ nhàng thở dài: "Đường Đường ngốc một chút thì tốt rồi, sao cái gì cũng không gạt được ngươi thế?”

Dung Đường phản bác: "Lời này nên trả lại cho ngươi.”

Thay vì giao yếu tố không chắc chắn cho diễn xuất của Mộc Cảnh Tự, hoặc y thuật của thái y trong cung, thà trực tiếp hạ thuốc hoặc châm cứu cho Mộc Cảnh Tự để y thực sự thể hiện ra những triệu chứng bệnh này, mới là vẹn toàn.

Còn cái vỏ ngoài của Thịnh Thừa Lệ......

Dung Đường lắc đầu, sao lại thông minh như vậy.

Túc Hoài Cảnh ôm y một hồi, sau đó hỏi: "Đường Đường có muốn cùng huynh trưởng đi Giang Nam không?Gia nghiệp của Kha Hồng Tuyết rất lớn, quyền thế của Kha gia cắm sâu ở phía nam, ngươi qua đó có thể an nhàn.”

Dung Đường im lặng một lúc, gật đầu: "Được.”

Tay ôm bên hông lập tức siết chặt, rồi nhanh chóng nới lỏng, Túc Hoài Cảnh giả vờ thoải mái nói: "Vậy về để bọn Song Phúc giúp ngươi thu dọn hành lý—”

Dung Đường cắt lời hắn: "Nhưng chúng ta phải hòa ly trước đã.”

Giọng nói của Túc Hoài Cảnh nghẹn lại trong họng, không tưởng tượng nổi nhìn Dung Đường.

Dung Đường do dự một giây, nhíu mày, như đang suy nghĩ gì đó: "Hoặc ta viết cho ngươi một lá thư từ cũng được, ta đi Giang Nam cũng có thể tiêu sái, tiện thể giúp đỡ mẫu thân.”

Túc Hoài Cảnh sững sờ một lúc, cuối cùng nhận ra y đang đùa, nghiến răng nghiến lợi gọi tên: "Dung, Đường.”

Dung Đường không chút sợ hãi, lườm hắn một cái, bình tĩnh đáp: "Tư tưởng của ngươi có vấn đề, tối nay ngủ ở thư phòng tự kiểm điểm lại đi.”

Trước đẩy huynh trưởng đi, lại bảo Kha Hồng Tuyết về phía nam hỗ trợ chăm lo Vương Tú Ngọc, bây giờ còn tới hỏi Dung Đường có muốn đi hay không.

Đây không phải là vấn đề tư tưởng thì là gì? Dung Đường lười chẳng muốn vạch trần hắn.

Túc Hoài Cảnh hận đến nghiến răng nghiến lợi, rồi lại thật sự đuối lý, cho đến khi Song Thọ thương cảm giúp hắn trải giường ở thư phòng, hắn vẫn không thể đến gần Dung Đường trong vòng ba thước.

Ngày hôm sau, Mộc Cảnh Tự bắt đầu giả bệnh.

Mọi thứ diễn ra theo kế hoạch, ngay khoảnh khắc Mộc Thiếu Khanh ngất xỉu trên Kim Loan điện, hoàng đế trên long ỷ cũng gần như đồng thời phun ra một ngụm máu.

Triều đình lập tức trở nên hỗn loạn như cái chợ.

Túc Hoài Cảnh đứng tại chỗ, nhận thấy được một ánh mắt, ngẩng đầu thấy hoàng tử trẻ tuổi mặc hoa phục, xa xa nhìn chăm chú vào hắn.

Qua cột sơn son thiếp vàng, Thịnh Thừa Lệ nhìn thẳng vào hắn.

Không biết bao lâu, cũng có thể chỉ là khoảnh khắc ánh nhìn giao nhau, ánh nắng sớm mai chiếu vào nơi trang nghiêm nhất của hoàng thành, Túc Hoài Cảnh khẽ cúi người, giơ tay hành lễ với Thịnh Thừa Lệ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhẹ.

Khi đối diện với Hoàng tử, ánh mắt của thần tử chứa đựng sự thần phục, nhưng cũng là sự kính trọng của những bậc quân tử trước khi giao chiến từ xưa đến nay.

Dù rằng Thịnh Thừa Lệ thực ra không xứng đáng lắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.