Vi Phu Từng Là Long Ngạo Thiên

Chương 139: 139: Ngoại Truyện - Đề Thân




Tần Uyển Uyển không nghĩ Thượng Tuế lại tức giận như vậy.
Vừa mời trở về từ tiểu thế giới, Thượng Tuế dẫn nàng và Thái Hằng cùng về Tịch Sơn.
Nàng là thần hồn quy vị, Thượng Tuế dẫn thần hồn của nàng trở về Tịch Sơn.

Nhìn thấy một đám thuộc hạ của mình, bà lạnh mặt hỏi: “Thân thể thiếu chủ ở đâu?”
“Ở… ở phòng ngủ.”
Mọi người không dám nói nhiều, vội vã nhường đường.

Quy quản gia dẫn Thượng Tuế đến phòng ngủ Tần Uyển Uyển.
Cả nhà ba người đến phòng ngủ của nàng, vừa vào trong đã nhìn thấy cơ thể Tần Uyển Uyển.
Toàn thân gãy xương, mặt còn in một dấu chân.

Thái Hằng và Thượng Tuế nhìn dấu chân này, cùng siết chặt nắm đấm.
“Ai đánh?”
Thượng Tuế nghiến răng mở miệng.

Tần Uyển Uyển ra sức nháy mắt với Quy quản gia, nhưng căn bản Quy quản gia không hiểu.

Sau khi quỳ “bịch” xuống đất, ông bắt đầu khóc lóc thảm thiết: “Sơn chủ, cuối cùng người cũng về rồi! Người không biết những ngày người không ở đây, chúng ta thảm đến cỡ nào đâu.

Tên Tuế Hành đạo quân Giản Hành Chi kia dám xông thẳng tới cửa, đánh Thiếu chủ thành thế này!”
“Thật ra…” Tần Uyển Uyển gượng cười: “Cũng không tới nỗi.”
“Sao lại không tới nỗi!”
Quy quản gia quay đầu, đánh bạo bác bỏ lời Tần Uyển Uyển, lại quay đầu ôm Thượng Tuế khóc tiếp: “Thiếu chủ chẳng kế thừa tính tình của người, cô ấy hiền lành khủng khiếp, bị Giản Hành Chi đánh đến thảm thương.

Đánh bay Thiếu chủ xong, y còn ở trên trời đá tiếp, thúc gối vào bụng, đập chuôi kiếm lên cột sống…”
“Được rồi, được rồi.” Tần Uyển Uyển cắt lời Quy quản gia: “Không cần tả kỹ vậy đâu, mẫu thân ta nhìn biết mà.”
“Dấu chân này thì sao?”
Thượng Tuế giơ tay lên, chỉ dấu vết trên mặt Tần Uyển Uyển.

Tần Uyển Uyển đang suy nghĩ giải thích thế nào, Quy quản gia tiếp tục khoa tay múa chân: “Là Giản Hành Chi giẫm đó ạ!”
“Y còn giẫm lên mặt?”
Thượng Tuế tức quá hóa cười, quay đầu nhìn Thái Hằng.

Thái Hằng bị dọa nhảy dựng, vội vàng giải thích: “Cái này không phải ta dạy, để ta đi đánh y.”
“Chàng đánh? Chàng lấy cái gì đánh? Tu vi mấy vạn nằm đều vì y mà đưa cho hệ thống, người ta quay đầu chém một nhát cũng đánh gãy hai xương sườn của chàng, chàng lấy mạng ra đánh hả?”
Thượng Tuế nói chuyện không chừa mặt mũi, mặt Thái Hằng hơi xấu hổ, chỉ nói: “Dù sao ta cũng là sư phụ y…”
“Chàng còn dám nói?!”
Thượng Tuế tóm lấy áo trước ngực Tần Uyển Uyển, kéo người dậy, chỉ vào dấu chân trên mặt cho Thái Hằng xem: “Có người dạy đồ đệ như chàng sao?!”
“Mẹ…”
“Con im miệng cho mẹ!” Thượng Tuế trừng Tần Uyển Uyển: “Đồ ăn cây táo rào cây sung, ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng.

Mẹ để Giản Hành Chi giúp con thành thần, con thì hay rồi, tự cắt hai hồn ba phách của mình, rốt cuộc là y giúp con hay con giúp y?! Cha con nói chọn kịch bản Đại nữ chính cho con, để tên Giản Hành Chi làm kẻ ăn bám, kết quả thì sao?!”
“Con cảm thấy đâu tới nỗi…”
“Im miệng!”
Thượng Tuế quát nàng: “Trước đây, con không thể tu luyện, mẹ thương con.

Bây giờ con có thể tu luyện rồi, Tịch Sơn nữ quân phải có dáng vẻ của Tịch Sơn nữ quân, mau chóng lăn vào cơ thể cho mẹ.

Cha con chẩn trị xong, cơ thể khỏe rồi thì lập tức tu luyện!”
“Vâng…”
Tần Uyển Uyển không dám nói nhiều, rầu rĩ đáp.
Thượng Tuế thấy bộ dạng nàng ngoan ngoãn, cơn tức giảm đi nhiều, quay đầu nhìn Thái Hằng, căn dặn: “Chàng dạy nó dung hợp.”
Dứt lời, bà đứng dậy, đi thẳng về phòng.
Tần Uyển Uyển đã quen Thượng Tuế phát cáu, xoay đầu sang Thái Hằng, bất lực mở miệng: “Phụ quân, làm sao ạ?”
Tính tình Thái Hằng tốt hơn Thượng Tuế nhiều, ông hướng dẫn Tần Uyển Uyển trở lại cơ thể, sau khi điều chỉnh khí tức thì bảo Tần Uyển Uyển vận hành Xuân Sinh vài vòng, trước tiên nối xương rồi tìm thuốc bảo thị nữ quấn nàng như xác ướp.

Kế tiếp, ông bảo nàng ngồi xếp chân, bắt mạch cho nàng.
Thái Hằng nghiêm túc chẩn mạch, xác nhận không có chuyện gì lớn, ông thở phào, bắt đầu dạy nàng: “Hồn phách hôm nay của con là thần hồn, ẩn chứa công đức cứu thế.

Sức mạnh thần hồn không chỉ đơn thuần hấp thu linh khí bên ngoài, sức mạnh của con là niềm tin của đông đảo chúng sinh.

Ví dụ như cội nguồn sức mạnh của Tà Thần là ác niệm của chúng sinh trên đời, mà cội nguồn sức mạnh của con là khao khát đối với thiện và sinh của vạn vật trên đời.

Vì vậy, con không cần Kim Đan cũng có thể trực tiếp dùng pháp thuật, nhưng nếu con muốn tự tạo Kim Đan cũng không phải chuyện xấu.”
“Con hiểu.”
Tần Uyển Uyển gật đầu.

Thái Hằng suy nghĩ, do dự chốc lát: “Còn nữa, con cắt hồn phách của mình cho Giản Hành Chi, hồn phách Giản Hành Chi hoàn chỉnh rồi, nhưng con…”
“Không sao…” Tần Uyển Uyển lắc đầu: “Phụ quân không cần lo cho con, kiếm ý của con là chủ sinh, chỉ cần có đủ linh khí, con có thể tự mình tái tạo hồn phách.”
“Vậy thì tốt.” Thái Hằng gật đầu.
Nói xong chính sự, Tần Uyển Uyển dè dặt liếc trộm ông.

Thái Hằng nhận ra ý của con gái, mỉm cười: “Muốn hỏi về Giản Hành Chi?”
“À…”
Tần Uyển Uyển hơi lúng túng: “Thì… thì… mẫu thân không thích Giản Hành Chi…”
“Không phải mẹ con không thích y.”
Giọng Thái Hằng rất nhẹ: “Một là tức giận y ra tay đánh con không biết nặng nhẹ.

Hai là bà ấy ganh tị.”
“Ganh tị?”

Tần Uyển Uyển mù mờ, Thái Hằng nhắc nhở nàng: “Dưới hạ giới, cha và mẹ vừa đề cập giết y, con không hề lưỡng lự chống đối chúng ta, mặc dù là đóng kịch nhưng cha và mẹ đều hiểu nếu thật sự có tình huống chúng ta và Giản Hành Chi đối lập, e là con…”
“Không đâu!” Tần Uyển Uyển vừa nghe thấy lời Thái Hằng nói, vội vàng cắt lời ông, đổi sang xưng hô thân mật hơn: “Cha, không phải con đứng về phía Giản Hành Chi, là chuyện hai người làm không đúng.

Cái con bênh vực là công lý, là chính nghĩa, tuyệt đối…”
“Đừng nói nữa…” Thái Hằng nghe nàng nói đến đau đầu, ông giơ tay lên xoa huyệt Thái Dương, đau khổ nói: “Sao con nói chuyện y hệt Giản Hành Chi vậy? Không biết nói thì đừng nói, nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
“Vậy Giản Hành Chi…”
“Tạm thời bỏ qua một bên.” Thái Hằng cắt lời nàng: “Đợi mẫu thân con nguôi giận rồi nói.”
Cũng đợi ông nguôi giận rồi nói.
Tần Uyển Uyển nhìn thái độ của Thái Hằng, không dám nói nhiều.

Thái Hằng đi ra cửa, nàng nằm trên giường, ngẫm nghĩ, cảm thấy Thái Hằng nói cũng đúng.
Sao có thể ăn cơm nhà mà vác tù và hàng tổng, mẹ nàng không thích Giản Hành Chi, nàng không thể đối nghịch, trước tiên đợi mẹ nguôi giận rồi nói.
Tần Uyển Uyển buông lỏng, thở dài.

Nàng đang định tám chuyện một lát với 38, kết quả trước khi mở miệng mới sực nhớ 38 đã gỡ cài đặt rồi.
Nàng ngây người chốc lát, đột nhiên cảm thấy đêm dài dằng dặc.

Nàng dự định nhắm mắt lại trước, đột nhiên nghe thấy tiếng Giản Hành Chi vang lên bên tai: “Uyển Uyển? Uyển Uyển?”
“Giản Hành Chi?”
Tần Uyển Uyển ngồi dậy, hơi vui vẻ.
Giản Hành Chi nhắc nhở nàng: “Là truyền âm.”
“À.” Tần Uyển Uyển cảm thấy mất mát, nhưng nàng che giấu rất tốt, chỉ hỏi: “Người về đạo trường chưa?”
“Rồi.” Giản Hành Chi nằm trên giường, tay cầm trâm cài mà y lấy của Tần Uyển Uyển, hỏi tình hình bên nàng: “Nàng sao rồi, cơ thể và hồn phách dung hợp chưa?”
“Dung hợp rồi.”
Tần Uyển Uyển thở dài: “Mẫu thân ta nói sau này phải tu luyện đàng hoàng.”
“Vậy chẳng phải chuyện tốt sao?”
Giản Hành Chi hào hứng: “Có phải mẫu thân nàng định truyền bí thuật Tịch Sơn gì đó cho nàng không? Ta có cơ hội mở rộng tầm mắt không?”
Tần Uyển Uyển: “…”
Không biết vì sao ngay lúc này, Tần Uyển Uyển đột nhiên phát hiện Giản Hành Chi và Tạ Cô Đường làm bằng hữu là có nguyên nhân.
Sự trầm mặc của Tần Uyển Uyển khiến Giản Hành Chi nhận ra lời hồi đáp của mình không ổn lắm, y khẽ ho một tiếng, vội nói: “À ừm… Khi nào ta mới có thể gặp nàng?”
“Không biết nữa.” Tần Uyển Uyển thở dài: “Hình như bây giờ mẫu thân ta không vui, bà vừa trở lại nhìn thấy cơ thể ta là đã tức giận.”
“Cơ… cơ thể nàng sao rồi?”
Giản Hành Chi vừa nghe thấy lời này, nhớ tới tình huống khi mình trở lại Tiên giới, nói chuyện cũng trở nên lắp bắp.

Tần Uyển Uyển bỉu môi: “Toàn thân gãy xương, trên mặt còn có dấu chân, may mà người không đâm ta.”
Giản Hành Chi: “…”
Hết sức chột dạ.
“Vậy…” Nhưng dù cho chột dạ, Giản Hành Chi cũng phải căng da mặt ra nói tiếp: “Vậy nàng còn đau không?”
“Đau.”
Tần Uyển Uyển thở dài, nhưng lại hơi vui vẻ: “May mà ta đã học Xuân Sinh, đúng là đồ tốt.”
“Vậy bây giờ nàng đỡ hơn chưa?”
“Đỡ rồi.” Tần Uyển Uyển tựa vào giường, thờ ơ đáp.
Giản Hành Chi suy nghĩ, đưa ra quyết định: “Hay là ngày mai ta đến thăm nàng?”
“Không được!”
Tần Uyển Uyển lập tức từ chối: “Khoảng thời gian này, người đừng xuất hiện trước mặt phụ mẫu ta, đợi qua cơn sóng này rồi hẳn tới.”
“Ừ…”
Giọng Giản Hành Chi mất mát, nhưng một lát sau, không biết y nhớ tới chuyện gì lại đột ngột vui vẻ lên: “Thế mấy ngày nữa ta lại đến tìm nàng, tới lúc đó ta nhất định cho nàng một sự ngạc nhiên!”
“Ngạc nhiên…”
Tần Uyển Uyển nghe thấy cái từ này đã run sợ: “Hay là thôi đi?”
“Cần chứ!”
Giản Hành Chi vô cùng phấn khởi, lòng Tần Uyển Uyển thầm nói không hay rồi, dè dặt hỏi: “Có thể tiết lộ một chút ngạc nhiên ra sao không?”
“Đến lúc đó nàng sẽ biết.”
Giản Hành Chi vui vẻ nói, ngẫm nghĩ rồi nói với Tần Uyển Uyển: “Nàng ngủ trước đi, ta còn phải cải tạo Nam Phong.”
Dứt lời, Giản Hành Chi tắt liên lạc.

Lòng Tần Uyển Uyển hơi mất mát nhưng Giản Hành Chi không nói cho nàng, nàng cũng không tiện hỏi nhiều.
Bắt đầu từ hôm đó, ban ngày Tần Uyển Uyển bị Thượng Tuế bắt đi học bổ túc, buổi tối tám chuyện thường ngày với Giản Hành Chi.
Mỗi ngày nàng đều quan sát sắc mặt Thượng Tuế, xem thử khi nào thì Giản Hành Chi thích hợp đến cửa.

Thượng Tuế rõ ràng cũng phát hiện tính toán trong lòng nàng, thẳng thừng răn dạy: “Đừng có mỗi ngày nghĩ chuyện đâu đâu, tập trung tu luyện!”
Được rồi, tập trung tu luyện.
Để dỗ dành mẫu hậu vui vẻ, Tần Uyển Uyển dốc hết sức lực, khổ cực tu luyện bí thuật Tịch Sơn.
Mà lúc này, Tiên giới cũng bắt đầu có đủ loại tin đồn.
Trận chiến của Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi bị rất nhiều người nhìn thấy, mọi người bắt đầu lan truyền chuyện xảy ra hôm đó.
Bọn họ đều thấy lúc Tuế Hành đạo quân ra tay, Tịch Sơn nữ quân hoàn toàn không hề có sức phản kháng.

Ngay khi Tuế Hành đạo quân định đạp một cú giế.t chết nàng, trời bỗng giáng kinh lôi.

Sấm sét đánh qua, Tuế Hành đạo quân đột ngột bừng tỉnh, sau đó chạy như điên tới Nam Thiên Môn, tự mình hạ giới.

Đợi lúc trở về, y dẫn theo Sơn chủ Tịch Sơn biến mất đã lâu, Thái Hằng thượng quân, cùng với hồn phách Tịch Sơn nữ quân.
Mà người từng gặp bốn người này tại đó bảo rằng dường như lúc Thái Hằng thượng quân trở về, tu vi rất thấp, Sơn chủ Thượng Tuế cũng bị thương, nghi vấn trong trận chiến giữa Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi lại nhiều, có người thông minh tổng hợp lại suy nghĩ, đột nhiên đưa ra một kết luận ——
Tịch Sơn lúc này có lẽ vô cùng suy yếu.
Sơn chủ bị thương, tu vi Thái Hằng thụt lùi, mà Tần Uyển Uyển không chừng chỉ được cái tiếng.
Lời đồn này vừa lan ra, người trong Tiên giới tức khắc chảy nước miếng với Tịch Sơn.

Tịch Sơn có thể gọi là giàu nứt đố đổ vách nhất Tiên giới, nếu có thể kiếm chác chút ít từ Tịch Sơn thì chẳng phải quá hời à?
Nhưng lời đồn dù sao cũng là lời đồn, Thượng Tuế xây dựng ảnh hưởng quá mạnh, đám người không dám tự tiện xâm phạm.

Nghĩ tới nghĩ lui, bọn họ nghĩ ra một cách ——
Thách đấu Tần Uyển Uyển.

Hạ chiến thư ở Tiên giới là chuyện thường thấy, trước đây đám người kia sợ hãi Tần Uyển Uyển, không dám làm bậy.

Nhưng hôm nay Tần Uyển Uyển có khả năng chỉ được cái tiếng, chạy tới tuyên chiến, thua cũng không quan trọng, thắng thì có thể vang danh Tiên giới.
Hơn nữa đã thắng Tần Uyển Uyển mà Thượng Tuế và Thái Hằng còn không ra tay, vậy đích thực Tịch Sơn không còn gì đáng sợ.
Đám người đạo chích hợp kế, bèn chạy tới Tịch Sơn, đứng tại cửa núi hô hào, gọi Tần Uyển Uyển ra.
Mỗi ngày Tần Uyển Uyển tu luyện trong sân, từ xa đã nghe thấy tiếng la ó.

Thượng Tuế nhìn sân viện bên ngoài, lại nhìn Tần Uyển Uyển: “Biết vì sao mẹ không đuổi bọn chúng đi không?”
Tần Uyển Uyển không dám trả lời, Thượng Tuế cười nhạo: “Mẹ muốn con biết hoàn cảnh hiện giờ của con là thế nào.”
“Con biết rồi.”
Tần Uyển Uyển đáp một cách ngoan ngoãn, Thượng Tuế thấy nàng nghe lời tu luyện thì cũng không nói nhiều, chỉ bảo: “Vậy thì tốt.”
“Nhưng…” Tần Uyển Uyển thấy Thượng Tuế không đưa ra phương án giải quyết khác, không khỏi tò mò: “Nhưng cứ để đám người kia ở lối vào như thế sao?”
“Đương nhiên không.” Thái Hằng ngẩng đầu khỏi cuốn sách, cười nói: “Đợi Giản Hành Chi tới là được.”
“Y… y tới?”
Tần Uyển Uyển liếc nhìn Thượng Tuế theo bản năng, Thượng Tuế lạnh mắt nhìn lại: “Con muốn y tới?”
“Không muốn, không muốn.”
Tần Uyển Uyển vội vã lắc đầu.

Thái Hằng phê văn thư, như cười như không nói: “Sớm muộn gì y cũng đến, không phải sao?”
Thái Hằng nói Giản Hành Chi sắp đến, quả nhiên ngày hôm sau, Giản Hành Chi đã đến.
Y đến cực kỳ khí thế, gọi các nhân vật có máu mặt trên Tiên giới, mang theo bản danh sách tất cả tài sản của mình, ăn mặc chỉnh tề đi tới Tịch Sơn.
Tần Uyển Uyển vốn đang vẽ pháp trận trong sân, nghe thấy người hầu chạy vào sân viện thông báo: “Sơn chủ, Thượng quân, Giản Hành Chi dẫn theo nhóm người Ti mệnh thượng thần đến dưới chân núi rồi.”
“Ti mệnh…”
Thái Hằng hơi do dự, mỉm cười nhìn sang Thượng Tuế: “E là rất nhiều thượng thần tới, chúng ta vẫn nên ra đón.”
Thượng Tuế đáp một tiếng, đứng dậy dẫn Thái Hằng ra ngoài.

Tần Uyển Uyển ngồi yên tại chỗ, không biết mình có thể đi hay không.

Thượng Tuế bước tới cửa, thấy Tần Uyển Uyển ngồi im, quay đầu lạnh mắt nhìn nàng: “Muốn gặp người ta sao không đi theo?”
Nghe vậy, Tần Uyển Uyển vui như nở hoa, nhưng ngoài mặt chỉ đứng dậy làm bộ làm tịch hành lễ: “Mọi chuyện nghe theo mẫu thân.”
Cả nhà ba người đi đến trước cửa đại điện, còn chưa mở cửa đã nghe thấy giọng nói càn quấy quen thuộc của Giản Hành Chi vang lên bên ngoài: “Bởi vì Giản Hành Chi ta sau này sẽ là con rể của Tịch Sơn, đạo lữ tương lai của Tần Uyển Uyển, hiểu chưa?!”
Thôi xong!
Tần Uyển Uyển kêu to không ổn.

Đúng như dự đoán, Thượng Tuế đá văng cửa lớn, lạnh mặt đứng trước lối vào: “Giản Hành Chi!”
Giản Hành Chi không ngờ bị bắt tại trận, thế nhưng y phản ứng rất nhanh, đi như chạy lên núi, kính cẩn đứng trước mặt Thượng Tuế, cúi đầu hành lễ: “Sơn chủ Thượng Tuế.”
Có mở đầu không mấy vui vẻ, đợi lúc Giản Hành Chi uyển chuyển nói lời ám thị đề thân “Ta muốn đến Tịch Sơn đổi đời”, Thái Hằng chịu hết nổi, dứt khoát đá Giản Hành Chi lăn xuống cửa núi.

Đây cũng liền trở thành chuyện hết sức bình thường.
Tần Uyển Uyển nhìn Giản Hành Chi bị đá lăn long lóc, lòng giật thót.
Thượng Tuế lạnh nhạt nhìn nàng, chẳng nói chẳng rằng, xoay người bỏ đi.
Tần Uyển Uyển bịn rịn bước vào cửa.

Một lát sau, nàng không nhịn được nhảy lên núi giả bên cạnh, vẫy tay với Giản Hành Chi trên bờ tường.
Giản Hành Chi quay đầu cười với nàng, nháy mắt một cái, ra hiệu mình sẽ còn trở lại.
Đợi Giản Hành Chi đi xa, Tần Uyển Uyển vẫn lưu luyến ngồi trên núi giả.

Nàng quay đầu nhìn thấy Thượng Tuế và Thái Hằng đứng đằng sau, Tần Uyển Uyển giả vờ bình thản, vén tóc: “Ái chà, thời tiết đẹp quá ta?”
***
Lần đầu tiên Giản Hành Chi đề thân thất bại, mất mặt trước công chúng, nhưng y không quan tâm.

Bắt đầu từ hôm đó, mỗi ngày y đều tới Tịch Sơn một lần.
Buổi sáng đến, cửa núi Tịch Sơn không mở, y đứng ở cửa tới tối thì trở về.
Đạo trường của y cách Tịch Sơn quá xa, đi lại như thế mấy ngày, y quyết định mua đạo trường Thanh Hà Long vương sát vách Tịch Sơn, làm hàng xóm với Tịch Sơn.
Thanh Hà Long vương ở cạnh Tịch Sơn đã mấy vạn năm đột nhiên tháo dỡ, ôm phí di dời hậu hĩ, lắc mình trở thành đại hộ chuyển nhà.

Chiều hôm đó, ông ta vui mừng hớn hở bơi ra khỏi địa giới Thanh Hà, đi tìm đạo cung khác.
Mà lúc này, Thái Hằng đá Giản Hành Chi một cước, lời đồn về Tịch Sơn chưa đánh đã tan, nhưng một lời đồn khác bắt đầu nổi lên.
Có người nói Tuế Hành đạo quân yêu Tịch Sơn nữ quân ngay từ cái nhìn đầu tiên, lập chí muốn trở thành con rể Tịch Sơn.
Lời đồn này khiến rất nhiều người không thể chấp nhận, mặc dù nhân phẩm Tuế Hành đạo quân chẳng ra sao nhưng số lượng người hâm mộ không ít.

Bọn họ nhất trí cho rằng Tần Uyển Uyển đã bỏ tà thuật với Giản Hành Chi, mỗi ngày vây quanh Tịch Sơn muốn đòi lại công đạo cho Giản Hành Chi.
Cộng thêm những người tới xem Tần Uyển Uyển đẹp cỡ nào, nhân số đúng thật không ít.
Điều này tăng thêm độ khó cho Giản Hành Chi mỗi lần lên núi, hằng ngày y đều phải chém một nhát dẹp đường, buổi tối thì tiện thể lát lại gạch hỏng, lưu lại ấn tượng tốt cho Thượng Tuế.
Lâu dần, kỹ thuật lát gạch của Giản Hành Chi tăng lên, cộng thêm một kỹ năng sau kỹ năng đào hầm, có thể gọi là thợ lát gạch đệ nhất Tiên giới.
Cứ thế xuân qua thu đến, một năm trôi qua, Thượng Tuế chịu hết nổi, rốt cuộc đồng ý gặp Giản Hành Chi.
Hôm đó, Giản Hành Chi cầm theo lễ vật, ôm Nam Phong đã cải tạo xong, lên núi theo thường lệ.
Y thành thạo giơ tay chém một nhát, đám người cũng phối hợp thành thạo nhảy sang một bên.

Giản Hành Chi đi xuyên qua đám đông, đạp bậc thềm gạch đá xanh vỡ nát lên núi.
Đến cửa vào, Giản Hành Chi kính cẩn hành lễ: “Tiểu tế Giản Hành Chi đến xin bái kiến hai vị đại nhân Thái Sơn.”
Lối vào vang lên giọng nói lạnh băng của Thượng Tuế: “Nói tiếng người.”
Đây là lần đầu tiên Thượng Tuế chủ động nói chuyện với y, Giản Hành Chi vô cùng xúc động, vội vàng sửa miệng: “Vãn bối Giản Hành Chi đến xin bái kiến hai vị Tiên quân.”
Nghe vậy, đại môn ầm ầm mở ra.

Thượng Tuế đau đầu nói: “Lăn vào đây.”
Giản Hành Chi ngây người, y không ngờ hôm nay thuận lợi như vậy.


Một tay y cầm lễ vật, một tay kéo Nam Phong vừa mới cải tạo xong, khấp khởi đi vào.
Vừa đi vừa không quên dặn dò Nam Phong: “Nam Phong, ngươi phải nhớ ai tìm kiếm thiên thạch linh thảo khắp nơi, ngày đêm không nghỉ, tạo ra một cơ thể kim cương bất hoại cho ngươi.

Đợi lát nữa gặp nhạc phụ, nhạc mẫu(*), ngươi nhất định phải nói tốt cho ta!”
(*) Cha vợ, mẹ vợ
“Vâng!”
Nam Phong nghe lời, ngoe nguẩy bộ dao thép huyền thiết trên cặp râu, vỗ ngực: “Ngài yên tâm, ta sẽ cố gắng hết sức, bảo đảm ngài cưới được chủ nhân!”
Một người một kiến bước vào nhà, nhìn thấy Thượng Tuế và Thái Hằng ngồi trên cao, Tần Uyển Uyển dè dặt ngồi bên cạnh.

Thượng Tuế đỡ trán, nhìn Giản Hành Chi kính cẩn hành lễ: “Vãn bối bái kiến hai vị thượng tiên.”
Nam Phong không dám biến hình dưới sức mạnh uy áp, run run bò dưới đất, lắp bắp mở miệng: “Nam Phong… Nam Phong bái kiến hai vị thượng tiên.”
“Nam Phong? Linh thú của Uyển Uyển?”
Thượng Tuế nhìn sang, Nam Phong lắp bắp: “Vâng…”
Thượng Tuế quan sát nó từ trên xuống dưới, gật đầu: “Cũng được.”
Nghe thấy Thượng Tuế cho phép, Nam Phong thở phào, đột nhiên cảm thấy thương hại Giản Hành Chi.

Nó còn được cho phép, Giản Hành Chi lại không được.
“Linh thú của con tới rồi, dẫn nó ra ngoài đi dạo đi.”
Thượng Tuế quay đầu nhìn Tần Uyển Uyển, rồi nhìn sang Thái Hằng: “Chàng dẫn bọn nó ra ngoài luôn đi.”
Thái Hằng biết Thượng Tuế có chuyện muốn nói, đứng dậy ôm Nam Phong, dẫn Tần Uyển Uyển ra ngoài.
Đợi Tần Uyển Uyển ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Thượng Tuế và Giản Hành Chi.

Giản Hành Chi hơi hồi hộp, không dám lên tiếng.

Thượng Tuế nhìn chằm chằm y rất lâu, chỉ hỏi: “Cậu biết vì sao ta không đồng ý cậu và Uyển Uyển không?”
“Bởi vì ta…” Giản Hành Chi lắp bắp: “Ta từng đánh Uyển Uyển.”
“Còn gì nữa?”
“Uyển Uyển… Uyển Uyển vì ta cãi nhau với hai người, bà tức giận.”
Thượng Tuế: “…”
Bà chưa từng gặp “kẻ thật thà” nào nói thẳng tuột như vậy.
Bà hít sâu một hơi: “Còn gì nữa?”
“Ta… ta không đủ tốt?” Giản Hành Chi do dự, bắt đầu suy nghĩ tất cả những điểm không xứng với Tần Uyển Uyển: “Ta… Căn cơ của ta ở Tiên giới không sâu, ta cũng không biết nói chuyện, không biết đối nhân xử thế, thường chọc Uyển Uyển giận…”
Thượng Tuế nghe y kể khuyết điểm của mình, trầm mặc một lát, rốt cuộc nói: “Đã thế, ai cho cậu can đảm tới cầu thân?”
“Nhưng…” Giản Hành Chi đáp nghiêm túc: “Ta có thể thay đổi.

Nếu người cảm thấy căn cơ của ta ở Tiên giới không sâu, ta có thể cố gắng vì Uyển Uyển.

Ta không biết nói chuyện, không biết đối nhân xử thế, nhưng ta có thể học.

Người không thích ta từng đánh Uyển Uyển, ta để người đánh lại.

Ta ngộ thương sư phụ, ta cũng trả lại luôn.”
Thượng Tuế không lên tiếng, bà nhìn người thanh niên trước mặt, thật lâu sau mới chậm chạp lên tiếng: “Phu quân ta vì cậu từ bỏ tu vi vạn năm của mình.”
Giản Hành Chi ngây người, Thượng Tuế nói tiếp: “Con gái ta vì cậu cắt bỏ hai hồn ba phách, đến nay hồn phách còn chưa hoàn chỉnh.”
“Hôm nay để hồn phách Uyển Uyển hoàn chỉnh, biện pháp tốt nhất là hai đứa song tu, nhưng như thế ta không cam tâm.

Ta hi vọng con gái ta lấy một người, ở cùng người đó không phải là vì nguyên nhân này, cậu hiểu chưa?”
“Ta hiểu.”
Giản Hành Chi nghe vậy, gương mặt toát lên vẻ kính cẩn chưa từng có: “Là vãn bối suy nghĩ không chu toàn, lỗ mãng rồi.

Suy nghĩ của ta và thượng tiên giống nhau, trước lúc hồn phách Uyển Uyển hoàn chỉnh, ta sẽ không đề cập chuyện cầu thân nữa.”
Thượng Tuế nghe vậy, sắc mặt trở nên tốt hơn.

Vẻ mặt Giản Hành Chi điềm tĩnh: “Tuổi vãn bối còn nhỏ, không có vũ lực, rất nhiều chuyện không hiểu biết rộng như tiền bối.

Chẳng hay tiền bối có cách nào khác khiến hồn phách Uyển Uyển hoàn chỉnh không?”
“Bản thân nó có thể sinh ra hồn phách, chẳng qua sức mạnh không đủ, cần tăng cường tu vi.” Thượng Tuế thản nhiên đáp: “Còn làm sao tăng tu vi, hẳn cậu đã biết.”
“Vãn bối sẽ cố gắng hết sức.”
Giản Hành Chi nghiêm túc đáp.
Thượng Tuế phất tay: “Đi đi.”
Giản Hành Chi hành lễ rời đi.

Ra tới trước cửa, Thượng Tuế nhắc nhở y: “Cậu đánh trượng phu ta gãy hai cây xương sườn.”
Giản Hành Chi không hề lưỡng lự, đánh gãy một hàng.
Thượng Tuế ngước mắt: “Cậu còn đánh con gái ta gãy xương toàn thân.”
Giản Hành Chi lập tức đánh mình gãy xương toàn thân, ngã gục xuống đất.
“Thượng tiên…” Giản Hành Chi gượng cười: “Có thể gọi người khiêng ta đi không?”
Thượng Tuế nhìn y, rốt cuộc cũng có chút hài lòng.
Bà gọi người hầu tới, lạnh nhạt bảo: “Khiêng ra đi.”
Giản Hành Chi vừa bị khiêng ra khỏi cửa đã thấy Tần Uyển Uyển và Nam Phong chạy tới.
“Giản Hành Chi, sao người lại thành thế này?! Người sao rồi?” Vẻ mặt Tần Uyển Uyển hoảng hốt, Giản Hành Chi lại vui vẻ cười.
“Vẫn ổn.” Giản Hành Chi gật đầu: “Mẫu thân nàng đồng ý rồi.”
“Đồng ý sao?”
Tần Uyển Uyển khó tin, mẹ nàng dễ nói chuyện thế à?
Giản Hành Chi cười nói: “Mẫu thân nàng nói chỉ cần ta giúp nàng tu luyện ra hai hồn ba phách, bà sẽ đồng ý cho chúng ta!”
“Ta không có!”
Giọng Thượng Tuế vọng từ bên trong ra.
Giản Hành Chi làm như không nghe thấy, nắm lấy tay Tần Uyển Uyển, nói một cách nghiêm túc: “Ta đi tìm pháp bảo tu luyện cho nàng.

Uyển Uyển, chúng ta cùng cố gắng tu luyện!”
“Hả?”
“Ta đi đây.”
Dứt lời, Giản Hành Chi buông tay nàng ra, vẫy tay với người hầu bên cạnh: “Đưa ta xuống núi.”
Người hầu khiêng Giản Hành Chi đi nhanh, Tần Uyển Uyển ngớ người.
Y không nói với nàng thêm vài câu sao?
Từ ngày hôm đó, Giản Hành Chi bắt đầu thường xuyên xuất nhập từng tiểu thế giới, đào mộ khắp nơi.
Các loại linh đan diệu dược, pháp bảo tu luyện đều bị y đào về Tịch Sơn.
Hữu dụng vô dụng gì cũng tống hết về Tịch Sơn.
Bình thường một tháng Giản Hành Chi về một lần, lần nào cũng mang cả đống đồ, đưa thẳng đến Tịch Sơn, làm Tần Uyển Uyển cảm thấy không phải y đến tiểu thế giới mạo hiểm, mà là đi buôn đồ.
Những bảo bối này dùng để cung dưỡng Tần Uyển Uyển, nếu Tần Uyển Uyển không dùng được, Thái Hằng cũng có thể dùng một ít, cộng thêm Thượng Tuế và Thái Hằng cùng nhau dạy dỗ nàng, cả ba đồng lòng, có thể nói tu vi Tần Uyển Uyển là tăng vùn vụt như tên lửa.
Thái Hằng xưa nay là một phụ thân dịu dàng khoan dung, nhưng ấn tượng này hoàn toàn biến mất khi ông bắt đầu dạy học cho Tần Uyển Uyển.
Ông nhẹ nhàng cầm kiếm, nói với Tần Uyển Uyển: “Uyển Uyển, hẳn con đã biết Thượng Cực Tông lấy chiến luyện đạo.”
“Con biết.” Trực giác Tần Uyển Uyển cảm thấy không ổn, Thái Hằng mỉm cười gật đầu: “Vậy thì đánh thôi.”

Hôm đó, lúc Tần Uyển Uyển gãy xương toàn thân nằm dưới đất, nàng bỗng có cảm giác thân quen lâu ngày không gặp.
Dường như nàng trở về vùng sa mạc kia, gặp phải Giản Hành Chi điên cuồng ấy.
Đột nhiên nàng biết bộ phương pháp dạy học của Giản Hành Chi từ đâu mà tới, người biế.n thái không phải Giản Hành Chi, là Thái Hằng!
Tối hôm Tần Uyển Uyển gãy xương toàn thân, Giản Hành Chi đúng lúc vác một đống bảo vật trở về.

Nghe nói Tần Uyển Uyển bị Thái Hằng đánh tới nằm trên giường nghỉ, y khéo léo đề xuất thăm hỏi, Thượng Tuế liếc xéo một cái, y lập tức tắt tiếng.
Nhưng đợi tới buổi tối, y vẫn cảm thấy không yên tâm, nửa đêm nhảy cửa sổ vào phòng Tần Uyển Uyển.

Nhìn Tần Uyển Uyển bị quấn kín mít, y ngồi bên cạnh, xót xa: “Không phải có Xuân Sinh sao, sao lại đánh tới nông nỗi này?”
“Linh lực cạn rồi.” Tần Uyển Uyển nằm trên giường: “Ta đau quá, không vận hành Xuân Sinh nổi.”
“Sao sư phụ không giúp nàng?”
Giản Hành Chi cau mày: “Nàng… nàng cũng đâu phải đồ đệ ngài, ra tay tàn nhẫn thế?”
Giản Hành Chi vươn tay nắm lấy tay Tần Uyển Uyển, truyền linh lực cho nàng, giúp nàng vận hành Xuân Sinh.

Ánh mắt Tần Uyển Uyển đờ đẫn nhìn rèm giường, lặp lại lời Thái Hằng mỉm cười nói ra: “Phụ thân ta nói ra tay không tàn nhẫn, cầm kiếm không vững; đau không tập quen, sau này càng đau.”
“Lời này không sai…” Giản Hành Chi vận hành một lúc, Tần Uyển Uyển cảm giác miệng vết thương đã lành, bắt đầu có sức nói chuyện.

Nàng quay đầu nhìn Giản Hành Chi bên mép giường, nghe y cau mày oán trách: “Nhưng sau này ta ở bên cạnh nàng rồi, đâu cần thiết phải vậy?”
“Giản Hành Chi…” Tần Uyển Uyển nhìn vết thương trên mặt y, rầu rĩ hỏi: “Người đi đâu thế?”
“Ma vực.”
Giản Hành Chi thờ ơ đáp: “Tìm hoa hoàng tuyền cho nàng, tiện tay xử luôn ma giáo.”
“Bị thương sao?”
Tần Uyển Uyển cảm giác bản thân đỡ hơn, nàng chống người dậy.

Giản Hành Chi để mặc nàng kéo, vén tay áo lên xem vết thương trên mặt.
Vết thương bốc ma khí, rõ ràng là bị pháp thuật gây thương tích, Xuân Sinh không thể trị liệu vết thương này, chỉ đành đợi nó tự lành.
Giản Hành Chi nhìn Tần Uyển Uyển cau mày, kéo y phục lại: “Được rồi, nàng còn cau mày như thế, không cho nàng xem nữa.”
“Người…” Tần Uyển Uyển mím môi: “Sau này đừng đi những chỗ đó nữa, ta tự tu luyện được mà.”
“Nàng có thể…” Giản Hành Chi tin tưởng không hề nghi ngờ, bật cười: “Nhưng ta muốn tặng nàng, để nàng tu luyện nhanh hơn.

Ta rất muốn kết hôn với nàng.”
Tần Uyển Uyển nghe vậy hơi đỏ mặt.

Giản Hành Chi không hề để ý, y sực nhớ gì đó, bắt đầu trút đồ trong túi Càn Khôn ra: “À, đây là quà tặng ta mang theo lần này.

Cái này là chong chóng nhỏ, còn có bánh ngọt, trâm cài…
Đây là thói quen hiện tại của Giản Hành Chi, đi tới nơi nào cũng xem thử có thứ gì tặng được cho Tần Uyển Uyển không.
Đồ tu luyện thì đưa đến Tịch Sơn, còn mấy món lặt vặt tặng riêng cho Tần Uyển Uyển thì y sẽ đưa riêng.
Y trút hết đồ lên giường nàng, Tần Uyển Uyển cúi đầu nhìn mấy món đồ nho nhỏ, rủ mắt không nói.
Bên ngoài mưa nhỏ tí tách, Giản Hành Chi ngồi ngắm Tần Uyển Uyển một lát.

Tần Uyển Uyển dọn dẹp xong, quay đầu nhìn y: “Người không ngủ sao?”
“Ta đợi nàng ngủ rồi mới về ngủ.”
“Ừm.”
Tần Uyển Uyển nghe thấy lời này, chui vào chăn.
Do dự một lát, nàng rụt rè vươn tay nắm lấy tay Giản Hành Chi.
Thật ra bọn họ đã từng song tu ở Tu chân giới, nhưng về Tiên giới lại gần như chẳng đụng chạm gì.
Nàng nắm bàn tay lạnh băng của Giản Hành Chi, Giản Hành Chi ngây người.

Một lát sau, y vươn tay sờ đầu nàng, dịu giọng nói: “Ngoan ngoãn ngủ đi nào.”
“Ừ.”
Tần Uyển Uyển nắm tay y nhắm mắt lại.
Giản Hành Chi đợi một lát.

Sau khi Tần Uyển Uyển ngủ xay, y cúi người, nhẹ nhàng hôn lên mép môi nàng, dém chăn rồi đứng dậy rời đi, đội nón bước vào mưa đêm.
Tần Uyển Uyển dạy y che dù, y đã biết trời mưa không thể dính mưa.
Tần Uyển Uyển nghe thấy y rời đi, chậm rãi mở mắt.
Đợi hôm sau thức dậy, nàng nghe người ta nói Giản Hành Chi lại đến những thế giới khác tìm pháp bảo rồi.
Cứ thế hơn sáu mươi năm, rốt cuộc Tần Uyển Uyển bức phá, tự mình sinh ra hồn phách.
Ngày hôm đó, trời giáng lôi kiếp, Giản Hành Chi giơ tay bày trận đỡ hết đòn tấn công.
Đợi lôi kiếp xong, y cảm giác linh khí dồi dào sau lưng, quay đầu lại, nhìn thấy Tần Uyển Uyển đứng lành lặn giữa pháp trận.
Hồn phách của nàng hoàn chỉnh, sau này không còn lo lắng hồn phách không nguyên vẹn nữa.
Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển nhìn nhau.

Y nhất thời xúc động bước lên trước, đang định ôm lấy nàng, đột nhiên thiên lôi giáng sét ngang trời!
Hai người nhảy ra sau, mặt mày hoảng hốt.
Giản Hành Chi nhìn về phía Thiên Lôi đánh sét trên trời, giận giữ quát: “Ngươi đánh sét tới ta luôn hả?!”
“Ngại quá…” Thiên Lôi vội vàng xin lỗi: “Bên dưới có người phi thăng chém ta một nhát, ta bất cẩn né đòn nên đánh nhầm chỗ.”
“Phi thăng?”
Đã lâu Tiên giới không có ai phi thăng, Giản Hành Chi cau mày, nhiều chuyện hỏi thêm một câu: “Ai phi thăng mà còn chém lên trời?”
“À thì…” Thiên Lôi gượng cười: “Năm đó chẳng phải ngài cũng vậy sao?”
Nghe thế, Giản Hành Chi ngẫm thấy có lý.
Nghĩ đến người kia chém một nhát lên trời, phỏng chừng là kiếm tu khá lợi hại, y đột nhiên phấn khích: “Người này tên gì? Hôm nào ta tìm hắn đánh một trận.”
“Nói mới nhớ, ngài và Nữ quân cũng quen người này đấy.”
Thiên Lôi cười cười: “Hình như là cố hữu của hai người, tên y là Tạ Cô Đường.”
Nghe nói thế, Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi trợn mắt.
Một lát sau, hai người cùng xuất hiện tại Nam Thiên Môn.
Cả hai nhìn Tạ Cô Đường áo tím cầm trường kiếm, bả vai đậu một con chim bói cá, đang tò mò nhìn Thiên giới.

Tần Uyển Uyển xúc động gọi: “Tạ đại ca!”
Sau đó, nàng chú ý đến Thúy Lục trên vai Tạ Cô Đường, mở to mắt: “Thúy Lục tỷ tỷ?”
“Giản huynh, Uyển Uyển.” Tạ Cô Đường nhìn hai người, mỉm cười giải thích: “Thúy Lục sợ mình không chịu nổi thiên kiếp nên độ kiếp chung với ta, cùng nhau phi thăng.”
Thúy Lục nghe nói thế, hừ một tiếng, hóa từ dạng chim thành dạng người, bất mãn lên tiếng: “Ai mà biết Vấn Tâm Kiếm các người biế.n thái thế, ở Ranh giới sinh tử có vài chục năm mà mạnh tới như vậy?”
Tạ Cô Đường mỉm cười không nói.

Thúy Lục len lén quan sát Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi, thấp giọng hỏi: “Này, có phải chúng ta tới trễ quá không?”
“Chuyện gì?”
Tần Uyển Uyển mù mờ, Thúy Lục nhắc nhở bọn họ: “Hai người thành thân chưa?”
Nghe vậy, Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi nhìn nhau, sau đó bật cười: “Không, không trễ.”
Tần Uyển Uyển bước lên kéo Thúy Lục: “Hai người tới vừa đúng lúc.”
 
------oOo------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.