Hiển quốc công là một nhân vật huyền thoại trong lịch sử Đại Ngu, ông bắt đầu từ niên đại Tuyên Đế trở đi, trải qua Minh Tông, sau đó chết trong triều đại tiên đế tại vị.
Đó là một vị tướng quân chiến công hiển hách, phòng thủ bắc cương nhiều năm, nhận được rất nhiều ưu đãi của đế vương.
Vệ gia quanh năm không có đàn ông trưởng thành, con nối dõi đến tuổi tòng quân gần như không chút do dự vào quân doanh rèn luyện. Dưới tình huống bình thường thì phủ quốc công đều do chủ mẫu làm chủ đứng đầu, người làm quan trong phủ ít hơn so với những thế gia lừng lẫy khác nhưng lại thanh tịnh hơn rất nhiều.
Nhưng mà thanh tịnh thì thanh tịnh, đãi ngộ của quốc công và đại tướng quân nên có của Vệ phủ tuyệt không thiếu, cửa nhà cao lớn dày nặng, đình viện phức tạp tinh xảo.
Nếu muốn kéo toàn bộ những tòa nhà hiển quý của Đại Ngu hiện giờ lại đây để so sánh, phủ Hiển Quốc Công tuyệt đối xếp hạng đầu.
Nhưng đồng thời, mức độ đổ nát của nó không nơi nào sánh bằng.
Quan viên trong triều đều giữ kín như bưng về chuyện của toà phủ Hiển quốc công này, Nhân Thọ đế không thích bất cứ thứ gì có quan hệ tới tiên đế, cũng chán ghét những lương thần từng nổi tiếng, đáng giá lưu danh sử sách.
Bởi vậy, phủ Hiển Quốc Công liền trở thành một cái gai trong lòng lão.
Không thể nhổ, nhưng cũng không thể mặc kệ nó thối rữa. Ban cho ai cũng không thích hợp lắm, chẳng ai dám vào ở, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là con của mình thích hợp.
Nhưng phủ Quốc Công đổ nát, đương triều coi như không rõ, cho vị hoàng tử nào cũng sẽ bị phi tần hoặc bên nhà ngoại của bọn họ làm cho đau đầu. Vì thế nam chính không có nhà mẹ nương tựa, lại không có được sự yêu thích của đế vương liền trở thành thí sinh tốt nhất.
Nhân Thọ đế không thích tòa nhà này, cũng không thích Thịnh Thừa Lệ, hành động này trên thực tế chính là chèn ép từ bỏ.
Khát vọng vươn lên đầu tiên bị dập tắt, thế giới Thịnh Thừa Lệ bắt đầu sụp đổ. Chính là trong bối cảnh như vậy mà đưa mình đến trung tâm quyền lực đoạt đích từng bước một, sau khi độc giả đọc truyện sẽ cào tim cào phổi, chờ mong nhân vật chính nhỏ bé đáng thương nhanh chóng trưởng thành lật đổ cẩu hoàng đế.
Hơn nữa rõ ràng, phủ đệ không được đế vương chào đón nhất trong nhiều năm qua, tất nhiên sẽ ẩn chứa rất nhiều bí mật không muốn người khác biết tới, những bí mật đó sẽ giúp Thịnh Thừa Lệ rất nhiều.
Đây là một vòng tuần hoàn tốt, ở giai đoạn trước lại dùng hình thức chèn ép nam chính.
Dung Đường nghĩ vậy, nhướng mày, vốn đã lo lắng về chuyện thiên đạo chiếu cố Thịnh Thừa Lệ.
Gần đây y luôn tự hỏi, cái gọi là "trật tự" của thế giới nhỏ bé này rốt cuộc là cái gì?
Tiểu thuyết do tác giả sáng tác, tác giả cho nhân vật dưới ngòi bút thiết lập cũng như tính cách, nhưng cái kết lại không như mong đợi, thế giới sụp đổ. Hệ thống mới bắt được một người làm nhiệm vụ là Dung Đường từ trong ngàn vạn thế giới để bù đắp lỗ hổng.
Vậy thì mọi chuyện sau này kỳ thực không phải do tác giả khống chế, thế giới đã có sự độc lập và việc vận hành trật tự riêng, vậy nên mới có thiết lập tương tự như thiên đạo.
Vì vậy, sự ưu đãi mà Thịnh Thành Lệ nhận được, thậm chí cả việc Dung Đường bị kéo đến làm nhiệm vụ vì Thịnh Thừa Lệ không thể trở thành hoàng đế, thực chất đều là sự ưu ái của thiên đạo dành cho nam chính.
Dung Đường hiểu được sự ưu ái của Thiên Đạo đối với nam chính của mình, nhưng thiên vị đến mức đem toàn bộ sinh mệnh của ngàn vạn người trên thế gian này cột vào Thịnh Thừa Lệ, một người không biết có thể lên làm hoàng đế hay không, có phải quá mức võ đoán chăng?
Dung Đường không hiểu lắm.
Y chỉ cảm thấy quá đáng.
Y dùng xong bữa ở trong viện của Vương Tú Ngọc, đi dọc theo hoa viên vương phủ cùng Túc Hoài Cảnh rồi trở về Đường Hoa viện, trên đường suy nghĩ bay tới bay lui, ngay cả bản thân cũng không thể bắt được một sợi chỉ cụ thể.
Dung Đường cảm thấy đau đầu, sắc mặt bất giác trở nên nghiêm trọng.
Có người hầu vội vã chạy vào trong phủ, phía sau là vị đại phu bị gã kéo tới nghiêng ngả, sắp ngã xuống đất.
Đại phu của Vương phủ họ Lâm, mấy đời này Dung Đường đã giao tiếp với ông rất nhiều lần, y thuật của Lâm đại phu rất tốt, nhưng thường xuyên trầm tư vì mạch đập lúc tốt lúc xấu của thế tử gia, không chỉ một lần Dung Đường nhìn thấy trên mặt ông toát ra biểu cảm mê mang, trong lòng cảm thấy không được thoải mái.
Dù sao thì tình trạng mạch tượng của y sẽ chuyển biến tùy theo kết quả nhiệm vụ và số thuốc y mua trong cửa hàng. Cho dù là đại phu tốt nhất trên đời này tới giúp cũng phải mê mang.
Đời này không có nhân tố ẩn hình nào cản trở, Dung Đường cảm thấy thuốc Lâm đại phu phối càng ngày càng có hiệu quả, đang muốn cảm ơn ông bèn lên tiếng ngăn lại: "Là bệnh nặng khó lường như thế nào, mà phải giày vò đại phu như vậy cơ chứ?"
Ở trong phủ Dung Đường luôn luôn thấu hiểu, không gây chuyện, cũng không có việc gì sẽ không chọc tới gã. So với Dung Tranh Dung Viễn, y thậm chí luôn luôn làm ổ trong tiểu viện của mình không ra khỏi cửa, bây giờ đi ra ngoài nửa năm không trở về, gã sai vặt này đã không nhận ra y.
Đối phương nghe vậy thoáng sửng sốt, đang muốn nhíu mày răn dạy, nhìn thấy quần áo cao quý trên người hai người, lời đến bên miệng sửa lại, vênh váo tự đắc nói: "Không biết đây là công tử nhà ai, nếu muốn bái phỏng dự tiệc thì nhầm cửa rồi, hẳn phải là tới chính viện, hậu viện cũng không phải là nơi các ngươi có thể tới.”
Sắc mặt Túc Hoài Cảnh thoáng chốc trầm xuống, ánh mắt trở nên lạnh lẽo. Thần sắc Lâm đại phu ở phía sau gã sai vặt bỗng xấu hổ vô cùng, vừa sửa sang lại phát quan rối loạn của mình rồi vấn an Dung Đường, Dung Đường lại âm thầm nháy mắt ý bảo ông đừng lên tiếng.
Y đang cảm thấy phiền, hôm nay ở trong nhà mình lại bị một gã sai vặt đối đãi như vậy, ngược lại y không cảm thấy tức giận, chỉ cảm thấy vừa hay.
Dung Đường ngẩng đầu nhìn mặt trời, trong lòng yên lặng gật đầu.
Ừ, thời tiết cũng tốt, thích hợp ỷ thế hiếp người phát điên.
Y cụp mắt nhìn gã sai vặt kia, khẽ cười một tiếng, nói: "Ninh Tuyên vương phủ phô trương quá nên chúng ta đi nhầm đường, ngươi là hạ nhân ở viện nào? Sao lại có thái độ như vậy với khách nhân?"
Đối phương nhíu mày, biểu cảm trên mặt rất không kiên nhẫn, muốn đi, nhưng thứ nhất là Dung Đường và Túc Hoài Cảnh chặn đường gã, thứ hai Lâm đại phu cũng không có ý muốn hành động với gã. Hết cách rồi, gã chỉ có thể dừng lại, xin lỗi qua loa: "Tiểu nhân cũng không phải cố ý, hai vị công tử đừng trách tội. Thật sự là do chủ tử nhà ta mang thai, sau giờ ngọ hôm nay đột nhiên đau bụng không chịu nổi, lo cho tiểu quý nhân trong bụng, mới hoảng hốt vội vàng tìm đại phu đến chẩn trị, kính xin nhị vị công tử đừng làm khó tiểu nhân.”
Dung Đường nhìn về phía Lâm đại phu, người sau cười gật đầu, chứng minh đúng như gã nói.
Nhưng Dung Đường lại bất động, hỏi: "Đại phu vương phủ chỉ có một vị này thôi sao?”
Gã sai vặt kia ngẩn ra, biểu cảm thiếu chút nữa là không nhịn được, nghe vậy nhíu mày, âm lượng cũng tăng lên vài phần, hỏi: "Công tử có ý gì?”
Dung Đường mỉm cười: "Tiểu ca đừng giận, ta chỉ tò mò, Ninh Tuyên vương phủ hiển hách như vậy, đông người như vậy, nếu đại phu trong phủ chỉ có một thì phân chia công việc thế nào?”
Gã sai vặt áo xám nói: "Tất nhiên không chỉ có một, đương nhiên mỗi vị chủ tử sẽ có hạ nhân và đại phu khác nhau.”
“Vậy à. "Dung Đường gật đầu, lại hỏi:" Vậy vị đại phu này phụ trách ai?”
“Ta đã nói chủ tử nhà ta đau bụng không chịu được, vậy đương nhiên là Lâm đại phu phụ trách xem bệnh cho chủ tử nhà ta, ngươi vẫn luôn ở đây ngăn cản không chịu buông tha, nếu khám bệnh trễ, ngươi có thể gánh vác nổi trách nhiệm không!?"
Nói xong, Túc Hoài Cảnh ngẩng đầu, lạnh lùng ngóng nhìn gã một cái, gã sai vặt kia nhất thời có cảm giác như bị đóng băng. Trong lòng hoảng hốt, tay bất giác nổi da gà, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ khí thế không lui về phía sau, ngẩng đầu dùng lỗ mũi nhìn người.
Dung Đường nhận được câu trả lời rồi thì lười nói nhiều với gã, vẻ mặt hơi lạnh, giọng điệu bằng phẳng mà tự nhiên, hỏi: "Ninh Tuyên Vương phi có thai sao?"
Gã sai vặt sửng sốt, không kịp phản ứng, Lâm đại phu lập tức thề thốt phủ nhận: "Không phải vương phi, là trắc phi Tiền thị.”
“Mẹ của Dung Viễn? "Dung Đường hỏi.
Lâm đại phu gật đầu: "Đúng đúng đúng.”
Sắc mặt gã sai vặt nhất thời trở nên khó coi, miệng há ra muốn khiển trách y không nói lễ nghĩa, lại nghe Dung Đường quay đầu, rất tự nhiên mà làm bộ như không biết hỏi Túc Hoài Cảnh: "Ta có hơi không rõ, trắc phi chính là thiếp thất đúng không?"
Túc Hoài Cảnh hơi ngẩn ra, chợt cười, theo Bồ Tát nhỏ nhà hắn: "Đúng vậy.”
Dung Đường cau mày hỏi, "Ta chưa bao giờ nghe nói qua nhà ai ngay cả thiếp thất cũng được cho là chủ tử, là lễ nghĩa của Ninh Tuyên vương phủ qua loa, hay là nói Vương gia dự định sủng thiếp diệt thê, muốn nâng Tiền thị làm chính phi đây?"
Thời tiết cuối thu mát mẻ, trong hoa viên vương phủ cây xanh sum suê, người đến người đi, tất cả đều bận rộn, một góc này phát sinh tranh chấp nhỏ, có lẽ có người thấy được, nhưng không ai chủ động tới cửa rước xúi quẩy.
Vẻ ngoài Dung Đường thanh tú trong trẻo, có vài phần ốm yếu, bình bình đạm đạm, liếc mắt nhìn qua thì chẳng ai sẽ coi y là đối tượng không dễ chọc. Nhưng y càng nói thanh sắc càng lạnh, càng nói càng mang theo một loại lực uy hiếp khó có thể nói nên lời, chấn động đến mức khiến người ta câm miệng.
Dung Đường đứng ở chỗ cũ, đợi vài giây cũng không đợi được gã sai vặt áo xám kia trả lời, bèn mất kiên nhẫn, muốn mời Lâm đại phu về với mình.
Vừa muốn mở miệng, đã thấy gã sai vặt kịp phản ứng, chửi ầm lên: "Ngươi là công tử nhà ai! Không biết lễ nghĩa như vậy, diễu võ giương oai đổi trắng thay đen ở trong phủ người khác như thế?! Sao phu nhân nhà ta lại không phải chủ tử kia chứ?”
Túc Hoài Cảnh nghe không nổi nữa, cổ tay nhẹ nhàng nhấc lên, đang muốn ra tay lại bị Dung Đường ấn xuống, tương đối bình tĩnh nhìn gã sai vặt kia, nhẹ giọng hỏi: "Ninh Tuyên Vương thế tử đã chết chưa?”
Lâm đại phu mở to hai mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn Dung Đường, ngay cả Túc Hoài Cảnh cũng cứng đờ ngay tại chỗ.
Bản thân đương sự lại không cảm thấy có bất cứ điều gì cần phải kiêng dè, y chỉ bình tĩnh mà nghiêm túc hỏi: "Là ai nói cho ngươi những lời này?"
Gã sai vặt rõ ràng đã lỡ lời, nhưng vội vàng nói tới đây, nếu là không tròn vành rõ chữ đi qua, ngược lại dễ dàng xảy ra vấn đề, nghĩ đến đây, cổ gã cứng lại, cao giọng nói: "Là Vương gia chính miệng hứa hẹn với phu nhân nhà ta!”
Bước chân Túc Hoài Cảnh khẽ động, trực tiếp tiến lên một cước đạp gã ngã xuống đất, cắt đứt lời của gã.
Gã sai vặt kinh ngạc nửa ngày, giãy dụa muốn đứng lên, lại chậm chạp không dùng được lực, nghiêng đầu phun ra một ngụm máu loãng từ trong cổ họng.
Lần này Lâm đại phu rốt cục nhịn không nổi, nói: "Thế tử gia, Thế tử phi, hai người trở về từ Giang Nam rồi?”
“Ừ. "Dung Đường gật đầu, trông thấy mặt gã sai vặt lập tức mất đi màu máu.
Y nói: "Dung Minh Ngọc, Tiền thị, Dung Viễn, ta mặc kệ ngươi nghe được câu nói hỗn láo kia từ miệng ai, bảo bọn họ trời tối đến trong viện ta giải thích rõ ràng. Về phần vì sao phu nhân nhà ngươi đau bụng --"
Dung Đường chuyển đề tài, thanh sắc lạnh lùng: "Ngươi thật sự không rõ lắm, nên cố tình muốn mời Lâm đại phu phụ trách Vương phi và bản thế tử trở về chẩn trị?"
Cái thai của Tiền thị này rất quý giá, nếu là nội dung cốt truyện có thể thuận lợi tiếp tục. Với trình độ Dung Minh Ngọc cưng chiều đối với nó sau này, chuyện vương phủ rơi vào tay nó cũng không ngạc nhiên lắm.
Nhưng Dung Đường đột nhiên nhớ tới, cơ thể Vương phi bắt đầu suy yếu dần trong lúc Tiền thị mang thai.
“Rốt cuộc vẫn là Hồng Môn Yến. " Y khẽ thở dài một tiếng, nói với Túc Hoài Cảnh.