Vi Phu Ốm Yếu Bệnh Tật

Chương 179: Kha Mộc (5)



Sau một thời gian dài triều đại mới được bình ổn, Kha Hồng Tuyết vẫn không nhận ra có điều gì không đúng.

Hắn bất chấp nguy hiểm to lớn của thiên hạ mang về đầu của Thịnh Phù Trạch, Kha Văn Thụy cùng Kha Học Bác liền nghĩ chút biện pháp bảo vệ tính mạng của hắn, bảo vệ Kha gia an ổn.

Kha Hồng Tuyết rửa sạch cái đầu, gỡ bỏ phần thịt đã thối rữa, cuối cùng chiếc đầu lâu trở nên sạch sẽ đến mức có thể phản chiếu ánh sáng, giống như tiên nhân dưới ánh trăng.

Kha thái phó nói: "Nên để điện hạ an nghỉ.”

Kha Hồng Tuyết liền nghe lời lập cho Thịnh Phù Trạch một ngôi mộ y quan - - quần áo Tam điện hạ để lại nhà hắn nhiều không đếm xuể, tùy tiện chọn vài món cũng đủ để chống đỡ một ngôi mộ cô độc.

Ngày quan tài xuống mộ, Kha Văn Thụy nhìn cháu trai mình, nặng nề thở dài một hơi.

Kha Hồng Tuyết vẫn bình thường như mọi khi, ngoại trừ việc hắn luôn giữ gìn cái đầu lâu đó bên mình, đi đâu cũng mang theo.

Khi hắn ở Kha gia, Thịnh Phù Trạch ở đầu giường ngủ cùng hắn. Hắn đi học phủ, Tam điện hạ liền ở xá viện chờ hắn tan học.

Năm đầu tiên Thịnh Phù Trạch đi, Kha Hồng Tuyết học được cách uống rượu.

Từng ly từng ly rượu mạnh rót vào cổ họng, không hề thấy men say.

Kha Hồng Tuyết liền yên lặng phản bác trong lòng, Thịnh Phù Trạch luôn nói hắn không biết uống rượu, nhưng kỳ thật hắn có thể uống hơn rất nhiều người.

Năm thứ hai Thịnh Phù Trạch đi, tết nguyên tiêu, học phủ tổ chức hội đèn lồng.

Đèn lồng treo trong rừng, đèn đố được treo dưới đèn, ở trung tâm của sân là những tràng pháo tay vang lên liên tục, thoáng chốc có một học sinh trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng nói: “Tài văn chương của huynh đài cũng không kém tam điện hạ năm đó.”

Triều đình tránh nhắc đến triều đại trước, dân gian không quan tâm ai ngồi trên ngai vàng. Các học sinh trẻ trung, dù biết một chút, cũng không kiêng kỵ, dám nói chuyện về những cái tên không nên xuất hiện nữa.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, bước chân Kha Hồng Tuyết dừng lại tại chỗ.

Hắn mượn bóng cây trùng điệp cùng ánh đèn thấp thoáng nhìn qua, nhìn thấy tiếng người ồn ào, thiếu niên khí phách, khen ngợi lẫn nhau…

Tất cả những câu thơ viết về tuổi trẻ đều có thể dùng cho một học phủ, một đêm hội đèn lồng, và hắn nhìn thấy người đứng giữa đám đông, mặc chiếc áo khoác đỏ, nổi bật trong đêm tối như một bông hoa đầu xuân.

Đồng môn nói: Không kém tam điện hạ là bao.

Đối phương liền cười lắc đầu, hơi có vẻ tiếc hận: "Đáng tiếc người đã đi, danh tiếng còn mãi, bây giờ cũng không thể đối thơ để xem thực hư ra sao.”

Hắn không hài lòng vì người khác so sánh mình với Thịnh Phù Trạch, cảm thấy Thịnh Phù Trạch có lợi thế về thân phận cũng như thời điểm, cả thiên hạ ca ngợi tài năng của y, nhưng ai biết được nếu y còn sống, những câu chuyện đó có bị phóng đại hay không, liệu bây giờ có hòa lẫn với người thường không?

Trong lòng Kha Hồng Tuyết rét run, cả người bất giác rùng mình.

Hắn đột nhiên nhận ra, một năm qua, dường như mình không có gì khác thường, nhưng thực ra giống như một mảnh gỗ mục bị đóng băng, quá chết lặng mà bất giác rét lạnh.

Và khi không còn tĩnh mịch nữa, bất kỳ ánh sáng ấm áp nào cũng có thể khiến hắn ngay lập tức tỉnh dậy từ trong băng, rồi từng chút một nứt vỡ cho đến khi tan chảy vào dòng sông băng, kéo dài vô tận cái chết của mình.

Chưởng viện chẳng biết đến bên cạnh hắn lúc nào, đứng ở chỗ cũ nhìn những học sinh tràn đầy tinh thần phấn chấn, kiêu ngạo, nhẹ nhàng lắc đầu, bình tĩnh nhận xét: "Phù du không biết đêm ngày, chim sẻ không biết cánh thiên nga.”

Cơ thể bắt đầu ấm lên, Kha Hồng Tuyết đờ đẫn quay người, nhìn tiên sinh.

Hắn nghĩ, chưởng viện đã từng gặp Thịnh Phù Trạch, đã từng nói chuyện với điện hạ, đương nhiên biết điện hạ lừng danh thiên hạ là người như thế nào.

Nhưng những người khác thì sao?

Những người chưa từng thấy hình dáng thật của Thịnh Phù Trạch, chỉ nhìn thấy cái đầu mục nát trên tòa thành thì sao?

Những người bị những lời nói hàng ngày của tân hoàng mê hoặc, coi triều đại trước là kẻ xấu thì sao?

Không ai từng thấy Thịnh Phù Trạch, không ai biết điện hạ.

….

Cuối cùng Kha Hồng Tuyết không tham gia vào buổi tiệc vui đó, hắn mơ hồ trở về ký túc xá, mơ hồ nhìn chằm chằm vào xương trắng, và khi ánh sáng của đầu xuân mờ nhạt, hắn chớp mắt khẽ động tay. Như thể cuối cùng hắn đã tỉnh lại từ một cơn ác mộng vô biên, rơi vào một tầng mộng khác sâu hơn.

Hắn quay người, đứng trước tủ quần áo, nhìn chằm chằm hồi lâu, chọn một bộ trang phục màu đỏ rực.

Sau đó lại nhìn vào gương, luyện nụ cười rất lâu.

Hắn vẫn là Kha Hồng Tuyết, là người duy nhất trên thế gian này hiểu rõ Thịnh Phù Trạch nhất, giống Thịnh Phù Trạch nhất, tự làm mình khổ sở nhất.

Thế là trong Kha gia ở kinh thành thiếu đi một người tuyết tính tình trầm lặng không thích cười, còn trong Lâm Uyên học phủ lại có thêm một thiếu niên tiêu sái bừa bãi.

Kha Hồng Tuyết lần nào thi cử cũng đứng đầu, ban đầu còn cười hỏi người bạn cùng lớp đã nói chuyện vào đêm Nguyên Tiêu năm đó: "Huynh đài lần này đứng thứ mấy, bài giảng của tiên sinh chỗ nào không hiểu, có cần xem ghi chép của ta không?”

Vừa nhã nhặn, vừa châm biếm.

Vừa rộng lượng, vừa tỉ mỉ.

Sau khi trêu chọc tất cả mọi người, Kha Hồng Tuyết cảm thấy chán, rồi kết bạn với họ.

Khi một người có cả gia thế, ngoại hình, tài năng, giàu có, đức hạnh, sẽ dễ dàng chiếm được nhiều lòng người hơn.

Dù trước đó có ghét hắn đến mức nào, sau vài lần uống rượu, đối thơ, những người đó lại đổ xô theo sau Kha Hồng Tuyết, tranh giành nhau xem ai có thể gần hắn hơn.

Lại một năm nữa trôi qua, đêm giao thừa ở kinh thành tràn ngập pháo hoa, Ngu Kinh xa hoa lộng lẫy.

Kha Hồng Tuyết đứng trong sân nhìn lên bầu trời, đột nhiên nhận ra mình đã quên điều gì.

Thịnh Phù Trạch nói sẽ đặt tên tự cho hắn.

Bây giờ hắn đã hai mươi tuổi, đến tuổi lấy tên tự, nhưng Thịnh Phù Trạch thì sao?

Điện hạ của triều đại trước mãi mãi dừng lại ở tuổi mười tám, giống như pháo hoa thoáng qua trên bầu trời đêm này, chỉ rực rỡ trong chốc lát.

****

Lễ trưởng thành cuối cùng được tổ chức tại Kha phủ, mời chưởng viện đặt tên tự, gọi là Hàn Anh.

Ý nghĩa là hoa tuyết, phù hợp với tên hắn, không có ý nghĩa bổ sung, chỉ là điểm xuyết thêm.

Thái phó hỏi hắn: "Bây giờ đã có tên tự, có muốn khắc con dấu không?”

Kha Hồng Tuyết khẽ chớp mắt, trong mắt đã quen với nụ cười, nhưng nói: "Tất cả đều do ông nội quyết định.”

Kha Văn Thụy liền hỏi: "Con dấu không có chữ của con đâu rồi?”

Kha Hồng Tuyết ngây người một lúc, cười nhẹ nói: "Nhiều năm đã trôi qua, không biết đã mất đi đâu, ông nội hãy tìm một miếng ngọc khác khắc chữ cũng được.”

Thế là lại thêm một năm nữa trôi qua như nước chảy, Kha Hồng Tuyết bây giờ còn được gọi là Kha Hàn Anh.

Vẫn luôn đứng nhất ở học phủ, công tử gia phong thái xuất chúng của Ngu Kinh, khách quen của Phong Nguyệt Lâu, thi nhân của Lưu Kim Lâu.

Toàn bộ kinh thành, Lâm Uyên học phủ rộng lớn, dù lật ngược lật xuôi cũng không ai có thể so bì với hắn. Nhưng hắn không tham gia kỳ thi khoa cử, chỉ ngày qua ngày, năm qua năm ở lại học phủ.

Bài tập tiên sinh giao, hắn làm tốt nhất, các phương án trị quốc không biết đã viết bao nhiêu. Nhưng mỗi khi nhắc đến chuyện vào triều làm quan, Kha Hồng Tuyết luôn cười lắc đầu: "Chuyện đó nhàm chán lắm."

Có người khen hắn phóng khoáng, có người ngưỡng mộ tính cách tự do, có người ganh ghét tài năng của hắn, cũng có người khinh thường sự ngạo mạn của hắn. Nhưng chưa từng có ai có thể vượt qua hắn.

Hai năm sau, khi Kha Hồng Tuyết đã hai mươi hai tuổi, trong học phủ có một bạn học mới. Theo thời gian nhập học, người này đáng ra là học đệ của họ, nhưng vì là con của phu tử, lớn hơn một chút, nên mọi người đều gọi y là học huynh.

Có bạn thân trong lúc uống rượu nhẹ nhàng nói: "Hàn Anh, công tử nhà Mộc tiên sinh lạnh lùng, giống ngươi lúc mới vào học phủ." Kha Hồng Tuyết nhấp một ly rượu đào, nghe tiếng nhạc của hoa khôi, thờ ơ đáp: "Thật sao, ta chẳng nhớ mình lúc đó thế nào nữa."

Hắn cũng không muốn nhớ, vì vậy khi mọi người lần lượt đi xem vị Mộc học huynh mới đến, Kha Hồng Tuyết ngồi trong viện của mình, đối diện với đầu lâu, ung dung vẽ tranh.

Những người đi về đều thất vọng, khi nhắc đến Mộc học huynh đều lắc đầu, nói rằng y quá lạnh lùng, kiêu ngạo từ trong xương, khó tiếp cận.

Khi nói điều này, Kha Hồng Tuyết vẫn đang vẽ tranh, đầu lâu ở trên bàn, bạn thân đã quen với việc hắn nuôi một chiếc đầu lâu trong phòng, ngày nào cũng lau bụi.

Họ nói Kha Hồng Tuyết lãng tử, tình cảm khắp nơi, nhưng trong mắt hắn, ánh mắt Kha Hàn Anh nhìn các hoa khôi nổi tiếng của Ngu Kinh cũng không thể sánh bằng một phần ngàn sự dịu dàng hắn dành cho đầu lâu.

Khi Kha Hồng Tuyết gần hoàn thành một bức tranh, hắn ngừng lại, chăm chú nhìn bức tranh của thiếu niên, cười nói: "Tự cao tự đại, là căn bệnh chung của người học chữ, không có gì lạ."

Hắn nói một cách thờ ơ, đối phương liền khẽ bật cười: "Sắp đến kỳ thi nhỏ rồi, không biết Mộc học huynh này liệu có thành tích xứng với tính cách kiêu ngạo của huynh ấy không."

Kha Hồng Tuyết không nói gì, cho đến khi kỳ thi kết thúc, tiên sinh công bố bảng thành tích.

Kha Hồng Tuyết đã học ở học phủ sáu năm, từ sau mười chín tuổi lần nào cũng đứng nhất, đã quen không thèm xem kết quả.

Hắn chỉ tình cờ đi qua bảng thành tích, nghe thấy tiếng hít hà.

Hắn  dừng chân một chút, nghe thấy có người nói: " Tiên sinh không tiết lộ đề trước đấy chứ?"

Kha Hồng Tuyết quay đầu lại tò mò, nhìn thấy trên bảng đỏ, phía trên tên mình, có thêm một cái tên.

Hiếm khi hắn có hứng thú với bên ngoài, liền hỏi: " Mộc học huynh tên gì?"

Bạn thân ngạc nhiên: " Ngươi không biết thật sao? Cảnh Tự, Mộc Cảnh Tự, cảnh xuân tươi đẹp, thời tiết đẹp."

Trên cùng của bảng đỏ, chính là ba chữ: Mộc Cảnh Tự.

Đây là lần đầu tiên Kha Hồng Tuyết có chút hứng thú với vị học huynh nhập học giữa chừng này.

Cảnh xuân đẹp, trời đẹp cũng là cảnh xuân, tuyết lớn trắng xóa, Hàn Anh ngập trời cũng là cảnh xuân.

Bốn mùa trong năm, ngày nào cũng có thể gọi là cảnh xuân.

-

Ký túc xá của học phủ được phân theo thành tích, Kha Hồng Tuyết ở trong viện hai người, nhưng chỉ có mình hắn.

Một là vì không ai có thể tranh nhất với hắn, hai là vì hắn thực sự thích yên tĩnh.

Ngày đó mọi người trong học phủ nhìn bảng đỏ kinh ngạc, Kha Hồng Tuyết trở về viện của mình, thấy phòng bên phía tây đã thắp đèn.

Hắn và Mộc Cảnh Tự học khác lớp, ở cùng một viện cả tháng mà chưa gặp nhau.

Một hôm hắn ngồi vẽ tranh bên cửa sổ, bạn thân phấn khích kéo hắn xuống núi uống rượu, khi về ánh trăng đã tràn ngập sân.

Kinh thành có một vũ cơ mới, vũ điệu rất duyên dáng, Kha Hồng Tuyết uống thêm vài chén rượu, trong đêm lạnh cảm thấy chút men say hiếm có.

Hắn đẩy cổng viện, thấy một người đứng dưới ánh trăng, áo trắng tóc đen, thần sắc lạnh lùng.

Trong một khoảnh khắc không rõ vì sao, Kha Hồng Tuyết bỗng cảm thấy mơ hồ, không dám tiến tới.

Cho đến khi người kia khẽ bước, quay đầu lại, nhìn hắn từ xa.

Đêm tối đã che giấu cảm xúc, nhưng Kha Hồng Tuyết bỗng nhiên trong ánh mắt người ấy nhìn mình, thấy một loại giải thoát khó tả.

Hắn bừng tỉnh, mỉm cười tiến tới chào hỏi: "Học huynh vừa trở về từ thư viện sao?"

Mộc Cảnh Tự gật đầu, khẽ nhăn mày khi ngửi thấy mùi rượu trên người hắn, dường như muốn quở trách.

Kha Hồng Tuyết giả vờ như không thấy, không muốn để ý.

Khi bước qua Mộc Cảnh Tự, từ góc nhìn của người kia, gắn nhìn thấy cửa sổ chưa đóng trước khi ra ngoài, cùng với bức tranh chưa hoàn thành dưới cửa sổ, và chiếc đầu lâu đối diện.

À… làm y sợ rồi, thảo nào lại đứng ở đây.

Kha Hồng Tuyết dừng chân, định giải thích, nhưng nghe Mộc Cảnh Tự mở lời, giọng như suối chảy, lạnh lùng: "Học phủ mở khóa khám nghiệm tử thi từ khi nào, sao học đệ lại để đầu lâu trong phòng ngủ?"

Giọng lạnh lùng đến cực điểm, trong khoảnh khắc ấy, ý muốn xin lỗi của hắn hoàn toàn biến mất.

Kha Hồng Tuyết quay người, chăm chú nhìn Mộc Cảnh Tự, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng hiếm thấy.

Hắn nói: "Ta là người nhà khi còn sống của huynh ấy, sao lại không thể để huynh ấy trong phòng?"

"Học huynh liệu có quản quá rộng không." Kha Hồng Tuyết lạnh lùng cảnh cáo, như nhắc nhở y đã quá giới hạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.