Vi Phu Ốm Yếu Bệnh Tật

Chương 74



Giang Nam non xanh nước biếc, cuộc sống khoan thai, là sự thanh thản mà Dung Đường mấy đời nay cũng chưa từng trải qua ở kinh thành

Một nhóm bốn người từ Tô Châu xuất phát, chậm rãi ngồi xe ngựa đi khắp nơi. Dung Đường rốt cục thực hiện được giấc mộng đánh bài tú lơ khơ có bốn người, Túc Hoài Cảnh nhìn thấy y vui vẻ thì không khỏi bật cười.

Kha Hồng Tuyết lớn lên ở Giang Nam, biết chỗ nào vui chơi chỗ nào ăn ngon hơn ai hết. Dọc theo đường đi mượn danh nghĩa du lịch dẫn Thiếu Khanh Đại Lý Tự đi dạo khắp nơi, ngay cả khi còn bé hắn ngồi trên tảng đá nào nhìn những đứa trẻ khỏe mạnh khác chơi trò chơi, đều giới thiệu rất rõ ràng.

Dù sao có Túc Hoài Cảnh ở đây, Mộc Cảnh Tự sẽ chẳng phải đột nhiên trở về giữa đường. Lại bởi vì Dung Đường có ở chỗ này, đương nhiên trong lòng Túc Hoài Cảnh tràn đầy ngóng trông phu quân nhỏ của hắn có thể chơi vui vẻ.

Kha Hồng Tuyết chỉ cần nắm bắt tâm tư Dung Đường là đủ rồi, mà tâm tư Dung tiểu thế tử quá dễ nắm bắt, có chơi có uống lại có ăn là được, Kha Hồng Tuyết thuộc như lòng bàn tay.

Ngày mười lăm tháng tám, bốn người lại về tới tiểu viện Lân Viên, phòng bếp đang làm bánh trung thu. Dung Đường chơi nửa tháng, trong lòng có hơi tự do thoải mái. Thấy đầu bếp động thủ, bản thân lại nóng lòng muốn thử, bắt đầu nặn vài cái bánh trung thu. Lại học theo kiểu y nhìn thấy ở thời hiện đại, làm cho Túc Hoài Cảnh một con thỏ nhỏ, làm cho Kha Hồng Tuyết một người tuyết nhỏ, sau đó nhìn Mộc Cảnh Tự hơn nửa ngày, suy nghĩ lại nghĩ, nặn cho y một con mèo nhỏ ôm lấy cái đuôi nằm úp sấp ngủ.

Kha Hồng Tuyết vui vẻ, liền hỏi ngay tại chỗ: "Thế tử gia, đây là bánh trung thu ngài làm à?”

Dung Đường có lý có căn cứ: "Bột mì và nhân và các loại bánh ngọt, nhà ta đều thống nhất gọi là bánh Trung thu.”

Kha Hồng Tuyết cười híp mắt, nhìn về phía Túc Hoài Cảnh: "Là như vậy sao?”

Túc Hoài Cảnh đang nhào bột, giọng điệu dung túng cực kỳ dịu ngoan: "Tất cả trong nhà đều do Đường Đường làm chủ, y muốn gọi thế nào thì gọi.”

Dung Đường lập tức ngẩng đầu lên, tương đối kiêu ngạo liếc mắt nhìn Kha Hồng Tuyết, nhỏ vang giọng mũi: " Xì!”

Quá tự hào.

Khóe mắt đuôi lông mày của Túc Hoài Cảnh đều là ý cười, nhìn cái ba cái "Bánh trung thu" hình dạng khác nhau, suy nghĩ một hồi lại nắn ra một con hồ ly nhỏ đối mặt với thỏ như tuyết.

Làm xong hắn lại suy nghĩ rồi bắt đầu nặn ra một nụ cười.

Kha Hồng Tuyết bị màn trình diễn của bọn họ làm cho chua chát trong lòng, bất giác quay đầu muốn làm nũng với học huynh, đã thấy Mộc Cảnh Tự đang dịu dàng nhìn Túc Hoài Cảnh, trên mặt là sự sống động và nhu hòa mà hắn chưa từng thấy kể từ khi họ gặp nhau suốt những năm qua.

Chỉ chốc lát sau, gió thu bên ngoài phòng bếp dần nổi lên, Kha Hồng Tuyết nhìn ba người trong phòng bếp đang có những hoạt động khác nhau, nhưng đều vui vẻ mỉm cười, chớp mắt lại không có ý nghĩ làm nũng với Mộc Cảnh Tự nữa.

Hắn lẳng lặng nhìn một hồi, có lẽ là người ầm ĩ nhất lại im lặng khiến người ta hoài nghi. Mộc Cảnh Tự nghi hoặc ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với ánh mắt Kha Hồng Tuyết.

Kha thiếu phó sững sờ, sau đó nở nụ cười từ tận đáy lòng.

Tốt thật đấy.

Tuyết mùa đông của hắn đã bắt đầu tan chảy rồi.

……

Những chiếc bánh trung thu có hình thù kỳ quái nhưng lại nặn ra rất vui vẻ, đặt ở trong nồi hấp một cái. Lúc lấy ra cái nào cái nấy núc ních, mắt miệng to hơn rất nhiều lần, rạn nứt khắp nơi, nhân bánh đều lộ ra.

Kha Hồng Tuyết cười khom lưng, rất là độc mồm độc miệng cười nhạo Dung Đường, Dung tiểu thế tử đỏ mặt, xấu hổ nhìn về phía Túc Hoài Cảnh.

Thần thái người sau tự nhiên cầm lấy con thỏ nhỏ kia, đưa vào trong miệng, nhai kỹ nuốt chậm: "Ăn ngon lắm.”

Dung Đường được dỗ dành ngay lập tức!

Kha Hồng Tuyết đang nói dối!

Đánh giá của Túc Hoài Cảnh mới chân thật nhất!

Y vui vẻ cầm lấy hồ ly nhỏ, không nỡ ăn như hổ đói bèn bẻ nát từng chút từng chút đưa vào trong miệng.

Trăng tròn trên bầu trời, nhân gian bước vào mùa thu, một bình rượu hoa quế ủ thơm ngát được đặt trên bàn đá trong viện, cả sân tràn ngập hương hoa quế vàng, quả hồng vàng óng treo trên đỉnh cây lắc lư rơi xuống.

Túc Hoài Cảnh đang gỡ cua cho Dung Đường, y ngẩng đầu lên, khẽ nhắm mắt lại cảm thụ gió đêm phất qua gò má, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Không muốn trở về.”

Túc Hoài Cảnh đang gỡ thịt cua hơi khựng lại, nhất thời không lên tiếng.

Dung Đường không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, im lặng hứng gió một lát, nghe Kha Hồng Tuyết cười nói: " Nếu thế tử gia ngại kinh thành phiền muộn không thú vị, không bằng qua năm mới, mùa xuân sang năm tới Lĩnh Nam một chuyến, đến lúc đó trăm hoa đua nở, đẹp không sao tả xiết.”

Dung Đường mở to mắt, có hơi động tâm.

Túc Hoài Cảnh lại nói: "Lĩnh Nam sương khói dày nặng, sức khoẻ Đường Đường không thích hợp đi tới đó.”

Hắn tách thịt cua ra, đặt vào đ ĩa nhỏ trước mặt Dung Đường, sau đó ngước mắt, nhẹ nhàng nhìn Mộc Cảnh Tự: " Sức khoẻ Mộc đại nhân trông cũng không được tốt lắm, nghĩ đến hẳn là cũng không thích hợp lắm.”

Ý cười trên mặt Kha Hồng Tuyết lập tức cứng đờ, tay Mộc Cảnh Tự nắm chặt đũa.

Túc Hoài Cảnh quay đầu dịu dàng nói: "Đại phu kê thuốc sắp uống hết rồi, Đường Đường phải về kinh kê đơn thuốc lần nữa.”

Dung Đường nghe thấy thuốc liền suy sụp mặt, bĩu môi, nhỏ giọng nói: "Ta chỉ nói thôi, hôm trước nương còn gửi thư thúc ta về.”

“Ừ. "Túc Hoài Cảnh đáp,"  Lúc về thì đi chậm, còn có thể đi dạo một chút.”

Dung Đường nhất thời vui vẻ, ánh mắt cong cong cười: "Được!”

“ Bốp "một tiếng - -

Trên đỉnh cây có chim tước kiếm ăn, chúng cắn nửa quả hồng rồi đập ra một mảnh nát bét. Dung Đường nhìn đống thịt hồng, có chút đáng tiếc nói: "Ta còn chưa ăn được mà.”

Túc Hoài Cảnh nói: "Hai ngày trước ta đã bảo bọn Song Phúc hái xuống một giỏ, đặt ở dưới mái hiên phơi, đã chín, ngày mai cho ngươi ăn.”

Dung Đường lại vui vẻ ngay, y ngồi trên ghế lắc lư chân, lại len lén uống nửa chén rượu hoa quế ủ, bắt đầu ngáp mới bị Túc Hoài Cảnh đuổi về phòng ngủ.

Kha Hồng Tuyết rất có mắt nhìn, thấy Mộc Cảnh Tự không nhúc nhích, liền hiểu được hai người này có chuyện muốn nói, giả bộ tửu lượng không đủ, lắc lư trở về phòng.

Túc Hoài Cảnh đưa Dung Đường về xong quay lại đã nhìn thấy Mộc Cảnh Tự vẫn ngồi tại chỗ, trước mặt là một cái bánh trung thu mèo mập.

Hắn cười cười, hỏi: "Không thích ăn sao?”

Mộc Cảnh Tự nghi hoặc: "Tại sao y lại làm mèo cho ta?"

Còn là một con mèo ôm đuôi cuộn tròn ngủ.

Túc Hoài Cảnh: " Có thể là do Đường Đường cảm thấy huynh trưởng không có cảm giác an toàn.”

Mộc Cảnh Tự ngước mắt, trong mắt vẫn là sự khó hiểu.

Túc Hoài Cảnh: "Tính hợp lý của y thật ra rất dễ hiểu, cảm thấy huynh giống loại mèo cao lãnh lại dịu dàng, không dễ tiếp cận rồi lại mềm mại đáng yêu, sẽ cảm thấy đây là loài động vật thích hợp nhất với huynh trưởng.”

Mộc Cảnh Tự nhíu mày nhìn chằm chằm miếng bánh trung thu kia hơn nửa ngày, vẫn không thể hiểu được mạch não của Dung Đường, bèn không thử hiểu nữa mà hỏi Túc Hoài Cảnh: "Vừa rồi đệ do dự, là đang suy nghĩ gì?"

Dung Đường thuận miệng nhắc tới chuyện không muốn hồi kinh, Túc Hoài Cảnh giật mình tại chỗ, trong mắt hiện lên một vẻ tâm tình suy tư và giãy dụa, Mộc Cảnh Tự ngồi ở đối diện thấy rất rõ ràng.

Túc Hoài Cảnh khẽ cười, đẩy bầu rượu ra, rót hai chén trà: " Đệ cũng không muốn hồi kinh ngay.”

Sắc mặt Mộc Cảnh Tự hơi căng thẳng, nhẹ giọng nói: " Đệ có thể - -”

“Đệ không thể. "Túc Hoài Cảnh ngắt lời y, đặt chén trà ở trước mặt Mộc Cảnh Tự, ngẩng đầu lẳng lặng nhìn vào mắt y:" Trong người huynh rốt cuộc còn bao nhiêu bệnh nan y?”

Mộc Cảnh Tự im lặng không nói, Mộc Thiếu Khanh từ trước đến nay luôn luôn bình tĩnh, lúc này ở trước mặt Túc Hoài Cảnh giống như một đứa trẻ làm sai chuyện còn không biết hối cải.

Túc Hoài Cảnh: "Huynh muốn nói, đệ có thể không cần phải trở về kinh thành, có huynh ở đó, huynh sẽ đạt được kết cục mà đệ mong muốn giùm cho đệ, có phải hay không?”

Mộc Cảnh Tự gật đầu: "Vốn nên để ta đi làm.”

Túc Hoài Cảnh nhẹ nhàng nở nụ cười: "Vậy Thịnh Thừa Lệ làm sao?”

“Ta hạ độc gã. "Mộc Cảnh Tự nhẹ giọng nói.

Túc Hoài Cảnh hơi lộ vẻ kinh ngạc nhìn về phía huynh trưởng mình.

Mộc Cảnh Tự nói: "Trước khi xuôi nam mẫu hậu cho ta một ít thuốc, giả chết, dịch dung, giết người, cứu mạng... Hầu như tất cả những gì có thể nghĩ đến đều cho ta."

Gió thu vờn quanh trong Lân Viên, bốn phía yên tĩnh không tiếng người, chỉ có ve mùa cuối cùng ra sức gào thét.

Túc Hoài Cảnh ngơ ngẩn, vì Mộc Cảnh Tự nhắc tới mẫu hậu, cũng vì đi qua nhiều năm như vậy, hắn rốt cục có thể nhìn thấy một chút chân tướng năm đó.

“Ta vốn cho rằng bà ấy chỉ chuẩn bị những thứ này cho ta, về sau mới biết bà còn cho Ám vệ một cái mặt nạ da người.”

Tiên hoàng hậu cũng không phải là hoàng hậu giúp chồng dạy con như trong khuôn mẫu, mẫu nghi thiên hạ theo ý nghĩa thông thường. Ngược lại, bà linh động, tỉnh táo, dí dỏm, uyên bác, thông minh, rất nhiều phẩm chất khiến người ta khâm phục trên thế gian này đều có thể tìm thấy một chút bóng dáng trên người bà.

Lúc còn rất nhỏ, mấy vị hoàng tử trong hoàng cung thậm chí còn ghen tị với Thái tử ca ca.

Cũng không phải vì vị trí Thái tử của hắn, cũng không phải vì thân phận con trai cả của hắn, rất đơn giản chính là bởi vì hắn có một mẫu thân độc nhất vô nhị trên trời dưới đất.

Biết khám bệnh biết chế thuốc, biết làm thủ công biết dẫn con trai xuất cung chơi, ngoại trừ không biết nấu cơm, hình như bà không có gì là không biết cả.

Sau đó rất nhanh, ngay cả khuyết điểm này bà cũng không còn.

Bởi vì Thái tử điện hạ học được nấu cơm. Quân tử không làm bếp, chứ huống chi hắn còn là hoàng tự một nước.

Nhưng Hoàng hậu nương nương nhiều lần muốn xuống bếp, nhiều lần chật vật lại uể oải đi ra. Thái tử điện hạ thương mẫu thân, ba tuổi đã học được trứng xào cà chua của ngự thiện phòng, khuôn mặt nhỏ nhắn đen thui bưng đ ĩa thức ăn sắp nhìn không ra nguyên liệu bưng đến Phượng Tê cung cho nương nương ăn, bản thân còn vui vẻ không thôi.”

Điều này làm cho đám trẻ trong hậu cung hâm mộ thái tử ca ca có một mẫu thân đặc biệt bá đạo, phi tần hậu cung lại hâm mộ hoàng hậu nương nương có một nhi tử đặc biệt tri kỷ.

Nhưng sau đó mọi người phát hiện, mặc dù hoàng hậu tùy hứng khác thường, nhưng lại đối xử tốt với mọi đứa trẻ như nhau, con trai mình có thứ gì thì cũng sẽ không bao giờ quên chuẩn bị cho các hoàng tử công chúa khác một phần.

Thậm chí có vị tiểu chủ tử nào không chăm chỉ học hành, bị mẫu phi phạt không được ăn cơm, khóc sướt mướt tủi thân chạy đến Phượng Tê cung. Hoàng hậu nương nương sẽ chuẩn bị một bàn ăn ngon ngay cho hắn, thế nào cũng phải để cho cái bụng nhỏ của đối phương ăn tròn vo, lại bảo thái giám cung nữ trong cung dẫn bọn họ ra ngoài chạy nhảy chơi một vòng tiêu thực.

Nếu phi tần mất bình tĩnh đến tìm con, hoàng hậu sẽ tìm giảng nghĩa trong quốc tử giám đưa qua, nói với nàng: "Ngươi học thuộc lòng cái này đi, chờ ngươi học thuộc lòng, sau đó cười nhạo con gái con trai của ngươi, tuổi còn trẻ mà còn không thông minh bằng ngươi, xem nếu chúng nó không chăm chỉ đọc sách có xấu hổ hay không.”

Phi tần: "...?”

Hoàng tử công chúa: "...?”

Cũng rất tuyệt, bà đâm chọt người ta khắp nơi.

Nhưng không ai ghét bà ấy.

Trước khi Mộc Cảnh Tự xuôi nam có tới Phượng Tê cung một chuyến, Hoàng hậu nương nương ngày thường dí dỏm ngồi ở dưới đèn đọc một quyển sách cổ, thấy y đến, nhợt nhạt nặn ra một nụ cười, lại dịu dàng giống như thần nữ trên trời.

Bà đưa những dược vật giống nhau cho Mộc Cảnh Tự, lần lượt lặp đi lặp lại giảng giải mỗi loại thuốc nên dùng như thế nào, ngàn vạn lần không thể dùng sai, không đến tình huống vạn bất đắc dĩ cũng không thể dùng bừa, tha thiết dặn dò hồi lâu.

Thiếu niên tam hoàng tử nhìn chăm chú, đôi tay trắng nõn mịn màng của hoàng hậu nổi lên không biết bao nhiêu là bong bóng.

Người trong thiên hạ muốn hoàng thất bình định phản loạn cũng như quấy nhiễu, bá quan muốn hoàng tử làm gương tốt, nhưng hoàng hậu nương nương chỉ muốn cho bọn nhỏ của bà bình an mà sống.

Mộc Cảnh Tự không dám hỏi bà những thuốc này bà đã chuẩn bị bao nhiêu, trong thời gian vài ngày không ngủ không nghỉ luyện chế ra, y chỉ dập đầu hành lễ, cung kính kính nói một câu: "Mẫu hậu phải bảo trọng phượng thể.”

Y thậm chí không dám nói trở về sẽ tận hiếu.

Y dám lừa đệ đệ nhỏ tuổi trở về sẽ dẫn hắn đi bắt thỏ, nhưng trong lòng biết chuyến đi này lành ít dữ nhiều.

Mộc Cảnh Tự không có ý định dùng thuốc, y là hoàng tử, hưởng tôn vinh nhiều năm, nên vì thiên hạ mà chết. Nhưng đêm Lữ Tuấn Hiền muốn động thủ, lần đầu tiên tú y vệ tự chủ trương trở tay đánh ngất chủ thượng, bí mật đưa y ra ngoài, thay một ám vệ dịch dung ở trong doanh trướng chờ phản đồ tiến vào.

Trốn thoát ngày hôm đó, không chỉ có một mình Lữ Tuấn Hiền.

Ngay lúc đó Đại Ngu đang thời đại loạn, quân đội xuôi nam bình định đều được thành lập tạm thời.

Bệ hạ còn không có dư lực bảo vệ quốc đô, lấy đâu ra nhiều binh lính huấn luyện tốt như vậy mang đi cho Tam hoàng tử?

Cho đến khi tất cả đã thành kết cục đã định, Mộc Cảnh Tự xa xa trông thấy đầu người trên lá cờ lớn của quân phản loạn, mới biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Vậy thì y không thể chết nữa.

Y phải trở lại kinh thành, y còn có rất nhiều chuyện phải làm.

……

Gió thu ở trong sân thổi lá cây, xào xạc rung động.

Mộc Cảnh Tự chậm rãi nói: "Thịnh Thừa Lệ tự tìm được ta, nói gã muốn đoạt đích, hỏi ta có thể giúp gã hay không. Ta hỏi gã có thể cho ta cái gì, gã nói tính mạng của gã.”

Đó là một thiếu niên rất có dã tâm, lần đầu tiên Mộc Cảnh Tự nhìn thấy gã đã biết sự thật này.

Kha Hồng Tuyết cho rằng y không biết, nhưng Mộc Cảnh Tự từng đối mặt với sự phản bội sâu sắc nhất, làm sao y có thể không nhìn ra, chỉ là y nhất định phải làm bộ như không nhìn ra.

“Cho nên ta hạ độc gã, ước định mỗi tháng một viên giải dược. "Mộc Cảnh Tự nhẹ nhàng nói, không hề có dáng vẻ áo trắng không dính máu trong trí nhớ của Dung Đường.

Túc Hoài Cảnh sửng sốt một hồi, tay buông xuống bên người, bất giác siết chặt.

Huynh trưởng của hắn không nên như vậy, rõ ràng y rộng lượng như thanh phong minh nguyệt.

Túc Hoài Cảnh chậm rãi, hỏi: "Vậy sao huynh lại nói với Kha Hồng Tuyết?”

Mộc Cảnh Tự nhíu mày, nói: "Ta nói với hắn ta muốn chọn minh chủ cho thiên hạ, mấy vị hoàng tử trong hoàng cung kia, chỉ có Thịnh Thừa Lệ mới có thể cho ta sử dụng, bản tính không xấu, có lẽ có thể điều giáo.”

Túc Hoài Cảnh: "Hắn tin sao?”

“Không biết. "Mộc Cảnh Tự lắc đầu, vẻ mặt lộ ra một chút mê mang:" Ta không hiểu hắn.”

Kha Hồng Tuyết có quy tắc đối nhân xử thế của mình, không thể nói trái ngược với Mộc Cảnh Tự, nhưng Kha Hàn Anh hắn chính là không rõ như thế.

Tựa như đến nay y cũng không biết năm đó ở Lâm Uyên học phủ, Kha Hồng Tuyết đến tột cùng là nhận ra y như thế nào, lại vì điều gì mà chắc chắn mình là cố nhân như vậy.

“Huynh trưởng. "Túc Hoài Cảnh gọi y một tiếng, Mộc Cảnh Tự nhìn qua, nghe thấy hắn hỏi:" Cho nên huynh nghĩ như thế nào? Thật sự muốn bồi dưỡng ra một minh quân cho thiên hạ hay sao?”

Hương quế và quả hồng phiêu tán trong viện, rất nồng đậm.

Mộc Cảnh Tự im lặng một lát, không đáp hỏi ngược lại: "Đệ cảm thấy tòa hoàng cung kia, hiện giờ có ai có thể lên làm Minh quân?"

Hai người nhìn nhau thật lâu, Túc Hoài Cảnh trầm mặc một lúc lâu, cúi đầu nở nụ cười: "Khó trách huynh không muốn thừa nhận.”

Bọn họ đều là người bò ra từ địa ngục, đi đều là con đường trên mũi đao, không cẩn thận sẽ tan xương nát thịt chết không có chỗ chôn, làm sao huynh trưởng có thể kéo thêm một người chôn cùng mình?

"Chỉ cần Kha thái phó còn sống, chỉ cần tay Kha bá bá vẫn còn khống chế kinh tế Giang Nam, bất luận ai ngồi vào ngôi vị hoàng đế, Kha Hồng Tuyết đều có kim bài miễn tử, sao huynh có thể để y mạo hiểm với huynh đây?” Túc Hoài Cảnh khẽ cười lắc đầu, “ Huynh trưởng, huynh rất giống Đường Đường, đều không thể thấy rõ lòng mình.”

Hoặc là nói, thật ra là thấy rõ, chẳng qua một cái cũng không muốn thừa nhận.

Tác giả có lời muốn nói:

Bốn người này chủ yếu là không ai nói thật với ai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.