Vi Phu Ốm Yếu Bệnh Tật

Chương 180: Kha Mộc (6)



Cơ thể của Mộc Cảnh Tự dường như không được tốt. Có những lúc giữa đêm, Kha Hồng Tuyết tỉnh giấc, thường nghe thấy tiếng ho vọng ra từ phía Tây.

Nặng nề mà áp lực, ước chừng đã cố gắng không phát ra tiếng động lớn làm phiền người khác. Nhưng do ban đêm yên tĩnh, học viện tĩnh mịch, một chút tiếng động nhỏ cũng bị phóng đại lên vô cùng, khiến người nghe khó lòng chìm vào giấc ngủ.

Có thể vì hôm đó Mộc Cảnh Tự đã vô lễ so sánh sọ của Thịnh Phù Trạch với xác chết được khám nghiệm trong nha môn, hoặc có thể vì vẻ lạnh lùng đến cực độ của y khiến Kha Hồng Tuyết không khỏi nhớ lại chính mình năm xưa, bỗng cảm thấy phiền muộn.

Vì vậy, Kha Hàn Anh, người luôn thông minh tinh tế, lại tỏ ra cay nghiệt, lạnh nhạt không mấy thân thiện trước mặt y.

Một lần nữa bị tiếng ho làm thức giấc giữa đêm, Kha Hồng Tuyết cau mày, khoác lên mình một chiếc áo choàng rồi đi đến trước cửa phòng Mộc Cảnh Tự, gõ cửa âm dương quái khí nói: "Nếu học huynh bị lao thì nên sớm rời khỏi học viện mà đi chữa trị, kẻo sau này chết thảm trong viện, ta lại phải chứng minh sự trong sạch của mình bằng cách khám nghiệm tử thi cho huynh, tránh để người ta đồn đại rằng ta đã đầu độc chết huynh.”

Trong mắt Kha Hồng Tuyết có chút buồn ngủ, lời nói đùa cợt, lười biếng ngáp một cái: "Chỉ là ta học môn khám nghiệm tử thi chưa thông thạo, nếu lúc đó cắt sai vết, lộn xương thì học huynh có lẽ dưới cửu tuyền cũng khó mà an yên để đầu thai.”

Có thù tất báo, lạnh lùng tuyệt tình, vô lễ chanh chua...... Nào có bộ dáng thiếu niên châu ngọc được nửa đời người khen ngợi?

Kha Hồng Tuyết đứng trước cửa nói một hồi, nghe tiếng ho trong phòng ngừng lại nhưng mãi vẫn không thấy Mộc Cảnh Tự ra mở cửa. Cảm thấy chán nản lại quay về phòng mình.

Một lần hai lần còn tốt, thời gian lâu Kha Hồng Tuyết phiền não vô cùng.

Sau năm Nguyên Hưng hai mươi lăm, hắn đã mắc phải chứng rối loạn giấc ngủ không thể giải quyết được, thường chỉ khi uống rượu mới có thể ngủ sâu hơn. Một khi bị đánh thức, hắn rất khó ngủ lại.

Quả thật hắn không thích Mộc Cảnh Tự, nhiều lần đối chọi gay gắt, nhưng lại không có khả năng đuổi y ra khỏi viện, cuối cùng phiền tới vô cùng, đơn giản thường xuyên xuống núi uống rượu, hy vọng buổi tối có thể ngủ ngon hơn.

Nhưng vị Mộc học huynh này hình như là thành tâm, cố ý không cho hắn ngủ ngon.

Ngày thường tiếng ho còn nhỏ, nhưng khi Kha Hồng Tuyết xuống núi rồi trở về ngủ, tiếng ho dường như lớn hơn nhiều so với bình thường, không rõ y cố tình hay đang trong cơn xúc động, ho đến mức như muốn nôn hết cả phổi ra.

Kha Hồng Tuyết phiền không chịu nổi, nổi lên tâm tư ức hiếp bá đạo.

Hắn muốn đuổi Mộc Cảnh Tự ra khỏi viện.

Nhưng kể từ khi Mộc Cảnh Tự đến học viện, y luôn đạt hạng nhất. Hơn nữa, viện xá trong học viện chỉ có căn của Kha Hồng Tuyết là rộng rãi hơn, phù hợp cho học sinh hạng nhất ở.

Dù muốn gây khó dễ cho người khác, hắn cũng không thể tìm được lý do chính đáng.

Nhưng mà đêm đêm không được yên giấc thực sự khiến người ta khó chịu. Thậm chí những người bạn thường chơi cùng cũng nhận thấy, dù Kha Hồng Tuyết vẫn cười, nụ cười của hắn không còn tùy ý như trước, như mang theo một nỗi u uất khiến người ta hoảng hốt không dám lại gần.

Sau lại một ngày nửa đêm bị Mộc Cảnh Tự đánh thức, Kha Hồng Tuyết ngồi tại trên giường suy tư cả một đêm.

Ngày hôm sau, sau giờ học, đồng môn mời hắn xuống núi uống rượu, nhưng Kha Hồng Tuyết từ chối đi thẳng đến viện của chưởng viện.

Chưởng viện hỏi hắn có chuyện gì, Kha Hồng Tuyết cười một nụ cười nhạt, trong khi ngoài sân ve kêu rả rích giữa mùa hè. Công tử thiếu niên mặc một bộ áo tím nhẹ nhàng, dáng đi như tiên bay. Hắn nói: "Thưa tiên sinh, không phải tiên sinh từng nói muốn mở rộng tuyển sinh sao? Con nghĩ, nếu muốn mở rộng, hiện nay viện xá của học viện không đủ chỗ ở, con định bỏ tiền xây thêm một dãy nhà xá và một phòng ăn ở phía nam, không biết tiên sinh nghĩ sao?”

Chưởng viện nhìn hắn rất lâu, hỏi: “ Con muốn gì?”

Hành động này rõ ràng giống như làm từ thiện, nếu nói Kha Hồng Tuyết không có mục đích gì thì chưởng viện không bao giờ tin.

Quả nhiên, vừa dứt lời,  Kha Hồng Tuyết vẫn cười, chỉ có khóe môi nhếch lên hơi bằng phẳng, trong mắt dường như có chút lạnh lùng: "Con muốn Mộc Cảnh Tự dọn đi.”

Chưởng viện ngẩn ngơ một lát, sách cầm trong tay suýt trượt xuống. Ông kịp phản ứng trước khi sách rơi, điều chỉnh biểu cảm một chút rồi hỏi: "Thật không?”

Kha Hồng Tuyết: “Thật.”

Hắn đã chán ghét vị học huynh như quỷ bị lao này đến mức không thể chịu nổi, nhìn thấy y là tâm trạng liền trở nên bực bội, ngay cả chính Kha Hồng Tuyết cũng không hiểu vì sao.

Chưởng viện nhìn chăm chú hắn mấy giây, rốt cuộc vẫn là gật đầu: “ Được.”

Nhà họ Kha là một gia tộc giàu có bậc nhất, tiền bạc nhiều khiến người ta tặc lưỡi.

Ngày hôm sau, sau khi nói chuyện với chưởng viện, thợ thủ công đã lên núi, khoanh một khu đất ở phía nam, bắt đầu xây dựng viện xá mới.

Các học sinh cảm thấy mới lạ, hàng ngày đều đến xem. Những người bạn quen thường xuyên mời Kha Hồng Tuyết uống rượu: "Hàn Anh huynh thật hào phóng, sau này học sinh vào học viện chắc chắn sẽ nhớ ơn huynh!”

Danh tiếng đã có, mục tiêu cũng đạt được, Kha Hồng Tuyết uống rất vui vẻ.

Nhưng khi hắn trở về học phủ, vừa bước vào cổng, cánh cửa phía tây vốn dĩ hiếm khi mở ra lại mở. Mộc Cảnh Tự mặc một bộ áo trắng, đứng trước bậc thềm dưới ánh trăng, nhìn hắn từ xa.

Lạ thay, nụ cười trên gương mặt Kha Hồng Tuyết dần tan biến, hắn dừng lại, không tiến thêm bước nào.

Mộc Cảnh Tự nhìn hắn vài giây rồi hỏi: "Tiên sinh nói với ta rằng ngươi xây viện xá để ta dọn đi?”

Kha Hồng Tuyết nghe vậy, không tự chủ mà thầm mắng chưởng viện, sao lại báo cáo nhanh như vậy.

Hắn có chút đuối lý khó hiểu, nhưng khi nhìn vào đôi mắt không có chút cảm xúc của Mộc Cảnh Tự, chút áy náy đó cũng tan biến hết. Kha Hồng Tuyết gật đầu: "Đúng vậy.”

“Vì sao?” Mộc cảnh tự hỏi.

Kha Hồng Tuyết hỏi lại, bên môi lại phủ lên loại ý cười gần như trêu tức kia: “Học huynh không biết sao?”

Mộc cảnh tự: “Không biết.”

Kha Hồng Tuyết kẹt vỏ một giây.

Hắn từng nhận xét về Mộc Cảnh Tự, nói rằng y kiêu ngạo vì tài năng, mắc bệnh của người đọc sách. Thường thì những người như vậy dù có gì không biết cũng sẽ không thẳng thắn nói ra, đòi hỏi một câu trả lời. Nhưng Mộc Cảnh Tự lại đứng ở đó, bình tĩnh nhìn hắn, nói rằng mình không biết.

Không biết vì sao Kha Hồng Tuyết muốn y dọn đi, không biết vì sao Kha Hồng Tuyết không thích y.

Một khoảnh khắc nào đó, Kha Hồng Tuyết cảm thấy có lẽ mình đã uống quá nhiều, mất kiểm soát, không thể lý giải được tại sao hắn lại nhìn thấy trong đôi mắt không gợn sóng của Mộc Cảnh Tự một chút cảm xúc gọi là...tủi thân.

Hắn chợt rối bời trong giây lát, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, nhìn Mộc Cảnh Tự nói: "Học huynh ho suốt đêm, ồn ta không được an gối.”

Mộc cảnh tự: “Vẻn vẹn chỉ có như thế?”

Kha Hồng Tuyết nhướng mày: “Không vậy thì học huynh cảm thấy còn có nguyên do gì?”

Mộc Cảnh Tự mím môi, như do dự một lúc rồi hỏi: "Chẳng lẽ không phải vì hôm đó ta đã nói năng lỗ mãng với chiếc đầu lâu trong phòng ngươi sao?”

Bốn chữ cuối y nghĩ rất lâu mới nói ra, dường như không biết dùng từ nào cho thích hợp.

Kha Hồng Tuyết nghe vậy, mắt hơi nheo lại, bước về phía y, giọng điệu lạnh lùng như muốn kéo người ta vào cái lạnh giá của mùa đông.

"Học huynh đã biết, tại sao lại nhắc lại? Hay là tiên sinh chưa dạy học huynh cách cư xử đúng mực, nên mới cứ mãi nhấn vào vết thương của người khác như thế?”

Mộc Cảnh Tự như bị bất ngờ, gương mặt lạnh lùng như băng tuyết đó hiện lên một chút hoảng loạn trong một giây, thậm chí chân cũng bất giác bước lên một bước: "Ta không…”

Kha Hồng Tuyết đã cảm thấy bực bội, quay người muốn rời đi.

Mộc Cảnh Tự gọi lại hắn: " Ngày nào ta cũng ồn sao?”

Kha Hồng Tuyết quay lưng về phía y, không nhìn thấy biểu cảm của y, nhưng không hiểu sao, cảm giác uất ức đó lại trỗi lên.

Hắn cảm thấy... Mộc Cảnh Tự có lẽ rất đau khổ.

Nhưng hắn lại vẫn là gật đầu, khẳng định, tăng thêm: "Rất ồn, từ khi huynh dọn vào đây, ta chưa có một đêm ngủ ngon.”

Mộc Cảnh Tự im lặng rất lâu, hỏi: “Vì sao? Chỉ là bởi vì ta ho khan thôi à?”

Câu hỏi này có chút không biết điều, dù là ai, đánh thức người khác giữa đêm đều không đúng, vậy mà y còn thêm "chỉ vì".

Nhưng có lẽ vì cả hai đều là người thông minh, Kha Hồng Tuyết ngay lập tức hiểu trọng điểm trong câu nói của Mộc Cảnh Tự.

Do nhận ra sự cảm thấy tủi thân của đối phương, Kha Hồng Tuyết không quay đầu lại, mà hiếm khi tốt tính trả lời: "Không hoàn toàn là lỗi của huynh, ta ngủ không sâu, vốn dĩ khó vào giấc và ngủ sâu.”

"Vậy ta có thể không dọn đi được không?”

Kha Hồng Tuyết ngẩn ngơ một giây, gần như cho rằng bản thân là nghe nhầm.

Hắn quay đầu lại, nhìn Mộc Cảnh Tự đầy ngạc nhiên, nghe thấy y nói tiếp: "Những ngày này ta ho là do trên đường từ phương Nam đến, thân thể mệt mỏi, thêm vào không quen nước và sự thay đổi mùa xuân hè, vài ngày nữa sẽ khỏi, ban đêm sẽ không ồn nữa.”

Y ngừng một chút, nhìn Kha Hồng Tuyết dưới ánh trăng, vẻ mặt nghiêm túc đến mức gần như bướng bỉnh, Mộc Cảnh Tự lại hỏi một lần nữa: "Vậy ta có thể không dọn đi được không?”

Trong khoảnh khắc, nhận thức mơ hồ đó trở nên rõ ràng, Kha Hồng Tuyết chắc chắn rằng người trước mặt thực sự đang cảm thấy tủi thân.

Vì tủi thân, Mộc Cảnh Tự đã từ bỏ lòng kiêu hãnh, chờ đợi hắn rất lâu trong đêm, nỗ lực giải thích cho mình sau đó hỏi hắn: "Ta sẽ không gây ồn ào nữa, có thể đừng đuổi ta đi được không?”

Cảm giác bị đuổi đi như một lưỡi dao đâm thẳng vào ngực y.

Phản ứng đầu tiên của Kha Hồng Tuyết không phải là tin tưởng, mà là suy nghĩ: Tại sao?

Toàn bộ học phủ đều biết, phần lớn thư tịch phòng xá, thậm chí thầy dạy, phu tử, đều là Kha gia cung cấp. Bất luận là hoàng thân quốc thích hay là vương hầu thế tử, vừa vào Lâm Uyên học phủ, ánh mắt mọi người nhất định là Kha Hàn Anh.

Mà nay có một người, lần đầu gặp gỡ không quá vui vẻ, ở chung làm người ta chán ghét, nhưng khi Kha Hồng Tuyết hạ quyết tâm muốn đuổi y đi, tủi thân tới cực điểm, sắc mặt vẫn lãnh đạm như cũ, hỏi hắn: “Ta có thể không chuyển đi được không?”

Kha Hồng Tuyết vô thức nghĩ: Hắn vì cái gì, y mưu đồ cái gì, có mục đích gì, nhất định phải tiếp cận mình mới có thể đạt tới?

Dưới ánh trăng, cả hai đứng nhìn nhau rất lâu, Kha Hồng Tuyết khẽ cười.

Không phải dáng vẻ công tử ôn nhuận, cũng không phải tài hoa tùy ý.

Mà là một loại lười biếng đến cực hạn, hiện ra nụ cười chán ghét vô biên, hắn nói: “Học huynh có biết vì sao ta ngủ không ngon không?”

"Người ta nhớ đã mất cách đây năm năm, ta đã tận mắt chứng kiến da thịt của huynh ấy bị chim chóc gặm nhấm từng ngày. Hàng năm ta đều xuống phía Nam để tìm kiếm những phần còn lại của hài cốt huynh ấy, trong những đêm khuya ta thường mơ thấy máu khô nhỏ xuống mặt ta.”

“Mà khi huynh vừa bước vào, câu đầu tiên lại nói rằng đó là đầu lâu của người chết được khám nghiệm, đầy ác ý ám chỉ rằng ta nên vứt nó đi. Bây giờ huynh hỏi ta liệu huynh có thể không phải dọn đi không hay sao?”

Kha Hồng Tuyết cười nhẹ, nhưng đôi mắt lại lạnh như băng. Tựa như người tuyết của hắn trước năm mười chín tuổi đã trở lại, hắn nói bằng giọng điệu hờ hững nhưng đầy khoan dung: "Không thể. Ta thậm chí muốn huynh rời khỏi học phủ.”

"Vì vậy, Mộc Cảnh Tự, tốt nhất huynh nên tránh xa ta ra, nếu không, ta có thể sẽ làm những điều rất quá đáng với huynh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.