Ngôi nhà tặng cho Túc Hoài Cảnh vẫn chưa có tên, bên trong vẫn còn một số chi tiết chưa được sửa chữa hoàn toàn, bọn họ chỉ tới nơi này nhìn thoáng qua, ăn cơm trưa xong, trước khi trời tối lại trở về kinh thành.
Dung Đường hỏi Túc Hoài Cảnh lần này muốn đặt tên gì, hơn nữa nghiêm lệnh cấm hắn dùng tên hai người gian lận, Túc Hoài Cảnh khẽ nở nụ cười, nói: "Vậy ta nghĩ lại.”
Dung Đường nhíu mày, thầm nghĩ người này vốn thông minh đến lợi hại, sao gặp phải chuyện đặt tên này lại chơi xấu, tuyệt không tuân thủ quy củ như vậy chứ.
Nhưng Dung tiểu thế tử tâm địa thiện lương, không so đo với hắn.
Sinh nhật chủ yếu tổ chức vào buổi tối, sau đó Dung Đường xem qua. Trước khi thành thân Túc Hoài Cảnh đưa danh thiếp bát tự không có viết là mùng tám tháng giêng, nếu không phải Kha Hồng Tuyết cố ý hỏi ở Phù viên, thì có thể đến bây giờ y cũng không biết được sinh nhật thật sự của Túc Hoài Cảnh là ngày nào.
Nhưng nghĩ tới đây, Dung Đường vẫn không khỏi kinh ngạc.
Nên nói không hổ là một trong những người thông minh nhất toàn văn, chẳng qua chỉ tiếp xúc vài lần ít ỏi, Kha Hồng Tuyết đã nghi ngờ thân phận thật sự của Túc Hoài Cảnh. Sau khi cẩn thận ngẫm lại, có lẽ hắn đã nghi vấn từ lâu.
Dung Đường ăn mứt hoa quả trên xe, trong lòng không khỏi có hơi buồn bã.
Nếu không phải hai đời trước vào lúc này Túc Hoài Cảnh còn bị nhốt tại phủ Vũ Khang Bá, không cách nào lấy được thân phận tự do thì chỉ sợ từ trước khi nam chính xuất cung, Kha Hồng Tuyết đã từng có qua lại với Túc Hoài Cảnh.
Rất nhiều chuyện vốn có thể có hướng đi tốt hơn.
Dung Đường dựa vào thùng xe, ánh mắt trống rỗng, vừa nhai kẹo vừa suy diễn khả năng trong đầu.
Đột nhiên, đệm mềm bên cạnh lún xuống, Dung Đường vừa kịp hoàn hồn ngẩng đầu, môi đã bị người ta ngậm lại.
Quần áo của người bệnh Dung Đường dùng đàn hương xông quanh năm, trên người có một sự tao nhã như phật cổ. Trên người Túc Hoài Cảnh vẫn quanh quẩn một hương vị thảo dược nhạt nhẽo, mà ở ngoài những hương vị kia còn có một tầng hương trà cực nhạt.
Dung Đường không thích uống thuốc, cũng không thích uống trà, nhưng khi hai loại mùi vị này xuất hiện trên người Túc Hoài Cảnh, y cũng không cảm thấy chán ghét, thậm chí ngửi ra một loại mùi rượu trắng tương tự như trà lên men sau đó ủ ra.
Một chút xíu nhàn nhạt, không quá rõ ràng, giống như Túc Hoài Cảnh, lặng lẽ thấm vào lỗ chân lông, lại vô tri vô giác khiến người ta say sưa.
Mà khi chút mùi thơm này câu theo môi lưỡi rơi vào khoang miệng, cảm giác thiếu dưỡng khí và say khướt cùng xông lên đầu, giác quan đạt đến đỉnh điểm.
Tiếng bánh xe cuồn cuộn trở nên trống rỗng, thứ nhìn thấy trước mắt là ánh mắt Túc Hoài Cảnh khẽ mỉm cười cùng lông mi khẽ run.
Đầu lưỡi bị người xâm nhập trêu đùa, bất giác nuốt mứt quả không hạt vào trong bụng, chỉ còn lại một hương vị ngọt ngào trong miệng, lại một lần lại một lần bị cướp đoạt bao trùm, lưu lại xúc cảm hơi chát.
Dung Đường bối rối hồi lâu, bàn tay Túc Hoài Cảnh chuyển qua eo y, nhẹ nhàng nắm chặt, trán hai người chạm nhau, môi lưỡi hơi lui ra một chút, hơi thở phả vào má Dung Đường.
Giọng điệu nhân vật phản diện nặng nề, trong nháy mắt trở nên nguy hiểm vạn phần: "Đường Đường, chuyên tâm.”
Dung Đường không biết mình còn nên chuyên tâm như thế nào, y há miệng, đang muốn phản bác, cánh môi lại bị người ngậm cắn.
Hình như Túc Hoài Cảnh rất thích cắn người, cổ cũng tốt, môi cũng được. Dường như hắn đang dùng động tác gặm nhấm để biểu lộ ký hiệu và thân mật, cực kỳ giống thú nhỏ dã tính khó thuần phục trong rừng rậm.
Đây không phải là đại nhân vật phản diện, đây chính là nhóc đáng thương thiếu tình yêu.
Dung Đường bất giác nghĩ.
Thời gian qua thật lâu, sự yên tĩnh của ngoại ô bên ngoài dần dần bị bao phủ bởi những tiếng nói ồn ào, eo bị kéo nhẹ, làn gió ấm áp rót vào trong quần áo, tay Túc Hoài Cảnh lẳng lặng luồn vào.
“Dừng lại - - "Dung Đường kiệt sức, sắp không thở nổi, đẩy người ra ngoài, đưa tay đè hắn lại, thở hổn hển răn dạy:" Quá đáng rồi.”
Túc Hoài Cảnh vô tội mà chớp chớp mắt, nhìn mỹ nhân trước mặt như là chỉ cần hôn thêm một cái nữa là sẽ ngất đi, hỏi: "Chẳng phải chúng ta đang yêu đương sao?”
Dung Đường còn đang thở hổn hển, thể lực y luôn luôn không đủ, vừa rồi không ngất đi cũng là bởi vì Túc Hoài Cảnh có độ khí cho y.
Y hết sức cạn lời, người này biết độ khí cho mình, không biết có chừng có mực là chuyện gì xảy ra!
Nào có người nào ăn thịt phải ăn no duy nhất một lần cơ chứ?
Y trừng mắt liếc Túc Hoài Cảnh một cái, đáy mắt chồng lên một tầng ửng đỏ nhợt nhạt, thậm chí ngay cả hai má cũng hơi đỏ, cái nhìn này đừng nói uy hiếp mà còn mang theo chút phong tình chính y cũng không ý thức được.
Dung Đường liếc mắt một cái, nhanh chóng quay đi như bị bỏng, cầm lấy một tấm chăn ném qua, cắn răng nói: "Vi phạm thuần phong mỹ tục!"
Túc Hoài Cảnh theo tầm mắt của y đảo xuống, nở nụ cười: "Này tính là vi phạm thuần phong mỹ tục sao?Hay là nói Đường Đường đồng ý yêu đương với ta cũng chỉ có thể nắm tay hôn môi, những thứ khác một chút cũng không thể làm ư?"
[Hắn đúng là vô lại!] Hệ thống đột nhiên xuất hiện, tức giận bỏ lại một câu này.
Dung Đường bị nó dọa sợ, vội hỏi: " Ngươi xem bao lâu rồi?”
[Toàn bộ ] Hệ thống nói, 【 Hắn đúng là vô lại! Hắn trộm hôn ngươi còn sờ ngươi! Sờ xong ngươi còn cứng! Cứng xong còn mạnh mồm đoạt lý! 】
[Đường Đường, bỏ hắn đi!] Quả cầu ánh sáng nhỏ điên cuồng nhảy lên đầu Túc Hoài Cảnh.
Dung Đường trầm mặc một hồi: "Không tốt đâu...ta vừa mới đồng ý với hắn.”
Hệ thống tức giận gần chết, đang muốn nói chuyện, tay nhân vật pixel nhỏ nâng lên, chỉnh lại phát quan, ánh mắt nhìn thoáng qua hư không, sau đó hỏi Dung Đường: "Đường Đường đang suy nghĩ gì đó?”
Giọng điệu tự nhiên lại thong dong trước sau như một, là sự thanh thản ung dung tự hình thành của đại nhân vật phản diện. Hệ thống vừa rồi còn nhảy lên đ ỉnh đầu hắn lập tức cứng đờ, không thể tin trừng đôi mắt to như hạt đậu nhìn về phía Túc Hoài Cảnh.
Nó vừa mới cảm thấy...dòng không khí lưu chuyển quanh người dường như đã xảy ra biến hóa, giống như thật sự có một bàn tay đụng vào cơ thể của nó.
Nhưng điều này sao có thể chứ?
Nó và bản thể ký chủ từng ở hai thế giới, đại nhân vật phản diện nhẹ nhàng vung tay lên, làm sao có thể đụng tới nó?
Hệ thống đợi trong chốc lát, chờ toàn bộ lực chú ý của Túc Hoài Cảnh toàn đặt ở trên người Dung Đường, mới rón rén bay xuống, dùng cơ thể của mình đụng vào ngón tay Túc Hoài Cảnh một cái.
Không hề trở ngại, giống như tất cả những người đã từng gặp ở thế giới này trong quá khứ, chỉ có thể nhìn thấy chứ không thể chạm vào.
Hệ thống đột nhiên cảm thấy không thú vị, cũng mặc kệ kí chủ ngốc nhà mình bị người bắt nạt, dù sao hai người bọn họ một người nguyện đánh một người nguyện chịu, nó không cần phải xen vào.
Nó nhảy trên tay Túc Hoài Cảnh vài cái cho hả giận, rồi biến mất đi ngủ đông.
Gần như cùng lúc nó biến mất trong không gian, Túc Hoài Cảnh nhíu nhíu mày, cụp mắt nhìn mu bàn tay mình, như có điều suy nghĩ.
Dung Đường còn ở đối diện giáo dục hắn: "Phải tiến hành từng bước có hiểu hay không, nắm tay, hẹn hò, hôn môi, du lịch, lên giường... Nào có ai như ngươi vừa lên đã suy nghĩ lung tung như vậy!"
Thấy Túc Hoài Cảnh xuất thần, Dung Đường nghiêm mặt nói: "Có nghe thấy không?”
Túc Hoài Cảnh quay đi, tạm thời đ è xuống cảm giác quái dị bất thình lình vừa rồi, gật đầu ngoan ngoãn nói: "Đã biết.”
Dung Đường thở phào nhẹ nhõm, len lén thả lỏng đầu lưỡi bị Túc Hoài Cảnh m út đến tê dại, lại nghe Túc Hoài Cảnh nghiêm túc hỏi: "Vậy khi nào chúng ta lên giường?”
“Ặc khụ khụ khụ - -!”
Dung Đường bị sặc nước miếng, ho hơn nửa ngày, rốt cục lấy được một chén nước trà uống cạn đè nén xuống, ngẩng đầu không thể tưởng tượng hỏi: "Ngươi nói cái gì?"
Túc Hoài Cảnh đếm ngón tay với y: "Nắm tay, hẹn hò, hôn môi, du lịch...... Chúng ta làm hết rồi, chỉ còn lại một món cuối cùng, theo như Đường Đường nói, tối nay vừa vặn có thể làm.”
Dung Đường: "......”
Y yên lặng quay đầu, nhìn ra phố dài ngoài cửa sổ, rầu rĩ bỏ lại mấy chữ, quyết tâm không để ý tới Túc Hoài Cảnh: " Ngươi hết thuốc chữa rồi.”
Trong đầu toàn là phế liệu 18+!
Đại kế báo thù của ngươi đâu! Bị sâm thương ăn mất rồi hay sao?* (Ý chỉ không bao giờ gặp lại.)
Dung Đường cố ý cứng cổ mặc kệ người ta, thật ra từ cổ tới tai đã lộ ra màu trắng hồng, Túc Hoài Cảnh nhìn một lát rồi yên lặng nở nụ cười.
Đường Đường thật đáng yêu.
Hắn vê vê ngón tay, nhắc nhở mình không nên nhào tới nữa, nếu không Đường Đường sẽ thẹn quá hóa giận ném hắn ra ngoài.
Túc Hoài Cảnh dựa vào thùng xe, nhẹ nhàng nói: "Đường Đường, ta ngủ một lát nha, tới nơi thì gọi ta được không?”
Dung Đường không muốn nhìn hắn, qua vài giây mới lên tiếng: " Ừ.”
Túc Hoài Cảnh càng muốn cười, nhắm mắt lại, trong lòng lại trầm tư.
Nhận thức đó không phải là ảo giác và không phải là lần đầu tiên nó xảy ra.
Từ lúc ở Phù Viên, thỉnh thoảng Túc Hoài Cảnh sẽ cảm thấy tiếng gió bên tai sẽ xuất hiện rối loạn.
Tựa như một đám nhiễu loạn nhỏ xuất hiện theo hướng gió có trật tự, nhảy lên nhảy xuống, làm rối loạn hướng gió, gây ra một khắc hỗn loạn và đình trệ trong không khí.
Loại cảm giác này cũng không thường xuất hiện, lần nào cũng không thể nắm bắt rõ ràng, cho nên hắn cũng không có suy nghĩ kỹ càng.
Nhưng bây giờ cẩn thận ngẫm lại, trong thời gian vi diệu đó Đường Đường hơn phân nửa đều đang xuất thần.
Như là tồn tại một không gian khác Túc Hoài Cảnh nhìn không thấy cũng không nghe thấy, khi hỗn loạn xuất hiện, đó là lúc đối phương tới tìm Dung Đường, bọn họ đang liên lạc bằng phương thức mà chính mình cũng không biết.
Loại nhận thức này làm cho người ta phiền não, sự thật thoát ly khống chế làm cho người ta rất không thích.
Túc Hoài Cảnh khẽ bấm ngón tay, trong lòng dâng lên một cảm giác hoảng hốt không thể nói rõ.
Hắn vốn nghi ngờ Dung Đường là Bồ Tát nhỏ trên trời, hạ phàm đến độ người, khi nào cái vỏ bệnh tật này không chịu nổi nữa, y sẽ trở lại trên trời không bao giờ gặp lại.
Mà lúc gặp nhau ở Phong Nguyệt lâu, dự đoán lũ lụt Giang Nam, hiểu rõ thân phận của hắn, thế cho nên tạo ra một toà nhà giống y đúc phủ Quốc Công.
Cơ hồ không có chỗ nào không xác minh suy đoán kỳ quái của Túc Hoài Cảnh.
Mà nay hắn lại đột nhiên phát hiện thỉnh thoảng trong không khí có sự hỗn loạn.
Tại sao lại bị hắn phát hiện?
Đường Đường phải đi sao?
Trong nháy mắt nghĩ đến khả năng này, Túc Hoài Cảnh nhướng mày, vô thức đưa tay nắm lấy tay Dung Đường.
Người sau hơi giật mình, rõ ràng lúc trước còn đang hờn dỗi, lại bất giác trở tay cầm lấy tay hắn nhẹ giọng trấn an: "Gặp ác mộng sao?"
Túc Hoài Cảnh ngẩn người, rũ mắt xuống, đáng thương nói: "Mơ thấy Đường Đường không cần ta nữa.”
Dung Đường nhíu mày, có chút tức giận: "Ngươi tin tưởng ta nhiều hơn một chút.”
Túc Hoài Cảnh: "Cho nên Đường Đường sẽ không không cần ta sao?”
Dung Đường không hiểu: "Tại sao ta lại không cần ngươi? Trên đời này không có ai tốt hơn ngươi cả.”
Y nói rất tự nhiên lại tùy ý, tùy tâm vừa nghĩ, thuận miệng vừa nói, giống như hoàn toàn không biết lời này ở trong lòng người khác nhấc sóng to gió lớn cỡ nào.
Túc Hoài Cảnh ngạc nhiên nửa ngày, cúi đầu cười, lại ngước mắt cười dịu dàng, hắn nhẹ giọng nói: "Quả nhiên ta thích Đường Đường nhất.”
Sẽ không hề giữ lại mà đối tốt với hắn, sẽ không chút che giấu mà khen ngợi hắn. Trên đời này nào còn có người nào đáng để hắn yêu hơn Đường Đường chứ?
Dung Đường nói lời tâm tình cũng không xấu hổ chút nào, nhưng nghe thấy Túc Hoài Cảnh biểu lộ tình yêu bất giác xấu hổ, nghiêng đầu nhẹ giọng nói: "Ngủ tiếp đi, buổi tối Mộc đại nhân còn muốn chúc mừng sinh nhật ngươi.”
“Được. "Túc Hoài Cảnh ngoan ngoãn cười.
Còn thêm một điều nữa, là bởi vì có Đường Đường, ca ca mới trở lại bên cạnh hắn.
Trên đời này thật sự không có người nào tốt hơn Dung Đường.
Phải làm thế nào mới có thể trói thần phật ở nhân gian đây?