Vi Phu Ốm Yếu Bệnh Tật

Chương 89



Thời điểm xuất phát là gần giữa trưa, chân chính khai tiệc lại phải tới giờ Dậu sáu khắc, mặt trời đã lặn hẳn, những chiếc đèn lồ ng trong cung lần lượt được thắp sáng rải rác trong cung điện. Hoa đào đua nở trong Mai viên, những đoàn cung nữ cùng với ngọn cây tuôn rơi tuyết đọng, đẹp không sao tả xiết, đáng giá để tất cả tài tử tài hoa hơn người phú thơ một bài ngay lúc này.

Dung Đường lại thiếu chút nữa đói đến sắp ngất xỉu.

Vào cung thẩm tra rất nghiêm mật, đồ ăn ngoài cung đều không được mang vào cung. Đoan Ý trưởng công chúa và Vương Tú Ngọc đi cùng một đám nữ quyến, được cung nhân dẫn tới hậu cung bái kiến hoàng hậu và thái hậu. Dung Minh Ngọc và các mệnh quan triều đình thì ở bên ngoài Cần Chính điện nghe hoàng đế răn dạy.

Địa điểm thiết yến là ở Thiều Hoa điện, nam đinh như Dung Đường thì bị kéo hết sang đại sảnh phía sau Thiều Hoa điện chờ.

Không biết là vị tổng quản thái giám nào của phủ Nội Vụ đưa ra chủ ý, phòng ngừa lát nữa lúc cung yến bọn họ không có bụng dùng bữa, chọc cho đế vương không vui, mỗi người chỉ được chia hai ba miếng bánh ngọt, kẽ răng cũng không đủ nhét chứ đừng nói ngồi khô cả buổi chiều chờ cung yến khai tiệc.

Dung Đường có chút suy sụp.

Cung yến hai đời trước y cũng tới, nhưng hoặc là Vương hoàng hậu nhớ thương y bệnh nặng mới khỏi, cũng mặc kệ quy củ đàn ông ngoài không được vào hậu cung mà đón y cùng Vương Tú Ngọc đến Phượng Tê cung, vừa hong lửa ăn vặt vừa chờ cung yến khai tiệc.

Hoặc là Thịnh Thừa Lệ sẽ sớm mời y đến cung điện của mình, khi đó đãi ngộ của Ngũ điện hạ đã khác hẳn hoàng tử bình thường, cũng không đến mức bỏ đói y.

Thế nên Dung Đường chưa bao giờ biết trước Cung Yến mình lại đói bụng.

Trông Túc Hoài Cảnh thì hình như cũng không biết, hắn nhìn Dung Đường liên tiếp đè chặt bụng, sắc mặt âm trầm sắp nặn ra nước.

Cung yến vốn đã gò bó, lên bàn mỗi lời nói cử chỉ, dùng món ăn kia, động đũa vài lần đều phải chú ý. Quan thư ký Lễ bộ và biên soạn Ngự Sử đài an vị ở bên ngoài cung yến,  ghi chép lời nói và việc làm của mọi người, một khi bị ghi nhớ sai lầm không hợp quy củ, ngày sau không thể vào cung dự tiệc nữa còn tốt, chứ liên lụy đến gia tộc thì thôi khỏi nói.

Cho nên thông thường mà nói, trước khi dự tiệc tất cả mọi người sẽ lấp đầy bụng một chút, để tránh đến yến tiệc chân chính lại ăn như hổ đói, thất lễ trước ngự tiền.

Túc Hoài Cảnh rời cung nhiều năm, đây là lần đầu tiên trải qua đãi ngộ này.

Thẳng đến Dung Đường lại một lần nữa lặng lẽ đưa tay ấn bụng xuống, Túc Hoài Cảnh thật sự không kìm được, đứng dậy muốn đi tìm chút thức ăn cho y, nhưng lại bị Đường Đường bắt được.

Đôi mắt kia của Ninh Tuyên Vương thế tử xem như mắt hạnh, cũng không phải dáng vẻ tiêu chuẩn trong tranh vẽ.

Lúc chấn kinh trừng mắt lên con mắt tròn vo, giống như là nai con chạy bộ trong rừng rậm. Nhưng khi y lười biếng nằm ở trên giường sập, trong tay cầm lấy một quyển thoại bản mới nhất, chán đến chết vừa lật xem vừa tắm nắng chiếu vào từ cửa sổ, lại thuận miệng ngậm một miếng mứt hoa quả hoặc là thịt khô cắn từ từ, đuôi mắt hơi cong, lông quạ khẽ run, giống như là lãng tử trời sinh nên đi qua bụi hoa.

Mà hôm nay thần thái Dung Đường rõ ràng vẫn như trước, trong thiên điện có rất nhiều người chờ đợi, phần lớn tụ tập thành nhóm hai ba người,  tự chiếm cứ một chỗ nói chuyện phiếm. Ngay cả Dung Tranh Dung Viễn, cũng đi tới một chỗ với đám con cháu thế gia thường ngày giao hảo.

Dung Đường không muốn xen vào bọn họ, tìm một góc làm ổ với Túc Hoài Cành, từ lúc bắt đầu vào điện đã im lặng không nhúc nhích, nhưng kì thực ngoài sáng trong tối không ngừng có tầm mắt liếc về phía bọn họ. Túc Hoài Cảnh vừa đứng dậy, cơ hồ liền hấp dẫn hơn phân nửa ánh mắt trong phòng, nhao nhao phỏng đoán bọn họ muốn đi làm cái gì.

Dung Đường kéo ống tay áo hắn, khẽ lắc đầu, kéo người ngồi xuống một lần nữa, người âm thầm theo dõi lúc này mới thu hồi ánh mắt đang tìm tòi nghiên cứu.

Sắc mặt Túc Hoài Cảnh vẫn còn âm trầm, phiền não trong lòng gần như thể hiện ra trên nét mặt, Dung Đường nhỏ giọng hỏi: "Ngươi muốn đi làm gì?”

Túc Hoài Cảnh: "Đi tìm đồ ăn.”

Dung Đường cảm thấy ấm áp, vẫn nhỏ giọng dỗ dành: "Chẳng phải ngươi đã đưa cho ta tất cả những gì ngươi có rồi sao?”

Mỗi người được phần bánh ngọt số lượng có hạn, Túc Hoài Cảnh không ăn miếng nào mà cho Dung Đường hết, nhưng y vẫn không thể kìm nén được cơn đói cồn cào trong bụng.

Dung Đường nói nhỏ: "Bảo ngươi đi cùng mẫu thân đi gặp dì ngươi không đi, đi sẽ không bận tâm nhiều như vậy.”

Sắc mặt Túc Hoài Cảnh nghiêm khắc, chất vấn: "Sau đó một mình ngươi ở bên ngoài đói ngất đi à?”

Dung Đường khàn giọng.

Đàn ông bên ngoài không được vào hậu cung, nhưng ngoại trừ nam thê, nếu là do chủ mẫu dẫn dắt thì vẫn có thể coi là nửa nữ quyến, hành lễ với hoàng hậu thái hậu, không cần thiết ở bên ngoài bồi bọn họ ngồi, nhưng Túc Hoài Cảnh vừa nghe Dung Đường không thể đi vào thì lập tức từ chối lời đề nghị này.

Ngày sau hắn có rất nhiều cơ hội tiến vào hậu cung, nhưng không thể để Đường Đường một mình ở bên ngoài ngồi cả buổi chiều vào đêm giao thừa.

Cũng may là ở cùng, bằng không hắn còn không biết người cùa nội vụ phủ lại làm việc như vậy.

Thậm chí Túc Hoài Cảnh bắt đầu buồn bực, đây đến tột cùng là tổng quản thái giám tự chủ trương, hay là sự ngầm cho phép của Nhân Thọ Đế để biểu lộ quyền lực vô thượng của đế vương.

Tất cả vương tôn công tử trong thiên hạ, muốn có cơm ăn áo mặc đều phải dựa vào hơi thở của lão.

Túc Hoài Cảnh cảm thấy khó chịu, ngón tay vuốt v e thắt lưng, không ngừng xoa xoa mấy lần.

Dung Đường dường như bị giọng nói vừa rồi của hắn dọa sợ, nửa ngày không nói chuyện. Túc Hoài Cảnh yên lặng thuận miệng thở dài, lại rót cho y một tách trà gần như nguội lạnh, tâm tình sắp trở nên xấu đi, nhưng vẫn ấm áp nhận sai: "Ta không nên hung dữ với ngươi.”

Dung Đường ngẩn ngơ: "...?”

Túc Hoài Cảnh: "Đại phu nói ngươi ăn cơm dùng thuốc đều phải cẩn tuân lời dặn của thầy thuốc, không thể chịu đựng càng không thể đói bụng, nếu không cơ quan nội tạng bị hao tổn, khó có thể điều trị, ta mới lo lắng, không phải muốn hung dữ với ngươi, xin lỗi.”

Dung Đường bị hắn dọa đến sửng sốt, chớp chớp mắt, một lát sau mới hỏi: "Sao Lâm đại phu nói hết với ngươi, mà những lời này ông ấy chưa từng nói với ta.”

Túc Hoài Cảnh nói: "Bệnh nhân không được lo lắng quá nhiều, nói cho ngươi biết vô duyên vô cớ chọc ngươi phiền lòng ngược lại không tốt, dù sao ngày nào ta cũng ở bên cạnh ngươi, để ý nhiều một chút là tốt rồi.”

Dung Đường nghi ngờ nhìn hai mắt hắn, trực giác cảm thấy trong lời này của hắn có chỗ nào không đúng lắm, nhưng suy nghĩ một hồi cũng nghĩ không ra, đành bỏ cuộc, cầm lấy tách trà cúi đầu xuống nhấp, uống xong lại nhíu mày bỏ xuống.

Lạnh và khó uống.

Y tạo nghiệt gì mới phải tới hoàng cung này dự tiệc, cùng Hoài Cảnh quay về ngõ Vĩnh An ăn chân giò heo hầm của đầu bếp không tốt sao!?

Tức giận nha.

Dung Đường nặng nề thở dài, Túc Hoài Cảnh đau lòng vô cùng, mặt trời ngoài điện đã hạ xuống, cung nhân đang đổi đèn, Túc Hoài Cảnh nắm tay y nhẹ giọng hỏi: "Ta đi tìm đồ ăn giúp ngươi được không?"

Dung Đường nhẹ nhàng từ chối: "Không được đâu.”

“Vì sao? " Sắc mặt Túc Hoài Cảnh có chút suy sụp.

Dung Đường: "Đường bên ngoài vừa phức tạp vừa nhiều người, ngươi đi chưa được hai bước đã bị người ta bắt lại.”

Túc Hoài Cảnh giật mình, thiếu chút nữa bị vẻ mặt đặc biệt nghiêm túc của y chọc cười, trả lời: "Ta biết đường." Hắn nói: "Không phải Đường Đường biết ta là ai sao?”

Thất hoàng tử tiền triều, thuở nhỏ lớn lên ở tòa cung đình này, cho dù xa cách mấy năm cũng không có lý do gì mà hắn không nhớ rõ đường đi.

Nhưng Dung Đường kiên trì: "Không được, đừng ra ngoài, lát nữa sẽ khai tiệc, ta không đói tới như vậy.”

Nói không đói như vậy, sau đó bụng lại kêu ùng ục hai tiếng.

Túc Hoài Cảnh đại khái là sắp muốn giết người, khuôn mặt tuấn tú biểu lộ âm trầm. Dung Đường chột dạ, nhưng vẫn kiên trì: "Đừng đi ra ngoài, ta không muốn ở một mình, sợ lắm.”

Hai chữ sợ lắm vừa nói ra, vẻ mặt Túc Hoài Cảnh khựng lại, ngay sau đó lại bị một loại cảm xúc bất lực dung túng lại vô lực thay thế.

Đường Đường còn lâu mới sợ hãi phải một mình đợi ở trong thiên điện này, y là sợ mình đi ra ngoài sẽ gặp phải nguy hiểm nào đó không thể biết được.

Đây là quê hương đã nhiều năm không được trở về, nhưng cũng là chỗ hoàng quyền khống chế sâu nhất.

Tới nay y vẫn không biết làm sao Túc Hoài Cảnh có thể thay da tướng cũng như cốt tướng của mình. Thế cho nên dù đứng ở trên Kim Loan điện, Nhân Thọ đế vẫn không nhận ra đây là cháu ruột của mình, nhưng Dung Đường vẫn sẽ sợ hãi chỗ sâu trong tòa cung đình này sẽ có người cũ năm đó, bằng vào một chút dấu vết thoáng qua rồi biến mất, nhận ra hắn đã từng là chủ tử.

Tựa như Kha Hồng Tuyết nhận định Mộc Cảnh Tự là tiên tam hoàng tử.

Hậu quả của cuộc mạo hiểm này quá nghiêm trọng, Dung Đường tuyệt không muốn để một mình hắn đi đánh cược.

Y nhìn thẳng Túc Hoài Cảnh một lúc lâu, người sau nhận thua, khẽ thở dài, ánh mắt bắt đầu băn khoăn trong phòng còn có đ ĩa có bánh ngọt của ai chưa động vào không, định xin giùm cho Dung Đường mấy miếng.

Sự rụt rè và chứng sạch sẽ dù có nặng tới đâu, so với việc lấp đầy bụng Dung Đường thì đều không sao cả.

Đang lúc hắn chuẩn bị hành động, ngoài cửa có một vị tiểu thái giám xách hộp thức ăn chạy chậm vào, khom lưng quét mắt một vòng trong phòng, thấy một góc này liền bước nhanh đi tới: " Vấn an thế tử gia, chắc là gia chờ sốt ruột rồi, Ngũ điện hạ lo lắng ngài đói bụng, cố ý bảo nô tài đưa cho ngài chút thức ăn lót dạ.”

Dung Đường sửng sốt một hồi: "Ai?”

“Ngũ hoàng tử điện hạ. "Tiểu thái giám cười hì hì nói," Điện hạ nói thế tử gia là biểu huynh của ngài ấy, lại là cháu ruột của Hoàng hậu nương nương, sức khỏe yếu đuối, không chịu nổi đói lâu như vậy, nên cứng rắn bỏ phép cấp bậc thật sự không nên. Điện hạ tự mình đến phủ Nội vụ nói chuyện với Hạ tổng quản một hồi, lúc này mới bảo nô tài đưa vào hộp đồ này, điện hạ ngài xem, đều là đồ ngài thích ăn!”

Dung Đường thích cay, món ăn thích nhất là lẩu cay thơm ngát bốc lên hơi nóng ùng ục ở Thục Đạo các, nhưng vì suy nghĩ cho cơ thể, Túc Hoài Cảnh luôn luôn không cho y ăn nhiều. Y lại không thường xuất phủ, cho nên cơ hồ không có ai biết khẩu vị của Ninh Tuyên Vương thế tử.

Nhưng khi tiểu thái giám kia mở hộp thức ăn, thức ăn bày lên bàn, trong lòng Dung Đường dần trầm xuống.

Thức ăn rất đơn giản, chỉ có bốn món, đơn giản như cơm thường ngày, nhưng theo thứ tự là đầu thỏ cay, móng heo muối tiêu, thịt xào ớt xanh, canh táo đỏ ngỗng, thậm chí còn kèm theo một phần cơm lớn thơm ngào ngạt.

Trông thế này hoàn toàn không phải vì lót bụng cho y, giống như muốn y no chết vậy.

Thức ăn được mang lên bàn, mùi thơm tản ra trong điện, công tử quyền quý bốn phía không hẹn mà cùng quay đầu lại, thậm chí đói đến choáng váng, thế nhưng nuốt một ngụm nước miếng.

Trong lòng Dung Đường căng thẳng muốn chết, hốt hoảng nhìn lại, muốn giải thích với Túc Hoài Cảnh, lại thấy khóe môi hắn khẽ nhếch lên ý cười.

Dung Đường ngồi nghiêm chỉnh, nhìn không chớp mắt, lập tức biểu lộ lập trường của mình: " Ta không ăn, Hoài Cảnh ngươi yên tâm, ta nhìn cũng không thèm nhìn!"

Túc Hoài Cảnh lại cười cầm lấy một cái bát không, múc canh cho y, chậm rãi nói: "Sao lại không ăn, Ngũ điện hạ dụng tâm lương khổ kia mà.”

Hắn đặt bát tới trước mặt Dung Đường, liên tục tỏ vẻ mình hoàn toàn không ngại, thậm chí thiếu chút nữa là buộc Dung Đường uống, mới lấy ra mấy lượng bạc vụn đưa cho tiểu thái giám: "Làm phiền công công hồi bẩm điện hạ, Đường Đường và ta đều cực kỳ cảm tạ, bữa cơm này đưa rất đúng lúc.”

Không sớm không muộn, hết lần này tới lần khác khi người ta đói đến sắp không chịu nổi, yến tiệc lại sắp bắt đầu.

Chút thủ đoạn thu mua lòng người này, thật không biết là ai dạy.

Túc Hoài Cảnh quay đầu, thản nhiên nhìn Dung Đường một cái.

Dung Đường vô thức run lên, cảm giác mình giống như con thỏ cay trên bàn.

Túc Hoài Cảnh cũng đã cụp mắt, dùng đôi tay dài rắn chắc, khớp nối rõ ràng từ từ bóc xương đầu thỏ ra, tách phần thịt bên trong ra cho y.

Bóc đám xương vừa hay ghép hoàn chỉnh thành một cái sọ, rất là chết không nhắm mắt.

Dung Đường: "......”

Ta đã nói là ta không ăn mà!!

Tác giả có lời mún nói:

Đường Đường: QAQ!!! Ngươi làm ta sợ!!! Túc Túc: Không có nha~(sắp xếp hộp sọ xong)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.