Ăn cơm tối xong ở ngõ Vĩnh An, Dung Đường liền trông mong nhìn chằm chằm Túc Hoài Cảnh, chẳng hề che giấu mong ngóng trong đáy mắt. Mộc Cảnh Tự thấy cũng có chút kinh ngạc, dùng ánh mắt ý bảo Túc Hoài Cảnh nhanh chóng đồng ý với y.
Túc Hoài Cảnh cũng rất bất đắc dĩ.
Không hổ là Đường Đường, không chỉ dỗ dành mình một lòng một dạ nuông chiều y. Ngay cả huynh trưởng chỉ tương giao với y nửa năm, mà nay lại cũng có thể mặc kệ cưng chiều y.
Hắn nhếch môi, hỏi Kha Hồng Tuyết: "Trong thành mới mở một sòng bạc, Kha thiếu phó có hứng thú cùng đi dạo không?"
Kha Hồng Tuyết đang cân nhắc tìm một gian viện trong nhà Đường Cảnh làm chỗ ở cho hắn và học huynh ngày sau ăn chầu ngủ chực, nghe vậy hắn hơi dừng rồi chớp chớp mắt, không hiểu nhìn về phía Túc Hoài Cảnh, thoáng cái lại bị ánh mắt của Dung Đường hấp dẫn lực chú ý.
Thám Hoa Lang bối rối một hồi, chợt cười, gật đầu: "May mắn thật.”
Thám Hoa Lang của Ngu Kinh là tài tử phong lưu mọi người đều biết, sòng bạc khai trương có hắn đi ủng hộ quả thực là chuyện hợp tình hợp lý.
Họ cùng nhau đi về phía tây thành, lưng giáp sông Kim Phấn, cách Phong Nguyệt lâu mấy gian cửa hàng, xe ngựa đi đến trên đường Thủy Lăng, từ xa có thể nghe thấy tiếng ồn ào náo nhiệt của cả con phố, ngửi thấy khói lửa phồn thịnh của nhân gian.
Cửa ải cuối năm sắp tới gần, vừa là thời điểm bận rộn nhất cũng là thời điểm nhàn rỗi nhất. Các thiếu gia nhà giàu đều đã nghỉ học, mà nay tốp năm tốp ba kết bạn dạo chơi qua kinh thành lúc ban đêm, quả thực là một điều đẹp đẽ.
Dung Đường có chút hưng phấn.
Ba đời cộng lại, rất ít khi y tới sòng bạc, cho dù là trốn đi cùng với Kha Hồng Tuyết, thì vẫn sẽ đụng phải nội dung cốt truyện, cuối cùng trọng điểm sẽ chuyển sang nam chính.
Đến lúc này Dung Đường mới nhận ra, dường như hai đời trước y chưa từng sống vì mình.
Nói là làm nhiệm vụ đổi lấy cho mình một cơ thể không có ốm đau có thể sống lại, nhưng thật ra tất cả hành vi và câu chuyện đều xảy ra quanh Thịnh Thừa Lệ, y giống như là một công cụ, bị người ta cầm trong tay tùy ý sử dụng, không cần quan tâm cảm xúc cũng như cảm giác.
Cũng may...... Y còn có cuộc đời cuối cùng này.
Ban đầu Dung Đường cảm thấy mệt mỏi, không muốn làm chúa cứu thế, cũng lười quản Thịnh Thừa Lệ, duy nhất không bỏ xuống được chỉ có Túc Hoài Cảnh.
Đó là sự tồn tại trong nguyên tác mà khi vừa xuất hiện đã khiến y kinh ngạc, Dung Đường chỉ muốn giúp hắn một tay. Về phần sinh tử của mình, y không quan tâm lắm.
Nhưng khi đi đoạn đường này, Dung Đường bắt đầu trốn tránh sinh tử, ngược lại bắt đầu muốn tận tình bừa bãi sống một lần, cũng không uổng phí ba lần sống lại mà mình đã nhặt được.
Y nhảy xuống xe ngựa, kích động muốn xông vào sòng bạc, Túc Hoài Cảnh đưa tay, nhất thời lại không bắt được y, hơi ngẩn người.
Kha Hồng Tuyết ôm Mộc Cảnh Tự, lo lắng cơn gió lạnh đêm đông sẽ làm y bị thương, Túc Hoài Cảnh nhìn lại một cái, nhấc chân đuổi theo bước chân Dung Đường.
Kiến trúc trên con phố này phần lớn đều là bằng gỗ ba tầng lầu, chỉ có sòng bạc này dựng bốn tầng, cao hơn một mái hiên.
Phường tên là Ngọc Trung Cầu, trong đó xúc xắc bình thường nhất cũng làm bằng ngọc thạch. Lá bài hơi mỏng, cầm trong tay nhẹ nhàng sờ một cái sẽ phát hiện cơ hồ đều làm từ mảnh vàng mỏng, sau đó lại phác thảo đánh bóng từng chút một, mới đúc thành đồ chơi nhỏ trong tay dân cờ bạc.
Phú quý xa hoa ngập trời, xa hoa không nơi nào có được.
Trong lầu đèn đuốc sáng rực, nhàn rỗi nhìn xung quanh, khuôn mặt của khách khứa đều tràn đầy hưng phấn và điên cuồng.
Có người đánh bạc sạch gia sản, sắc mặt trắng bệch, ôm đầu mơ hồ, chỉ chốc lát sau liền có gã sai vặt hầu hạ trong phường đi tới, cúi người ghé vào bên tai nói vài câu với hắn, sau đó dẫn người lên lầu.
Lúc xuống tới hắn lại trở nên hăng hái bừng bừng, vẻ mặt vui mừng ôm một đống lớn thẻ đánh bạc, lần nữa dấn thân vào bàn đánh bạc.
Dung Đường đứng ở giữa đại sảnh, có chút mờ mịt.
Túc Hoài Cảnh từ phía sau đi tới, nắm lấy cổ tay y, ấm áp cười hỏi: "Đường Đường muốn chơi cái gì?”
Dung Đường nhìn bốn phía một vòng, luôn cảm giác có chỗ nào đó không thích hợp, y như có điều suy nghĩ, nghiêng đầu nhìn về phía Túc Hoài Cảnh, thoáng nhìn ý cười trên mặt hắn, biểu tình thoáng chốc trở nên hồ nghi.
Túc Hoài Cảnh hỏi: "Làm sao vậy?”
Dung Đường trầm mặc một chút, hỏi: "Có phải ngươi mở sòng bạc này không?”
Túc Hoài Cảnh hơi kinh ngạc, lông mày khẽ nhướng, không đáp hỏi ngược lại: "Sao lại cảm thấy như vậy?”
Dung Đường: "......”
Được, chính là ngươi.
Y thiếu chút nữa đã quên, sòng bạc này cũng giống như Thục Đạo Các chuyên kinh doanh lẩu hiện giờ, đều là chuyện hai đời trước chưa từng xảy ra.
Mỗi một đời đều sẽ có hiệu ứng cánh bướm thay đổi, dù là xuyên qua dòng thời gian, vẫn sẽ có những khác biệt rất nhỏ.
Ví dụ như đời thứ nhất kết thành vợ chồng, đời thứ hai thành oán lữ. Đời trước ông cụ bán kẹo hồ lô ở góc đường chết vì một tên quần là áo lụa phóng ngựa trên phố xá sầm uất, đời này lại an hưởng tuổi già trông con trông cháu.
Ngoại trừ những nhân vật trong cốt truyện gốc có số phận và sứ mệnh được định trước, phần lớn người bình thường trên thế gian này sẽ vì một quyết định nhỏ bé không đáng kể mà thay đổi cuộc sống, đây là điều bình thường.
Thay đổi như vậy sẽ khiến Dung Đường cảm thấy ít nhất còn có hy vọng, mà trong số các nhân vật chủ chốt, hiệu ứng cánh bướm mà y từng trải qua nhiều nhất đều do Túc Hoài Cảnh mang đến.
Hắn không bao giờ đi theo mạch truyện, nhưng cuối cùng đều có thể đạt thành kết cục quy định của nguyên tác.
Ban đầu Dung Đường cảm thấy đây thật ra cũng là một loại biểu hiện bị nội dung cốt truyện định ra, bất luận cố gắng thay đổi như thế nào thì vĩnh viễn cũng sẽ không trốn thoát được vận mệnh mà tác giả đã định.
Nhưng sau khi cẩn thận phân tích động cơ và logic hành vi của Túc Hoài Cảnh, Dung Đường phát hiện không phải như vậy.
Tất cả hành vi của hắn, đều có lợi cho mình.
Cũng không phải tác giả định kết cục cho hắn, mà là kết cục kia là kết quả bản thân Túc Hoài Cảnh cần đạt thành, cho nên bất kể trong quá trình tác giả thiết lập cho hắn bao nhiêu trở ngại cũng như cực khổ, hắn vẫn có thể đi tới mục tiêu của mình như cũ.
Đôi khi Dung Đường sẽ nghĩ, trong quyển sách<< Hành trình của đế vương >>này, đến tột cùng là nhân vật do tác giả khống chế, hay là ý chí của nhân vật ảnh hưởng đến tác giả?
Nếu như nói chuỗi logic của tiểu thuyết đủ hoàn chỉnh, thế cho nên có thể sinh ra một thế giới tự vận hành, như vậy ngược lại......
“Đang nghĩ gì thế? "Túc Hoài Cảnh cắt đứt suy nghĩ của y.
Dung Đường bối rối, ngẩng đầu nhìn hắn, thấy vẻ lo lắng khó nén trên mặt Túc Hoài Cảnh.
Dung Đường khó hiểu hỏi: "Sao vậy?”
Túc Hoài Cảnh nhìn chằm chằm y một lúc lâu, lắc đầu: "Không có gì.”
Hắn không nói với Dung Đường, vừa rồi lúc y trầm tư, quanh thân y có một hơi thở khác thường bao lấy.
Rõ ràng thân ở sòng bạc náo nhiệt nhất thế tục, nhưng Dung Đường dường như không hòa hợp được với nó, khói đen xui xẻo chẳng thể dính vào người y.
Cảm giác bị tách rời khỏi vạn vật và không hòa nhập với thế giới này lại ập đến, Túc Hoài Cảnh bất giác sợ hãi.
Hắn nắm chặt tay, không nói cho Dung Đường biết vừa rồi mình sợ cái gì.
Hai người Kha Mộc theo sau, vừa vặn nghe thấy Dung Đường trả lời Túc Hoài Cảnh: " Ta đoán.”
Kha Hồng Tuyết khó hiểu: “ Đoán? Đang đoán gì ở sòng bạc, Thế tử gia và Thế tử phi có đặt cược hả?"
Trước khi Dung Đường đến hưng trí bừng bừng, vào nơi này rồi, mới vừa bị những suy nghĩ hỗn loạn quấy rầy, cũng không có tâm tư muốn chơi lắm.
Túc Hoài Cảnh hỏi: "Muốn lên lầu xem không?”
Dung Đường do dự vài giây, gật đầu.
Lúc đầu Kha Hồng Tuyết còn khó hiểu, đợi đến khi mỗi một tầng lầu bắt đầu an tĩnh lại, có hai người đàn ông vạm vỡ trông coi góc cầu thang lầu bốn, nhưng trong nháy mắt khi nhìn thấy Túc Hoài Cảnh liền cung kính cúi đầu nhường đường, rốt cục mới nhận ra lúc trước Dung Đường nói mình suy đoán cái gì.
Hắn vô thức quay đầu, nhìn về phía Mộc Cảnh Tự, chỉ thấy trên mặt người sau xẹt qua một tầng kinh ngạc, lại tiêu tán rất nhanh, giữa hai lông mày oanh tạc chút lo lắng không tan.
Y vẫn sẽ lo lắng ấu đệ của mình, Kha Hồng Tuyết lặng lẽ thở dài trong lòng, bước lại gần y thêm vài bước.
Lầu bốn thiết lập mấy gian phòng có tính riêng tư vô cùng tốt, đầu kia là phòng phường chủ.
Túc Hoài Cảnh dẫn theo bọn họ một đường đi vào, trà đã được pha sẵn.
Vị trí cửa sổ mở không tầm thường, Dung Đường lơ đãng nhìn ra xa, đồng tử co rụt lại.
Hệ thống nhắc nhở: [Đó là hoàng cung.]
Cách nửa tòa kinh thành, y đứng ở kiến trúc cao nhất phố Thủy Lăng, ánh mắt xuyên thấu qua cửa sổ, trông thấy mảng lớn đèn đuốc huy hoàng.
Cung đình đều ở trong tầm mắt.
Không chỉ Dung Đường, tất cả mọi người đang ngồi đều chú ý tới chỗ này không tầm thường, Kha Hồng Tuyết nhíu mày, Mộc Cảnh Tự cau mày không đồng tình.
Kha Hồng Tuyết cười ngồi xuống, tiếp nhận chén trà Túc Hoài Cảnh đưa cho hắn, nhấp một ngụm, thuận miệng hỏi: “Ai đang điều hành sòng bạc này?”
Túc Hoài Cảnh: "Lúc trước ở hội Chiết Hoa, hoa đán Đường Đường cứu, Tô Liên Nhi.”
Kha Hồng Tuyết ngẩn ra, cẩn thận suy tư một phen mới nhớ tới người hắn nói chính là người mà Thịnh Thừa Tinh kia tìm tới, vốn định làm cho Thịnh Thừa Lệ khó xử.
Hắn cúi đầu cười cười: "Thì ra là đến quý phủ của các ngươi.”
Dung Đường đã không thể nào kinh ngạc hơn nữa, cứu Tô Liên Nhi để cô tới ngõ Vĩnh An, chính là tín hiệu để Túc Hoài Cảnh tự mình đưa ra quyết định, sau này dù hắn có sử dụng quân cờ này ở đâu, Dung Đường cũng sẽ không kinh ngạc.
Thậm chí chỉ là nghe Túc Hoài Cảnh nói như thế, y cũng đoán được tại sao những người thua cuộc kia lại bị đưa lên lầu, tại sao tầng bốn lại có nhiều gian phòng ngăn cách như vậy.
Y nâng một chén trà lên, đứng ở cửa sổ ngẩn người, tầm mắt từ hoàng cung phương xa chuyển đến quán rượu quán trà gần đó.
Trên phố Thủy Lăng xe ngựa lui tới không dứt, trong kinh đang có tuyết rơi dày đặc, con đường phủ một lớp áo trắng xóa.
Kha Hồng Tuyết hỏi: "Để ta đoán, bên ngoài là sòng bạc, trong bóng tối thực ra là một nơi thu thập tin tức đúng không?”
“Có rất nhiều chuyện thú vị, Kha thiếu phó muốn biết không? "Túc Hoài Cảnh hỏi.
Kha Hồng Tuyết: "Ta trời sinh đã có lòng hiếu kỳ.”
Túc Hoài Cảnh nhếch môi, lúc trả lời Kha Hồng Tuyết, tầm mắt cũng lưu lại một chút trên người Dung Đường, hắn nói: "Lấy tiền mua đi.”
Kha Hồng Tuyết cả kinh, không thể tưởng tượng mở to mắt, lại nghe Túc Hoài Cảnh mặt không đổi sắc bổ sung: "Hoặc là lấy tin tức đến đổi.”
“……”
Thám Hoa Lang không nói gì nửa ngày, cúi đầu uống một ngụm trà nhuận cổ họng, sau đó chân tình đề nghị: "Ngươi nên theo ta về Giang Nam buôn bán.”
Túc Hoài Cảnh từ chối cho ý kiến, Mộc Cảnh Tự từ lúc vào gian phòng này đã không lên tiếng, lúc này lại hỏi một câu: "Có nguy hiểm không?”
Túc Hoài Cảnh khẽ cười nói: "Lo lắng một đám dân cờ bạc sẽ khiến đệ nguy hiểm sao? Huynh trưởng không khỏi quá coi thường đệ rồi.”
Mộc Cảnh Tự không nói chuyện, nhưng trong biểu cảm vẫn có vài phần lo lắng cùng không đồng ý, hết lần này tới lần khác ý kiến của Túc Hoài Cảnh và Kha Hồng Tuyết lại nhất trí một cách thần kỳ, sau khi trầm mặc ngắn ngủi, đã thuận thế trò chuyện bí sự trong kinh.
Mộc Cảnh Tự lẳng lặng nghe, Dung Đường nhìn từ xa, hai người cũng không xen vào cuộc nói chuyện của bọn họ.
Thẳng đến khi những bông tuyết lại rơi xuống, nhiệt độ giảm xuống, Kha Hồng Tuyết mới đứng dậy cáo từ, muốn dẫn Mộc Cảnh Tự trở về ngõ Vĩnh An.
Trước khi đi hắn hỏi Dung Đường có muốn đi cùng không, Túc Hoài Cảnh cười lắc đầu: "Đường Đường đi cùng ta.”
Cửa phòng mở ra rồi khép lại, trong phòng trở nên yên tĩnh.
Dưới lầu là các loại ván bài khí thế ngất trời, Dung Đường trên lầu nhẹ giọng nói: "Ngươi từng nói với ta, phỏng đoán lòng người là cách nguy hiểm nhất.”
Túc Hoài Cảnh: "Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con.”
Vì thế Dung Đường lại một lần nữa nhận thức được người này có tiêu chuẩn kép, đối với chính hắn và với cả y.
Y nhìn thành trì và cung điện liên miên ngoài cửa sổ, đột nhiên tò mò, hỏi: "Từ nơi này nhìn qua là cảm giác gì?"
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Túc Hoài Cảnh đi tới, vòng tay qua eo Dung Đường, tựa cằm lên vai y, chỉ vào những nguồn sáng toả ra từ bốn phương tám hướng trong ngu kinh, cuối cùng chỉ hướng tòa thành không bao giờ ngủ ở phía bắc.
Liên miên trăm dặm, hòa lẫn vào nhau, rồi lại yên tĩnh như vực sâu.
Hắn hỏi: "Đường Đường ngươi đoán xem, nếu như đốt lên một mồi lửa ở nơi đó, tòa kinh thành này sẽ biến thành cái dạng gì?"
“……”
Lấy hoàng cung làm trung tâm, cả tòa Ngu kinh sẽ bị móng sắt giẫm đạp, sau đó chính là chiến hỏa không ngừng không dứt.
Dung Đường nhíu mày, lên tiếng cản trở: "Không tốt đâu.”
Mắt Túc Hoài Cảnh mang ý cười: "Vì sao?”
Dung Đường: "Ta còn chưa chơi đủ.”
Yên tĩnh một lát, Túc Hoài Cảnh tựa cằm lên vai Dung Đường, rầu rĩ nở nụ cười: "Đều nghe Đường Đường.”
Đêm giao thừa, trong kinh náo nhiệt phi phàm, trên sông Kim Phấn lại có hoa đăng lềnh bềnh.
Túc Hoài Cảnh biết tâm tình y không tốt lắm, cười khẽ dỗ: "Muốn đi xem đèn không?”