Vi Phu Ốm Yếu Bệnh Tật

Chương 183: Đường Cảnh (Hết) (Hoàn toàn văn)



Chương toàn văn thứ 183 xong xuôi

Đế Hậu thành thân, từ trước là đại sự quốc gia.

Nhưng đặt vào vị hoàng đế và hoàng hậu này của Đại Ngu, điều này có chút... khó tin.

Cả kinh thành đều biết, ngày 18 tháng 3 năm Khánh Chính thứ 9, khi đó là Thế tử Ninh Tuyên Vương, Dung Đường đã cưới Túc Hoài Cảnh vào phủ làm thế tử phi.

Hiện tại Túc Hoài Cảnh là hoàng đế, các quan thần và dân chúng tự nhiên mặc định rằng Dung Đường là hoàng hậu, nhưng bây giờ đột nhiên họ nói muốn thành thân lại, vậy rốt cuộc tính thế nào?

Túc Hoài Cảnh là hoàng đế một nước, lại muốn gả mình cho Dung Đường?

Hay Dung Đường hoàn thành lễ nghi hoàng hậu, ngược lại gả cho Túc Hoài Cảnh?

Đây là vấn đề rất khó giải thích lưỡng toàn, nếu không nhắc tới thì có thể coi như không biết, nhưng một khi đặt ra thì dù là viên quan khéo léo nhất của Lễ Bộ cũng không biết phải thi hành ý chỉ của Hoàng đế như thế nào.

Do đó, khi Dung Đường nghe thấy Túc Hoài Cảnh nói câu đó, lông mày y cau lại, không nghĩ ngợi gì mà đạp người xuống giường, kéo chăn lên che kín người, quay lại giấc ngủ chưa hoàn toàn tỉnh táo, lẩm bẩm: “Đừng làm rộn.”

Việc kết hôn mệt mỏi như thế, đâu phải đổi đối tượng, sao phải cưới hai lần? Phiền quá đi.

Dung Đường ngủ rất ngon, Túc Hoài Cảnh ngồi ở bệ đạp chân một lúc, rốt cuộc vẫn không cam lòng.

Tại sao không cưới? Đường Đường nợ hắn một câu trả lời, Đường Đường đáng lẽ phải cưới hắn một lần nữa.

Nhưng thực tế có rất nhiều vấn đề vắt ngang trước mắt, hoàng đế thành thân gả cho người khác thực sự không hợp thói thường, và dù Túc Hoài Cảnh có muốn Dung Đường đi qua con đường phượng quan, nhưng cũng cảm thấy vì một câu "lễ nghi hoàng hậu" của bách tính mà làm khổ Đường Đường mới là điều quá đáng.

Vì đang trong dịp Tết, các quan viên đều nghỉ, Vương Tú Ngọc và một số người đã trở về từ Giang Nam để cùng họ đón năm mới đoàn viên.

Túc Hoài Cảnh không tiện tìm Vương Tú Ngọc bàn bạc, bèn nhổ Kha Hồng Tuyết và Lư Gia Hi đến Cần Chính điện.

Lư đại nhân nhỏ nhỏ rất là mê mang, mùng một đầu năm, pháo tép vừa thả đã bị bệ hạ kéo vào trong cung rồi không biết rõ còn cho rằng Đại Ngu sắp có đánh trận.

Trái lại Kha Hồng Tuyết thiếu phó nhậm chức thản nhiên hơn rất nhiều, một mặt xuân phong đắc ý, vào cung sau khi chào một cái thì tự nhiên tựa vào cột bắt đầu ngáp: “Bệ hạ sáng sớm triệu thần vào cung, chẳng lẽ là muốn thần chúc Tết người sao?”

Hắn thực sự quá vô tổ chức, nếu có các quan văn khác ở đây, e rằng sẽ lập tức dâng sớ giám tội. Nhưng Túc Hoài Cảnh liếc hắn một cái, tinh mắt nhìn thấy vết hằn đỏ giống dây thừng hoặc dải lụa quanh cổ tay hắn lộ ra ngoài tay áo, im lặng hai giây, không trách hắn vô lễ.

— — Tam ca của mình đúng là quá sức tưởng tượng của mình rồi.

Túc Hoài Cảnh ho một tiếng nhẹ, nhìn về phía Lư Gia Hi, nói: “Trẫm tính thành thân.”

Lư Gia Hi đã thức trắng đêm chơi bài với các tỷ muội vào đêm giao thừa, đầu óc mơ màng, nghe vậy thì hỏi: “A? Thế tử gia có biết không?”

Túc Hoài Cảnh: “Tất nhiên y biết.”

Lư Gia Hi: “??? Ngài ấy đồng ý?!”

Tiểu Lư đại nhân trừng to mắt, quên mất mọi quy tắc tôn ti, nhìn Túc Hoài Cảnh như nhìn một người đàn ông phát đạt liền phụ lòng vợ con.

Túc Hoài Cảnh ngẩn ra hai giây, nhận ra hắn hiểu lầm, cau mày, mặt không vui: “ Đương nhiên là trẫm thành thân với Đường Đường.”

Lư Gia Hi còn chưa phản ứng lại, Kha Hồng Tuyết nghe vậy đứng thẳng lên, ánh mắt lóe lên một nụ cười nghiền ngẫm.

Hắn hỏi: “Bệ hạ định tổ chức hôn lễ với quy cách gì? Lễ nghi hoàng hậu, hay là cái gì khác?”

Hắn hỏi hàm súc mập mờ, gần như ngay lập tức hiểu được sự băn khoăn trong lòng Túc Hoài Cảnh là gì.

Túc Hoài Cảnh nhìn hắn một cái, ra lệnh ban chỗ ngồi cho hai người.

Tiểu Lư đại nhân lo sợ bất an vừa đặt mông xuống ghế, một giây tiếp theo liền suýt nữa doạ bật lên lên.

Túc Hoài Cảnh bình tĩnh, vẻ mặt nghiêm túc, nói ra lời kinh thế hãi tục: “Trẫm nghĩ, Đại Ngu đã từng có lễ "chung quân" chưa?”

Lư Gia Hi bị doạ trắng mặt: “Bệ hạ......?”

Túc Hoài Cảnh: “Nếu không phân biệt ai là người cưới ai, cũng không có phân chia hoàng đế hoàng hậu, trẫm làm quân chủ thiên hạ này, Dung Đường là phó quân, ngược lại cũng vậy. Ta và y vừa là thành thân hợp hòa chi lễ, vừa là lễ cùng chung chia thiên hạ.”

Ngày mùng một đầu năm, kinh thành ngừng tuyết, trời nắng đẹp, chính là lúc thích hợp để đi chúc Tết thân thích.

Lư Gia Hi há hốc miệng, có thể nhét vừa một quả trứng gà, hồi lâu không nói được lời nào.

Kha Hồng Tuyết lại mỉm cười, giống như hồ ly nói chậm rãi: “Bệ hạ định thuyết phục những lão già cứng đầu đó thế nào?”

Hoàng đế Đại Ngu không lập hậu, hoàng đế có đối tượng là nam, hoàng đế không nạp phi…

Những điều này họ đều đã nhẫn nhịn, dù sao Kha Hồng Tuyết và Mộc Cảnh Tự quay về kinh, đưa Nguyên Nguyên về để nhận tổ quy tông, miễn cưỡng giải quyết vấn đề người kế vị.

Nhưng giờ đây, Túc Hoài Cảnh lại nói muốn cùng Dung Đường thực hiện lễ "chung quân"?

Kha Hồng Tuyết cười nói: "E rằng sau năm mới, vừa lên triều sẽ có người đập đầu vào Kim Loan Điện để khuyên nhủ thánh thượng đổi ý.”

Hắn xưa nay không kiêng kỵ điều gì, nói về sống chết như chuyện cơm bữa, không có kiêng kỵ gì vào ngày mùng một Tết không được nói chữ chết, lời nói cực kỳ ngả ngớn.

Mồm của Lư Gia Hi lúc này mới khép lại, lẳng lặng gật gật đầu đồng ý lời của hắn.

Những người muốn đập đầu vào cột e rằng không chỉ có một hoặc hai người.

Túc Hoài Cảnh nói: "Trẫm cần gì phải thuyết phục họ?”

Kha Hồng Tuyết nhướng mày: “Bệ hạ mời nói.”

Túc Hoài Cảnh: "Nghe nói Giang Nam phong cảnh đẹp đẽ tráng lệ, các đại thần ở kinh thành lâu nay vì quốc gia dân tộc mà lo lắng lao lực, chắc chưa từng có cơ hội đến xuôi nam để thưởng thức cảnh đẹp của Đại Ngu.”

Kha Hồng Tuyết nghe được một nửa, lông mày hắn từ từ hạ xuống, trong lòng bắt đầu vô thức đánh trống, có dự cảm chẳng lành.

Túc Hoài Cảnh nói tiếp: "Đúng lúc đang trong dịp tết không bận, trẫm nghĩ nên cho họ nghỉ phép hai tháng, cùng nhau đi chơi Giang Nam một chuyến là được.”

Kha Hồng Tuyết: "Tiền đâu? Nhiều người như vậy đi chơi thì lấy tiền đâu ra?”

Túc Hoài Cảnh tự nhiên nói: "Tam ca chắc sẽ cho ta mượn một ít.”

Kha Hồng Tuyết: “......” Mặt dày quá.

Sau đó, Túc Hoài Cảnh quay sang Lư Gia Hi: "Trong hai tháng, Lễ Bộ hẳn là có thể chuẩn bị mọi thứ xong xuôi?”

Lư Gia Hi: “......” Ngài giết ta đi cho xong.

Túc Hoài Cảnh như không nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt của hai người, vỗ vỗ áo đứng dậy: "Việc này cứ quyết định như vậy, hai ái khanh về nhà đón năm mới đi.”

Kha Hồng Tuyết/Lư Gia Hi: “......” Trước kia người này cũng vô liêm sỉ như vậy sao?

-

Dù nói vậy, nhưng thực tế Túc Hoài Cảnh không thực sự để các quan viên có thể phản đối xuôi nam, cũng không thể vô cớ chiếm dụng tài sản của Kha gia.

Thật ra có những việc rất đơn giản, thần có thể bức quân, hơn phân nửa là bởi vì quân chủ không làm, không có năng lực, quyền lực bị chia cắt.

Hiện giờ Túc Hoài Cảnh mới ôm giữ toàn bộ quyền lực vào tay mình, các quan lại còn chưa rõ tính tình của vị hoàng đế đã sống trong thù hận suốt mười mấy năm qua. Hậu cung không có Thái hậu hay phi tần can dự vào chính sự, dù có ý kiến phản đối, nhưng nếu thực sự phải đối mặt với Túc Hoài Cảnh, họ cũng chỉ có thể quỳ mà thuyết phục.

Nhưng quỳ cũng vô ích, Túc Hoài Cảnh chỉ nhẹ nhàng nói: “Trẫm hồi nhỏ tứ cố vô thân không ai giúp đỡ, nếu không có Dung Đường, e rằng đã chết dưới tay Lục đế và các con của lão từ lâu. Lúc đó các đại thần ở đâu? Chư ái khanh có từng giúp trẫm không?”

Hắn đây là tri ân báo đáp, hắn đây là một vị hoàng đế không quên tình cảm khi còn khó khăn.

Họ có thể nói gì?

Nếu hoàng đế không chăm lo, không đối xử tốt với người bên gối, thì làm sao có thể đối đãi nhân từ với các bá quan cũng như dân chúng?

Nhưng họ vẫn không thể vượt qua rào cản trong lòng, nhân dịp năm mới, các quan lại thường qua lại với nhau nhiều hơn, Kha Hồng Tuyết lâu không ở kinh thành, vừa trở về đã có vô số lời mời.

Kha công tử nghe xong, cười cong cả đôi mắt hoa đào, lắc lắc chén rượu trong tay, lười biếng hỏi: “Các vị đang sợ điều gì? Chỉ là lo lắng nghi thức này chưa từng có tiền lệ, trái với tổ chế, nhưng tổ chế nào không phải là các thiên tử tiền triều đặt ra? Giờ bệ hạ chỉ muốn thêm một điều, có gì đáng lo lắng chứ?”

“Mặc dù nói như thế, nhưng......”

“Nhưng thiên hạ chia đôi, có khả năng quyền lực rơi vào tay kẻ khác?” Kha Hồng Tuyết cười nói tiếp, lại hỏi: “Ngươi nghĩ khả năng bệ hạ nạp phi lớn hơn, hay khả năng Dung Đường nhìn trúng tiểu thư nào đó để cưới lớn hơn?”

Người nói ngay lập tức im lặng, bình tĩnh xem xét đều không thể xảy ra, cảnh tượng bệ hạ ngăn người trước cổng thành họ đều thấy rõ ràng.

Kha Hồng Tuyết tỏ ra thờ ơ, nói: “Vậy chẳng phải đã xong rồi sao? Cả hai người đều sẽ không có con nối dõi, Dung Minh Ngọc đã chết, mấy dòng chính của Dung gia thà ở nhà làm chim cút, tránh bất cẩn bị chém đầu. Quyền lực hoàng gia nằm trong tay hai người họ, nói cho cùng…”

Hắn ngừng lại, trêu đùa: “Chỉ là tình thú nhỏ giữa vợ chồng thôi, các vị đại nhân sao lại phải làm kẻ cản trở đôi uyên ương, rất mất mặt.”

Dòng sông Kim Phấn lại một năm nữa đầy hoa đăng, Kha Hồng Tuyết nói một cách thoải mái, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía cửa.

Cho đến khi rượu qua ba tuần, có tiếng bước chân dừng lại bên ngoài phòng, Kha Hồng Tuyết mỉm cười, đặt ly rượu xuống, đứng dậy: “Học huynh đến đón ta rồi, các vị đại nhân hôm khác gặp lại.”

Vậy là Mộc Cảnh Tự còn chưa kịp gõ cửa.

Y khẽ nhíu mày, nhìn Kha Hồng Tuyết mỉm cười bước ra, cúi đầu nhìn mũi giày của mình.

Kha Hồng Tuyết cười, choàng tay qua vai y: “Đừng nhìn nữa, không phải tại chân.”

Mộc Cảnh Tự lạnh lùng liếc hắn.

Kha Hồng Tuyết lại nói: “Ta ngồi bên cửa sổ, uống rượu suốt cả buổi, nhìn xuống dưới lầu hơn trăm lần, trong lòng ngóng trông khi nào học huynh đến đón ta, cho nên huynh vừa bước vào cửa Lưu Kim Lâu, ta đã biết rồi.”

Lần này hắn rất ngoan, những người kia ồn ào muốn đi Phong Nguyệt lâu, nhưng Kha Hàn Anh phong lưu nhất lại không di chuyển chút nào.

Bên ngoài lầu, kinh thành Ngu Kinh rộn ràng nhốn nháo, đám đông chen chúc, Kha Hồng Tuyết ghé sát vào tai Mộc Cảnh Tự, cười nói ngâm nga, hơi thở ngập tràn mùi rượu, như hương quế nhiều năm trước.

Hắn thì thầm hỏi: “Điện hạ, Tiểu Thất sắp thành hôn lần hai rồi, người định khi nào cưới ta?”

Gió xuân đầu xuân lan tỏa khắp phố dài, Kha Hồng Tuyết nhìn thấy vành tai Mộc Cảnh Tự nhanh chóng đỏ lên.

Tuyết lạnh trên núi cao tan chảy dưới ánh nắng ấm áp, hóa thành gió xuân nhân gian.

-

Nói là hai tháng, vì không quá vội vàng, cuối cùng quanh đi quẩn lại, chuẩn bị thời gian ba tháng.

Ngày mười tám tháng ba năm Minh Đức đầu tiên, Đại Ngu lần đầu tiên tổ chức lễ chung quân; ngày tám tháng sáu năm Minh Đức thứ chín, lứa nữ sinh đầu tiên tham gia khoa cử chính thức bước vào triều làm quan.

Từ đó về sau, dân gian ít có phân chia gả cưới.

Mà ở đây hết thảy bắt đầu, Dung Đường cùng Túc Hoài Cảnh, từ ngõ Vĩnh An đi tới hoàng cung.

Một đôi hỷ phục đỏ rực, một là phượng hoàng bay lên chín tầng trời, một là kim long tung hoành, họ nắm tay bái thiên địa thân hữu, thề nguyện sống cùng nhau suốt đời.

Mộc Cảnh Tự ngồi ở vị trí đầu tiên của khách mời, cùng với Vương Tú Ngọc.

Kha Hồng Tuyết ngồi ở dưới, nghiêng đầu hỏi tăng nhân tóc bạc bên cạnh: “ Sao huynh trưởng không ngồi vào vị trí chủ vị?”

Trong tay Tuệ Miễn có một đám mây, đang rơi xuống hạt ánh sáng, khóc đến sắp ngất đi.

Hắn mỉm cười dịu dàng: “Ta suýt nữa đã dụ được Dung Đường vào cửa Phật, nếu ta đến đó, có lẽ bệ hạ sẽ không chân thành bái ta.”

Kha Hồng Tuyết im lặng hai giây, gật đầu: “Quả thật, vị bệ hạ này của chúng ta rất nhỏ nhen.”

Tuệ Miễn nhìn hắn cười: “ Đúng không.”

Bên ngoài điện, đêm đã sâu, xuân sắc dịu dàng, đột nhiên không biết ai trong tiệc hét lên: “Sao băng!”

Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy dưới ánh trăng, bầu trời đầy sao rơi xuống, vẽ những đường cong dài, những ngôi sao trên chín tầng trời cũng cúi đầu, ăn mừng hôn lễ của đôi tân nhân này.

Dung Đường sửng sốt một chút, theo bản năng nhìn về phía Tuệ Miễn, thấy tay hắn cầm quả cầu nhỏ đang co lại, đặc biệt bất đắc dĩ cười một cái.

Hệ thống thiên đạo này… thật ra cũng khá thiên vị.

“Nhìn ta này, Đường Đường.” Bên tai vang lên giọng nói của Túc Hoài Cảnh.

Y quay đầu lại, môi mềm nhũn, bị ai đó hôn lên một cách bất ngờ.

Dưới màn đêm là sao băng rơi xuống, trước mặt là đôi mắt lấp lánh ánh sao và ánh trăng.

Túc Hoài Cảnh cười dịu dàng mà sảng khoái, không phải đại nhân vật phản diện, cũng không phải nhân vật thiếu thực tế trong sách.

Hắn ở trước mặt Dung Đường, hắn là Túc Tiểu Thất của Dung Đường, cũng là Thịnh Phù Nhai của y.

“Ta thật sự thật sự thật sự, rất thích Đường Đường..." Túc Hoài Cảnh nhẹ nhàng thở dài, ngày qua ngày, năm qua năm mà tỏ tình với y, như thể không có ngôn từ nào có thể chứa đựng được hết tình yêu tràn đầy trong lòng.

Hắn nhìn vào mắt Dung Đường, khách khứa nhìn sao băng.

Chỉ trong khoảnh khắc, Dung Đường ngẩng đầu, đáp lại nụ hôn của hắn: “Ta yêu ngươi, Hoài Cảnh.”

Y là người xuyên việt may mắn nhất, được nắm tay người mình yêu đi đến đầu bạc.

**Tác giả có lời muốn nói:**

Tôi tuyên bố lần tỏ tình này Hoài Cảnh thua rồi (đùa thôi)

Vậy là thật sự hoàn thành rồi! Cảm ơn mọi người đã ủng hộ! Biết ơn! Yêu mọi người! Xin một đánh giá 5 sao, hôn hôn!!!

Nếu có duyên lại gặp nhé!!! Chúc mọi người luôn vui vẻ!

Mễ: Có duyên gặp lại!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.