Vi Phu Ốm Yếu Bệnh Tật

Chương 65



Lúc Dung Đường trở lại phòng ăn, Kha Hồng Tuyết vừa nói chuyện với Thịnh Thừa Minh xong, ngẩng đầu nhìn thấy hai người đi tới trước cửa phòng khách, hơi ngẩn người, lập tức nở nụ cười: "Thế tử gia, lỗ tai ngài bị côn trùng cắn sao?"

Dung Đường dừng bước, thiếu chút nữa muốn quay đầu bước đi.

Túc Hoài Cảnh giữ chặt cổ tay y, không để cho người ta chạy mất, ngước mắt liếc Kha Hồng Tuyết một cái. Người sau cũng không biết là nghĩ tới cái gì,hiếm khi không tiến thêm một bước trêu cợt Dung Đường, mà là im lặng nhấp một ngụm trà, khóe mắt điểm xuyết ý cười không tản đi.

Thịnh Thừa Minh cũng nhìn thấy dấu răng trên tai Dung Đường - - thật sự rất dễ nom thấy. Thế tử Ninh Tuyên Vương là một người tuyết làm bằng sứ trắng, màu sắc toàn thân ngoại trừ đôi mắt lưu ly đen thì cũng chỉ còn lại có đôi môi màu hồng nhạt, làm gì có chỗ nào da đỏ như muốn rỉ máu kia chứ?

Màu đỏ chói đến mức khiến người ta vô thức đưa mắt nhìn qua, vừa ngẩng đầu đã có thể nhìn thấy một vết trắng nhỏ trên d ái tai.

Thịnh Thừa Minh trước khi gặp Túc Hoài Cảnh thì đã từng lăn lộn ở kinh thành cùng đám người Tần Bằng Huyên, ngày ngày trà trộn nơi phong nguyệt, sao có thể không nhìn ra đây là dấu vết gì?

Chỉ là... Kỹ nữ ph óng đãng trong Phong Nguyệt lâu cũng sẽ không lưu lại loại dấu vết này trên người ân khách, công tử nhà gã lại cứ như vậy cắn ra dấu ấn trên lỗ tai trượng phu mình, đánh dấu trực tiếp như thế này sao?

Thịnh Thừa Minh thật sự không biết nên nói cái gì cho phải, gã lại một lần nữa cảm thấy may mắn vì chuyện Dung Đường sớm muộn gì cũng sẽ chết gã nới chỉ nói một lần, nếu không có trời mới biết Túc công tử còn có thể phụ tá gã nữa hay không.

Thịnh Thừa Minh nhìn hai người bọn họ, quay người ra lệnh cho thái giám đi cùng bọc hai cục đá vào trong một chiếc khăn, sai người đưa cho Dung Đường, sau đó nói: "Mùa hè nóng nực, muỗi cũng nhiều lắm, biểu huynh chườm đá một chút để tiêu sưng đi.”

Dung Đường hơi giật mình, kinh ngạc ngước mắt nhìn về phía Thịnh Thừa Minh, thần thái người sau vẫn luôn thanh minh, giống như thật sự cho rằng ấn ký trên tai y là do bọ cắn.

Y hoàn hồn, đang muốn nói cảm ơn, Túc Hoài Cảnh đã rất ngoan ngoãn nhận lấy khăn lông, cười cảm ơn Thịnh Thừa Minh. Rồi lôi kéo Dung Đường ngồi ở vị trí bên tay trái của mình, vừa dùng khăn lông lạnh đắp lỗ tai cho y, vừa gắp thức ăn vào trong bát cho y ăn.

Dung Đường trừng hắn, hắn liền chớp chớp mắt, trông cực kỳ vô tội, hoàn toàn không biết tại sao phu quân lại hung dữ với mình.

Kha Hồng Tuyết ngồi bên cạnh bọn họ, dù đã nhìn thấy hình thức ở chung của đôi vợ chồng nhỏ này mấy lần nhưng vẫn không khỏi lắc đầu.

Đang ăn, hắn lại nhìn ra ngoài cửa, vô cùng nhớ nhung học huynh nhà mình.

Thịnh Thừa Minh không muốn quấy rầy Túc Hoài Cảnh và Dung Đường, bèn dẫn đề tài tới trên người hắn, hỏi: "Thiếu phó còn chưa nói cho ta biết, vụ án của Lữ Tuấn Hiền có manh mối hay không?”

Động tác Kha Hồng Tuyết hơi dừng lại, ngước mắt nhẹ nhàng liếc gã một cái, lại lướt qua mặt hai người Dung Đường, hỏi lần nữa: "Thế tử gia và Thế tử phi chưa từng nói với điện hạ sao?"

Thịnh Thừa Minh không hiểu, nói thẳng: "Nên nói gì với ta!”

Dung Đường nhíu nhíu mày, nhiệt độ bên tai không giảm nhiều lắm, nếu lại chườm đá sẽ dễ bị bỏng lạnh, Túc Hoài Cảnh rút khăn mặt.

Dung Đường không nhìn Kha Hồng Tuyết, càng ngày càng cảm thấy người này ít nhiều có chút quái dị.

Nói chuyện ba phần thật bảy phần giả thì thôi đi, còn thích dẫn đề tài tới trên người bọn họ, lặp đi lặp lại nhiều lần. Sắp phân không biệt được rốt cuộc là thăm dò hay là thật lòng nói chuyện với nhau rồi.

Nhưng vụ án của Lữ Tuấn Hiền, lấy thân phận và lập trường bên ngoài của y và Túc Hoài Cảnh, cho dù có bản lĩnh có lớn đến đâu thì biết làm sao được cơ chứ?

Dung Đường nhíu mày nhìn hắn, nói: "Ta và Hoài Cảnh xuôi nam chưa từng đi qua Hàng Châu, càng chưa từng gặp qua Lữ tuần phủ, vụ án của lão làm sao chúng ta có thể biết được?"

Không khí trong phòng ăn nhất thời trở nên lạnh lẽo, Kha Hồng Tuyết như cười như không nhìn y, lại liếc mắt nhìn Túc Hoài Cảnh một cái, nói: "Vậy thì ta cho là đương nhiên, nghĩ đến cũng đúng, bí mật lớn như vậy, nếu Thế tử gia đã biết được từ lâu thì sao có thể để Lữ Tuấn Hiền ở vị trí tuần phủ Giang Nam nhiều năm như vậy, sớm nên bẩm báo bệ hạ, bắt lão lại.”

Dung Đường nghe ý này của hắn, trong lòng lộp bộp, thầm nghĩ vẫn bị Mộc Cảnh Tự tra ra.

Y quay đầu nhìn Túc Hoài Cảnh, dáng vẻ đại nhân vật phản diện cũng không quá để ý, Lữ Tuấn Hiền sống hay chết, trên đầu đeo bao nhiêu tội danh có thể tháo mũ cánh chuồn, hắn tuyệt không quan tâm.

Tô Châu đất lành chim đậu, mà nay chính là mùa thủy sản phong phú. Nhưng bởi vì lũ lụt tàn sát bừa bãi, vài ngày trước ngày nào cũng có thể bắt được cá tôm trong Lân Viên.

Trên bàn cơm có một chén canh cá diếc hầm màu trắng đậm, lại có thêm bát to tôm hùm đất. Túc Hoài Cảnh nhớ Dung Đường thích ăn cay nên cố ý phân phó phòng bếp thêm chút cay, hôm nay đang hết sức chuyên chú bóc cho y.

Về phần Lữ Tuấn Hiền thế nào, hắn thật sự không quan tâm, cho đến khi hắn nghe Kha Hồng Tuyết nói: "Lữ Tuấn Hiền chính là đệ đệ lưu lạc dân gian của tiên Đức phi, cậu ruột của Tiên Tam hoàng tử - -”

Động tác Túc Hoài Cảnh dừng lại, cả người cứng đờ tại chỗ, tất cả lòng dạ kinh nghiệm thoáng chốc biến mất không thấy bóng. Túc Hoài Cảnh sững sờ ngẩng đầu, đối diện với Kha Hồng Tuyết, trong mắt hàm chứa một tầng nghi hoặc, giống như một đứa bé bức thiết cần đáp án.

Kha Hồng Tuyết thấy thế thì yên lặng thở dài, lần nữa xác nhận suy đoán của mình hơn phân nửa là thật.

Hắn nghiêm mặt, cũng không hề thờ ơ mà thong thả nói: " Sau vài năm tiên đế tại vị, biên cảnh Đại Ngu nhiều lần bị man di quấy rầy, Lục đế...... đức không xứng với vị.”

Dung Đường nhíu mày nhìn Kha Hồng Tuyết, lại thấy khóe mắt hắn nhếch lên một tia trào phúng, liền rõ ràng lời mở đầu này của hắn chẳng qua là nói cho Thịnh Thừa Minh nghe.

Y yên lặng đứng dậy, rót cho Túc Hoài Cảnh một ly trà xanh, cụp mắt không nói.

Kha Hồng Tuyết nói: "Bệ hạ nhận lệnh trời, bắt đầu từ chuyện khởi nghĩa ở phía nam, Lục Đế phái Tiên Tam hoàng tử xuôi nam thuyết phục bọn họ đầu hàng, Lữ Tuấn Hiền chính là quan tùy tùng trong quân đội xuôi nam lúc ấy.”

Túc Hoài Cảnh có hơi mờ mịt, cúi đầu, cảm xúc có trong nháy mắt tiết ra ngoài, sau đó lại thu liễm lại. Hắn nhìn ánh mắt của mình trong chén trà, nghe Kha Hồng Tuyết ở đối diện hắn nói từng chút từng chút một.

“Lúc ấy đúng lúc có kẻ thù bên ngoài Bắc Cương xâm lấn, thiếu tướng quân của Hiển quốc công và tiên thái tử cùng đi Bắc Cương. Lão tướng tuổi già, thiếu tướng xuất chinh, trong triều không còn ai có thể dùng, tiên tam hoàng tử một thân một mình xuôi nam, rốt cuộc lo lắng, Đức phi liền bảo y mang theo Lữ Tuấn Hiền lúc đó là quan biên soạn ở Hàn Lâm viện đi theo làm thư ký.”

“Mà Lữ Tuấn Hiền này, thật ra là con riêng của phụ thân Đức phi, vẫn không dám mang về nhà, cho đến khi lão ta thi đậu khoa cử vào triều làm quan mới do phụ thân Đức phi nói cho Đức phi biết.”

Kha Hồng Tuyết nói: "Con riêng từ trước đến nay không danh không phận, cho dù là thân ở địa vị cao cũng không tra ra được căn nguyên tổ tông. Đức phi bảo đệ đệ xuôi nam cùng Tiên Tam hoàng tử, kỳ thật là nghĩ nếu bọn họ có thể lập công, khải hoàn hồi triều, cũng có danh tiếng để Lữ Tuấn Hiền nhận tổ quy tông.”

Thịnh Thừa Minh nghe hắn nói những lời này, không biết vì sao mà càng nghe càng cảm thấy không đúng, cau mày nói: "Phụ hoàng khởi nghĩa chính là nghe theo lệnh trời, sao có thể gọi bọn họ là đi lập công? Quả thực lời nói vô căn cứ.”

Dung Đường thoáng nhìn tay Túc Hoài Cảnh đặt ở dưới bàn chẳng biết lúc nào đã siết chặt, một người thích sạch sẽ như vậy, vậy mà tay dính đầy dầu cay cũng không cảm thấy chán ghét.

Dung Đường nhìn đến đau lòng, yên lặng đứng dậy muốn bưng chậu nước tới lau cho hắn.

Nhưng y vừa mới định đứng lên, Túc Hoài Cảnh liền đưa tay tới, dường như muốn nắm lấy tay y. Nhưng lại nhận ra tay mình bẩn bèn mím môi rụt lại.

Dung Đường quả thực đau lòng tới tột đỉnh, trực tiếp nắm lấy ngón tay hắn.

Túc Hoài Cảnh kinh ngạc ngẩng đầu, Dung Đường thấp giọng phân phó Song Phúc bưng tới một chậu nước sạch đặt ở bên cạnh, kéo tay hắn vào trong chậu rửa sạch cùng với tay mình.

Vết dầu mỡ là dơ bẩn khó tẩy rửa nhất, Dung Đường dùng bồ kết lau ngón tay hai người, lại cúi đầu dịu dàng kiên nhẫn chà xát cho Túc Hoài Cảnh.

Kha Hồng Tuyết ở bên cạnh vẫn đang chậm rãi nói về những bí mật được tiết lộ trong quá trình tra tấn cực hình kia, Dung Đường cụp mắt, rất là nghiêm túc rửa sạch đôi tay như ngọc cho nhóc nhân vật phản diện nhà y.

Ngọc đẹp không nên nhiễm bẩn, đột nhiên trong nháy mắt y lại cảm thấy đồng cảm với câu nói trước đó của Kha Hồng Tuyết:

Nếu đã từng gặp một viên ngọc đẹp, thì sao có thể lọt đá cứng vào mắt nữa.

Dung Đường xách khăn giúp Túc Hoài Cảnh lau sạch bọt nước trên tay, toàn bộ quá trình Túc Hoài Cảnh đều ngoan ngoãn bất động, vừa không trêu chọc y, cũng không làm nũng đáng yêu, chỉ ngây ngốc ngồi ở đó, cúi mặt nhìn động tác chuyên chú của Dung Đường.

Sau đó Kha Hồng Tuyết nói: "Nhưng lúc ấy bệ hạ đang được ý trời, một đường bắc thượng thế như chẻ tre. Lữ Tuấn Hiền biết rõ chuyến đi này cũng không có khả năng thuận lợi trở về, nghĩ thay vì trở về làm một dư nghiệt tiền triều không danh không phận còn có thể bị giết bất cứ lúc nào, không bằng vứt bỏ ngầm theo ý mình. Vì thế ỷ vào chút thân tình cậu cháu của tiên tam hoàng tử, dụ dỗ y uống mê dược, cũng dùng một thanh khảm đao chặt đầu y, suốt đêm bôn ba chạy tới trong đại doanh của bệ hạ, dâng lên đầu cháu ruột tỏ vẻ trung thành.”

Trên bàn cơm đã sớm không có người ăn cơm, đ ĩa tôm Túc Hoài Cảnh bóc nằm ở trong bát, lặng lẽ lắng nghe bọn họ nói chuyện.

Túc Hoài Cảnh nghe được câu "khảm đao chặt đầu y" kia, người khẽ run rẩy, chân tay luống cuống sờ s0ạng dưới gầm bàn, ngay cả chính hắn cũng nói không rõ là muốn bắt thắt lưng hay là tay Dung Đường.

Nhưng rất nhanh bàn tay đã chạm vào một bàn tay mềm mại mang theo hơi lạnh, Dung Đường cầm tay hắn, nhẹ nhàng xoa xoa, như là lẳng lặng trấn an: Ta ở đây.

Một loạt động tác này của bọn họ đều làm cực kỳ bí mật, cho dù Túc Hoài Cảnh mất khống chế, nhưng ngoại trừ Dung Đường ra thì ngay cả Thịnh Thừa Minh cách bọn họ gần nhất cũng không thể cảm thấy được một chút khác thường nào.

Hắn che giấu tâm tình rất khá, ngoại trừ mới đầu còn hơi mê mang cùng với đau thương vừa mới xảy ra bất thình lình, mặc cho ai cũng sẽ không biết lúc này người bị mang lên bàn cơm đàm luận kì thực chính là huynh trưởng của hắn.

Kha Hồng Tuyết nói xong ngừng lại, dường như cũng không muốn nhiều lời, mà ngắn gọn nói cho Thịnh Thừa Minh: "Bất luận Lữ Tuấn Hiền có đầu hàng hay không, lão là cậu ruột của tiên tam hoàng tử không thể phủ nhận. Bệ hạ vốn thống hận bất cứ người nào có dính dáng quan hệ với Lục Đế, nếu bệ hạ biết được, Lữ Tuấn Hiền ngay cả lúc đầu hàng cũng giấu diếm thân phận thật sự, như vậy bất luận là ai, cũng không thể bảo vệ vị tuần phủ Giang Nam này.”

Tâm tình Thịnh Thừa Minh chấn động, chợt cảm thấy vui vẻ, bất giác đã muốn  chia sẻ vui sướng với Túc Hoài Cảnh, nhưng gã vừa xoay người, Dung Đường đã lôi kéo Túc Hoài Cảnh đứng dậy, nhẹ nhàng ho hai cái, nói với hai người, "Ta có hơi không thoải mái, muốn về nghỉ ngơi trước, xin điện hạ chớ trách tội.”

Thịnh Thừa Minh ngẩn người, nhanh chóng đứng dậy, hỏi han ân cần xong mới thả Dung Đường và Túc Hoài Cảnh đi.

Gã vốn còn muốn trò chuyện với Kha Hồng Tuyết, nhưng ánh mắt Kha thiếu phó sâu sa nhìn bóng lưng hai người một hồi, cười khẽ cáo từ: "Ta đi ra lâu như vậy, nghĩ đến hẳn là học huynh cũng đã dậy, ta phải đi đưa bữa tối cho huynh ấy, điện hạ thứ lỗi.”

Thịnh Thừa Minh: "...?”

Được, ta tha thứ cho ngươi.

……

Lâm viên Tô Châu cây xanh phủ kín, tháng bảy ánh trăng treo nhẹ trên bầu trời, Túc Hoài Cảnh được Dung Đường nắm tay trở về.

Mãi đến khi vào phòng hắn mới kịp phản ứng, lo lắng kéo Đường Đường lại: "Không thoải mái chỗ nào?”

Dung Đường khó chịu khắp nơi, trong phòng có nến, ánh đèn vàng ấm áp, ngoài cửa sổ mơ hồ có tiếng côn trùng khẽ kêu, y nói: "Trái tim.”

Sắc mặt Túc Hoài Cảnh đột biến, đưa tay ra muốn chạm vào cổ tay Dung Đường, nhưng y lại né nên vội vàng thiếu kiên nhẫn trầm giọng nói: "Dung Đường!”

Cuối cùng cũng sống lại được một chút, Dung Đường nghĩ.

Túc Hoài Cảnh mà y vừa nhìn thấy, quả thực không có bất cứ mặt nào mà y vừa nhìn thấy suốt ba đời qua.

Cho tới bây giờ y chưa từng thấy đại nhân vật phản diện trầm lặng mờ mịt bất lực như vậy.

Ở trong mắt y, tiên thất hoàng tử vĩnh viễn nên bày mưu nghĩ kế, ngự sử trung thừa*, thời thời khắc ẩn giấu thanh dao găm ngầm trong người.

(Ngự sử trung thừa: Là chức quan đã có từ thời Tần, chức vụ thấp hơn Ngự Sử Đại Phu, quản lãnh các thứ sử và thị ngự sứ, chuyên lo việc giám sát, đàn hặc các quan, kiêm xét duyệt các văn thư hành chánh nhằm đảm bảo các quan làm việc theo đúng thể chế của triều đình. Thông thường, nếu khuyết chức Ngự Sử Đại Phu, Ngự Sử Trung Thừa sẽ kiêm nhiệm chức trưởng quan của Ngự Sử Đài.)

Nhưng đại nhân vật phản diện mười bảy tuổi mới vừa vào kinh thành, tâm tình vẫn bất giác dao động vì một ít chuyện của người nhà.

Dung Đường nhẹ giọng nói: "Xương cũng đau.”

Con ngươi Túc Hoài Cảnh vô thức mở to, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi, lại nghe Dung Đường nói tiếp: "Đau bụng.”

“Đau dạ dày.”

"Đau mắt."

“……”

Túc Hoài Cảnh bối rối một lúc lâu, chậm rãi tỉnh táo lại, ngồi ở đối diện Dung Đường, mượn ánh nến nhìn vẻ mặt của y, có chút nghi ngờ: "Sao thế Đường Đường?”

Dung Đường đau muốn chết cũng có thể nhịn, chưa từng cố tình gây sự kêu đau với người khác như vậy?

Túc Hoài Cảnh nhỏ giọng, dịu dàng dỗ dành: "Xảy ra chuyện gì? Nói với ta, ta giải quyết cho ngươi.”

Dung Đường lắc đầu: "Không xảy ra chuyện gì cả.”

“Cả người ta đau quá, không muốn ngủ một mình. "Dung Đường ngẩng đầu, đôi mắt trong trẻo nhìn về phía Túc Hoài Cảnh, nhỏ giọng hỏi:" Đêm nay ngươi có thể ở cùng ta không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.