Vi Phu Ốm Yếu Bệnh Tật

Chương 45



Dung Đường ngồi vào nhã gian Lãm Nguyệt Các vẫn cảm thấy đầu lưỡi đắng chát. Y giống như mèo con uống sữa, không ngừng thè lưỡi ra ngoài từng chút một, lại cảm thấy bất nhã nên rụt trở về. Ngó tới ngó lui trộm thăm dò, nói xấu nhân vật phản diện ở sâu kín trong lòng.

Túc Hoài Cảnh thoáng nhìn cảnh tượng này, tâm tư tức giận hận không thể cho Bồ Tát nhỏ nhà mình uống một viên thuốc to bằng đầu sư tử thoáng cái biến mất.

Lần này tới Lãm Nguyệt Các hắn nhớ mang theo trà, để Song Thọ pha trà đưa tới, sau đó lấy lòng đặt ở trước mặt Dung Đường, nhẹ giọng dỗ: "Đường Đường uống chút nước trà không?”

Dung Đường tức giận liếc hắn một cái, hỏi: "Ngươi thả Hoàng Liên ở trong này đúng không?”

Y thông minh lắm đấy nhé!

Dung Đường xuyên qua ba đời, không nhất định đã ăn hết sơn hào hải vị, nhưng đủ loại các loại thuốc thang thuốc viên y thuộc như lòng bàn tay. Hương vị thuốc Đông y rất lạ, có chát có chua có tanh còn có cay mang theo vị ngọt, dù sao cũng không có một cái nào ngon cả.

Nhưng!  Ba đời của y!  Không một lần!  Uống canh thuốc nào mà đắng như thuốc Túc Hoài Cảnh sắc cho y!

Y tận mắt thấy Túc Hoài Cảnh bẻ hoàng liên dài thòng thành mảnh, bỏ vào trong vạc nấu thuốc cho y!

Rất là quá đáng.

Dung Đường vừa bắt đầu oán giận là không ngăn được chút tính tình nhỏ nhen này, suy sụp mặt hỏi: " Ngươi muốn mưu sát chồng để kế thừa di sản của ta đúng không?’

Trước sau thành thân không biết y đã nói bao nhiêu lần chờ y chết, đây cũng là lần duy nhất Túc Hoài Cảnh không cảm thấy khó chịu khi y nói như vậy, ngược lại bị đáng yêu đến mặt mày đều cong lên, hắn dịu dàng nói: " Làm sao ta dám.”

Dung Đường khịt mũi một tiếng, không thèm nhìn hắn. Túc Hoài Cảnh ngoan ngoãn rót cho y một ly nước trà đưa tới trước mặt, khom lưng chớp chớp mắt nhìn y.

Dung Đường bị hắn nhìn chằm chằm thì chẳng thể phô trương thanh thế nữa. Miệng y đắng nên rất muốn uống chút gì đó ngọt ngào bèn xê dịch trên ghế, nghiêng nửa người chặn tầm mắt của Túc Hoài Cảnh, nhấp từng ngụm nước trà nhỏ.

Khoảnh khắc vị ngọt lọt vào miệng, mặt mày Dung Đường thoải mái thả lỏng, chân giẫm dưới mặt đất không khỏi vểnh lên. Quả nhiên dù khung cảnh ở Phù Viên có đẹp đến đâu, yến tiệc có hoành tráng ra sao thì trà vẫn không ngon bằng của Túc Hoài Cảnh.

Độ hảo cảm của y dành đại nhân vật phản diện cho y uống Hoàng Liên lại tăng trở lại!

Túc Hoài Cảnh ở bên cạnh coi y tự mình lừa mình uống trà, quả thực bị đáng yêu đến không biết nói cái gì cho phải, tay ngứa ngáy. Hắn có hơi sợ mình không nhịn được bắt đầu nhéo cái miệng bị nước trà nhiễm cho long lanh của Dung Đường bèn khắc chế quay đi, cầm lấy mấy quả vải trên bàn, im lặng lột vỏ, rời đi chút tâm tư xấu xa kia.

Lãm Nguyệt Các ban đêm rất đông người, hơn nữa đây lại là ngày áp chót của hội Chiết Hoa, đến xế chiều ngày mai sẽ có người lục tục rời đi nên đêm nay rất náo nhiệt. Ngồi ở trong rạp thôi cũng có thể không ngừng nghe thấy âm thanh ở bên ngoài.

Bình phong bị người gõ gõ, Thịnh Thừa Minh mang theo Lư Gia Hi đi vào.

Dung Đường đang lén lút uống chén trà thứ ba, thấy vậy nhướng mày, kinh ngạc hỏi: "Điện hạ và Lư công tử đây là vừa gặp đã quen thân rồi đấy à?”

Lư Gia Hi đi theo sau Thịnh Thừa Minh, vừa nhìn thấy người quen liền làm ra vẻ mặt đau khổ, như muốn cầu cứu, nhưng Thịnh Thừa Minh lại cười lớn nói: "Ha ha ha ha tiểu Lư rất thú vị, làm thơ nói chuyện đều rất hợp với ta, ta còn muốn nhận hắn làm đệ đệ nuôi đây!"

Tay Dung Đường run lên, nước trà trong chén hắt ra ngoài, y len lén nhìn thần sắc Túc Hoài Cảnh, nói: "Điện hạ cũng quá ưu ái rồi.”

Tiểu Lư thật đáng thương, không hiểu sao thiếu chút nữa biến thành một trong những kẻ địch của Túc Hoài Cảnh.

Khuôn mặt khóc tang của Lư Gia Hi giống như đứa trẻ nhìn thấy người lớn, ra sức nháy mắt với Dung Đường, nhưng chờ Thịnh Thừa Minh quay đầu lại cười vỗ vai hắn, "Tiểu Lư đáng yêu quá!"

Lư Gia Hi lập tức thay đổi biểu cảm như đang diễn một vở kịch tứ xuyên, vui vẻ hớn hở: " Nhờ có điện hạ không vứt bỏ.”

Hôm nay hắn và Thịnh Thừa Minh đi dạo một ngày, nơi này đi một chút nơi đó xem một ít. Ngay cả những thế gia đệ tử lăn lộn trong kinh đều quen mặt hết, lượng xã giao quả thực còn nhiều hơn năm ngày trước cộng lại.

Lư Gia Hi vô cùng nhớ nhung ngày cùng Mộc đại nhân làm thơ, ít nhất nếu hắn không lên tiếng, Mộc Cảnh Tự cũng sẽ không nói gì cả một buổi chiều!

Dung Đường ở đối diện bọn họ muốn cười, lại một lần nữa xác nhận Túc Hoài Cảnh và Kha Hồng Tuyết liên thủ là để mở đường cho Lư Gia Hi, chỉ là con đường này hình như có hơi nghịch thiên.

Dung Đường mải mê suy nghĩ, không chú ý tới khóe môi nhếch lên và vẻ mặt dịu dàng của mình. Thẳng đến khi Túc Hoài Cảnh tiến lại gần, im lặng đưa tay ra sau lưng y, ôm người xoay lại, rầu rĩ hỏi: "Bọn họ rất đẹp à?”

Dung Đường sửng sốt một giây ngắn ngủi, có chút suy sụp.

Rõ ràng vừa rồi vẫn là y đang tức giận, rốt cục đại nhân vật phản diện làm sao vậy chứ!

Y thở dài, nhét quả vải Túc Hoài Cảnh vừa bóc xong vào miệng, làm cho cả hai má y căng phồng, sau đó vuốt lông dỗ: "Ngươi đẹp nhất.”

Túc Hoài Cảnh hơi giật mình, sau đó mỉm cười ngoan ngoãn ăn vải, cảm thấy ngọt ngào vô cùng.

Dung Đường không khỏi bật cười, y khó có thể giận Túc Hoài Cảnh lâu, hơn nữa khi nói đến tức giận, chính y cũng cảm thấy giống như uất ức vì bị bắt nạt hơn.

Nhưng cũng không tới mức uất ức lắm, chỉ là miệng đắng thôi.

Nghĩ tới đây, Dung Đường cảm thấy một cảm giác đắng nghét vừa kìm nén được trực tiếp xông vào trong miệng, y hết cách, lại bắt đầu nhét vải vào trong miệng.

Cho đến lúc trăng lên tận đỉnh, trên hồ sen thuyền hoa vũ nhạc lờ mờ, dưới lầu hí khúc một hồi chiêng trống gõ mở màn, đám đông bùng nổ cảm thán, như thể bị sự xuất hiện của người nào đó làm cho kinh diễm.

Dung Đường mặt mày sáng ngời, phun ra hạt vải trong miệng, kích động kéo cánh tay Túc Hoài Cảnh đi ra ngoài.

Túc Hoài Cảnh không kịp phản ứng, bị y lôi kéo chạy ra ngoài, chen vào một chỗ trống trên lan can lầu ba, híp mắt nhìn xuống đã thấy trên sân khấu kịch đã diễn tới đoạn một di nương lên sân khấu, ăn mặc như nữ tử thanh lâu, eo như liễu nhỏ, vai như gọt thành, mặt mày như tơ, mắt mang tình ý, cặp đồng tử màu hổ phách kia tùy tiện rơi xuống bất kỳ ai trong các, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể dễ dàng tạo ra ảo giác rằng mình được mỹ nhân sủng ái.

Túc Hoài Cảnh lại không vui, hắn nhíu mày nhìn Dung Đường bên cạnh rõ ràng đang hưng trí bừng bừng không rời mắt, phiền não không ngừng xông lên đầu, ngón tay buông xuống bên cạnh vuốt v e lệnh bài, ánh mắt càng tối tăm.

Muốn đưa Đường Đường trở về.

Muốn nhốt y lại.

Không muốn y nhìn người khác.

Không muốn y nghiêm túc nhìn chăm chú những người khác ở trước mặt mình.

Muốn, làm một sợi xích vàng.

……

Ánh đèn trên lầu các trùng trùng điệp điệp,  đám người ồn ào, tiếng côn trùng trong đêm đầu hè bị tiếng người át đi, khi tà niệm sắp lên men trong đầu, Dung Đường nghiêng người kéo Hoài Cảnh, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm hắn, nói: "Hoài Cảnh ngươi xem!”

Túc Hoài Cảnh khựng lại, xúc cảm cổ tay bị nắm lấy ấm áp mà chân thật, giống như một tia nắng ấm áp không ngừng lao vào xua đi tà niệm trong lòng.

Hắn im lặng, trở tay cầm tay Dung Đường, ghé sát vào cúi đầu hỏi: "Nhìn cái gì?”

“Hoa đán kia. "Dung Đường cười dài nói, giây tiếp theo cổ tay đã bị siết đau, y không kìm được tràn ra một tiếng rít nhẹ.

Túc Hoài Cảnh bị tiếng rít nhẹ này của y đánh thức, vội vàng buông lỏng tay Dung Đường, xắn tay áo lên, đập vào mắt vài vết ngón tay dễ thấy trên làn da tái nhợt.

Túc Hoài Cảnh lập tức thấy hối hận, hắn rũ mắt, vẻ mặt có chút sa sút xoa xoa tay Dung Đường, khàn giọng nói: "Thực xin lỗi…”

Dung Đường chớp mắt mấy cái, không hiểu vì sao hắn lại xin lỗi: "Ngươi không cố ý, hơn nữa cũng không đau lắm.”

“……”

Có người là Bồ Tát nhỏ trên trời, luôn dung túng người trên thế gian này, giống như có sinh ra bao nhiêu ác niệm tội nghiệt với y cũng sẽ không bị trách tội.

Túc Hoài Cảnh nghĩ, ta là cố ý.

Hắn đè nén cảm xúc trong lòng, nhẹ giọng hỏi: "Nhìn cô ấy làm gì?”

Dung Đường lập tức tỉnh táo lại, hai mắt sáng lên, nhẹ nhàng móc tay hắn để hắn lại gần.

Túc Hoài Cảnh ghé tai qua, Dung Đường giương nanh múa vuốt nhỏ giọng nói: "Ta muốn cướp người!”

“……”

Con ngươi Túc Hoài Cảnh tối sầm, đầu lưỡi li3m lên quai hàm, rất muốn nhốt thế tử gia không nghe lời này lại, nhưng lý trí cuối cùng cũng khống chế được xung động. Hắn đè giọng xuống, cụp mắt mặc để lông mi ngăn cản dòng thủy triều ngầm, trầm giọng hỏi: "Đường Đường muốn nạp thiếp sao?"

Dung Đường đang vui vẻ phấn chấn, nghe vậy giật mình, cả người đều cứng ngắc.

Túc Hoài Cảnh chú ý tới biến hoá của người trước mắt, sóng triều trong mắt thay nhau nổi lên, càng mãnh liệt gào thét, há mồm nói ra lời lại càng ngày càng dịu dàng: " Nếu Đường Đường muốn nạp nàng vào phủ thì dự định sắp xếp nàng ở đâu đây?”

Túc Hoài Cảnh hỏi từng câu một, “Có phải cũng đặt làm cho nàng một gian thư phòng hay không?”

“Phòng ngủ ở đâu? Cũng giống như phòng ngủ của ngươi sao?

“Có cần đưa nàng một tòa nhà và xe ngựa không?”

Hắn nói xong thậm chí còn khẽ nở nụ cười, ánh mắt của những người xung quanh đều rơi xuống tầng dưới, không ai để ý đến góc này, bọn họ dán sát vào nhau, vành tai tóc mai đan xen. Túc Hoài Cảnh giơ tay sửa lại cổ áo cho Dung Đường, ngón tay cái lại thong thả mà nhã nhặn nhẹ nhàng nhấn vào cổ y, hơi dùng sức một chút thôi đã để lại vết lõm màu hồng phấn trên cổ họng tái nhợt lại yếu ớt kia.

Túc Hoài Cảnh nhìn dấu vết màu hồng nhạt kia, cười nhẹ giọng hỏi: "Đường Đường.....sức khoẻ của ngươi bây giờ khá hơn rồi, nên muốn lưu con nối dõi sao?”

Tiếng hí khúc dưới lầu uyển chuyển, hoa đán hát đến chỗ thương tâm than thở khóc lóc, phối hợp với tiếng trống nhạc, không khí nhuộm đẫm vẻ diễm lệ.

Mấy ngọn đèn trên lầu tắt phụt, ánh sáng mờ nhạt mập mờ, yết hầu Dung Đường bất giác nuốt xuống, dán sát về phía trước, gần như là dịu ngoan lại chủ động đụng vào ngực Túc Hoài Cảnh.

Y hơi ngẩng đầu lên, dán vào lỗ tai Túc Hoài Cảnh, giọng nói phóng nhẹ, vừa mềm vừa ngoan trả lời: "Ngươi nghĩ ta như vậy sao?”

Bóng tối trong mắt Túc Hoài Cảnh cuồn cuộn, không đáp.

Dung Đường khe khẽ thở dài, giọng nói rất nhẹ, vô thức tràn ra sự cưng chiều dỗ dành: "Hoài Cảnh, con người ta vừa ích kỷ lại ngại phiền toái. Cả đời có thể gặp được một người khiến ta ái mộ mà đối xử tốt là là đủ rồi, lại thêm một người nữa, ta sợ mình sẽ phiền chết trước.”

"Có phải ta không tốt chỗ nào không? Sao ngươi lại tự ti như vậy cơ chứ?"Dung Đường có hơi nghi hoặc hỏi: "Ngươi vừa đẹp vừa thông minh, vừa dịu dàng lại tri kỷ với ta, ngoại trừ sắc thuốc có hơi đắng một chút ra thì ta chẳng thấy có chỗ nào không tốt, sao ngươi lại cảm thấy ta muốn nạp thiếp?”

Y nói: "Ta đã nói với ngươi, ngày sau muốn ngươi chăm sóc mẫu thân giùm cho ta, nếu như bây giờ ta nạp thiếp lưu lại con nối dõi, đợi ta đi rồi thì tìm ai chăm sóc ngươi đây?”

Dung Đường lui về phía sau, ngước mắt bình tĩnh nhìn vào đáy mắt Túc Hoài Cảnh, khóe môi tràn ra một nụ cười, nói: "Chính miệng ngươi nói trên đời này chỉ quan tâm ta. Trùng hợp chính là ta cũng chỉ quan tâm ngươi và mẫu thân, tại sao ta lại phải nạp thêm một phòng thiếp về phủ gánh thêm trách nhiệm cho mình cơ chứ?”

"Quá mệt mỏi." Y mềm giọng, mang theo chút làm nũng vô ý, "Cưới vợ nạp thiếp cũng mệt, sinh con cũng phiền toái, lỡ như sinh ra cũng bệnh như ta thì ta biết tính lên người nào đây?”

Cánh môi Dung Đường khép hờ: "Cả đời này ta chỉ có thể là tai họa của một mình ngươi, ngươi đừng hòng đẩy ta ra ngoài.”

Y đứng ở chỗ lan can đèn đuốc lờ mờ cười yếu ớt, trong nháy mắt Túc Hoài Cảnh lại cảm thấy y giống một công tử phong lưu mười phần.

Nếu không gặp như thế này, nếu có cơ hội khác, không chừng mình sẽ mời y lên Lưu Kim Lâu thưởng rượu ngắm trăng, nhìn đèn sông trôi qua dưới sông Kim Phấn, len lén nhìn Bồ tát nhỏ của mình xuyên qua ánh đèn đêm.

Hắn không có chút sức đề kháng nào với Dung Đường.

Túc Hoài Cảnh trầm mặc hồi lâu, trong lòng Dung Đường lo sợ, không biết là đã dỗ được chưa nên thấp thỏm bất an chờ đợi, cho đến khi Túc Hoài Cảnh giơ tay nhẹ nhàng xoa xoa cổ y, buồn bực nói: "Ta xin lỗi.”

Dung Đường thở phào nhẹ nhõm, nụ cười trên môi càng sâu: "Ừ, ta chấp nhận." Y tiêm phòng thêm: "Lần sau không được như vậy nữa nha.”

Túc Hoài Cảnh không đáp.

Dung Đường lắc lắc bàn tay hắn đang nắm tay mình: "Hả?”

“... "Túc Hoài Cảnh im lặng, vở kịch diễn dưới lầu đã thay sang màn thứ hai, hắn nói:" Ta không thể cam đoan.”

Ý cười Dung Đường khựng lại: "...?”

Túc Hoài Cảnh: "Ta sẽ ghen.”

Giọng hắn rầu rĩ, không vui đùa giống như buổi sáng nói chuyện với Thịnh Thừa Minh, mà thực sự mang đến cho người ta một trực giác cực kỳ nghiêm túc: " Ngươi nhìn người khác ta sẽ ghen, ngươi thích người khác ta sẽ tức giận, nếu ngươi nói với ta ngươi muốn cướp ai đó về nhà, có thể ta sẽ nổi điên.”

Túc Hoài Cảnh nhìn thẳng vào đáy mắt y nói: “Đường Đường, nếu ngươi muốn đối tốt với ta, cả đời này chỉ có thể đối tốt với ta.”

Lúc nào ngươi cũng phải nhìn ta, ngươi phải giữ lấy sợi dây thừng của ta, ngươi phải luôn luôn ở bên cạnh ta.

Ngươi đối xử tốt với ta một chút, như vậy.....ta sẽ cho ngươi phương thuốc không đắng.

-

Lúc Thịnh Thừa Minh đuổi theo tới, không hiểu sao lại cảm thấy không khí giữa Túc Hoài Cảnh và Dung Đường có chút không đúng.

Nếu như nói lúc trước là thanh mai chua chua ngọt ngọt, hiện tại thì có chút giống mận chua chưa chín, không thể nói rõ là không đúng chỗ nào, nhưng chính là có chút…

Gã và Lư Gia Hi liếc nhau, lần nữa nhìn thấy ý tứ “ Có lẽ mình nên quay lại” trong mắt nhau. Nhưng Dung Đường đã phát hiện ra bọn họ rất nhanh, trực tiếp giơ tay chào hỏi: "Nhị điện hạ, Lư công tử.”

Túc Hoài Cảnh lập tức mất hứng nhìn qua.

Thịnh Thừa Minh: "......”

Lư Gia Hi: "......”

Hai người tương đối ăn ý lui về phía sau nửa bước, lại đồng loạt đi về phía trước, ngoài cười nhưng trong không cười chào hỏi Dung Đường: "Biểu huynh/Thế tử gia.”

Dung Đường thở phào nhẹ nhõm, lùi sang một bên nhường chỗ trống cho bọn họ: "Hơi chật, các ngươi ở bên này xem đi.”

Thịnh Thừa Minh vội vàng xua tay: "Không cần không cần, ta vốn không có hứng thú lắm, huynh xem đi.”

Dung Đường cười cười, nói: "Ta tới đây vốn không phải để xem cảnh này.”

Y chỉ đơn thuần vì cướp người, ai biết thuận miệng nói ra một câu, vậy mà đâm trúng nút hắc hoá của đại nhân vật phản diện.

Vừa rồi trong một khoảnh khắc, thiếu chút nữa Dung Đường tưởng Túc Hoài Cảnh sụp đổ tại chỗ, sợ tới mức y liều mạng đập hệ thống.

Cũng may không có sao, y nhường vị trí cho hai người Thịnh Thừa Minh, diễn viên dưới lầu đã thay đổi một đợt. Tô Liên Nhi rời đi tới tiểu viện sau Lãm Nguyệt Các thay đổi trang phục, Dung Đường dắt tay Túc Hoài Cảnh, theo cầu thang đi ra ngoài.

Tâm trạng của con trai không tốt, phải dỗ.

Một đứa trẻ thiếu thốn tình thương từ nhỏ cuối cùng cũng có người quan tâm đ ến mình, nếu đột nhiên phát hiện đối phương cũng chia sự quan tâm này cho những người khác, nhận ra mình không phải là người đặc biệt nhất, đặt ở những đứa trẻ bình thường thì có thể khóc lớn gây sự, đặt ở chỗ đại nhân vật phản diện thì có thể sụp đổ hắc hóa bất cứ lúc nào.

Nếu hắn hắc hóa, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Cả một đường Dung Đường nắm tay hắn đi ra ngoài, đi dọc theo con đường rải sỏi trên hòn đảo giữa hồ, để gió trên hồ nhẹ nhàng thổi qua tóc y giống như đêm y đến.

Y quay đầu, vừa buồn cười vừa tức giận nhìn về phía Túc Hoài Cảnh, hỏi: "Ta đối xử với ngươi còn chưa đủ tốt sao?”

Ít nhất phải nói là không tới mức không có lương tâm.

Cách đối xử của y với Thịnh Thừa Lệ ở hai đời trước dường như chẳng tốt bằng thế này, cho dù có nhiệm vụ hệ thống đè nặng lên y.

Túc Hoài Cảnh mím môi không nói lời nào, Dung Đường đếm từng cái một cho hắn nghe: " Cái đêm ở Phong Nguyệt kia, lúc trên xe ngựa tới y quán, thật ra ngươi muốn giết ta đúng không?”

Ánh mắt Túc Hoài Cảnh run lên, ngón tay vô thức siết chặt, lòng bàn tay toát mồ hôi, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc kỳ lạ gọi là hoảng loạn và sợ hãi.

Hắn nhếch môi, bất giác muốn giải thích,  từ trước đến nay hắn rất hiểu ngụy biện giả vờ. Nhưng khi lời nói của Dung Đường nhẹ nhàng rơi xuống, hắn lại chẳng thể tìm ra bất cứ cái cớ nào để phủ nhận.

Mà Dung Đường dường như cũng không cần hắn lấy cớ.

Y chỉ đơn thuần liếc Túc Hoài Cảnh một cái, tầm mắt rơi xuống con đường phía trước: "Ngươi muốn giết ta, ta còn dẫn ngươi đi xem đại phu, cho ngươi tiền bạc và lệnh bài, nói muốn cưới ngươi hồi phủ, ta đối với ngươi còn chưa đủ tốt sao?"

Túc Hoài Cảnh mím môi không nói lời nào. Dung Đường lại hỏi: "Ngươi vào kinh không quá ba tháng, lúc đầu ở tại Lý phủ, không gặp được người ngoài; sau đó ta tới ngõ Vĩnh An mỗi ngày, ngươi cũng chỉ có tiếp xúc với ta. Nhưng ngày thứ tư sau khi chúng ta thành thân, ngươi từ vương phủ đi ra ngoài, gặp người nào?"

Túc Hoài Cảnh không khống chế được run rẩy, ánh mắt nhìn Dung Đường trở nên nóng bỏng.

Dung Đường: "Nhị đệ của ta có giao tình với Thịnh Thừa Minh, nhưng ta thì có mặt mũi gì có thể lấy được nhiều dược liệu quý hiếm đắt tiền như vậy từ đệ ấy? Đệ ấy trên có cha mẹ, dưới có muội muội, lấy được ban thưởng từ hoàng tử, cho dù không giữ lại cho mình thì cũng nên tặng cho bọn họ, sao lại tới phiên ta cho được?”

"Ta cùng Thịnh Thừa Minh, nói dễ nghe một chút là biểu huynh đệ, nhưng thật ra chẳng hề có quan hệ huyết thống, thay vì nói là huynh đệ, nói là quân thần sẽ thoả đáng hơn. Phụ thân ta là thần tử của phụ hoàng gã, đương nhiên ta cũng chỉ có thể làm thuộc hạ của gã, gã có lý do gì mà đối xử cẩn thận với ta như vậy, vừa thấy mặt là không phân lớn nhỏ lấy lòng.”

Dung Đường nhẹ giọng nói: "Hôm đó ngươi gặp Thịnh Thừa Minh đúng không?”

Thật ra truy cứu còn có rất nhiều thứ có thể nói. Tỷ như thấy Thẩm Phi Dực trở về, Túc Hoài Cảnh đột nhiên nổi lên sát ý. Ví dụ như giao tình giữa hắn và Lư Gia Hi. Ví dụ như chính miệng hắn nói câu "Chỉ có ta mới có thể thu lợi.”

Nhưng một khi phân tích ra, sẽ liên quan đến rất nhiều chuyện Dung Đường không nên biết, cũng không có lý do gì để đoán.

Bởi vậy, y chỉ nêu ra những sự thật mà cả hai người đều có thể hiểu và nhìn thấy được.

Dung Đường cười cười, quay đầu nhìn về phía Túc Hoài Cảnh, dịu dàng nói: " Nếu ta đối xử không tốt với ngươi, thì lẽ ra ta nên nhốt ngươi ở nhà sau khi biết ngươi lén lút làm việc cho Thịnh Thừa Minh. Còn trông mong để Song Thọ đánh xe ngựa đêm khuya tới Lưu Kim lâu đón ngươi ư? Ta rảnh quá à?”

Dung Đường hoàn toàn không so đo chuyện hắn có lập trường khác sau lưng mình, cũng không truy hỏi nguyên nhân hắn làm như vậy, chỉ cười biểu đạt mình đối với hắn thật sự rất tốt rất tốt mà thôi.

Túc Hoài Cảnh lại không biết đủ.

Trên đảo không thể so với bên trong Lãm Nguyệt Các, đèn tối đến mức gần như không thể nhìn thấy khuôn mặt, nhưng lại có thể nhìn thấy chính xác đôi mắt sáng ngời đang mỉm cười trong đêm tối.

Túc Hoài Cảnh không khắc chế bản thân, đi về phía trước một bước ôm lấy Dung Đường, vùi đầu vào cổ y khàn giọng hỏi: "Biết khi nào?”

Dung Đường: "Sớm rồi, chẳng phải ngươi muốn giấu ta sao?”

Có đôi khi Dung Đường cảm giác Túc Hoài Cảnh là một đứa trẻ kỳ lạ, một mặt nghi ngờ y, một mặt chẳng che giấu gì, công khai thăm dò.

Y không chút hoài nghi nếu y quả thật có tâm tư khác, thì đã khiến đại nhân vật phản diện thủ tiết từ lâu.

Y cảm thấy có chút buồn cười, nói: "Ta còn chưa tủi thân, ngươi đã làm đây?”

Ôm lấy y như một đứa bé đáng thương, vùi đầu không đứng dậy được, còn làm nũng nữa.

Túc Hoài Cảnh trầm mặc nửa ngày, buồn bực nói: "Ngươi nhốt ta lại đi.”

Dung Đường sửng sốt: "Hả?”

“Ngươi nói, khoá ta lại ở nhà. "Túc Hoài Cảnh nhắc nhở y," Cứ làm như vậy đi.”

Cũng rất tốt, mình không hạ quyết tâm nhốt y, y nhốt mình lại cũng được.

Dung Đường: "...?’

Y hơi khó tin: " Ngươi nghiêm túc chứ?”

Túc Hoài Cảnh hít sâu một hơi, ngửi thấy mùi đàn hương trên người Dung Đường, tâm thần bình tĩnh lại, oán hận nghiến răng rất muốn gặm một miếng trên cổ Dung Đường.

Hắn buông tay ra, lui về phía sau: "Giả.”

Lúc này Dung Đường mới yên lòng, rồi lại không vui liếc hắn một cái: "Sau này đừng nói những lời như vậy nữa.”

“ Ò."Túc Hoài Cảnh nói, hắn hỏi:" Cho nên ngươi vừa mới nói muốn cướp người là có ý gì?”

Trước mắt chính là tiểu viện trên đảo tạm thời cho đoàn Tử Ngọc ở, tiền sảnh bị đổi thành phòng hóa trang, trong đó có nhiều diễn viên đang hóa trang.

Gã sai vặt đứng ở cửa, Dung Đường bảo gã đi vào thông báo mời Tô Liên Nhi tiểu thư đi ra, sau đó chuyển hướng sang Túc Hoài Cảnh, nói: " Có đôi khi Nhị hoàng tử quá mức lỗ m ãng, làm việc không có kết cấu, ta luôn lo lắng ngươi phụ tá cho gã sẽ mệt, muốn tìm cho ngươi một nhân viên tình báo chia sẻ chút vất vả.”

Túc Hoài Cảnh ngơ ngẩn, suy tư hai giây mới nhận ra ý trong lời nói của y, ánh mắt phút chốc mở to.

Có người từ cửa trăng đi ra, dáng người thướt tha, khuôn mặt diễm lệ, ánh trăng làm cho nàng xinh đẹp động lòng người, trang phục diễn viên ở trên người nàng cũng không che được khí chất toàn thân chút nào, trái lại còn nhuộm đẫm sự quyến rũ.

Dung Đường giơ tay lên khi đối phương đang định đi tới trước mặt, cười nói: "Thanh danh của cô nương rất quan trọng, xin hãy dừng lại.”

Tô Liên Nhi sững sờ, dừng lại tại chỗ, dịu dàng nhún chào: "Tiểu nữ bái kiến hai vị công tử, không biết hai vị là ai, tìm ta có chuyện gì?"

Dung Đường kéo một miếng ngọc bội bên hông ra treo lên một nhánh cây, nói: "Ninh Tuyên vương phủ, Dung Đường. Nếu tối nay cô nương hát xong bất cẩn bị nhiễm phong hàn, cổ họng bị đau cần nghỉ ngơi thật tốt, hết cách không thể tới Lãm Nguyệt các.”

Tô Liên Nhi nhíu mày: "Công tử đây là ý gì?”

Dung Đường: "Có ai từng nói với cô nương, cô rất giống một vị quý nhân đã qua đời chưa?”

Tô Liên Nhi khựng lại, trong ánh mắt nhìn Dung Đường có thêm vài phần cảnh giác.

Dung Đường cũng biết cô đã từng nghe qua những lời tương tự.

Y khẽ thở dài, nói: " Nếu cô nương không muốn bị người ta lợi dụng như quân cờ, sau này ngày ngày đều lo lắng đề phòng thì nghe một lời của ta, sớm trở về phòng nghỉ ngơi, không nên lên đài nữa.’

Trong nguyên tác Tô Liên Nhi đúng là một trong những hậu cung của nam chính nhưng cô không đợi được Thịnh Thừa Lệ xuất cung lập phủ đã chết trên giường của một tên ăn chơi trác táng nào đó đến Lê viên.

Dưới thời đại này, mạng con hát hèn mọn như cỏ dại.

Sau này Thịnh Thừa Lệ cũng báo thù cho cô, nhưng vậy thì có ích lợi gì đâu? Người chết không thể sống lại.

Hai đời trước Dung Đường muốn đổi mệnh chết cho cô, nhưng tất cả đều không như mong muốn.

Đời thứ nhất Tô Liên Nhi hủy dung, cuối cùng lại chết trong một trận ôn dịch. Đời thứ hai còn chưa đi tới nội dung cốt truyện đã vô tội, chết một cách đột ngột.

Có chuyện của Nguyệt ma ma ở phía trước, Dung Đường cảm giác nếu để cho Tô Liên Nhi và Thịnh Thừa Lệ tiếp xúc với nhau giống như mấy đời trước, có thể sẽ chết sớm hơn.

Y nhắc nhở xong, chỉ chỉ khối ngọc bội treo trên ngọn cây kia, nói: " Sau khi cô nương trở về thành, nếu không muốn kiếm sống bằng nghề hát hí khúc nữa thì có thể cầm khối ngọc bội này tới ngõ Vĩnh An nhà Đường Cảnh tìm người thông báo, để bọn họ sắp xếp cho cô, sau đó có thể tìm việc khác kiếm sống.”

Vừa dứt lời, trên con đường nhỏ phía sau đã có gã sai vặt vội vàng chạy tới, Dung Đường khựng lại, còn chưa kịp lên tiếng, Túc Hoài Cảnh đã lôi kéo y nhường sang một bên. Tô Liên Nhi tiến lên một bước kéo ngọc bội đi, chưa kịp nói tiếng cảm ơn người nọ đã tới trước mặt cô, cười nói: "Tô cô nương vừa hát hay quá, điện hạ mời cô trở về, nói có khen thưởng.’

Dung Đường nhíu mày muốn ngăn cản, Túc Hoài Cảnh lại kéo tay áo y ý bảo an tâm chớ nóng nảy, giây tiếp theo đã thấy Tô Liên Nhi yếu ớt ho khan hai tiếng, lời nói hổn hển, không cẩn thận căn bản nghe không rõ cô nói cái gì.

"Được điện hạ ưu ái, khụ khụ... Chỉ là tiểu nữ đột nhiên cảm thấy bị phong hàn, vừa rồi lại hát quá lâu, thật sự, thật sự thể lực không chống đỡ nổi..."

Lời còn chưa dứt, rầm một tiếng, Dung Đường trơ mắt nhìn cô ngã về phía sau, thẳng xuống đất nhắm mắt lại.

Gã sai vặt đến truyền tin thoáng chốc luống cuống, trong tiểu viện vang lên tiếng bước chân ồn ào. Dung Đường trợn mắt há hốc mồm, Túc Hoài Cảnh ở bên cạnh y lại thấp giọng nở nụ cười một tiếng, không phân biệt được cảm xúc của hắn, lôi kéo tay y đi.

Đi được một đoạn đường dài, Dung Đường mới tỉnh táo lại, kéo tay áo Túc Hoài Cảnh: "Cô ấy - -" còn diễn tốt hơn ngươi.

Túc Hoài Cảnh: "Cái gì?”

Dung Đường sửa lại lý do thoái thác: "Cô ấy còn tàn nhẫn hơn ngươi, ngã như vậy lỡ như đập đầu vào đâu nói không chừng mạng cũng không còn.”

Túc Hoài Cảnh nhếch môi, đáy mắt lại không có ý cười: "Đập vào nói không chừng mất mạng, nhưng nếu cô ta thật sự bị người kéo tới Lãm Nguyệt Các, đó mới thật sự là mất mạng.”

Dung Đường cả kinh, giả bộ không biết: "Đây là ý gì?”

Túc Hoài Cảnh mỉm cười nhìn y, "Đường Đường thật sự không biết sao?”

Dung Đường: "......”

Y trầm mặc, cảm thấy đại nhân vật phản diện rất đáng ghét.

Túc Hoài Cảnh: " Cô ta là một con hát bị kéo vào trong âm của các hoàng tử, nào có đạo lý toàn thân trở ra? Huống hồ Thịnh Thừa Minh cũng nói cô ta có vẻ ngoài giống Thục phi, giống với mẫu phi của hoàng tử, Đường Đường biết điều này có ý nghĩa gì không?”

Dung Đường: "Cái gì?”

Túc Hoài Cảnh: "Một, bị bản thân hoàng tử đó chán ghét, thậm chí sát hại, bởi vì gã không thể chấp nhận mẫu phi vốn đã bị chỉ trích của mình lại bị bỡn cợt như đồ chơi; hai, bị hoàng đế để ý."

Túc Hoài Cảnh quay đầu, hỏi: "Ngươi nói hai con đường này, cái nào có lợi cho cô ta hơn?”

Dung Đường ngẩn ra, sau lưng chợt cảm thấy lạnh lẽo.

Túc Hoài Cảnh lại cười cười, hỏi y: "Chỉ là ta rất buồn bực, vì sao Đường Đường muốn cô ta cầm ngọc bài của ngươi tới nhà của ta?"

Dung Đường chớp chớp mắt thật mạnh, tiêu hóa lời Túc Hoài Cảnh vừa mới nhẹ nhàng nói ra.

Trước kia y chưa từng hoài nghi, bây giờ nghĩ lại, rõ ràng y có góc nhìn thượng đế, có khả năng dịch chuyển tức thời, nhưng vì sao hai đời đều không cứu được Tô Liên Nhi? Trừ phi…

Trừ phi cái chết của cô là điều mà nam chính muốn thấy.

Nếu như giả thuyết này thành lập, ngược lại, cái chết của Mộc Cảnh Tự......

“Đường Đường? "Một hồi lâu y cũng không trả lời, Túc Hoài Cảnh lên tiếng thúc giục.

Dung Đường li3m li3m đôi môi có chút khô khốc, nói: "Ngươi nghi ngờ ta muốn nạp thiếp, nếu cô ấy tới vương phủ tìm ta, lỡ như mẫu thân cũng cho rằng ta sớm nắng triều mưa người Tần Mộ Sở thì làm sao bây giờ?”

(Tần Mộ Sở: Sáng theo nước Tần, chiều theo nước Sở. Thời chiến quốc Tần Sở là hai nước mạnh nên các nước chư hầu nhỏ vì sự an toàn của mình mà lúc thì ngả phía Tần, lúc lại theo bên Sở. Thành ngữ này ý chỉ người phản phúc vô thường (nguồn: tangthuvien).

Túc Hoài Cảnh khựng lại, chợt nở nụ cười, nắm tay Dung Đường đi ngang qua Lãm Nguyệt Các, hỏi y còn muốn trở về hay không, sau khi nhận được câu trả lời phủ định liền đi về phía bến thuyền, Song Phúc Song Thọ đã sớm chờ ở đó.

Trên hồ sen có thuyền hoa nhỏ, mặt hồ có búp sen mới lộ ra sừng nhọn, có thuyền tới vườn cũng có người trở về.

Dung Đường khom lưng đưa tay xuống nước hồ đung đưa theo sóng, trong lòng có chút buồn bực.

Túc Hoài Cảnh hỏi y: "Đây cũng là quà Đường Đường tặng ta sao?”

Dung Đường sững sờ, cúi người ngước mắt lên, nghi hoặc nhìn hắn.

Túc Hoài Cảnh nói: "Tô Liên Nhi, cũng là quà Đường Đường tặng ta sao?”

Dung Đường bối rối, phản ứng đầu tiên là đại nhân vật phản diện đang hỏi y có phải đưa hậu cung của nam chính sang làm hậu cung cho hắn hay không, nhưng ý tưởng vừa nảy ra đã bị hệ thống cười nhẹ một tiếng.

Y hoàn hồn gật đầu: "Ta sợ ngươi mệt, cô ấy ở trong kinh nhiều năm, quen biết rất nhiều quan to quý nhân. Nếu còn muốn hát hát hí khúc, ngươi có thể sắp xếp cho cô ấy, nếu là không muốn thì mở quán trà tửu lâu thậm chí sòng bạc nhạc phường giùm cho, đều là con đường tin tức rất tốt, xem ý nguyện của ngươi."

Dung Đường nói xong lại bổ sung: "Nếu không đủ bạc thì ngươi vào nhà kho lấy, không cần nói với ta.”

Túc Hoài Cảnh nhất thời ngơ ngẩn. Hắn vốn định nói: Đây cũng là quà Đường Đường tặng ta giống như Thẩm Phi Dực sao?

Đêm nay Dung Đường vạch trần hắn quá nhiều, Túc Hoài Cảnh không kìm được muốn thăm dò trở về, đòi y vài phần chân thành đối đãi, nhưng đổi lại câu nói này, trong lúc nhất thời Túc Hoài Cảnh thậm chí không biết nên nói như thế nào.

Trong lòng có chút ấm áp, hắn cũng khom lưng theo Dung Đường, đưa tay vào trong hồ nước cầm tay Dung Đường nhéo nhéo, khàn giọng hỏi: "Ngươi không hỏi ta vì sao sao?"

Dung Đường: "Cái gì?”

“Thịnh Thừa Minh. "Túc Hoài Cảnh nói.

Dung Đường quả quyết lắc đầu: "Không hỏi.”

Nhưng Túc Hoài Cảnh lại hỏi y, "Vì sao?”

Dung Đường cúi đầu, tay lắc lư trong hồ, cảm nhận được lực cản của nước. Y nói: " Ngươi muốn làm gì cũng được, nếu mà nguy hiểm thì ta thà ngươi không nói với ta còn hơn.”

Giọng Túc Hoài Cảnh càng thêm trì trệ: "Vì sao?”

Dung Đường nghiêm túc nói: "Hoài Cảnh, đừng đưa nhược điểm của mình vào tay người khác.”

Cho dù ta đối xử tốt với ngươi, ngươi cũng đừng quá tin tưởng ta.

“Ta chỉ hy vọng ngươi an toàn, ngươi muốn làm gì cũng được, dù sao ngươi cũng sẽ không hại ta. "Dung Đường nói.

Túc Hoài Cảnh nặng nề nhìn y, có trong nháy mắt đó có một loại xúc động, rất muốn hỏi: Nếu như ta muốn hại người nhà của ngươi thì sao?

Cả gia đình ngươi từ trên xuống dưới, ngoại trừ mẹ ngươi và ngươi, nếu ta muốn tất cả họ phải chết thì sao?

Túc Hoài Cảnh vốn nên chẳng sợ gì, trước khi quen biết Dung Đường, hắn ở đất Thục đợi chín năm, sau khi hồi kinh lại ở Lý phủ đợi hai tháng, hắn gặp phải quá nhiều âm tư tính kế, cũng bị tính kế hãm hại qua vô số lần.

Hắn không nên sợ bất cứ thứ gì trên đời này cả, nhưng câu hỏi này hắn không hỏi ra được. Hắn sợ nghe thấy đáp án của Dung Đường, hắn sợ nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của Dung Đường.

Cho dù có một chút khả năng hắn cũng hoảng hốt.

Túc Hoài Cảnh nhắm mắt lại, kéo tay Dung Đường từ trong hồ nước ra, cúi đầu dùng khăn lau khô cho y, nhẹ giọng nói: "Cẩn thận bị cảm lạnh.’

Dung Đường ngoan ngoãn để cho hắn lau tay, lúc trở lại trong sân ngẩng đầu nhìn thoáng qua tòa lầu các sơn đỏ kia, đột nhiên sinh ra một cảm giác mệt mỏi phiền chán không thể khắc chế.

Y nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Hoài Cảnh.”

“Ừ.”

“Ngày mai chúng ta trở về thôi. "Dung Đường nói.

Túc Hoài Cảnh tự nhiên đáp lại, hỏi: “Về đâu?”

Dung Đường suy nghĩ một hồi, nói: "Ngõ Vĩnh An, nhà của ngươi, chúng ta làm biếng thôi.”

Một hồi tham gia hội Chiết Hoa làm y phiền muốn chết, ngoại trừ thay đổi lập trường của hai người Kha Hồng Tuyết Mộc Cảnh Tự ra, quả thực không có một chuyện tốt nào cả.

Ngươi tính kế ta ta tính kế ngươi, phiền cũng phải phiền chết.

Dung Đường thầm nghĩ, mặc kệ mấy đứa con của Nhân Thọ Đế đi tìm chết đi.

Túc Hoài Cảnh nghe được câu trả lời của y lại nở nụ cười, nhẹ giọng hỏi: "Đường Đường, ngươi nghĩ kỹ chưa?”

Dung Đường: "Cái gì?”

“Ngươi theo ta trở về, ta sẽ nhốt ngươi  lại không cho ngươi ra cửa. "Túc Hoài Cảnh cười nói, rõ ràng là uy hiếp, nhưng giọng điệu không chỉ không đáng sợ, thậm chí có thể xưng là dịu dàng.

Dung Đường nghe vậy trong lòng nói như vậy thì tốt quá: "Vậy ngươi nhớ chuẩn bị nhiều đồ ăn đồ chơi cho ta, đừng khiến ta buồn bực là được.”

Túc Hoài Cảnh giật mình, hoàn toàn không ngờ y sẽ trả lời như vậy, dừng vài giây sau cười ra tiếng: "Được.”

Ta còn có thể chế tạo cho ngươi một cái lồng làm bằng vàng, khung lồng có tường vi và hoa hồng leo lên, bắt cho ngươi chim nhỏ biết hát và mèo da lông trơn trượt, sau đó ta cùng chúng nó dỗ ngươi vui vẻ.

-

Cả đêm Dung Đường ngủ không ngon, y vừa nhắm mắt là nhớ lại câu nói kia của Túc Hoài Cảnh sau khi gặp Tô Liên Nhi.

Từ khoảnh khắc y bị Thịnh Thừa Lệ gi ết chết, y đã nhận định thế giới này của thiên đạo sai rồi.

Thịnh Thừa Lệ muốn giết Nguyệt ma ma, Dung Đường cảm thấy ghê tởm, nhưng cũng không phải là không thể hiểu được.

Mặc dù Nguyệt Dung là ma ma bên người nam chính chăm sóc từ nhỏ đến lớn, nhưng trên bản chất chính là một nhân vật phản diện lót đường nhỏ, Thịnh Thừa Lệ diệt trừ bà ta là chuyện rất bình thường.

Gi ết chết bà đổi chút chỗ tốt cho mình lại càng tối đa hóa lợi ích, rất khó bị lên án cái gì.

Nhưng Tô Liên Nhi lại cống hiến hết mình cho Thịnh Thừa Lệ, bất kể là trong nguyên tác, hay là trong nhận thức của Dung Đường hai đời trước, chứ đừng nói đến Mộc Cảnh Tự.

Nếu bọn họ thật sự vì Thịnh Thừa Lệ mà chết......

Dung Đường nhắm mắt lại, trong đầu không ngừng hiện ra những người hai đời trước đã kết giao, nhưng đời này còn chưa có duyên gặp lại.

Y nằm ở trên giường hồi tưởng lại xem có bao nhiêu người đã từng đi viếng mộ, quét mộ hay đỡ lấy thân thể sắp đổ nát này của y.

Dung Đường nghĩ tới mà lạnh cả nguời, nằm trong chăn vẫn không ấm tay chân, chỉ cảm thấy cái lạnh từ trong xương truyền đến tứ chi, quả thực như muốn kéo y vào địa ngục tối tăm không ánh mặt trời.

Dung Đường muốn đứng lên chép kinh Phật, nhưng tay cầm bút lông lại run rẩy.

Y cảm thấy mỉa mai, nhưng không biết trách ai. Y vốn tưởng rằng nhiều nhất là bốn năm y sẽ chết, sau khi Túc Hoài Cảnh đăng cơ giết Thịnh Thừa Lệ thế giới sẽ bị tiêu diệt rồi sụp đổ.

Chuyện này không liên quan đến y, nhưng  hiện tại y lại cảm thấy dựa vào cái gì đây?

Dựa vào cái gì mà hơn ngàn vạn linh hồn bằng xương bằng thịt trên thế giới này, lại phải bó buộc với cái gọi là nam chính của thiên đạo, đức không xứng với vị đây?

Dung Đường không nghĩ ra, y thậm chí muốn kéo hệ thống ra hỏi: Có phải chỉ cần Thịnh Thừa Lệ không bị Túc Hoài Cảnh gi ết chết là được rồi không?

Có thể biến gã thành người lợn giống cha gã, ngày ngày kéo lên tường thành thị chúng, cho bách tính xem, cho thiên đạo xem, không cho gã chết, cho gã treo một hơi tàn, thế giới này cũng sẽ không sụp đổ, Túc Hoài Cảnh cũng có thể làm hoàng đế của hắn chăng?

Trong nháy mắt, trong lòng Dung Đường nảy ra rất nhiều ý nghĩ ác liệt. Y vốn...cũng không phải là người quá lương thiện.

Tay y chưa bao giờ dính máu tươi, nhưng đã có rất nhiều người chết vì y.

Nếu muốn tra tấn một người mà không để người đó chết, trên sách hình phạt của Đại Lý Tự có ghi lại mấy chục thủ đoạn, trong mật quyển của Ngự Sử Thừa còn nhiều không đếm xuể.

Dung Đường mở to mắt mặc cho những suy nghĩ kia xé rách trong đầu y cả đêm, đợi đến khi sắc trời sáng choang, rời giường thay quần áo, rửa mặt xong liền lên lầu các, ngẩn người nhìn bầu trời rất xa, chờ Song Phúc thu dọn hành lý cho bọn họ.

Có tiếng bước chân từ lầu các mà đến, Dung Đường vốn tưởng rằng là Túc Hoài Cảnh, quay đầu nhìn lại lại thấy bóng dáng Kha Hồng Tuyết.

Đối phương xách hộp thức ăn, thấy y thì nhẹ nhàng cười cười: " Hôm qua thế tử gia xem diễn có tận hứng không?"

Hắn cũng bày đồ ăn ra, không biết là do Dung Đường một đêm không ngủ hay là đói bụng quá, ngửi thấy mùi mà có hơi buồn nôn.

Y bịt mũi, tránh sang bên cạnh nói: "Chỉ xem một chút thôi.”

“Vậy sao? "Kha Hồng Tuyết cười nói," Nhưng ta nghe nói trò hay thật sự còn chưa mở màn, Thịnh Thừa Tinh đã nổi giận.”

Dung Đường cảm thấy dạ dày hơi chua, không lên tiếng trả lời.

Kha Hồng Tuyết dọn xong đồ ăn ra, có chút buồn bực ngẩng đầu, chống cằm nhìn y, "Nhưng ta cũng rất tò mò, Thế tử gia ngươi rõ ràng chẳng hề thích tiểu đồ đệ của học huynh ta, tại sao phải giúp gã?”

Đầu Dung Đường như bị dính keo nhão, phản ứng có hơi chậm chạp, chậm một hồi mới cau mày hỏi: "Giúp?”

Kha Hồng Tuyết nhướng mày, vẻ ngạc nhiên đọng lại trên mặt một lúc rồi tiêu tan, như hiểu ra điều gì, cười nói: "Vậy xem ra là có nguyên nhân khác." Hắn nói, "Nhưng thế tử gia, vậy phải làm sao bây giờ, đương sự cảm thấy ngươi đang giúp gã đây.”

“Từ khi học huynh của ta tìm ra Huyễn Ly Thảo nhưng không báo cáo, rồi đến khi Lãm Nguyệt Các tỉ mỉ chuẩn bị trò hay chưa lên sân khấu, rơi vào trong mắt Ngũ điện hạ đều là ngươi hỗ trợ ở phía sau.”

Dung Đường càng nghe càng đau đầu, căn bản là không thể nghe được nữa, bực bội cả đêm, lúc đối mặt với Kha Hồng Tuyết ngay cả chút quen thuộc còn nhớ lúc đầu cũng xông ra, tính tình tương đối kém, tức giận trước nay chưa từng có: "Giúp? Ta hận không thể có ngay một cái chảo dầu rồi ném gã xuống chiên, sao ta phải giúp gã?”

Y phiền muốn chết, ngửi mùi thức ăn cũng không vui, lười nói chuyện nữa đứng dậy đi xuống lầu, để Kha Hồng Tuyết một mình ngẩn người tại chỗ, suy nghĩ kỹ một hồi rồi không ngừng cười ra tiếng.

Hắn ngồi ở trên lầu các chờ Mộc Cảnh Tự, vừa quay đầu lại đã thoáng thấy một người ngoài cửa viện đang lảo đảo đi tới.

Người tới mặc một bộ trường bào màu vàng hạnh, phía sau cũng không có ma ma gã sai vặt, một bước ho ba tiếng, đi một đoạn nghỉ một lát, tương đối gian nan tiến vào trong viện.

Kha Hồng Tuyết nhìn chằm chằm, nụ cười trên mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng.

Dung Đường đi xuống lầu còn có chút khó chịu, trong dạ dày như là toàn nước chua, hậu quả của một đêm không ngủ hiện lên, nhìn đâu cũng quay mòng mòng.

Y vô thức muốn đi tìm Túc Hoài Cảnh, thậm chí còn có chút tủi thân.

Y rất rất khó chịu, Túc Hoài Cảnh đi đâu rồi? Vì sao không ở cùng mình.

Trong phòng không có ai, Dung Đường theo bản năng muốn ra ngoài tìm, nhưng quay người lại thì đụng phải một người.

Đồng tử màu nhạt, màu da trắng nõn, khóe mắt một nốt ruồi chu sa điểm xuyết trên khuôn mặt ngây ngô, giống như một quả hồng khéo léo tinh xảo, làm cho người ta nhìn là sinh lòng yêu thích.

Đôi mắt của thiếu niên sáng lên khi nhìn thấy Dung Đường, làm nổi bật cả khuôn mặt trong sáng xinh đẹp, tựa như báu vật nhân gian.

Đã rất lâu rất lâu rồi Dung Đường không gặp gã, Bọn họ từng sớm chiều ở chung, cũng từng thắp nến nói chuyện ban đêm. Có một lần Dung Đường còn cảm thấy, nếu như lên chiến trường, gã sẽ là người mình nguyện ý giao phó sau lưng.

Nhưng gã lại đâm kiếm vào ngực ngay trước mắt y,  cảm giác buồn nôn lập tức đạt tới đỉnh điểm. Dung Đường nhìn xung quanh, bản thân cũng không hiểu vì sao rất muốn nhìn thấy Túc Hoài Cảnh ngay lập tức.

Y đè nén cơn buồn nôn kia, định vòng qua Thịnh Thừa Lệ rời đi. Đối phương lại chắp tay khom lưng, suy yếu nói: "Thừa Lệ đa tạ biểu huynh nhiều lần tương trợ!”

Lúc này giọng nói của nam chính đã thay đổi, trong nguyên tác có nói giọng nói của gã như phượng hoàng, âm thanh trong trẻo, ai nghe thấy cũng phải cảm thấy gần gũi.

Dung Đường lại như giống dây dẫn đốt gì đó, không nhịn được, quay đầu: "Oẹ!”

Y khom lưng nôn nửa ngày, nôn ra một bụng nước chua, mặt trướng đến đỏ bừng, khóe mắt bức ra nước mắt sinh lý. Ban đầu chỉ cảm thấy khó chịu, nhưng y vừa ngẩng đầu, mông lung nhìn thấy có người mang theo hộp thức ăn từ ngoài viện đi tới, nhìn thấy hắn sắc mặt liền thay đổi, bất chấp phong độ lập tức chạy tới.

Nỗi tủi thân nho nhỏ trong lòng Dung Đường trong phút chốc tan biến.

Cả đêm không ngủ rất tủi thân.

Muốn cướp người của Thịnh Thừa Lệ, lại bị hiểu lầm thành giúp gã nên rất tủi thân.

Nam chính mình giúp hai đời là một người thối nát nên rất tủi thân.

Đói bụng nằm trên giường một đêm cũng đói sắp chết, lại nôn ra một bụng nước chua tủi thân.

Bị một đống đồ ăn toàn dầu mỡ của Kha Hồng Tuyết làm cho buồn nôn nên tủi thân.

Thấy Thịnh Thừa Lệ tủi thân.

Không nhìn thấy Túc Hoài Cảnh tủi thân.

Dung Đường nôn mửa tới tối tăm trời đất, mũi nổi bong bóng.

Túc Hoài Cảnh hoảng hốt chạy đến trước mặt y, ống tay áo bị người túm lấy, hắn nghe thấy Bồ tát nhỏ của mình khóc nức nở nói với hắn: "Hoài Cảnh, ta khó chịu.”

_________

Mễ: Tội nghiệp em tôi 🥲🥲

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.