Hôn sự của Thái tử rất long trọng, Thái tử phi định là Từ Du Mẫn, con gái của Lễ bộ Thượng thư.
Hai món quà Kha Hồng Tuyết tặng đã là bảo vật của Liên Thành, Kha Học Bác chỉ đắt tiền xa hoa hơn hắn tặng.
Còn về phần Thịnh Phù Trạch, dù ngoài miệng nói rằng món quà của Kha Hồng Tuyết quá quý giá, nhưng bản thân y lại tặng cho Thái tử điện hạ ba khu trang viên, mười cửa hàng, hàng trăm con ngựa quý, nhiều tùy tùng và vô số trang sức được tính bằng thùng.
Cử chỉ hào phóng này khiến cả triều đình kinh hãi.
Kha Hồng Tuyết nghe danh sách quà sửng sốt một lúc lâu, ngày hôm sau liền nghe nói Lữ phi nương nương triệu Tam hoàng tử vào cung đình.
Bất động sản, thương nghiệp, lực lượng chiến đấu, quan hệ nhân mạch… nói là tặng quà, nhưng thực chất giống như một lần tỏ lòng trung thành với Thái tử nhân dịp đại hôn.
Y không kiêng dè muốn cho mọi người thấy rằng Thịnh Phù Trạch không có lòng tranh quyền đoạt lợi, cam lòng ở dưới người khác cả đời.
Phù quân tử chi trạch, cho vạn dân sinh cơ.
Thịnh Phù Trạch, dù hành vi phóng túng, nhưng từ đầu đến cuối, chưa từng vượt quá giới hạn.
Trong tiệc cưới, Kha Hồng Tuyết lại gặp Thịnh Phù Trạch. Y cười thay huynh trưởng uống nhiều ly rượu mừng, đôi mắt đào hoa khéo léo từ chối các quan viên đến kính rượu. Khi ánh mắt lướt qua thấy bóng dáng Kha Hồng Tuyết, y không chút suy nghĩ đi đến.
Bước chân lảo đảo như thể đã say, nhưng trong mắt y vẫn là sự điềm tĩnh, không có chút mất kiểm soát nào.
Đám người bắt đầu khởi động, Thịnh Phù Trạch ngồi bên cạnh Kha Hồng Tuyết, mượn gốc cây quế trong cung che thân, tựa đầu vào vai hắn thì thầm: "A Tuyết, cho ta dựa một chút, đầu có chút chóng mặt.”
Y nhắm mắt, tựa như đang ngủ, Kha Hồng Tuyết cúi đầu, thoáng nhìn bên tai y một vết xước gần như không nhìn thấy.
Dài nhỏ, sắc nhọn, giống như vết thương mà hộ giáp Cung phi xẹt qua má sẽ lưu lại.
Hắn mím môi, nhìn chằm chằm chỗ đó hồi lâu mới dời đi, cũng không truy vấn, lại nói: "Điện hạ thật là hào phóng.”
Thịnh Phù Trạch sững sờ, chậm rãi mở mắt, từ dưới nhìn lên, trong mắt hàm chứa vài phần nghi hoặc.
Kha Hồng Tuyết chậm rãi đọc: "Trang viên, cửa hàng, ngựa, tùy tùng, ngọc thạch châu báu nhiều không đếm xuể... Điện hạ không phải nói tiền hàng tháng chỉ có một chút, ngay cả mấy cây kẹo hồ lô cũng phải tìm ta đòi tiền mua sao?"
Người tuyết ở dưới ánh trăng nhẹ giọng nói, không có cảm xúc gì tiết lộ ra ngoài, Thịnh Phù Trạch nghe xong chậm rãi phản ứng lại, đáy mắt lại đột nhiên nhiễm lên ý cười nồng đậm đến không hóa giải được.
Y thích vẻ sinh động và rực rỡ của A Tuyết, ngay cả khi tìm y để đòi vài đồng tiền cũng thật đáng yêu.
Thịnh Phù Trạch cong đôi mắt hoa đào quyến rũ kia lên, vẫn tựa vào vai Kha Hồng Tuyết, cũng đã giơ tay, lấy lòng đưa ly rượu của mình đến bên môi hắn: "Không giống, kẹo hồ lô A Tuyết mua ngon hơn.”
Trong lòng Kha Hồng Tuyết run lên, Thịnh Phù Trạch đã dịu dàng dỗ dành: "A Tuyết, há miệng, rượu tối nay không say lòng người.”
Trăng thu dịu dàng, hương quế phảng phất, đèn cung lung lay trên cành cây, Kha Hồng Tuyết mơ màng mở miệng, chất rượu ấm áp trượt vào môi lưỡi.
Từ xa, Thái tử điện hạ mới cưới tươi cười uống rượu mừng, dưới gốc cây quế lại là hai người hiếm khi rảnh rỗi, Hoàng tử thiếu niên cười mời A Tuyết uống cạn ly rượu ngon lâu năm.
Dưới ánh trăng thanh, hương thơm trên áo nhè nhẹ, Kha Hồng Tuyết uống xong rượu, nhìn vào đôi mắt xinh đẹp như yêu tinh của Thịnh Phù Trạch, chợt nghĩ: Điện hạ lại lừa người.
Làm gì có rượu không say, rõ ràng y đã say rồi.
"A Tuyết, trưởng huynh đại hôn rồi..." Thịnh Phù Trạch lại một lần nữa nhẹ giọng nỉ non, Kha Hồng Tuyết không biết Thái tử thành thân có ý nghĩa gì với y, tại sao lại nhắc đi nhắc lại.
Hắn chỉ nghĩ, hương quế đêm nay, dường như đậm đà hơn nhiều so với bờ sông Kim Phấn.
-
Thái tử cùng Thái tử phi ân ái có thừa, cầm sắt hòa minh.
Nguyên Hưng đế cố ý ủy quyền cho thái tử, đặc biệt giao cho hắn rất nhiều chính sự phải xử lý, ngay cả Thịnh Phù Trạch cũng bận rộn đến chân không chạm đất.
Kha Hồng Tuyết không ở triều đình, số lần gặp y càng ngày càng ít, chỉ là nghe đồn trên phố, nghe được từng chuyện lý thú về Tam hoàng tử.
Tam Điện hạ dung mạo tốt, tài hoa xuất chúng, tính cách hài hước, lại là người cao quý không thể bàn cãi, năm nay tròn mười bảy, Thái tử đã thành thân, triều đình không biết bao nhiêu đại thần muốn gả con gái cho y.
Thịnh Phù Trạch nghe xong thường cười từ chối, nói rằng bản thân không phải là người tốt, sợ làm người đẹp thất vọng.
Nếu đối phương tiếp tục kiên trì, Tam Điện hạ sẽ ôm eo tì nữ hoặc hoa khôi bên cạnh, mập mờ uống rượu từ tay người đẹp đưa đến.
Khi nhìn lại ánh mắt người nói chuyện, y vẫn cười, nhưng đã thêm vài phần giễu cợt lạnh lùng: "Ai không biết Thịnh Tam ta ngày ngày lưu luyến chốn hoa, nữ nhân không ngừng? Đại nhân thật sự muốn gả con gái vào phủ ta, không sợ nàng ngày ngày khóc lóc, tuổi xuân trôi qua uổng phí sao?”
Người đời khi nói đến điều này không khỏi lắc đầu, đánh giá rằng Tam Hoàng tử ở mọi mặt đều là người xuất chúng, chỉ có sự phong lưu đa tình là không thể thâm tình bằng với Thái tử điện hạ, không phải là người tốt.
Nhưng chút khuyết điểm không đáng kể này cũng được mọi người tha thứ, chỉ nói rằng điện hạ còn trẻ, thích chơi là bản tính, vài năm nữa khi trưởng thành sẽ tự nhiên trở nên ổn trọng, khi đó mới bàn chuyện hôn nhân cũng không muộn.
Kha Hồng Tuyết không rõ cảm xúc của mình khi nghe những lời đó, chỉ khi người đi rồi, anh cúi đầu viết, một bài viết hoàn thành lại đọc không hiểu mình viết gì, chỉ có thể vò thành một cục ném bỏ.
Thỉnh thoảng, buổi sáng tỉnh dậy, hawnd lại thấy trên bàn trong phòng có thêm một vài món đồ mới lạ từ lúc nào.
Tam Điện hạ phong lưu, đa tình, bận rộn với chính sự và kết giao bạn bè, mệt mỏi từ chối tiếp đãi, nhưng lại luôn thi thoảng lặng lẽ vào đêm khuya, không quấy rầy không ồn ào, tháng này qua tháng khác, năm này qua năm khác lẻn vào tiểu viện của Kha Hồng Tuyết, để lại vài món đồ nhỏ không đáng giá nhưng đầy tâm tư này.
Kha Hồng Tuyết nhìn những thứ kia, lại nhịn không được nghĩ: Nếu đã đến, vì sao không đánh thức hắn?
Hắn không cần mấy thứ đồ chơi này.
Cái hắn cần cũng không phải những thứ này.
Năm tháng trôi qua, năm Nguyên Hưng thứ hai mươi lăm, Hoàng đế lại cười hỏi Kha Hồng Tuyết trong tiệc đêm Giao thừa rằng hắn có muốn làm quan không.
Không còn cách nào khác, qua Tết Nguyên Tiêu, hắn liền đi Lâm Uyên học phủ.
Trước khi đi, Thịnh Phù Trạch từ chối tất cả công việc, đặc biệt đến đưa tiễn.
Ra khỏi cửa lớn Kha phủ, lại đưa đến đầu ngõ. Rời khỏi hẻm nhỏ, lại đưa đến cửa thành.
Khi xe ngựa sắp rời khỏi cổng thành, Thịnh Phù Trạch nhìn trời, lại nhìn Kha Hồng Tuyết, suy nghĩ vài giây, rồi lên xe.
Kha Hồng Tuyết ngẩn ra, mắt mở to vài phần, Thịnh Phù Trạch lại nói: "Tiện thể xin nghỉ, không có gì quan trọng, tiễn ngươi đến học phủ."
Xe ngựa đi mất nửa ngày, cuối cùng cũng đến Lâm Uyên học phủ. Tam Hoàng tử vén rèm xe, ngước nhìn dòng chữ trên biển cửa học phủ, vẻ mặt chăm chú và nghiêm túc như thể người chuẩn bị nhập học là y.
Học phủ xây trên núi, dựa lưng vào thác nước, cần đi qua một đoạn đường núi gập ghềnh, Thịnh Phù Trạch đưa Kha Hồng Tuyết vào xá viện, lại mang đến nhà án, ăn một bữa cơm không câu nệ tiểu tiết, mới dẫn người cùng đi đến chưởng viện học phủ.
Chưởng viện vốn đã gặp Kha Hồng Tuyết ở Kha gia, nhìn thấy Tam hoàng tử đưa hắn tới trong nháy mắt kinh ngạc, vội vàng khom người hành lễ, Thịnh Phù Trạch lại đỡ lấy ông, tư thái rất ưu nhã khiêm tốn: "Tiên sinh không cần đa lễ, đang ở học phủ, Phù Trạch cũng chỉ là học sinh thánh nhân, ta nên hành lễ với ngài mới phải.”
Thiên hạ đều biết Tam hoàng tử khéo léo, khéo đưa đẩy lõi đời, nhưng người chân chính tiếp xúc với y cũng biết, người khéo léo nhất, trong xương cốt cũng là một thân ngạo cốt bất khuất.
Y đối với ai cũng thong dong rụt rè, lại ít khi khiêm tốn đến mức thật sự hành lễ với đối phương.
Người đó còn chẳng phải thầy y.
Thịnh Phù Trạch thi lễ xong, cười nói: "Lâm Uyên học phủ nổi tiếng thiên hạ, từng đào tạo không biết bao nhiêu danh thần lương tướng trong triều, tiên sinh công đức vô lượng, A Tuyết theo sau ngài học tập, tất nhiên được lợi rất nhiều.”
Chưởng viện tiên sinh đưa mắt về phía sau y, cuối cùng cũng hiểu tại sao người tôn quý nhất thiên hạ lại đến học viện lần này.
Ông không tỏ thái độ gì, chỉ gật đầu:"Hồng Tuyết vốn có kinh thế tài hoa, lão phu cũng chỉ điểm một chút mà thôi.”
Thịnh Phù Trạch liền cười nói vài câu khen tặng.
Trò chuyện hồi lâu, từ nguồn gốc học phủ đến những lời dạy của phu tử, từ tình hình triều chính đến nỗi khổ của dân chúng.
Ban đầu Thịnh Phù Trạch đưa ra chủ đề, đến cuối cùng lại là lão tiên sinh thao thao bất tuyệt, Thịnh Phù Trạch và Kha Hồng Tuyết ngồi nghe, mặc cho ông nói một cách sảng khoái.
Thẳng đến khi sắc trời sắp tối, tiên sinh thu hồi câu chuyện: "Điện hạ có phải nên trở về rồi hay không?"
Thịnh Phù Trạch liền thuận thế quay đầu, liếc mắt nhìn hoàng hôn ngoài cửa, cùng với nửa bên sườn mặt của người nào đó dưới hoàng hôn.
Y hơi dừng lại một chút, không biến sắc quay đi, cười nói: "Tiên sinh bác học, nghe quân nói chuyện, hơn đọc sách mười năm, ta thiếu chút nữa không muốn đi.”
Chưởng viện lại nói: "Điện hạ quá khen, thế gian này còn có không ít người cần điện hạ trở về.”
Trên một ý nghĩa nào đó mà nói, đây là một loại cảnh tỉnh, Thịnh Phù Trạch đứng dậy, lần nữa hành lễ với chưởng viện tiên sinh, sau đó xoay người, cười hỏi: "A Tuyết đưa tiễn ta nhé?"
Lúc đến y tiễn Kha Hồng Tuyết, lúc đi Kha Hồng Tuyết tiễn y.
Sắc trời sắp tối, trong thư viện vẫn thỉnh thoảng có tiếng đọc sách lanh lảnh, tiếng gió thổi qua rừng, thác nước phía sau núi cuồn cuộn mà đi.
Thịnh Phù Trạch tùy ý dặn dò hắn một số việc cần chú ý khi ra ngoài, Kha Hồng Tuyết buồn bực đáp lời, trông có vẻ bình thản.
Nhưng sau khi ra khỏi cửa, trước xe ngựa, Thịnh Phù Trạch lại lơ đãng hỏi lại một lần nữa: "A Tuyết thật sự không định nhập sĩ sao?"
Kha Hồng Tuyết nhìn y, trên người mặc áo mới may mùa đông năm nay, khoác áo choàng lông cáo, bên hông đeo những chiếc ngọc bội lấp lánh, trên giày có thêu chỉ vàng chỉ bạc.
Những thứ giàu sang tầm thường nhất thế gian, nhưng trên người y lại toát ra vẻ quý phái tự nhiên.
Kha Hồng Tuyết lần này không trả lời thẳng, mà nghiêng tai lắng nghe tiếng gió núi, cảm nhận làn gió xuân, rồi hỏi: "Điện hạ, hoa ở Lĩnh Nam sắp nở chưa?”
Thịnh Phù Trạch trong nháy mắt cứng đờ tại chỗ, đồng tử không thể khống chế phóng đại.
Trong học phủ có tiếng chuông truyền ra, Kha Hồng Tuyết lui về phía sau.
"Điện hạ về đi, trời tối đường núi khó đi.”
“A Tuyết..."Thịnh Phù Trạch nhẹ giọng gọi, nhưng sau một tiếng tục tĩu, rốt cuộc không nói gì, nhìn hắn thật sâu vài giây, xoay người lên xe ngựa.
Mùa xuân qua, hè đến, thư từ từ kinh thành đến học phủ qua lại vài lần, gặp gỡ vội vã tại yến tiệc đoan ngọ rồi chiến loạn đột ngột nổi lên.
Thư từ từ kinh thành bị cắt đứt, Thái tử và Tiểu tướng quân vệ lên đường đến Bắc Cương, hai tháng sau, Thái tử phi cũng xin ra tiền tuyến.
Trong học viện, mọi người vẫn đọc sách thánh hiền, như một Đào nguyên, nhưng bài vở của Kha Hồng Tuyết lại thường xuyên mắc lỗi.
Cho đến khi trong kinh truyền đến tin đồn Tam điện hạ muốn xuôi nam dẹp loạn.
Lần đầu tiên trong đời, người tuyếtkhông màng lễ nghi quy củ, nửa đêm leo tường ra khỏi học viện, dắt một con ngựa, chạy thẳng vào phủ Tam hoàng tử.
Hắn hiếm khi đến đây, xưa nay luôn là Thịnh Phù Trạch lẻn vào viện của hắn, Kha Hồng Tuyết chỉ cần đợi tại chỗ, Thịnh Phù Trạch sẽ đến tìm hắn.
Trong phủ đèn đuốc sáng trưng, người qua lại tấp nập, khi Kha Hồng Tuyết vào, nhóm quan viên cuối cùng vừa rời phủ, cúi đầu thở dài, sắc mặt ủ rũ.
Tim Kha Hồng Tuyết không tự chủ mà trùng xuống, hắn nhanh chóng bước vào thư phòng, trong phòng chỉ còn lại một người.
Thịnh Phù Trạch ngồi ở sau thư án, một tay chống trán, đôi mắt thường ngày luôn chứa đựng nụ cười nay nhắm lại, trông như mệt mỏi đến cực điểm. Ngày thường rực rỡ sắc màu, đón tiếp nhiều người, giờ chỉ còn lại một mình, trước mặt là vô số giấy tờ lộn xộn.
Chỉ liếc mắt một cái, Kha Hồng Tuyết cũng không dám tiến lên.
Có lẽ quá yên tĩnh, hoặc có lẽ do tiếng bước chân đột nhiên dừng lại, một lát sau, Thịnh Phù Trạch từ từ ngẩng đầu lên, mở mắt nhìn về phía cửa.
Ánh mắt lúc đó chứa đựng gì? Sau này, Kha Hồng Tuyết đã qua nhiều năm, ép buộc mình xóa bỏ ký ức đêm đó, nhưng vẫn không thể không nhớ đến ánh mắt Thịnh Phù Trạch nhìn hắn từ sau bàn.
Có mệt mỏi, phiền não, trấn định, xa cách, càng nhiều hơn chính là niềm vui bất ngờ không hề che giấu sau khi cảm xúc phức tạp đan xen vào nhau.
Y không ngờ trong số những người tới cửa đêm nay lại có Kha Hồng Tuyết.
Y vui mừng khi thấy A Tuyết đến.
Kha Hồng Tuyết nghĩ, nếu hắn hiểu được tâm tình của Thịnh Phù Trạch, liệu có thật sự không cùng y xuôi nam hay không.
Nhưng lúc đó quá nhiều chuyện quan trọng khác đã lấn át, không ai chú ý đến khoảnh khắc bình thường nhất trong hàng vạn lần đối diện đó.
Thịnh Phù Trạch đứng dậy, cười, đôi mắt vẫn còn mệt mỏi, nhưng cảm xúc dịu dàng hơn nhiều: "A Tuyết sao lại đến đây? Học phủ được nghỉ rồi à, đã ăn tối chưa, muốn ăn gì, ta sẽ cho nhà bếp làm cho.”
Y mỉm cười nhìn Kha Hồng Tuyết, yết hầu Kha Hồng Tuyết khẽ nhúc nhích, cất bước đi vào trong phòng, trước mặt ước chừng là kế hoạch vừa rồi không biết vị mưu sĩ nào hiến cho Thịnh Phù Trạch.
Thịnh Phù Trạch lướt qua những tờ giấy kia, theo bản năng muốn đi về phía hắn.
Hai người đối diện trong chốc lát, Thịnh Phù Trạch không để ý, mỉm cười: “Ừ, đi khuyên nhủ thúc phụ.”
“Không thể không đi sao? "Kha Hồng Tuyết nôn nóng.
Thịnh Phù Trạch lại rất ôn hòa, kiên nhẫn giải thích: “Hiện nay binh lực không đủ, chiến sự ở Bắc Cương bế tắc, nếu muốn đi khuyên hàng, chỉ có thể là người hoàng gia, ta là người thích hợp nhất.”
Kha Hồng Tuyết nhìn y, không hiểu sao y có thể nói ra bốn chữ "Ta hích hợp nhất" một cách vô tư như vậy.
Rõ ràng binh lực không đủ, rõ ràng tình thế có nguyên nhân, Thịnh Phù Trạch không thể không nhìn ra, nhưng y vẫn phải đi.
Vì dân chúng cần, vì các triều thần gây áp lực.
Thái tử lao tới Bắc Cương, vậy hắn phải đi Giang Nam.
Kha Hồng Tuyết trầm mặc thật lâu, không ngăn cản, chỉ bình tĩnh nói: "Dẫn ta theo.”
Thịnh Phù Trạch tưởng hắn nói đùa, liền nói ngay: “Chiến sự không phải trò đùa, A Tuyết đừng làm loạn.”
Kha Hồng Tuyết lặp lại: "Ta đi với huynh.”
Vẻ mặt quá mức nghiêm túc, Thịnh Phù Trạch giật mình, chậm rãi thu lại ý cười: "Không thể.”
"Không phải đã nói muốn dẫn ta đi Giang Nam sao, huunh nên thực hiện lời hứa, điện hạ." Kha Hồng Tuyết thấp giọng nói, lần đầu tiên từ khi lớn lên, hắn kiên quyết không chịu nhượng bộ trước mặt Thịnh Phù Trạch.
Thịnh Phù Trạch nhíu mày: " Ngươi đang làm bậy.”
“Huynh cũng biết đây là làm bậy?” Kha Hồng Tuyết mất kiểm soát cảm xúc, giọng khàn đi: “Binh lực không đủ, lần này đi lành ít dữ nhiều, kết quả tốt nhất là ở lại đó làm con tin, giờ huynh nói ta làm bậy?”
Thịnh Phù Trạch như lần đầu tiên quen biết hắn, trầm mặc nhìn rất lâu, không nói lời nào.
Y cuối cùng nhận ra, A Tuyết quá thông minh thật sự không tốt.
Nhưng A Tuyết còn trẻ, không thể kiên nhẫn được lâu, thấy y không nói gì, sốt ruột bước lên một bước, giọng khàn khàn chất vấn: “Từ Du Mẫn có thể đi Bắc Cương, tại sao ta không thể đi với huynh xuống phía Nam?”
Cuối mùa hạ, thời tiết se lạnh, gần như ngay sau khi Kha Hồng Tuyết vừa dứt lời, Thịnh Phù Trạch cuối cùng cũng tìm được cơ hội phản kích, môi lưỡi mở ra, nhưng chỉ thốt ra hai chữ lạnh lùng cứng rắn: "Làm càn!”
Gọi thẳng tên thái tử phi là càn rỡ; tự so sánh mình với thái tử phi là càn rỡ; tùy ý đánh giá quốc sự lại càng là càn rỡ.
Thịnh Phù Trạch giáo huấn không oan, sắc mặt Kha Hồng Tuyết đột nhiên tái nhợt, không thể tin nhìn y.
Thịnh Phù Trạch lùi lại sau bàn, ngồi ở trong ghế, ngửa đầu lạnh lùng nhìn hắn, không còn chút vui mừng nào lúc trước: "Kha Hồng Tuyết, ngươi đã quá phận rồi.”
"Trở về thư viện đi, ta không xử tội ngươi." Y nói, giọng điệu khoan dung đến mức gần như là ban ơn.
“……”
Cuối hè đầu thu, tam hoàng tử điểm binh xuống phía Nam.
Mùa thu muộn, khi hoa quế trong kinh thành đã tàn, y quay về kinh.
Chỉ có một cái đầu nhắm mắt, treo ở trên tường thành, gió thổi phơi nắng, chim tước mổ ăn, thịt thối sinh giòi bọ.
Kha Hồng Tuyết ngày ngày đi cửa thành, đứng cả ngày, không nói một lời, không ăn không uống, từ dưới lên trên nhìn cái đầu kia.
Mà sau đó không nhớ rõ một ngày nào đó, dây thừng buộc tóc thối rữa, đầu rơi xuống, lăn vài vòng, làm hoảng sợ đám người xung quanh, thu hút lũ chó hoang.
Kha Hồng Tuyết như thể ba hồn sáu phách cuối cùng cũng trở về, chớp chớp mắt, lảo đảo chạy lên, giành lại chiếc đầu từ miệng chó hoang, ôm chặt vào lòng, như một lữ khách chết khát trong sa mạc, nhìn thấy ảo ảnh của một ốc đảo thoáng qua.
Dù thịt đã thối rữa bốc mùi hôi thối, dù xương trắng cọ vào da thịt đau đớn.
Từ mười hai tuổi đến mười bảy tuổi, cuối cùng hắn cũng ôm được Thịnh Phù Trạch vào lòng.